Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 163: Chương 163: Búp bê hiện giờ đều chính trực đến vậy sao?




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Nơi nào đó.

Hạ Vũ giương cung bắn tên.

Vút!

Vút!

Từng mũi tên được bắn ra!

Tấm bia xa xa bị bắn nổ tung, hóa thành tro bụi.

“Ba sao sơ cấp…”

“Đây là cực hạn của mình rồi ư?”

Hạ Vũ có chút thất vọng.

Hiện giờ cậu ấy chỉ có hai sao, cho dù dùng mũi tên mạnh hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ có thể phát huy uy lực ba sao sơ cấp, không thể mạnh hơn nữa.

“Cậu đã rất mạnh rồi.”

Ông lão bên cạnh cậu ấy an ủi nói.

Hạ Vũ bây giờ mới chỉ là sinh viên năm nhất, vừa mới nhập học!

Sau khi trải qua sự tôi luyện trong những năm qua, mặc dù bị trì hoãn một khoảng thời gian, nhưng lại khiến nền tảng của Hạ Vũ rất vững chắc, không ai có thể vượt qua, đến người được gọi là cung thủ bảy sao kia cũng không thể!

Nhưng nền tảng suy cho cùng vẫn chỉ là nền tảng!

Nó cũng chỉ cung cấp thêm một con đường nhanh hơn cho cậu ấy mà thôi!

Thực lực ư?

Không gấp được.

“Lục Minh đã có thể giết ba sao trong tích tắc rồi.”

Hạ Vũ lẩm bẩm.

“Dù sao cậu ấy cũng đã là sinh viên năm hai.”

Ông lão cười nói.

“Vậy thì sao?”

Hạ Vũ đứng dậy: “Anh ấy chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài thôi đó!”

“Cậu đừng quên mục đích đến đây của chúng ta.”

Người lớn tuổi khẽ lắc đầu.

“Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác.”

Hạ Vũ trầm giọng nói.

Cậu ấy hiểu ý của ông lão, nhưng lúc ở hầm mỏ trước kia, thực lực của mọi người đều ngang nhau, không ngờ hiện giờ Lục Minh đã đi đến trình độ này rồi!

Mà trong khoảng thời gian này, cậu ấy đang làm gì chứ?

Chờ đợi!

Chờ đợi!

Vẫn là chờ đợi!

“Tôi không đợi được nữa rồi.”

Hạ Vũ khép hờ hai mắt.

Nếu cứ như vậy, cậu ấy sẽ bị Lục Minh bỏ xa, muốn đuổi cũng không kịp mất.

“Không đâu.”

Ông lão mỉm cười: “Xin cậu hãy tin tôi.”

“Tôi tin ông.”

Hạ Vũ nhìn về phía xa xa: “Nhưng tôi càng tin tưởng vào bản thân hơn.”

Ùng...

Cây cung trong tay cậu ấy lập tức tỏa ra ánh sáng.

***

Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu.

Ký túc xá.

Xuyên qua dãy hành lang bẩn thỉu và hỗn loạn, tránh khỏi ánh mắt u ám của dì quản lý ký túc xá, cuối cùng Trương Tiểu Bàn cũng đã về đến phòng của mình, vừa đẩy cửa ra...

Rào!

Một thế giới rộng lớn vô ngần xuất hiện ở trước mắt.

Non xanh.

Nước biếc.

Và bên bờ đang có chó hoang giao phối.

Cảnh tượng đầy phong tình.

“Cút đi!”

Trương Tiểu Bàn đá văng con chó kia đi. Kể từ sau lần có được năng lực “biến đổi màu sắc” kia, con chó này không thể trở về bình thường nữa, nó sẽ có dáng vẻ này mãi mãi.

Vù...

Ánh sáng trong tay Trương Tiểu Bàn lóe lên.

Cậu ta có nhận được một thứ gì đó rất kỳ lạ đang chuyển động trong người mình.

Rạo rực.

Đây là...

Năng lực biến đổi màu sắc!

Ở trong ảo cảnh này, cậu ta chính là sự tồn tại như thần.

Đây là ảo cảnh của cậu ta.

Cậu ta chính là chúa tể.

Xa xa.

Giữa sông núi, có một căn nhà tọa lạc ở đó.

Trương Tiểu Bàn đi đến, đẩy cửa phòng ra. Bên trong có một cô gái rất xinh đẹp đang chờ cậu ta giống như người vợ đang chờ chồng về, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Hinh Nhi, anh về rồi đây.”

