Editor: Nguyetmai
Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng.
Phó hội trưởng đứng nhìn mọi chuyện xảy ra trong cảnh hư ảo, sắc mặt không chút thay đổi.
Lần đầu tiên, ông ta bắt đầu nghi ngờ về chỉ số IQ của những thiên tài này...
Bà nó chứ!
Ngu quá đi thôi?!
Không chỉ có hai người tu luyện ban đầu phát hiện ra Lục Minh.
Sau đó, lại có người phát hiện ra Lục Minh, và bắt đầu đuổi giết, khi Lục Minh rơi xuống vách đá, bọn họ cũng nhảy theo.
Sau đó...
Lại tuyệt vọng nhìn Lục Minh bay lên.
Mọi việc cứ lặp lại như vậy.
Do đó, phó hội trưởng và trợ lý cứ yên lặng đứng nhìn những “đứa con cưng của trời”, “tinh anh tương lai” thi nhau nhảy xuống vách đá.
Còn Lục Minh thì sao?
Không hề mất một sợi tóc nào.
Cậu ta cứ “vô tình” bị phát hiện, lại “vô tình” bị đuổi giết đến tận vách đá, sau đó “không cam lòng” mà nhảy xuống...
Chỉ có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Lục Minh đã bẫy chết một đám người!
Hầu như toàn bộ người tu luyện “phát hiện” ra Lục Minh đều ngã xuống dưới vực sâu.
...
“Chỉ số IQ của bọn họ thấp như vậy sao?”
Phó hội trưởng lo lắng.
“Phó hội trưởng, là do chúng ta đứng ngoài quan sát.”
Trợ lý cũng rất bất đắc dĩ.
Mặc dù nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng nếu ở trong cảnh hư ảo, đứng ở góc độ của những người này, sợ là không có ai cảm thấy có vấn đề, dù sao...
Mọi người đều cho rằng bản thân là người đầu tiên phát hiện ra Lục Minh!
“Hừ!”
“Dù vậy thì vẫn quá ngốc.”
Phó hội trưởng chỉ hận bọn họ không nên thân.
Trong số những thiên tài này, có hơn phân nửa là tinh anh tương lai của chiến sĩ năng lượng!
Lại bị một mình Lục Minh bắt nạt!
Có mất mặt hay không?
“Cảnh hư ảo vận chuyển nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lại thấy mất mặt như thế này!”
Phó hội trưởng bất lực nói.
Ha.
Chiến sĩ năng lượng ngày nay, quả thật ngày càng kém.
“Ừm, thật ra cũng từng có.”
Trợ lý yếu ớt nói: “Mấy năm trước, khi Lục Nhan đến đây, một mình giết chết toàn bộ người trong cảnh hư ảo...”
“...”
Phó hội trưởng liếc nhìn anh ta, sắc mặt không đổi: “Giống nhau sao?! Lục Nhan là đường đường chính chính đánh bại mọi người, mấy tên kia không bằng người ta, là chuyện bình thường!”
“Nhưng mà Lục Minh...”
“Thằng nhóc này dùng IQ để sỉ nhục bọn họ...”
“Chính là kiểu giẫm dưới lòng bàn chân.”
Phó hội trưởng thở dài: “Không tin, cậu xem vẻ mặt của bọn họ đi.”
Soạt!
Góc quay thay đổi.
Hình ảnh chuyển lại gần những người tu luyện, có thể thấy rõ ràng, mấy người tu luyện vừa tự sát kia, lúc này ai cũng vô cùng hoang mang, còn có nhục nhã và...
Nghi ngờ cuộc đời.
Đúng vậy.
Cho dù ai bị sỉ nhục như vậy thì vẻ mặt không thể nào đẹp được...
Phải biết răng, năm đó Lục Nhan đánh khắp cảnh hư ảo, những người tu luyện cùng khóa đều thấy khâm phục và ngưỡng mộ. Bọn họ chỉ biết càng thêm nỗ lực phấn đấu và tu luyện!
Còn giờ thì sao?
Lần này, những người tu luyện kia đều đang nghi ngờ chỉ số IQ của bản thân không đủ...
“Kiểm tra cho tôi xem Lục Minh dùng năng lực gì để bay lên.”
“Dạ.”
Soạt!
Hình ảnh được chiếu lại.
Bọn họ thấy dưới chân của Lục Minh là một tấm thẻ gốc đang phát sáng...
Ngự thẻ phi hành!
