Bậc Thầy Tán Tỉnh

Chương 1: Chương 1: Tống nhị tiểu thư, giết người không chớp mắt




Editor: Bee

Chuyện xưa của Tống Sơ & Quý Diệc An

Bao nhiêu năm nay, núi sông huyền bí ở mảnh đất biên cương Tây Nam, thời gian bí mật, vô số giao dịch không thể nhìn thấy đã tiến hành tại đây.

Sáng chuông chiều trống, một tà một chính, một tối một sáng, tiến lùi xen kẽ, một đi không trở lại.

•••

Màn đêm dày đặc buông xuống, không còn ánh sáng, cả thành phố nhỏ đều chìm trong bóng tối, người đi đường ngày càng ít.

Môt vài làn khói từ ống khói bay lên chứng tỏ đây không phải là một thành phố trống rỗng.

Làn gió nhẹ thổi qua, cánh cửa của một quán ăn nhỏ trên phố mở ra khiến cho chuông gió trên mái hiên vang lên một âm thanh giòn giã.

Một cô gái mặc váy đỏ đi xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra từ cánh cửa gỗ.

Dáng người của cô ấy cao gầy, váy dài đến mắt cá chân, cái mông vểnh lên, dây lưng không thắt chặt, tóc dài mặc áo choàng, một cái nhíu mày một nụ cười giống như tiên nữ, vô cùng hút hồn.

Cô ấy không hợp với nơi này, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa có thể thiêu cháy cả thành phố.

“Chị gái, chị muốn đi về phía Tây thành phố à?” Nhân viên phục vụ quán ăn ước chừng hai mươi tuổi đầu, không nhịn được mà hỏi.

Thành phố nhỏ này lấy một con sông để ngăn cách hai phía Đông và Tây, phía Đông là một vài ngôi làng nhỏ có những căn nhà chật hẹp, không an toàn, ban đêm cũng không có mấy ngọn đèn.

Nhưng phía Tây lại khác, buổi tối có tiếng người ồn ào, náo nhiệt phồn hoa, còn có một phố bar, đến tận sáng hôm sau mới dần dần yên tĩnh lại.

Cô gái quay đầu lại, đôi mắt cong lên: “Ừ? Sao vậy?”

“Nơi đó có thể không đi được đâu! Nhất là vào ban đêm, tôi nghe nói hôm trước có người không ‘nghe lời’ chui vào, hôm sau được người ta phát hiện thi thể nằm ở sau núi! Rất dọa người!” Nhân viên nói ‘trìu mến’như thể cố tình làm cho cô sợ.

Cô gái cụp mắt, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu kéo kéo váy của mình.

Sau đó cô nhẹ nhàng nói với nhân viên cửa hàng, mang theo mùi nước hoa ngọt ngào, nhỏ giọng chậm rãi nói: “À, nói cho cậu nghe cái này, tôi đã nhìn thấy hắn ta bị xử lý.”

Cô dùng ngón tay xoắn lấy tóc, giương mắt nhìn biểu cảm kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, nói tiếp: “Nói chính xác thì đó không phải là thi thể mà là thi khối.”

(*) Thi thể bị chặt thành từng khối.

“Em trai à, ngàn vạn lần đừng có đến đó nha, cũng đừng nói về chuyện này.” Cô gái chớp mắt, “Nếu em vẫn còn yêu cái mạng của mình.”

Cô gái xinh đẹp như tiên nữ trong phút chốc liền biến thành ác quỷ.

Cô không để ý đến ánh mắt vô cùng kinh sợ của nhân viên cửa hàng, sửa sang lại tóc, lắc mông đi về phía Tây.

Một đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh, gót giày nện trên mặt đấy, lộp cộp giống như tiếng gõ cửa địa ngục cùa ác ma, sau lưng cô là khu vực phía Đông chìm trong đêm tối, trước mặt cô là tiếng ồn ào náo nhiệt của khu vực phía Tây đang sáng như ban ngày.

Cô hơi nâng cằm lên, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng trong nháy mắt rồi lại thành thục thay đổi thành vẻ quyến rũ.

•••

“Chị Sơ Sơ, người của anh Thủy Lang bên kia đã đến rồi.”

Tống Sơ vừa đi vào quán bar thì thấy nữ phục vụ đến tiếp đón cô, người phục vụ không dám nhìn về hướng đó nên cô ấy nháy mắt ra hiệu.