Trương Tiểu Bàn nói.

“Mau tới ăn cơm đi.”

Cô gái được gọi là Hinh Nhi bưng từng đĩa thức ăn lên bàn.

“Ừ.”

Trương Tiểu Bàn đi tới.

“Trận đấu sao rồi?”

Hinh Nhi hỏi một cách đầy dịu dàng.

“Ừm...”

Trương Tiểu Bàn dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Rất đẹp mắt.”

?

Hinh Nhi hơi khó hiểu.

Chẳng phải anh đi tham gia thi đấu sao? Rất đẹp mắt là ý gì chứ.

“Chính là...”

“Lời sao ý vậy.”

Trương Tiểu Bàn thở dài: “Một mình Lục Minh đã giải quyết hết rồi.”

“Phụt...”

Hinh Nhi lập tức bật cười.

“Em như vậy rất đẹp đó.”

Trương Tiểu Bàn cảm thán.

“Anh đã nói rất nhiều lần rồi đó.”

Hinh Nhi mỉm cười, gắp thức ăn cho cậu ta, đó là món thịt kho mà cậu ta thích nhất. Trương Tiểu Bàn ăn một cách đầy vui vẻ. Nhưng đúng lúc này...

Ùng...

Ánh sáng trước mắt chuyển động.

Cảnh sắc trong mắt cậu ta đều đã biến mất.

Cô nàng Hinh Nhi trước mắt cũng biến mất, hóa thành bạn cùng phòng vừa đẩy cửa bước vào. Đồ ăn cậu ta vừa ăn cũng đã biến thành cà chua xào.

“...”

Trương Tiểu Bàn liếc nhìn bạn cùng phòng: “Sao cậu cứ quấy rầy tôi vào lúc này chứ?”

Có lời nào không để ăn xong cơm tối rồi nói được sao?

Cậu ta thi triển một lần ảo cảnh dễ lắm chắc!

“Giờ cậu làm được cả ảo cảnh vị giác rồi ư?”

Bạn cùng phòng thán phục.

Ảo cảnh vị giác là khái niệm gì?!

Một khi thành công, cậu ăn sh*t cũng có thể tưởng tượng ra vị sô cô la đó!

Ngầu lòi luôn!

“Miễn cưỡng cũng được 20%.”

Trương Tiểu Bàn vẫn chưa thành thạo lắm.

“Vậy cũng đủ lợi hại rồi.”

Bạn cùng phòng thán phục.

Đây chính là năng lực của chuyên gia ảo cảnh trung cấp!

Một chuyên gia ảo cảnh vừa lên hai sao, chỉ có một nghìn điểm năng lượng như Trương Tiểu Bàn đến được trình độ này đã rất kinh người rồi! Tên này có cơ duyên từ đâu không biết...

“Cậu có việc gì vậy?”

Trương Tiểu Bàn không thay đổi sắc mặt nhìn cậu ta.

“À.”

“Hì hì.”

Bạn cùng phòng xoa xoa tay: “Cậu có thể cho tôi mượn búp bê của cậu chút không?”

Soạt!

Khuôn mặt của Trương Tiểu Bàn thay đổi.

“Yên tâm!”

“Tôi sẽ không làm bừa với chị dâu đâu!”

Bạn cùng phòng cam đoan: “Tôi cần một mô hình để xây dựng ảo cảnh, bản thân lại không hiểu rõ, may mà chỗ cậu có con búp bê này, hề hề...”

Khuôn mặt Trương Tiểu Bàn nhìn cậu ta không chút biểu cảm.

“Ờm.”

“Thật luôn.”

“Tôi thề đó.”

Bạn cùng phòng thề với trời: “Tôi sẽ không làm chuyện bậy bạ đâu! Tôi biết thực lực của chúng ta quá yếu, không thể hoàn thành ảo cảnh độc lập nên rất nhiều ảo cảnh phải kết hợp với hiện thực...”

“Cùng lắm sau này tôi cũng giúp cậu là được chứ gì.”

“Èo...”

“Đợi đến khi xây dựng ảo cảnh, cậu mà cần thì tôi sẽ giả làm con gái để cậu kiểm tra thử có được không?”

“Cút!”

Trương Tiểu Bàn đá tên này thẳng ra ngoài.

Ai cần cậu ta giả gái chứ!

Hinh Nhi nhà cậu ta vẫn bình thường đó, có biết không?!

Khốn kiếp!

Cậu ta cho rằng Hinh Nhi là búp bê chắc?