“Đây cũng là do Lục Minh tự sáng tạo ra?”
Phó hội trưởng đứng ngồi không yên.
Lúc nãy, ông ta còn cho rằng Lục Minh lại nhờ năng lực của một thẻ bài nào đó để bay lên...
Kết quả thì sao?
Thế mà lại là tấm thẻ gốc!
Phải biết là, tấm thẻ gốc cũng chính là trung tâm nghề nghiệp!
Cho dù kiếm tu ở giai đoạn này cũng không thể giẫm lên trung tâm nghề nghiệp để bay lượn! Trong ấn tượng của ông ta, nếu muốn bay lượn thì thanh kiếm ít nhất phải được sáu sao đỉnh cao?!
Nhưng mà Lục Minh mới chỉ là ba sao đỉnh cao thì đã làm được rồi!
Thứ này...
Vẻ mặt của phó hội trưởng trở nên nghiêm túc.
“Cậu nói xem, chúng ta có thể dùng cách này không?”
Phó hội trưởng có chút chờ mong.
Chiến sĩ năng lượng, mặc dù năng lực sinh tồn rất mạnh, lực chiến xuất sắc, nhưng vẫn có rất nhiều điểm yếu trí mạng, ví dụ như năng lực chiến đấu trên không và năng lực đánh tầm xa quá yếu...
Nếu như bọn họ cũng biết bay...
Quả thật là thiên hạ vô địch!
“Này...”
Trợ lý ngập ngừng, không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì...
Anh ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Chuyên gia thẻ kiếm người ta giẫm lên thẻ gốc để bay, còn chiến sĩ năng lượng chẳng lẽ giẫm lên thận của mình để bay?! Hay cưỡi lên cậu nhỏ?!
Vậy được xem là gì?
Ngự * phi hành?
Thứ vớ vẩn gì vậy, đầy trời đều là nội tạng mà được sao?!
“Thằng nhóc Lục Minh này...”
Phó hội trưởng nhìn Lục Minh.
Đột nhiên cảm thấy, có lẽ sự xuất hiện của cậu ta cũng không phải là việc xấu.
Có điều chuyện này cần bọn họ nhúng tay vào hay không?
“Chắc là không cần.”
Trợ lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn họ bị chết một lần rồi nên sẽ không đi nữa đâu.”
Lần đầu tiên bị hãm hại, là vì không biết nghề nghiệp này còn có thể bay, lần này bọn họ biết rồi, chắc sẽ không bị lừa nữa, dù sao ở đây không có ai là kẻ ngốc cả.
“Hy vọng là như vậy.”
Ánh mắt của phó hội trưởng trở nên sâu thẳm.
Lúc này, ánh mắt của ông ta khi nhìn những vãn bối thiên tài kia giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy...
...
Vào lúc này.
Cảnh hư ảo.
“Lục Minh đáng chết!”
“Nếu như không giết được Lục Minh, ông đây thề không làm người!”
Nhóm người tu luyện tức giận.
Bọn họ tu luyện nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế...
Quá khinh người rồi!
Không phải chỉ biết bay thôi sao?
Cho rằng bọn họ không có cách nào sao?
Vì vậy, kết quả sau khi bị Lục Minh lừa giết một lần thì tất cả người tu luyện từ bỏ việc đấu tranh, hợp tác toàn diện, chuẩn bị đi dạy dỗ Lục Minh.
Thậm chí, dưới sự hướng dẫn của những người có quyết tâm, “Liên minh những người giết chết Lục Minh” được thành lập, tư tưởng nòng cốt chỉ có một, đó là, có thể không có năng lượng, nhưng Lục Minh nhất định phải chết!
“Đi thôi!”
“Cùng tôi đi truy sát Lục Minh!”
...
Một nơi nào đó.
Lục Minh từ tấm thẻ gốc bước xuống.
Bay gì đó...
Không tồn tại.
Với trọng lượng bây giờ của anh, tấm thẻ gốc cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp anh lơ lửng được một lúc.
“Anh nên giảm cân đi.”
Dáng vẻ của tấm thẻ gốc như muốn chết.
Nó cảm thấy, vừa mới hết Tết, Lục Minh đã tăng thêm mấy cân... nghe nói Tết năm nay anh không về nhà, được Tiểu Bạch nuôi vậy mà cũng béo lên vài cân sao?
“...”
Lục Minh mặc kệ nó.
Anh xem qua chỗ năng lượng hư ảo mà bản thân tích cóp được...
Ừm...
