Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Sân vận động.
Sắc mặt của Lục Minh không được tốt lắm.
Thật đấy.
Bởi vì anh chợt nhớ tới...
Câu chuyện đó...
Và vai nữ chính đó...
Tiểu Mẫn?
Sau đó anh lại nghĩ đến cái tên giả của Lục Minh bé nhỏ...
Mợ nó chứ!
Cậu không thể đổi sang tên khác được sao?
Nếu như không phải anh đã xác định trí nhớ của Lục Minh bé nhỏ bình thường, nói không chừng anh còn cho rằng tên nhóc này giả gái rồi bị các giáo viên OOXX ấy chứ...
Ầm!
Một luồng năng lượng chấn động trong tay anh, đánh tan xác “Tạp chí văn học“.
“Haiz...”
Các giáo viên rất tiếc nuối.
Bọn họ rất muốn biết tiếp theo sẽ như thế nào, mặc dù đã biết rằng nó chỉ là một câu chuyện thôi.
“Cứ sống trước đã rồi nói sau.”
Ánh mắt của Lục Minh quét qua người bọn họ.
Các giáo viên mới lấy lại tinh thần, tâm trạng nghiêm túc, đối phương mới chỉ phóng ra hai lần tấn công liên tiếp mà đã có sức chiến đấu như vậy, nếu như lại xuất hiện thêm mấy ảo ảnh nữa...
Cũng may.
Điểm cuối cách đó không xa.
Các giáo viên cẩn thận đi tới.
Vù!
Vù!
Gió rét xào xạc.
Hình như cơn gió kỳ quái ngày càng lớn.
“Đến rồi.”
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.
Xoẹt!
Xuyên qua ánh sáng dày đặc, cuối cùng bọn họ đã đến cuối sân vận động, họ nhìn thấy ở chỗ đó có một sinh linh đang nương tựa vào thiết bị rèn luyện cơ thể, trông cực kì vi diệu.
Ồ?
Không phải là quỷ!
Mọi người có chút bất ngờ.
“Linh thể?!”
Lục Minh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
Đúng vậy.
Linh thể.
Gần đây anh gặp phải quá nhiều linh thể!
Hinh Nhi!
Cá vàng!
Nếu như mèo mun cũng được coi là vậy.
Cùng với...
Thứ trước mắt này!
Hình như anh đều gặp được ở đây, ở thành phố Thanh Minh nhỏ bé này!
Những thứ này...
Thật sự đều là trùng hợp à?
Hay còn điều bí mật gì?
“Chít...”
Linh thể phát ra âm thanh sắc bén.
Hiển nhiên.
Nó cảm thấy rất khó chịu vì mấy người Lục Minh xông vào đây.
Lục Minh lấy lại tinh thần.
Cho dù có bí mật gì thì cứ tạm thời không nhắc đến đã, anh nhớ tới mô tả về linh thể, sau khi ra đời có một vài linh thể sẽ có linh trí, có tốt có xấu...
Cá vàng là linh thể tốt.
Mà thứ trước mắt này, hiển nhiên thuộc về linh thể xấu.
“Chít...”
“Chít...”
Linh thể tức giận kêu chói tai.
Ánh sáng rực rỡ đáng sợ bắt đầu ngưng tụ lại trên thiết bị rèn luyện cơ thể.
Lúc này Lục Minh cũng chú ý tới, hóa ra thứ được gọi là linh thể cấp năm lại được nuôi dưỡng ra từ thiết bị rèn luyện cơ thể nào đó!
Sao có thể?!
Thứ này...
“Chắc là vấn đề về nguyên liệu gốc.”
An Mộ Phong run sợ giải thích: “Một vài kim loại hoang phế cổ xưa sẽ bị bán đi để tái tạo... Nếu như đúng lúc có một kim loại có năng lực kỳ lạ lại được coi là kim loại bình thường... để chế tạo ra thiết bị rèn luyện cơ thể này... thì sẽ có thể khiến cho thiết bị rèn luyện cơ thể này thay đổi không giống bình thường nữa...”
Thì ra là như vậy!
Trong lòng Lục Minh hiểu rõ.