Anh Thủy Lang là mật danh của một tên trùm buông ma túy lớn ở đây, lòng dạ độc ác, trong quá trình buôn bán thuốc phiện luôn lấy danh hiệu là “Thủy” vì anh ta chủ yếu bán đá, ma túy là việc chính nên tất cả mọi người gọi anh ta một tiếng “Anh Thủy Lang.”

Nhưng anh ta hành tung bất định, trừ bỏ người thân tín xung quanh thì không ai biết anh ta có diện mạo như thế nào, chứ đừng nói đến biết tung tích của anh ta.

Tống Sơ nhướng mày, híp mắt nhìn về một bàn người trong góc, ghế lô sát cửa sổ, từ bên ngoài có thể thấy thấp thoáng vài người.

“Vẫn là ba người đó hả?” Tống Sơ nhẹ giọng hỏi

“Không, hôm nay có thêm một người nữa.” Nữ phục vụ cũng thấp giọng trả lời.

Tống Sơ kinh ngạc giương mắt: “Em đã từng gặp qua chưa?”

Nữ phục vụ lắc đầu.

“Đi, đi nhanh đi.” Tống Sơ nhìn cô ấy cười cười, nâng tay lấy một bình rượu đắt tiền trên giá, “Rượu này nhớ ghi sổ cho chị.”

Ngón tay cô vừa nhỏ vừa trắng, dường như chưa từng chạm vào nước nhưng bên sườn lại mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều vết thương, là do dao lam gây ra.

Nữ phục vụ sững sờ nhìn bóng dáng cô đi xa.

Tống Sơ ở chỗ này của bọn họ giống như là một câu đố.

Không ai biết chỗ dựa vững chắc của cô ấy là ai, càng không biết làm thế nào mà cô ấy lên được vị trí này, chỉ biết rằng ngoài cái tên “Tống Sơ” thì còn có một cái tên được nhiều người biết hơn nữa.

——Tống nhị tiểu thư.

Chính mắt cô chứng kiến đội buôn lậu thuốc phiện giết ngưòi không chớp mắt khi thấy Tống Sơ còn phải cung kính gọi một tiếng “Tống nhị tiểu thư”.

Nếu nói cô ấy là con gái thứ của gia đình trùm ma túy lớn nào đó thì cũng không giống, con gái của trùm buôn thuốc phiện nào lại phô trương như vậy, sợ người khác không để ý đến cô ấy.

Mỗi ngày uống rượu trên hai vạn nhưng chỉ là ca sĩ thường trú đặc biệt trong quán bar, lương một tháng có mấy ngàn.

•••

“Này anh trai, sao hôm nay rảnh đến đây uống rượu vậy?”

Tống Sơ lắc lắc cái eo nhỏ, trang điểm tinh xảo, phấn mắt kẻ mắt được đánh đậm, nở nụ cười, hoa đào bay ra trong mắt cơ hồ có thể giết chết người.

Cô cúi người, trước ngực như ẩn như hiện, đổ rượu vào bốn chai rỗng trên bàn.

“Rượu này tôi mời, đừng khách khí.” Tống Sơ cười nói, gõ chai rượu.

“Tống nhị tiểu thư, ngài với chúng tôi thì còn khách khí cái gì chứ.” Một người đàn ông có chút cung kính nói.

Gần như trong nháy mắt, Tống Sơ nhìn thấy ánh mắt của ngưòi đàn ông đang ngồi bên ngoài, đúng là người đàn ông mới tới.

Tống Sơ ca hát ở quán bar, ánh mắt lộ liễu gì còn chưa thấy qua nhưng ánh mắt của người đàn ông này không giống bọn họ, ánh mắt của anh ta là quan sát kỹ từ đầu đến đuôi.

Cô sững sờ, vươn đầu ngón tay đẩy người đàn ông ra khỏi chỗ ngồi, trực tiếp ngồi bên cạnh anh ta.

Rồi sau đó chống cằm, ánh mắt híp một nửa đánh giá người đàn ông.

Bộ dạng của anh ta vô cùng anh khí, áo khoác đen, cổ tay áo vén lên làm lộ ra đường cong cơ bắp, mày kiếm, mũi cao, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng.

Ở nơi này hiếm thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế.

Tống Sơ nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, lập tức nở nụ cười, rất không đứng đắn mà huýt sáo với anh ta: “Anh trai tới đây du lịch?”

Quý Diệc An nhướng mày, ai đến cũng không từ chối, ôm lấy vai của cô.

“Mỹ nữ, em xem tôi giống người đến đây du lịch lắm hả? Nhưng mà nếu em đồng ý đi theo thì tôi có thể ở đây lâu thêm một chút.”