Chắc là đủ rồi!
Nếu có thể duy trì được đến lúc cảnh hư ảo kết thúc thì chắc sẽ đủ để anh đột phá lên bốn sao! Chẳng qua, những ngày tháng sau này chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Nhất là...
Những người mới bị anh lừa giết lúc nãy.
Làm sao bây giờ?
Lục Minh đau đầu, không thể sự dụng biện pháp cứng rắn, cả đời này cũng không thể cứng rắn, đầu óc anh lại không có vấn đề, sao lại muốn một mình đấu với ba mươi người?
Trốn thôi!
Lục Minh cảm thấy anh rất am hiểu về phương diện này.
Nhưng mà, quân địch có nhiều lắm.
Nếu chỉ có một hai người thì không có vấn đề gì, nhưng ba mươi mấy người cùng nhau truy sát Lục Minh, hơn nữa cảnh hư ảo cũng không lớn lắm...
Cuối cùng, Lục Minh bị vây nhốt trong một hang động nào đó, không có cách nào để chạy thoát.
Đường lui bị chặn hết.
...
“Cuối cùng cũng bắt được anh.”
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Bắt được rồi!
Bọn họ đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi.
“Ha ha.”
Lục Minh nhếch miệng cười.
Quả thật anh không đánh lại những người này.
Bởi vì mấy người này đều là những thiên tài có thể chiến đấu với những người có cấp lớn hơn mình!
Nhưng điều thú vị là, mặc dù nhóm thiên tài tu luyện này rất mạnh, đủ để chiến đấu với bốn sao đỉnh cao hoặc năm sao, thế nhưng về bản chất thì bọn họ vẫn là ba sao đỉnh cao.
Cảnh giới rất thấp!
Đã như thế...
Hì hì.
Lục Minh lấy tấm thể bài vừa mới chế tạo ra.
Sau khi đến nơi này, anh chưa từng dừng việc chế tạo thẻ bài lại, tốc độ khôi phục năng lượng ở nơi này nhanh vô cùng, có tác dụng rất lớn trong việc chế tạo thẻ bài.
Cộng với những thẻ bài đã tích lũy từ trước...
Ừm...
Xêm xêm rồi!
Soạt!
Lục Minh hướng tấm thẻ bài về phía đám người.
Ùng.
Tấm thẻ bài biến mất.
“Cẩn thận!”
Mọi người cảnh giác.
Bọn họ biết thủ đoạn của Lục Minh không tầm thường, cho nên đã làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngự, chẳng qua, điều làm cho bọn họ bất ngờ chính là thứ xuất hiện trước tầm mắt của mình...
Thế mà lại là một thoi mây!
Hơn nữa.
Thoi mây này cũng không làm bọn họ bị thương mà chỉ nhẹ nhàng trói chặt bọn họ lại, sau đó...
Dẫn bọn họ chạy đi!
???!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Bà nó.
Còn có năng lực này sao?
Năng lực này là gì? Dẫn bọn họ rời khỏi?
Có điều bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy có ánh sáng lóe lên, thoi mây đưa bọn họ đâm thẳng vào một góc của hang động, một người tu luyện có tố chất cơ thể hơi kém một chút lập tức dính vào vách hang, tạo thành một cái hố.
Bịch!
Một âm thanh lớn vang lên.
Người tu luyện bị đập vào tường kia...
Chết tại chỗ.
...
???!
Những người tu luyện khác ngạc nhiên.
“Cẩn thận!”
Từng tiếng hét thất thanh vang lên.
Bọn họ nhìn về phía thoi mây đang trói chặt trên người mình thì lập tức bật chế độ phòng thủ mạnh nhất.
Vì vậy.
Ầm!
Ầm!
Các tia sáng màu xanh lam liên tục lóe lên.
Thoi mây đưa đám người bọn họ va vào vách hang động.
Đùng!
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Gần một nửa số người ở đó bị đụng chết, những người còn lại tuy có hệ thống phòng thủ mạnh chống đỡ, nhưng đều bị thương.
“Năng lực này của anh là gì?!”
Có người không dám tin mà hỏi lại.
“Lao... À, không đúng, nó tên là mười hai tiếng vang đêm giao thừa.”
Lục Minh mỉm cười: “Các vị, năm mới vui vẻ.”
Vèo!
Anh lại ném một tấm thẻ bài ra.
Những người tu luyện vừa mới dừng lại đã bị thẻ thoi mây lôi đi thêm một lần nữa.
