Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 261: Chương 261: Nở hoa! Nở hoa!




Editor: Nguyetmai

Soạt!

Cả thế giới yên tĩnh trở lại.

Những thiên tài hoang mang nhìn động tác bất ngờ của Lục Minh, mãi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, Lục Minh, Lục Minh có ý gì?

Đây, đây cũng gọi là năng lực?

???

Tất cả mọi người đều bối rối.

Lúc này họ nên làm gì bây giờ?

Tiến lên cắt đứt kỹ năng đánh chết Lục Minh, hay đợi thẻ ánh trăng gì đó phóng thích xong?

Về lý thuyết.

Nếu như gặp tình huống này ở bên ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ cắt đứt ngay từ lúc đầu, bởi vì bình thường năng lực kiểu này đều sẽ giúp bản thân tăng mạnh năng lực!

Nhưng biểu cảm của Lục Minh.

Biểu cảm đau khổ, kinh ngạc lại quái dị ấy…

Ồ.

Xem ra Lục Minh cũng không ngờ tới.

Vì thế…

Biểu cảm này có nghĩa là phóng thích thẻ ánh trăng thất bại rồi?

Rất có khả năng!

Lục Minh chỉ là ba sao đỉnh cao, tùy tiện thi triển năng lực năm sao thì thất bại là điều bình thường! Ai trong số bọn họ đều đã từng làm chuyện đó, cũng đã từng thất bại!

“Làm thế nào bây giờ?”

Mọi người liếc nhìn nhau, mặt đối mặt.

Thao tác cao siêu bất thình lình của Lục Minh thật sự khiến bọn họ đau cả lưng.

“Hãy đợi đấy.”

Kẻ cầm đầu đám người giết Lục Minh điềm tĩnh nói: “Tôi luôn cảm thấy... tên Lục Minh này chắc chắn đang chơi trò gì đó mờ ám, nếu như chúng ta ra tay... e là sẽ xảy ra chuyện.”

“Rất có thể.”

Mọi người đều cho là tất nhiên.

Nếu như là người khác, bọn họ sớm đã tiến lên rồi!

Nhưng mà Lục Minh…

Ha ha.

Hôm nay tên khốn kiếp này đã diễn được mấy vai rồi!

Diễn xuất tinh tế!

Lừa nhau à!

Sao lại nói là tiểu thịt tươi không có kỹ năng diễn xuất gì hết? Tên này không chỉ có nhan sắc khiến người ta kinh ngạc, lúc diễn xuất cũng đạt đến cấp Ảnh đế, khiến người ta không thể bóc phốt…

Giờ khắc này, mọi người lẳng lặng nhìn Lục Minh bị chà đạp.

Ầm!

Ầm!

Ánh trăng phủ xuống.

Lục Minh bị ánh trăng cường tráng đè trên mặt đất ma sát, vẻ mặt đau khổ, nhìn có vẻ không có chút sức lực phản kháng nào, khiến cho người ta không nhịn được nóng lòng muốn thử.

“Hay là chúng ta…”

Một người đề nghị.

“Đợi đã!”

Kẻ cầm đầu đám người giết Lục Minh nói: “Mấy người bị ngu à? Mọi người đã thấy ai trong lúc chiến đấu tự nhiên cho mình một đao, sau đó ngã xuống đợi mấy người tấn công bao giờ chưa?”

“Nhất là…”

“Người đó lại là Lục Minh?”

“Không nên để bị mắc lừa!”

“Đây có thể là năng lực phản kích nào đó!”

Anh ta trầm giọng nói.

“Cũng đúng.”

Mọi người cũng cho là đúng.

Thế là trong cảnh hư ảo xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.

Lục Minh dường như đã toi đời, bị ánh trăng vô tận đánh xuống mặt đất, không có cách nào nhúc nhích được, đủ các kiểu tấn công, đánh vào ngay chính giữa trung tâm của ánh trăng…

Ầm!

Ầm!

Mặt đất chấn động.

Cú nổ tấn công về phía Lục Minh ầm vang!

Lục Minh không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi, thật sự không kiên trì được nữa.

“Anh ta sắp không chịu được nữa rồi.”

Những thiên tài thật sự không nhịn nổi nữa.