Bởi vì được hình thành từ một kim loại hoang phế rất lợi hại nào đó sao?
Thật sự là...
Quả nhiên thế giới này không thiếu điều kỳ lạ!
“Chít...”
“Chít...”
Bóng dáng linh thể dần lớn hơn.
Một áp lực kinh khủng cũng đang tăng lên không ngừng.
Lục Minh nhìn khu vực có thiết bị rèn luyện cơ thể như xà đơn đang không ngừng sáng lên, anh rất nghiêm túc tiến lên một bước để chào hỏi: “Xin chào, yêu tinh xà.”
Xoẹt!
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.
Các giáo viên nhìn nhau, lần lượt yên lặng.
Yêu tinh xà...
Cách gọi này...
Dùng nó thật là...
“Chít...”
“Chít...”
Yêu tinh xà tỏ ra cực kì tức giận.
Mặc dù bây giờ nó lấy xà đơn làm cơ sở bồi dưỡng, nhưng sao có thể gọi nó là yêu tinh xà được chứ?!
Phải biết rằng.
Nó đã từng là...
“Chít...”
“Chít...”
Yêu tinh xà tức giận.
Ầm!
Năng lượng kinh khủng chấn động.
Vèo!
Một luồng kiếm khí của Lục Minh lao ra đánh thẳng lên xà đơn, xà đơn rung lên, sau đó lại trở về bình thường, không hề bị tổn thương chút nào!
Không hề hấn gì à?
Lục Minh có chút tiếc nuối.
Xem ra sự xuất hiện của yêu tinh xà khiến bản thân xà đơn mạnh hơn...
Có điều... mạnh hơn thì sao chứ?!
Vù...
Vù...
Ánh sáng màu xanh xuất hiện xung quanh, hình như có vật gì đó đáng sợ sắp xuất hiện.
“Tấn công bản thể của nó!”
Lục Minh quyết đoán nói.
Mặc dù bản thân xà đơn mạnh lên rất nhiều, nhưng vẫn chỉ là xà đơn thôi, có thể không đếm xỉa đến kiếm khí, nhưng không có nghĩa bất chấp được tất cả năng lực, chỉ cần tìm được năng lực tương khắc nó...
Ầm!
Ầm!
Các giáo viên tung ra đủ các năng lực.
Đỏ, xanh lam, trắng, xanh lá...
Các năng lực nguyên tố nổ tung.
Nhưng mà điều khiến người ta phải bất ngờ là xà đơn vẫn đứng vững như núi.
“Không hổ là yêu tinh xà cấp năm.”
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm nghị.
“...”
Sắc mặt yêu tinh xà tái xanh.
Nó cần bao lâu mới khôi phục được?
Kết quả thế nào?
Vừa khôi phục lại bị đối phó cũng được thôi, nhưng sao lại bị gọi là yêu tinh xà?!
Bà nó chứ!
Ông đây cao quý lắm đó...
Thôi bỏ đi.
Tranh đua với một đám người chết làm gì?!
Nó cười lạnh lùng.
Đúng lúc là năng lực mà nó ngưng tụ rất lâu, cuối cùng đã đến lúc nở rộ...
Ầm!
Ầm!
Mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Một vài thứ đáng sợ đang rung lắc.
Rắc!
Mặt đất đã xuất hiện vết nứt!
Hình như một vài thứ kinh khủng sắp xuất hiện.
“Cẩn thận!”
Tâm trạng của các giáo viên chấn động.
Xuất hiện rồi!
Quả nhiên lại xuất hiện rồi!
Trước đó tên kỵ sĩ và cô gái kia khiến bọn họ vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, mà bây giờ thì sao? Hình như toàn bộ sân vận động đều đang chấn động, vô số thứ sắp xuất hiện.
Đáng chết!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sân vận động này...
Sợ rằng nó sẽ trở thành một vùng đất hỗn loạn!
Cho dù những sinh linh được triệu hồi kia có mạnh hay không, thì khi số lượng đạt đến một mức nào đó, ai có thể chống đỡ được chứ?
Ầm!
Ầm!