Cô ấy là...

Quên đi.

Trương Tiểu Bàn lắc đầu, cậu ta mở túi ra, nhìn ngắm Hinh Nhi vẫn đang ở đó. Ánh mắt của cậu ta trở nên dịu dàng. Hinh Nhi, yên tâm, thời gian ước hẹn của chúng ta sắp tới rồi...

Thật đó, sắp tới rồi.

Trương Tiểu Bàn hít sâu một hơi, gói chặt lại.

Cậu ta lại nhìn xung quanh kiểm tra. Sau khi xác nhận không có ai, cậu ta mới cẩn thận đặt gói đồ vào trong tủ, khóa mấy cái khóa liền. Lúc này cậu ta mới xây dựng lại ảo cảnh.

Cậu ta phải chăm chú tu luyện.

Vù...

Xây dựng ảo cảnh.

Cậu ta bắt đầu tu luyện.

Nhưng cậu ta không hề chú ý đến, trong thời khắc cậu ta đang tu luyện, một bóng người mỏng như tờ giấy đã bay ra khỏi khe hở của tủ, biến mất bên ngoài cửa sổ...

Hửm?

Trương Tiểu Bàn giật mình tỉnh lại.

Cậu ta nghi ngờ mở mắt nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có gì thay đổi, cậu ta lại chú tâm tu luyện.

***

Trường học.

Nơi nào đó.

Thường Lượng cũng đang rất cố gắng tu luyện.

Hiệu quả của việc Lục Minh dẫn họ đến tham quan rất rõ ràng. Đám thiên tài nhỏ mới chỉ biết chút ít này đã bị Lục Minh kích thích, ai nấy đều bắt đầu tập luyện điên cuồng.

Mọi người đều liều mạng!

Không ai muốn bị Lục Minh bỏ lại quá xa!

Thường Lượng cậu tham gia cuộc thi không phải để làm phông nền, cậu muốn làm một bóng đèn phát sáng!

Mà giờ khắc này, ở ký túc xá nữ.

Cô nàng Lưu Viện được Lục Minh kéo đến chỉ với mục đích cho đủ người này cũng đang có vẻ mặt đầy nghiêm túc. Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm về phía trước, trong tay hiện lên những đường tàn ảnh.

“???”

Bạn cùng phòng bên cạnh cô ấy tò mò nhìn sang: “Viện Viện, nút reload sắp hỏng rồi kìa, cậu đang làm gì vậy?”

“Đợi đã.”

Sắc mặt của Lưu Viện nghiêm túc.

Soạt!

Soạt!

Tay của cô ấy không hề ngừng lại.

Cũng chính lúc này, một tin nhắn hiện lên trên màn hình ánh sáng: “Ha ha, video cùi bắp gì vậy, chuyên gia chế tạo thẻ bài cùi bắp, đây chẳng phải là copy hay sao?”

“Ha ha.”

Lưu Viện cười lạnh lùng, cô ấy lập tức trả lời một cách thần tốc...

“Bạn à, dân địa phương chúng tôi đều biết rõ sự lợi hại của Lục Minh, Fruit Ninja và cá Côn đều là tác phẩm của anh ấy đó. Sức chiến đấu của anh ấy cũng lợi hại như vậy luôn! Có lẽ do anh ấy đang đứng ở độ cao cả đời này cậu không thể với tới được nên mới đố kỵ nhỉ, nhưng cậu nhận tiền để chửi người như vậy là không đúng đâu nhé.”

Soạt.

Lưu Viện nhanh chóng tuôn ra một tràng, sau đó cô ấy đăng nhập nick phụ: “Cùng là học sinh Tám Xá Khẩu, tôi đây ủng hộ ý kiến của bạn trên, con người hiện nay có lòng đố kỵ mạnh thật đấy.”

Sau đó lại đổi một nick phụ nữa: “Người qua đường bày tỏ đã xem video, quả thật rất lợi hại, người thường hiếm khi làm được thế này.”

Sau đó lại đổi một nick phụ: “Ha ha ha, các người cứ cãi việc của các người đi, tôi chỉ là fan của những anh đẹp trai thôi, anh Lục Minh đúng là đẹp trai khiến tôi bủn rủn mà, ღ (´・ᴗ・) bắn tim bắn tim.”

???

Lúc này, bạn cùng phòng mới hiểu.

Đây...

Cô gái nhỏ này lại đang chửi thuê trên diễn đàn ư!

“Có cần đến mức đó không?”