Họ luôn cảm thấy…

Lục Minh thật sự vô dụng như vậy cơ à?

“Đừng vội.”

Kẻ cầm đầu đám người giết Lục Minh vẫn cảnh giác nói với mọi người.

“Bình tĩnh!”

“Chúng ta có thể thắng.”

Anh ta không ngừng nhắc nhở.

Tuy nhiên, mọi người nhìn Lục Minh càng ngày càng thảm, cứ cảm thấy có gì đó quái lạ.

“Sao tôi lại cảm thấy anh đang giúp đỡ Lục Minh nhỉ?”

Một người tu luyện lạnh lùng nói.

“Sao có thể?”

Kẻ cầm đầu Lục Minh phẫn nộ: “Tôi là người dẫn đầu liên minh này, tôi còn đang giúp mấy người truy sát, thế mà các người lại nghi ngờ tôi?”

“…”

Mọi người im lặng.

“Tôi tin tưởng anh ta.”

Diệp Lương bỗng nhiên lên tiếng: “Con người lão Triệu ấy à, giá trị con người vượt hơn mọi người tưởng nhiều, sẽ không làm ra chuyện này đâu.”

“Cảm ơn.”

Triệu Vân Sơn cảm kích.

Lòng người dễ thay đổi!

Những người sẵn lòng tin tưởng người khác ngày càng ít…

Ồ.

Thế giới đã từng ấm áp kia đi đâu rồi?

“Tôi thấy anh từng nói chuyện với Lục Minh.”

Một người nói.

“Tôi đã từng nói chuyện với bảy tám người ở đây rồi.”

Triệu Vân Sơn không vui vẻ nói: “Chúng tôi đâu phải là chiến sĩ năng lượng của các người, mấy người chúng tôi nhờ vào điều kiện đặc biệt mà tới, cơ bản đều biết nhau một chút, tất nhiên phải giao lưu nói chuyện mấy câu.”

Haiz.

Nói một câu cũng bị nghi ngờ, lòng tin cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?

“Thế à?”

Người nọ bán tín bán nghi.

“Lão Triệu, tôi tin tưởng anh.”

Diệp Lương lại lên tiếng: “Nhưng mà, lần này quan điểm của tôi với anh không giống nhau, tôi thấy Lục Minh đã thành thế kia, có lẽ đã thật sự bị trọng thương rồi, nhất quyết phải ra tay!”

“Tôi vẫn duy trì thái độ phản đối như cũ.”

Triệu Vân Sơn trầm giọng nói: “Có điều, tôi tôn trọng quyết định của các anh!”

“Rất tốt.”

Diệp Lương nhìn những người khác đang nóng lòng muốn thử: “Chúng ta ra tay thôi.”

“Được!”

Mọi người mừng rỡ.

Bọn họ đã sớm không nhịn được nữa!

Ầm!

Vô số đợt tấn công nổ ra.

Bọn họ sớm đã chuẩn bị xong kỹ năng từ lâu, liên tục ném vào Lục Minh.

Ầm!

Ầm!

Tấn công vô tận nhấn chìm Lục Minh.

“…”

Triệu Vân Sơn tràn ngập lo lắng.

Sư phụ.

Sẽ không bị đánh chết như vậy đấy chứ?

Anh ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi, mang theo một đám ngu ngốc không ngừng tặng đầu người, tặng năng lượng cho sư phụ… Không thể ngờ được, mắt thấy sắp đến lúc chiến thắng…

Phụt!

Sư phụ lại vui vẻ tự cho mình một cú…

Tự sát cũng được à?

Chui ở đâu ra vậy?



Nói đi cũng phải nói lại.

Lục Minh ban đầu trong truyền thừa Nguyệt Ảnh với năng lực hai sao, càn quét năm sao bọn họ đi đâu mất rồi?

Chuyện này, anh ta thật sự hết cách cứu nổi!

Sư phụ…

Phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân sư phụ mà thôi.

...

Ầm!

Ầm!

Các đợt tấn công ào ạt giáng xuống.

Mà giờ khắc này, Lục Minh bị ánh trăng đánh xuống ngay chính giữa trung tâm vẫn không hề nhúc nhích chút nào.

Thẻ ánh trăng.