Chấn động trên mặt đất càng ngày càng mạnh.
“Chít...”
“Chít...”
Yêu tinh xà cực kì hưng phấn.
Ha ha.
Ai bảo mấy người gọi ông đây là yêu tinh xà!
Vì để ra được một chiêu này mà nó mới phải chịu đựng những thứ rác rưởi đó lâu như vậy!
Ha ha.
Xuất hiện đi!
Diệt tất cả những người này, diệt cái trường học này nữa!
Thứ nó triệu hồi sẽ không ngừng tăng thực lực của mình lên, sẽ không ngừng trở nên mạnh hơn, đương nhiên nó cũng sẽ mạnh hơn vì bọn chúng...
Năm sao?
Không.
Năm sao mới chỉ là bước đầu thôi!
Nó sẽ biến thành sáu sao, bảy sao, tám sao...
Trường học này sẽ bị đội quân lớn mà nó triệu hồi nuốt chửng, trong khi không có ai bên ngoài phát hiện ra cả...
Ha ha ha!
Ánh mắt của yêu tinh xà sáng như chớp.
Năm đó nó bị tên kia kiểm soát nên chỉ có thể yên phận, bây giờ thì sao?!
Không ai kiểm soát nó nữa!
Không ai ràng buộc được nó!
...
Rắc!
Mặt đất xuất hiện khe nứt.
Yêu tinh xà cực kì mong đợi.
Ầm!
Mặt đất lại chấn động lần nữa.
...
Một lúc lâu sau.
Ầm!
Mặt đất lại chấn động lần nữa.
...
Một lúc lâu sau.
Ầm!
Mặt đất lại chấn động lần nữa.
...
???
Các giáo viên đầy vẻ ngạc nhiên, bọn họ nhìn xuống mặt đất, đại ca à, có phải màn dạo đầu của mày diễn ra quá lâu rồi không?
Mày muốn ra thì mau ra đây đi chứ?
Mày cứ tạo chấn động không ngừng làm gì?!
Mọi người đều biết mày đang ở dưới đất đó!
Mày ra đi chứ!
Rắc!
Mặt đất xuất hiện vết nứt khiến các giáo viên giật mình.
Sau đó...
Lại không có phản ứng nữa.
???
Các giáo viên vẫn chưa lấy lại tinh thần sau biến đổi này.
Chuyện gì thế?
Mà giờ phút này, An Mộ Phong nhìn mặt đất dưới chân, cảm nhận sự chấn động đó, ông ấy bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng...
“Việc đó.”
“Mấy người nói xem...”
An Mộ Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có phải vì lúc trước Lục Minh nện quá vững chắc... nên những thứ đó bị kẹt không ra được không?”
Soạt!
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.
Vững chắc ư?
Bị kẹt hả?
Điều này, đúng là...
Đúng là có thể xảy ra đó.
Các giáo viên cẩn thận nhìn mặt đất dưới chân.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Giống như một tên quỷ nhỏ tức giận và không cam chịu đang gõ cửa.
Nhưng mà...
Vẫn không ra được!
Thỉnh thoảng mặt đất vẫn nổ tung ra một vết nứt, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Vì vậy...
Đúng là kẹt rồi!
?!
Các giáo viên kinh ngạc!
Bọn họ biết Lục Minh đã san phẳng toàn bộ sân vận động, hạ xuống mấy mét dưới mực nước biển, khẳng định mặt đất này sẽ rất chắc chắn, nhưng lại không ngờ rằng có thể chắc chắn đến mức này...
Đậu má!
Thứ yêu tinh xà cấp năm triệu hồi mà em cũng có thể chống đỡ được sao?!
Bao ngầu luôn!
“...”
Lục Minh hơi ngơ ngác.
Thật đấy.
Anh vẫn đang chờ yêu tinh xà ra tay, sau đó để anh mèo giải quyết.
Nhưng dù thế nào thì anh vẫn không thể ngờ rằng chuyện này sẽ diễn ra như vậy... Mày chính là yêu tinh xà cấp năm, chẳng lẽ không thể có năng lực ngầu lòi một tí sao?!
“???”