Cô bạn cùng phòng chẳng biết nên khóc hay nên cười.

“Cậu không hiểu đâu.”

Lưu Viện kiêu ngạo nói: “Hiện giờ là thời đại thông tin mạng đó! Thắng cuộc thi đương nhiên quan trọng, nhưng nắm chắc dư luận cũng là một phần rất quan trọng đó! Anh Lục Minh với mấy tên lười biếng kia đều phải tu luyện, đương nhiên không thể phân tâm, chỉ mình tớ mới có thể khống chế được chuyện này.”

Bạn cùng phòng: “...”

Vì thế, đội ngũ đại diện cho Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu đang yên đang lành tại sao lại trở thành anh Lục Minh và những tên lười biếng chứ? Chẳng phải cậu mới chính là người lười biếng nhất sao?

Kiểu chỉ biết tung hô.

Soạt soạt!

Lưu Viện lại bắt đầu tăng tốc độ tay của mình.

Bạn cùng phòng chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ, con bé kia thật sự đã điên rồi.

...

Thành phố Thanh Minh.

Ở cửa hàng.

Tiểu Bạch đang cố gắng tu luyện, Lục Minh cũng đang đọc sách.

Giáo trình bốn sao, những hệ thống kiến thức chế tạo thẻ bài này còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh. Xem ra anh sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để học rồi, chỉ có thể học từ từ.

Còn cả chuyện nghiên cứu thẻ bài nữa.

Đối với việc nghiên cứu thẻ bài, Lục Minh đã có vài ý tưởng.

Sau khi trải qua vô số lần dung hợp tia chớp, cuối cùng Ngang tàng va chạm cũng đã lột xác biến thành thẻ phần mộ ba sao, thẻ bài bốn sao cao hơn thì tất nhiên độ khó của nó cũng sẽ cao, vì vậy anh không thèm lãng phí thời gian đi kiểm tra.

Trải qua vô số lần dung hợp, cuối cùng tên lính năng lượng cũng đã trở thành chiến sĩ phần mộ. Còn có thẻ bài bốn sao mới nhất - giả gái, à, không đúng, thẻ ánh trăng!

Đây là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.

Series phá hủy!

Một dòng thẻ bài hỗ trợ lấy tấn công làm chính!

Series triệu hồi!

Một dòng thẻ bài chiến đấu lấy triệu hồi làm chính.

Ở giai đoạn ba sao, anh có thẻ phần mộ và chiến sĩ phần mộ đã là quá đủ rồi. Nhưng hiện tại khi nghiên cứu thẻ bài đến giai đoạn bốn sao, có lẽ anh cần một loại thẻ mới hơn.

Nhưng rốt cuộc là gì?

Nói cách khác cái gì thích hợp?

Lục Minh vẫn chưa rõ lắm.

Từ khi xuyên không, anh đã dung hợp tia chớp cho các thẻ bài cơ bản như gió, lửa, sấm, đất. Thành phẩm tạo ra dường như đều đã có đủ!

Chính xác.

Thuật sét đánh - Thuật tia chớp - Tấn công lôi đình - Lôi đình vạn quân...

Đây là một series hoàn chỉnh!

Không những các chuyên gia nguyên tố có, thậm chí của họ còn hoàn thiện hơn, lúc người ta thi triển còn có thể chuyển hướng thêm gì đó vào. Chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh đã làm ra được chưa?

Hiệu quả rất yếu!

Rất ngu ngốc.

Cũng rất dễ bị đối phó.

Đây không phải là kiểu năng lực “hiếm có, vừa ra tay kẻ địch lập tức ngẩn người, chưa từng thấy bao giờ” như thẻ phần mộ. Anh muốn thi triển Lôi đình vạn quân, có lẽ thẻ còn chưa rơi xuống, người ta đã học được kỹ xảo “hóa giải Lôi đình vạn quân” ở trong sách giáo khoa rồi. Vậy nó có tác dụng gì chứ?

Vì vậy kiểu thẻ bài thông thường này đều được chế tạo riêng theo nghề nghiệp.

Ví dụ...

Chuyên gia nguyên tố lửa thích đặt làm những thẻ bài có năng lực nguyên tố lửa!

Bởi vì họ dễ kiểm soát.

Bởi vì họ có thể phát huy uy lực lớn nhất của nó!

Bọn họ có thể chọn một thẻ bài khác như lưỡi lửa, nắm đấm lửa mà bản thân chưa được học, sau đó họ thử kiểm soát và coi nó như lá bài chưa lật của mình...