Thẻ ánh trăng.

Cho đến giờ phút này, anh mới biết được ý nghĩa của thẻ ánh trăng, rốt cuộc nghĩa là gì! Giờ anh mới biết, hình ảnh đẹp như thơ như họa rốt cuộc là gì!

Ánh trăng!

Thật sự là ánh trăng!

Trong khoảnh khắc đó, sức mạnh ánh trăng vô tận thấm nhuần, sức mạnh ánh trăng chỉ thuộc về bốn sao cực hạn, trực tiếp rót vào cơ thể Lục Minh bằng một cách thức mạnh mẽ…

Vô cùng vô tận!

Đó lại là một thẻ bài kiểu gia tăng!

Mượn năng lực triệu hồi ánh trăng để sử dụng, bùng phát lực chiến mạnh mẽ!

Nếu chiến sĩ năng lượng bốn sao đỉnh cao bình thường thi triển năng lực này, sức mạnh bùng phát ra tuyệt đối có thể đạt được sức mạnh năm sao, khiêu chiến vượt cấp!

Có điều…

Lục Minh quá yếu ớt!

Anh chỉ là ba sao đỉnh cao!

Vậy nên, trong khoảnh khắc ánh trăng giáng xuống, Lục Minh đã bị đè rạp xuống đất.

Bởi vì…

Chịu không nổi!

Ầm!

Ầm!

Trong cơ thể vang lên vô số tiếng nổ.

Ngoài cơ thể Lục Minh thậm chí còn tỏa ra ánh trăng màu xanh lam trong suốt.

Thế nhưng…

Vẫn không thể chịu đựng được.

Sức mạnh này quá mạnh mẽ, quá kinh khủng, thật sự có phần mạnh hơi quá đối với Lục Minh chỉ là ba sao đỉnh cao…

Mà cũng chính giờ khắc này, Lục Minh mới biết, hóa ra đây chính là uy lực có thể đấu với năm sao…

Ồ.

Thảo nào năm sao băm ba sao như thái rau…

Thì ra hai cấp bậc lại chênh nhau nhiều đến vậy!

Thường ngày, lúc anh đạt mức ba sao đỉnh cao thì hay dùng thẻ thần trộm hoặc đủ các loại thẻ kỳ quái đối phó với năm sao, thậm chí quên mất khoảng cách giữa hai cảnh giới thuần túy nhất!

Mà bây giờ…

Anh đã cảm nhận được.

Ầm!

Ánh trăng tiếp tục rót vào.

Phụt!

Lục Minh lại phun ra một ngụm máu.

Không thể chịu được!

Thật sự.

Năng lượng này quá mạnh…

“Tiểu Tiểu Kiếm?”

Anh cố gắng truyền ý nghĩ cho thẻ gốc.

“Tôi không có cách nào hấp thụ được nữa.”

Thẻ gốc cũng rất bất đắc dĩ.

Nó thử hấp thu một ít năng lượng từ trên người Lục Minh, đáng tiếc, không có hiệu quả, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Minh bị nguồn sức mạnh khổng lồ đè bẹp…

Phải làm sao bây giờ?

Nó có chút lo lắng.

Trong mơ hồ, không biết tại sao nó còn có chút cảm giác sảng khoái không thể nói thành lời… Ha ha ha, ai bảo cậu hay bắt nạt tôi, lần này bị ánh trăng đánh sấp mặt ha ha ha!

Ầm!

Ầm!

Ánh trăng giáng xuống.

Lục Minh cười cay đắng.

Anh thật sự không ngờ được lần này mình lại thất bại, không chịu đựng được nguồn sức mạnh được triệu hồi tới mà thành tự sát…

Sao phải thế chứ?

Nếu sớm biết như vậy…

Haiz.

Bỏ đi.

Lục Minh thở dài trong lòng.

Ánh trăng dâng trào này cũng tiêu tan trong khoảnh khắc ấy, cùng lúc đó, dường như anh thấp thoáng thấy những người tu luyện cuối cùng cũng ra tay…

Ha.

Các người được lợi rồi.



Vèo!

Vèo!

Một loạt đòn tấn công giáng xuống.