Ầm!
Lại có một loạt tiếng nổ vang lên.
Lần này, có thêm một nhóm người bị đụng chết tại chỗ.
Vèo!
Vèo!
Lục Minh ném từng tấm thẻ bài ở trong tay ra.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều bị đánh bại.
Trong hang động chỉ còn lại những chiếc hố to có hình dáng kỳ quặc, có cái giống hình chữ nhân, có cái lại giống hình chữ đại - hình người nằm dạng hai tay hai chân, có lồi có lõm, rất quái dị.
...
Một nơi nào đó.
Soạt!
Soạt!
Ánh sáng hiện lên.
Nhóm người tu luyện lại hồi sinh thêm một lần nữa, khuôn mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ mờ mịt, hoặc mê man, tuyệt vọng cùng với...
Nghi ngờ cuộc đời.
Bọn họ tự nhận bản thân đã là thiên tài từ nhỏ nên mới có thể trở thành ba sao đỉnh cao khi còn trẻ như vậy! Quan trọng nhất là thực lực mạnh mẽ, có thể khiêu chiến với những người có cấp cao hơn!
Bọn họ chính là những thiên tài tinh anh trong tương lai!
Nhưng bọn họ bị Lục Minh đánh hai lần, đến mức bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, thế giới quan vỡ nát...
Sao, sao có thể như vậy?
...
“Đó là thẻ bài gì vậy?”
“Không biết.”
“Làm sao bây giờ?”
“Hiện tại tôi không cần năng lượng nữa, trong lòng ông đây chỉ có một chấp niệm, chúng ta nhiều người như vậy mà không tiêu diệt được Lục Minh, thì việc đột phá lên bốn sao còn có ý nghĩa gì?”
Nhóm người tu luyện rất tức giận.
Nơi này.
Mỗi một người đều có sự kiêu ngạo của bản thân, ai không phải là cục cưng... À, không đúng, ai mà không phải là thiên tài! Bọn họ cũng là con cưng của trời!
Ai cũng vậy!
Kết quả thì sao?
Ba mươi người bị một mình Lục Minh hành hạ đến chết...
Một lần chưa đủ, lại thêm một lần nữa!
Chết tiệt.
Rất nhiều người đều hoang mang.
“Thứ màu xanh lam kia...”
“Hình như tôi đã từng gặp một năng lực tương tự như vậy, gọi là thoi mây hay gì đó, cách để nó khóa mục tiêu là lấy biển ý thức làm nòng cốt.”
Một người tu luyện thiên tài nói: “Nếu như chúng ta che chắn biển ý thức thì sẽ không trở thành mục tiêu của nó nữa.”
“Anh chắc chứ?”
Những người khác nghi ngờ.
“Đương nhiên.”
Người nọ khẳng định.
Anh ta rất rõ ràng, điểm mạnh của Lục Minh nằm ở chỗ không ai biết gì cả!
Năng lực của Lục Minh quá kỳ lạ, không biết trước được, vĩnh viễn không biết nên đối phó như thế nào, giống như năng lực di chuyển trung tâm năng lượng trước kia!
Nhưng mà, một khi được biết đến thì đó chính là một trò cười!
Ví dụ...
Cái được gọi là dẫn người chạy này!
“Để tôi tìm anh ta.”
Ánh mắt của một người tu luyện sáng lên.
Anh ta tôi luyện đôi mắt của mình, một đôi mắt thần giúp cho anh ta giành được tất cả ưu thế, có tầm nhìn xa hơn, góc nhìn rộng hơn khi còn ở trong trường học!
“Tôi bảo vệ anh.”
Một người tu luyện cao to nói.
“Chúng tôi đi tìm Lục Minh.”
Một vài người tu luyện có tốc độ nhanh nhẹn nói.
“Được.”
Mọi người đã phân chia xong công việc của mình.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà những người tu luyện này đã biết phân chia hành động, cho dù là để trút lửa giận, hay là vì lợi ích của cảnh hư ảo...
Lục Minh phải chết!
Bọn họ nhanh chóng tìm được vị trí của Lục Minh, một vài người tu luyện đi đến đó, Lục Minh quả nhiên lại tung tấm thẻ bài kia ra, sau đó chỉ thấy ánh sáng lóe lên, nhưng không có ai bị mang đi cả.
Thành công rồi!
Những người tu luyện mừng như điên!
Ngăn cản được rồi!
Ha ha.
Tấm thẻ bài của Lục Minh đã mất tác dụng, nếu như vậy...