“Tôi làm trụ cột gia đình, thật sự không thể đi cùng với anh.” Tống Sơ cười xấu xa, xin tha thứ đổi chủ đề, “Đến nhập hàng hả?”

Quý Diệc An nhìn cô, “Ừ” một tiếng.

“Là đại lý hả?” Cô hỏi.

(*) Đại lý, trong kinh tế thuật ngữ này được dùng như là một hành vi thương mại, theo đó bên giao đại lý và bên đại lý thỏa thuận việc bên đại lý nhân danh mình mua hoặc bán hàng cho bên giao đại lý để hưởng thù lao.

“Tự mình đến đây đương nhiên là đại lý rồi.” Quý Diệc An trả lời.

Tống Sơ nói: “Nói như vậy cũng không đúng, ba vị anh trai này của tôi là ‘hàng tinh khiết’, khác với hàng anh mua ở ngoài, không ít người đã tự mình đến đây để mua đó.”

“Thật sao?” Quý Diệc An cười khẽ, thả đôi tay đang vòng qua người cô. . Ngôn Tình Hài

Tống Sơ lập tức đứng dậy, chào mấy người còn lại một tiếng rồi chuẩn bị đi lên sân khấu hát.

Trên ghế lô, một ngưòi đàn ông mặc áo khoác xám cười lộ ra hàm răng vàng, nhìn Quý Diệc An nói: “Tiểu tử thật có diễm phúc nha, có thể được Tống nhị tiểu thư coi trong.”

Quý Diệc An cười, cầm điếu thuốc, hít một hơi dài: “Tống nhị tiểu thư? Ở đây có người giàu họ Tống hả?”

“Chà, ngay cả người thứ hai cũng không đào được trên mảnh đất này. Nhưng mà nghe nói thủ đoạn rất gian xảo. Những người khiêu khích cô ấy trong những năm đầu đều chết thảm. Sau đó, danh hiệu ‘Tống nhị tiểu thư’ mới ngày càng được gọi nhiều.”

Nội tâm Quý Diệc An kinh ngạc, nhìn theo hướng cô rời đi.

Mới vừa rồi khi nói chuyện, cô vẽ trộm ở lòng bàn tay anh, là hai chữ “cẩn thận”.

Rõ ràng bọn họ chưa hề quen biết hơn nữa bí mật Quý Diệc An làm cảnh sát ngầm cũng chỉ có các sĩ quan cao cấp của đội cảnh sát mới biết được, vậy thì làm sao cô biết được thân phận của anh.

Còn đặc biệt đến đây dặn dò anh phải cẩn thận?

•••

“Chị An An, đến giờ chị lên sân khấu rồi.” Một người gọi cô.

“Đã biết.” Tống Sơ đáp lại.

Trong tay cô cầm một bình rượu vừa mới lấy ở ghế lô ra, cũng chính là rượu mà bọn họ đã chuẩn bị cho người đàn ông kia.

Tống Sơ nhìn quanh, thừa lúc không ai chú ý lấy ra một tờ giấy thử từ trong túi, dùng rượu thấm ướt nó.

Qua vài phút, trên giấy thử xuất hiện một dải màu đỏ.

Quả thật là nhóm súc sinh này đã trộn ma túy vào trong rượu.

Làm sao họ có thể giao dây chuyền buôn bán ma túy cho một người đàn ông lạ mặt từ bên ngoài tới một cách dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ để anh ta bị nghiện trước, đợi đến khi không chế được anh ta thì sẽ từ từ giao dây chuyền buôn bán ma túy của mình ra.

Tống Sơ trực tiếp đổ chai rượu xuống bồn rửa và nhìn nó biến mất, sau đó đun một ấm nước sôi rửa lại rồi mới rời đi.

Cô chỉ làm hỏng kế hoạch cho ma túy vào rượu của họ và phía sau chắc chắn sẽ còn kế hoạch bổ cứu.

(*) xoay chuyển tình hình bất lợi.

Chỉ hy vọng người đàn ông đó có thể đọc được dòng nhắc nhở mà cô viết trên tay anh ta.

Tống Sơ nhanh chóng sửa biểu cảm của mình lại, nhìn vào gương dùng bút kẻ mắt màu đỏ rượu vẽ hai trái tim ở khóe mắt, vừa mơ hồ lại gợi cảm.

Rồi sau đó cũng không quay đầu lại, dáng người thẳng tắp đi lên sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.