Rơi xuống thân thể đang phát sáng và trong trạng thái cực kỳ không ổn định của Lục Minh…

Sau đó…

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Lục Minh nổ tung ngay tại chỗ!

Ầm!

Năng lực ánh trăng khủng khiếp cuộn sạch trong chớp mắt.

Đám người tu luyện đang hưng phấn bỗng hoảng sợ phát hiện ra, lực ánh trăng đáng sợ đó giống như bức xạ, nhấn chìm bọn họ trong khoảnh khắc…

Lực ánh trăng ăn mòn cơ thể của mấy người ba sao đỉnh cao trong chớp mắt.

Sau đó…

Đột nhiên nở hoa!

Ầm!

Ầm!

Từng người ba sao đỉnh cao như pháo hoa nở rộ.

Ầm!

Ầm!

Chấn động cả một vùng.

Ánh trăng lan tràn.

Cùng là ba sao đỉnh cao, Lục Minh không chịu đựng được, làm thế nào bọn họ chịu nổi?

Thế là tất cả những người tu luyện ba sao đều nổ tung tại chỗ, lập tức chết đi.

Không một ai sống sót.

Hồi lâu sau, xung quanh lại yên lặng trở lại.

Trong khu rừng núi rậm rạp, lại có một cái hố khổng lồ sinh ra sau vụ nổ, mà tất cả mọi người mới vừa tranh đấu trong dãy núi đều đã toi mạng!



Soạt!

Soạt!

Ánh sáng chuyển động.

Một lúc lâu sau, mọi người lại hồi sinh ở địa điểm quen thuộc.

Tiêu rồi!

Trong lòng Triệu Vân Sơn chợt lạnh lẽo, e là thân phận đã bị vạch trần!

Họ lập tức được hồi sinh, vì vậy xung quanh anh ta chỉ xuất hiện lác đác một vài người. Triệu Vân Sơn chuẩn bị tháo chạy theo bản năng.

Ừm…

Tìm sư phụ đã rồi hẵng nói.

Có điều đúng lúc này.

Diệp Lương sống lại gần đó đã tới.

“Lão Triệu.”

Diệp Lương thở dài một tiếng.

“Thình thịch!”

Trong lòng Triệu Vân Sơn giật thót.

Tiêu rồi!

Nếu như bị Diệp Lương giữ lại, đoán chừng anh ta cũng sắp bị đánh chết…

Không được!

Phải ra tay trước!

Có điều đúng lúc anh ta chuẩn bị ra tay thì…

“Tôi nghe theo anh thì tốt rồi.”

Diệp Lương đau lòng nói.

“Hớ?”

Vẻ mặt của Triệu Vân Sơn mù mịt.

“Anh xem.”

Diệp Lương cho Triệu Vân Sơn xem số liệu mới nhất.

Nhìn theo kết quả của trận chiến long trời lở đất này, tuy số lần Lục Minh chết đã tăng thêm một lần, thế nhưng năng lượng mà Lục Minh tích lũy được lại nhiều hơn trước khi bị giết một chút!

Ủa?

Triệu Vân Sơn kinh ngạc, vậy cũng được à?

“Anh ta tự sát.”

“Dựa theo quy tắc, tuy rằng tổn thất một phần năng lượng, thế nhưng phần này lại không thuộc về chúng ta mà lại biến thành năng lượng tự do, tích lũy theo thời gian…”

“Đương nhiên việc này không quan trọng.”

“Quan trọng là mặc dù anh ta bị mất một phần năng lượng nhưng vừa rồi lại giết được tất cả mọi người, vậy nên lại hấp thu được một lượng lớn năng lượng!”

“Vì thế…”

“Tổng năng lượng lại tăng lên.”

Khuôn mặt của Diệp Lương như trúng phải bả chó.

Thu hoạch!

Đây là thu hoạch!

Thế mà Lục Minh lại dùng phương thức tự sát, để thu hoạch năng lượng!

Phải biết rằng, theo dòng thời gian trôi đi, ai cũng được nhận thêm một lượng năng lượng, trong thời gian bọn họ truy sát Lục Minh, ai cũng được tăng thêm một lượng lớn năng lượng!

Về bản chất là muốn thúc đẩy mọi người giao tranh càng thêm kịch liệt!