Yêu tinh xà rất tức giận.
Thật đấy.
Nó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị một đám nhóc con coi thường...
Nhất là!
Một tên hai sao!
Với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích kia...
“Chít...”
“Chít...”
Yêu tinh xà nổi giận quá mức.
Ầm!
Năng lực kinh khủng ngưng tụ.
Nó biết như vậy không đúng lắm, nhưng không có cách nào cả, nó vừa hồi phục thôi, trừ việc triệu hồi thì chỉ có thể sử dụng năng lực đó, mặc dù...
Mặc dù hơi có lỗi...
Ầm!
Từng vòng năng lượng bị đẩy ra.
Ánh sáng chói mắt lóe lên trên xà đơn, những năng lượng kia bất chợt hội tụ lại tạo thành một con thú dữ to lớn, mà sức mạnh của nó đang không ngừng tăng vọt.
Bốn sao!
Năm sao!
Sáu sao!
...
Vẫn đang tăng lên!
Tiêu rồi!
Các giáo viên tuyệt vọng, thấy năng lực kia sắp đến bảy sao...
Ai có thể ngăn cản được đây!?
Đừng nói là ở đây, cho dù trong thành phố tuyến một cũng chẳng có mấy ai có thể chống lại được đâu?
Vật này...
Tại sao vật này lại xuất hiện ở thành phố Thanh Minh?
Khuôn mặt của các giáo viên xám như tro tàn.
Năm sao...
Trong lòng bọn họ vẫn còn có chút may mắn.
Nhưng khi con thú dữ xuất hiện, thực lực của nó lại tăng lên đến sáu sao trở lên...
Bọn họ đã tuyệt vọng.
Mà lúc này, Lục Minh ngơ ngác nhìn con thú dữ bỗng nhiên xuất hiện, mặc dù nó đang lớn dần lên, mặc dù cơ thể của nó đã sắp bằng sân vận động này rồi, mặc dù...
Lớn đến mức không thấy rõ bản thể nữa.
Nhưng mà...
Nếu như anh không nhìn lầm...
Lục Minh ngẩng đầu lên.
Cẩn thận nhìn con thú dữ rất lớn kia, dáng vẻ và tư thế kia...
Đây có phải là một con mèo không vậy?!
Anh mèo?
Đây là sự thật không thể chối cãi!
Đệt mợ đây vốn là anh mèo mà!
Với lại!
Tại sao yêu tinh xà phải hóa thân thành anh mèo?
...
Ầm!
Yêu tinh xà biến thân thành thú dữ nhào tới, che khuất bầu trời.
Nhân lúc anh mèo ra tay, Lục Minh giả vờ hơi giơ tay lên.
Soạt!
Trong chớp mắt, thú dữ đã biến mất không thấy...
Mà giờ phút này.
Trong biển ý thức của Lục Minh.
“Grào...”
Động tác lao đến của yêu tinh xà vẫn chưa dừng lại.
Bịch!
Một bóng đen vụt qua, nó liền bị dính trên tường.
“Chít chít chít...”
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Tư thế bị dính lên tường của tên nhóc này chẳng ngầu bằng mình...
“Meo meo!”
Yêu tinh xà tức giận.
Lại có người dám đánh nó?
Sau đó nó đứng dậy, bỗng thấy một bóng người quen thuộc phía xa...
Đó là...
Yêu tinh xà chỉ nhìn lướt qua, cả người liền lạnh như băng: “Chủ, chủ nhân?”
Bịch!
Bóng đen vụt qua.
Yêu tinh xà lại bị dính lên tường.
Lần này nó cắm đầu vào trong tường, không dám ra...
Bịch!
Móng vuốt của mèo mun lại lôi nó ra đánh một trận no đòn.
Bốp!
Bốp!
...
Lục Minh ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
Cừ thật.
Đây là... quen biết à?
Bốp!
Một móng vuốt nhỏ của mèo mun cầm lấy cái chuông mà Lục Minh lấy được lúc trước, một móng vuốt khác đè yêu tinh xà, dùng sức nhét yêu tinh xà vào trong chiếc chuông đó...