Đây mới là cách dùng tiêu chuẩn của thẻ bài!

Dù gì thẻ bài cũng là vật chết.

Nên phát huy như thế nào mới là kiến thức lớn nhất!

Đây cũng là nguyên nhân tại sao đã nhiều năm rồi mà chuyên gia chế tạo thẻ bài vẫn là nghề nghiệp hỗ trợ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lục Minh chỉ dùng hai loại thẻ bài này.

Bởi vì trong những thẻ bài thuộc series cơ bản mà anh đã nghiên cứu, cũng chỉ có hai loại thẻ bài này chưa được nghiên cứu thấu đáo, vẫn có không gian nghiên cứu!

Nhưng bốn sao ư...

Những thứ có thể nghiên cứu nhiều lắm.

Trong lòng Lục Minh rừng rực.

Thẻ bài cơ bản rất ít, đa số đều là thẻ từ một đến hai sao, nên anh chỉ có thể nghiên cứu những series này.

Nhưng nếu là năng lực ba sao độc lập thì sao đây?

Ví dụ...

Năng lực ba sao, sen lửa.

Nó không chia từng cấp độ một và hai sao, cũng không có bốn sao, chỉ có mỗi ba sao thôi! Nếu dung hợp năng lực như vậy, có thể phát hiện ra một vài năng lực mới không nhỉ?

Anh rất tò mò.

Đây mới chính là thẻ bài Lục Minh muốn nghiên cứu.

Anh khẳng định, cùng với sự tăng lên của thực lực, những thẻ bài có thể nghiên cứu sẽ ngày càng nhiều hơn, ba sao, bốn sao, năm sao...

Thẻ bài độc lập!

Điểm này vô cùng quan trọng!

“Có cơ hội có thể thử xem sao.”

Suy nghĩ của Lục Minh hơi chuyển.

Đương nhiên.

Trước đó anh cần phải học hết đống nền tảng này đã.

Hiện giờ đến thẻ bài dung hợp bốn sao mà anh cũng không làm được.

Nghĩ tới đây, Lục Minh lại nghiêm túc đọc sách.

Đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc bước vào trong cửa hàng.

Lưu Viện?

Lục Minh rất bất ngờ.

Cô gái này đến đây làm gì... Đợi đã, Lục Minh nhìn biểu cảm của cô gái này theo bản năng. Ồ, đây không phải Lưu Viện, đây là Hinh Nhi!

Sao cô gái này lại ra ngoài vậy?

Lục Minh giật mình.

“Mua thẻ ư?”

Lục Minh chủ động bước lên.

Hinh Nhi khẽ gật đầu.

“Một tấm hả?”

Lục Minh hỏi.

“...”

Hinh Nhi khẽ lắc đầu, giơ ba ngón tay ra.

“Ồ, ba tấm.”

Anh kêu Tiểu Bạch đem ba tấm thẻ bài đến. Hinh Nhi lấy ra một xấp tiền. Lục Minh đếm, số tiền bị lệch.

“Thừa rồi.”

Lục Minh nhắc nhở.

Hinh Nhi lắc đầu, chỉ thẻ Côn ở bên trong.

“...”

Lục Minh khựng lại, nhìn số tiền thừa dường như vừa đủ mua một tấm thẻ, anh đột nhiên hiểu ra.

“Vậy là...”

Lục Minh dừng lại một chút: “Lúc tôi không có ở đây, cô đã lấy một tấm thẻ bài ư?”

Hinh Nhi gật đầu.

Lục Minh: “...”

Vì vậy bây giờ cô ta muốn trả bù tiền?

Ngầu vậy!

Búp bê hiện giờ đều chính trực như vậy sao?

Giỏi hơn đám nhân viên ở đơn vị trước kia của anh, đã đi làm rất nhiều năm rồi mà vẫn xem tiểu thuyết bản lậu.

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Sau khi bàn giao xong, Hinh Nhi để lại tiền rồi đi mất, Lục Minh suy nghĩ, có phải mấy ngày gần đây Trương Tiểu Bàn lại làm chuyện xấu gì rồi không.

Cá Côn...

Chẳng phải thẻ Côn dùng để nuôi dưỡng sao?

Sao lại tiêu hao nhanh đến vậy chứ?

Hai người nhà này dùng như thế nào mà lại có ảo giác mỗi lần tiêu hao hết đều ra mua xấp xấp vậy nhỉ? Lẽ nào còn có tính năng mới mà mình chưa phát hiện ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.