Cũng là để mấy người bị giết nhận được một ít năng lượng đột phá!

Nhưng mà…

Hiện giờ Lục Minh là người có lợi nhất.

Tên này tự hủy để tấn công, năng lượng không bị giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Nếu như biết sớm như vậy…

Thì vừa rồi bọn họ không nên tập kích!

Vừa rồi bọn họ rời đi thật xa, nhìn Lục Minh tự hủy thì tốt biết bao nhiêu? Tốt nhất là tự hủy thêm mấy lần, những năng lượng đó đương nhiên sẽ được trả về cảnh hư ảo!

“…”

Triệu Vân Sơn im lặng.

Sao sự việc lại trở nên như vậy?

Rất nhanh sau đó, những người bị giết này lại tập hợp.

“Xin lỗi.”

Bọn họ lần lượt xin lỗi Triệu Vân Sơn.

Triệu Vân Sơn: “…”

Thái độ của những người này đều chân thành khiến cho Triệu Vân Sơn rất ngại ngùng. Dù sao anh ta cũng không phải kiểu người không biết xấu hổ như Lục Minh…

Thời gian nhập môn quá ngắn, anh ta vẫn chưa học được tinh túy của Lục Minh.

“Ừm...”

“Thật ra tôi…”

Triệu Vân Sơn thở dài một tiếng.

“Không cần nói nữa.”

“Lão Triệu, lần này bọn tôi nghe lời anh.”

Mấy người tu luyện xôn xao nói.

Triệu Vân Sơn: “…”

Sao hướng phát triển lại kỳ dị như vậy?

“Lục Minh sắp thành tâm ma của tôi rồi.”

“Tôi phải giết anh ta!”

“Tôi không giết anh ta thì cảm thấy không thể đột phá!”

“Tôi cũng thế.”

Mọi người đều phẫn nộ.

Đối với mấy người thuận buồm xuôi gió từ nhỏ như bọn họ, sự đả kích này to lớn biết chừng nào!

Cùng tuổi với bọn họ, thực lực giống bọn họ, vậy mà người ta thong thả đánh ba mươi người bọn họ… hoàn toàn chèn ép bọn họ…

Từ tu vi đến IQ…

Sao những người tu luyện này có thể không phẫn nộ?

“Được thôi.”

Triệu Vân Sơn có thể làm thế nào?

Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhận nhiệm vụ này.

“Cứ như vậy không phải là cách.”

“Lục Minh quá thủ đoạn, cũng quá mức kỳ lạ.”

“Thế nhưng, mọi người đều quên mất một chuyện, Lục Minh cũng là một ba sao đỉnh cao, anh ta thi triển thẻ bài bốn sao, phải tiêu hao cực lớn! Nếu có thể khiến anh ta tiêu hao hết thẻ bài năng lượng…”

Triệu Vân Sơn nói như vậy.

“E là quá đủ.”

Một chiến sĩ năng lượng ngại ngùng nói: “Anh đến muộn có thể không rõ, trước khi Lục Minh gia nhập đã kiếm được một đống thẻ năng lượng ở hiệp hội…”

“Vậy thì tiêu hao hết thẻ tự hủy của anh ta!”

Triệu Vân Sơn cười lạnh lùng: “Ngược lại tôi muốn xem xem, anh ta chuẩn bị bao nhiêu thẻ bài!”

“Mấy người đừng quên.”

“Về bản chất, Lục Minh chỉ dựa vào thẻ bài!”

“Lục Minh có thẻ bài thì thực lực của anh ta vượt xa chúng ta, gần như vô địch ở giai đoạn ba sao, thế nhưng, nếu như Lục Minh không có thẻ bài thì sao? Anh ta chính là một kẻ vô dụng!”

Triệu Vân Sơn hăng hái.

“Vậy nên.”

“Tiêu hao hết thẻ bài của anh ta.”

“Cho dù tặng cho anh ta bao nhiêu năng lượng thì đã sao?”

“Chỉ cần không có thẻ bài, Lục Minh chính là một kho năng lượng di động, chúng ta có thể tùy ý chém giết, tùy ý hấp thu, có thể hành Lục Minh mất xác!”

“Mọi người nghĩ mà xem…”

“Chặn Lục Minh ở điểm hồi sinh để giết là cảm giác gì?”