“Xông lên!”
Những người tu luyện kia mừng như điên.
...
“Mất hiệu lực rồi?”
Lục Minh có chút bất ngờ.
Anh lại thi triển thêm một lần nữa, thế mà thẻ thoi mây lại không tìm được mục tiêu!
“Bị che giấu...”
Lục Minh hiểu ra.
Thì ra...
Thứ này còn có thể che lại!
Khoan đã.
Nếu như vậy, chiến sĩ năng lượng còn tu luyện tính ổn định làm gì, chỉ cần che lại là xong chuyện rồi... dù gì thẻ thần trộm chính là phiên bản nâng cấp của thẻ thoi mây!
Có điều cũng không đáng tin.
Thứ này na ná như “tín hiệu điện thoại di động”, anh chỉ cần mở ra là có thể cảm nhận được, sau khi anh tắt đi thì có thể che giấu, nhưng anh cũng không thể lên mạng...
Giống như vậy, một khi che giấu biển ý thức, lực chiến sẽ giảm mạnh!
Có điều bây giờ đối phó với Lục Minh sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lực chiến của mấy người này giảm mạnh, nhưng còn hơn một mình Lục Minh!
Ba mươi người đánh một người!
Bọn họ vốn không lo lắng!
Vèo!
Vèo!
Lần lượt từng bóng người lao đến, vây quanh Lục Minh, anh tìm kiếm trong túi thẻ bài, thế mà lại không có một tấm thẻ bài thích hợp để sử dụng, thứ dùng được chỉ có...
Soạt!
Lục Minh lấy một tấm thẻ ra.
“Tôi nói các vị này, mọi người không cần phải như vậy chứ?”
Lục Minh thở dài.
“Ha ha.”
Mấy thiên tài này bật cười.
Mợ nó.
Lúc này khi lừa giết bọn họ, thái độ của tên này đâu phải như vậy.
“Xông lên!”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Nhóm người tu luyện đến đây là vì muốn giết chết anh.
Được rồi.
Lục Minh thở dài một hơi, kích hoạt tấm thẻ bài trong tay mà không chút do dự, đây là tấm thẻ bài mà anh đã tích trữ từ rất lâu rồi...
Ùng...
Ánh sáng lóe lên.
Đùng!
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một vầng trăng sáng lung linh.
“Thứ gì vậy?”
Mọi người trở nên cảnh giác.
Lục Minh lại định bày trò gì đây?
Soạt!
Soạt!
Các năng lực phòng thủ liên tục được thi triển, mọi người đều đề phòng ánh trăng từ trên cao chiếu xuống kia, bởi vì bọn họ cảm nhận được, ánh trăng này ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng!
Trình độ này...
Đủ để sánh ngang với năng lực của một năm sao phổ thông!
“Cẩn thận một chút.”
Mọi người nhìn chằm chằm về phía đó.
“Ha.”
Lục Minh mỉm cười.
Uy lực này...
Rất tốt!
Còn mạnh hơn tưởng tượng của anh nhiều!
Quả nhiên, anh không sử dụng tấm thẻ bài này ở thành phố Thanh Minh là một sự lựa chọn đúng đắn, nhìn uy lực và khí thế của nó mà xem, nếu như dùng ở thành phố Thanh Minh thì chỉ sợ một nửa thành phố sẽ biến mất!
Quá nguy hiểm!
Còn những người được gọi là “thiên tài” này...
Hì hì.
Tạm biệt.
Vào đúng lúc này.
Đùng!
Ánh trăng chiếu xuống.
Ánh sáng bao trùm khắp nơi, như những cột sáng xuyên qua đất trời, vì phối hợp với hiệu quả của thẻ ánh trăng, Lục Minh còn hét lên một câu.
“Bùng nổ đi! Thẻ ánh trăng!”
Sau đó...
Trước mắt bao người.
Đùng!
Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua cơ thể của Lục Minh!
???
Bà nó!
Lục Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đã ngã xuống.
Đùng!
Uy lực kinh khủng giáng xuống, nó có thể so sánh với năng lượng của năm sao, làm cho Lục Minh không thể nhúc nhích, anh bị áp lực to lớn kia ép đến mức quỳ rạp trên mặt đất, đón nhận sự tấn công của ánh trăng...
Ầm!
Ầm!
Cơ thể của Lục Minh bị ánh trăng mênh mông bao phủ...
Soạt!
Thế giới trở nên yên lặng.