Là kiểu cưỡng ép nhét vào đấy.
“Đau quá đau quá...”
“Chủ nhân tôi sai rồi sai rồi...”
“Đau quá đau quá...”
Bốp!
Bốp!
Hai lần nhét vào không lọt.
Mèo mun rất tức giận, lại dùng sức ném mấy lần, sau khi chắc chắn linh thể lại bị nó ném nhỏ đi một chút, lúc này mới lại cưỡng ép nhét vào bên trong một lần nữa...
Vèo!
Yêu tinh xà đã bị nhét vào hoàn toàn.
Ừm...
Mèo mun hài lòng gật đầu, thả chiếc chuông ra.
Piu!
Nó vỗ móng vào.
Chuông nhỏ bay tới bay lui bên trong biển ý thức, thế mà chưa hề trở về hiện thực, mà hoàn toàn ở lại trong biển ý thức giống như anh mèo.
Piu!
Piu!
Mèo mun vỗ tới vỗ lui, chơi rất vui vẻ.
“...”
Lục Minh im lặng rất lâu mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
À.
Yêu tinh xà này...
Hóa ra chính là ý thức trong chiếc chuông!
Xem ra lúc đầu không biết xảy ra chuyện gì mà tên này lại chạy được ra ngoài, rồi nhập vào xà đơn, bây giờ linh thức không hiểu sao lại hồi phục, sau đó bị anh mèo phát hiện...
Nhét vào lại.
Lục Minh nhìn kĩ, hình như chuông nhỏ đã hấp thu được sức mạnh của nó rồi biến về hình thái vốn có.
Chỉ sợ yêu tinh xà kia đã ngỏm rồi...
Chậc chậc.
Tên nhóc đáng thương...
Nhưng mà.
Nói đi cũng phải nói lại.
Hình như vừa rồi tên này biến lớn, đúng lúc Lục Minh gần như thấy được bóng dáng mèo mun, trong mơ hồ hình như không thấy bi gì đó...
Bốp!
Bóng đen vụt qua.
Lục Minh lại bị dính lên tường, ở đúng vị trí vừa nãy của yêu tinh xà.
...
Ý thức trở về thực tế.
Lục Minh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sau phát hiện vừa rồi.
Anh nhớ kiếp trước có rất nhiều mèo bị thiến, nên nếu như anh đoán không nhầm, rất có thể...
Anh mèo là thái giám?!
Chậc chậc...
Chẳng trách ban đầu bảo tìm mèo cái cho nó thì nó lại không vui...
Ừm...
Sau này nên tránh đề tài này ra.
Lục Minh nói trong lòng.
Mà giờ phút này, các giáo viên trong sân vận động đều đang ngơ ngác, vừa rồi, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ chỉ nhìn thấy Lục Minh phất tay, quái vật to lớn kia liền biến mất...
Soạt!
Mọi người nhìn về phía Lục Minh: “Vừa rồi là...”
“Một con át chủ bài thôi.”
Lục Minh bình thản nói.
Vào lúc này nhất định phải điềm tĩnh, phải tin tưởng vào sức tưởng tượng của các thầy.
Con át chủ bài...
Các giáo viên bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng rồi.
Nhất định là con át chủ bài mà Lục Nhan để lại...
Không hổ là thiên tài siêu cấp!
Thật là mạnh!
Dù để lại con át chủ bài mà cũng có thể giết chết được một sinh vật đáng sợ gần đến cấp bảy!
“Thầy xem.”
Lục Minh rất hài lòng.
Có một số việc không thể nói rõ được thì phải để lại một chút lỗ hổng, như vậy các giáo viên sẽ tự động tưởng tượng, thậm chí còn tự tưởng tượng ra tổng thể hoàn chỉnh của câu chuyện đó nữa!
Ừ...
Cần phải về rồi.
Lục Minh đứng dậy.
Nhưng ngay tại lúc này.
Rắc!
Rắc!
Xà đơn rung lên.
Lục Minh bỗng nhiên híp mắt lại.
Yêu tinh xà đã biến mất... tại sao xà đơn vẫn còn động đậy?!