Triệu Vân Sơn nói một cách chậm rãi.

Soạt!

Trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt.

Đúng vậy.

Nếu như có thể chặn giết Lục Minh ở điểm hồi sinh…

Quả thật quá đã!



Cách này được đấy.

Thực lực của bọn họ mạnh mẽ, dựa vào năng lực của bản thân, còn Lục Minh thì sao? Dựa cả vào thẻ bài! Đây chính là sự khác biệt về bản chất, thẻ bài của Lục Minh…

Sẽ tiêu hao hết!

“Tôi đồng ý cách này.”

“Tôi cũng đồng ý.”

“Không chỉ có vậy, nói không chừng, chúng ta không cần tổn thất quá nhiều năng lượng cũng đủ để bắt được Lục Minh rồi? Anh ta cũng chẳng có nhiều thủ đoạn để dùng đến thế.”

“Đúng vậy.”

“Đi thôi!”

“Tiếp tục truy sát Lục Minh.”

Soạt!

Liên minh giết Lục Minh lại bắt tay hành động một lần nữa.

Một nhóm người hùng dũng lại bắt đầu một đợt vây quét.

Rất nhanh sau đó, Lục Minh lại bị vây bắt.

Có điều lần này.

Lục Minh vừa bị vây bắt đã ném thẳng một tấm thẻ ánh trăng ra.

“Đi!”

Mọi người quả quyết bỏ đi.

Nhưng Lục Minh vừa trải qua một trận thanh tẩy ánh trăng, lúc này không chút do dự trực tiếp nổ ra toàn bộ lực ánh trăng, sau đó tất cả những người tu luyện…

Nổ tung tại chỗ!

Nở hoa!

Nở hoa!

Diệt nhóm!

Lần đầu tiên vây quét, cuối cùng lại thất bại toàn tập.



“Quả nhiên trước đó là anh ta giả bộ.”

“Lại có thể phát nổ nhanh như vậy, vậy biểu cảm vừa đau khổ vừa giãy giụa… chỉ đơn thuần là để sỉ nhục chúng ta?”

“Anh ta đang sỉ nhục chỉ số IQ của chúng ta.”

“Tên này thật quá đáng.”

“Tôi có chút chờ mong muốn xem xem, nếu như tiêu hao hết thẻ bài…”

“Ha ha, tôi cũng mong chờ cảnh tượng này!”

Mọi người xốc lại tinh thần.

Chết một lần thì sao?

Tặng cho Lục Minh năng lượng thì sao?

Bọn họ biết rõ!

Chỉ cần tiêu hao hết thẻ bài, Lục Minh chính là máy ATM di động!

Thế là liên minh giết Lục Minh lại bắt tay hành động một lần nữa.



Ở nơi nào đó.

Trên đỉnh núi.

Lục Minh bị nhốt, ánh trăng tràn ngập, hoa nở khắp mặt đất.



Ở nơi nào đó.

Trên dòng sông.

Lục Minh bị nhốt, ánh trăng phủ khắp, hoa nở khắp trời.



Ở nơi nào đó.

Trong khu rừng rậm.

Lục Minh bị nhốt, ánh trăng rực rỡ, hoa nở trong rừng.



Cảnh hư ảo rộng lớn, hoa nở, hoa nở khắp nơi khắp chốn…

Chuyện này vô cùng trầm trọng.

Phải biết rằng, mỗi một lần nở hoa, mỗi một lần ánh trăng bùng nổ, đều có một người tu luyện ba sao đỉnh cao hiến dâng sinh mệnh to lớn của mình…

Tuy nhiên bọn họ biết, tương lai sẽ rất tốt đẹp, tương lai rất đáng mong đợi!

Mỗi lần bọn họ chết đi, đều là cống hiến vì kế hoạch vĩ đại của bọn họ!

Tinh thần bọn họ điềm tĩnh.

Chỉ là.

Theo dòng thời gian trôi đi…

Ba tiếng, năm tiếng, tám tiếng…

Mắt thấy cảnh hư ảo sắp kết thúc, bọn họ mới ý thức được có gì đó không đúng lắm, sao thẻ ánh trăng của Lục Minh vẫn chưa dùng hết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.