Editor: Nguyetmai
Trung tâm quản lý cuộc thi cúp học viện.
Trong phòng họp lớn.
Các giám khảo đang chăm chú xem video trên màn hình máy chiếu lớn trước mắt. Trong video chính là hình ảnh thi đấu trong vòng sơ tuyển của Lục Minh.
Năm thẻ đánh bay!
Giết trong tích tắc!
Giết sạch!
Chỉ đơn giản một cách thô bạo vậy thôi.
Trong tay anh, dù là hai sao hay ba sao thì cũng không chống đỡ được bao lâu.
“Mọi người thấy thế nào?”
Chủ tịch ban giám khảo trầm giọng nói.
Bọn họ vốn không hề chú ý đến sự tồn tại của Lục Minh. Nhưng cùng với việc video này ngày càng hot, mức độ lan truyền ngày càng cao, cuối cùng họ vẫn không thể không chú ý đến.
“Vòng sơ tuyển thôi mà, có chuyện gì đâu nhỉ.”
Một giám khảo nữ vươn vai, bảo mấy người trước ra ngoài hít thở không khí, rồi lười biếng co người lại.
Có gì mà làm ầm lên nữa không biết?
Chỉ là một vòng sơ tuyển thôi mà?!
Vòng sơ tuyển có nhiều người yếu như vậy, kiếm bừa một kiếm tu cũng đủ một kiếm chém sạch! Anh cứ xem hết một lượt diễn đàn mà xem, quét sạch vòng sơ tuyển cũng không chỉ có mình Lục Minh!
Đây là chuyện thường thôi mà?
Đừng vì video này hot mà cố ý nhằm vào người ta chứ?
“Tôi không đồng ý.”
Một giám khảo khác mang sắc mặt nghiêm nghị: “Chuyện này có sức ảnh hưởng vô cùng đáng sợ - Các người quên mất chuyện tích thẻ bài năm xưa rồi ư?”
Biểu cảm của mọi người trở nên nghiêm nghị.
Tích thẻ bài!
Đây đúng là sự sỉ nhục trong lịch sử cúp học viện mà!
Theo như thống kê không chính thức, năm đó bởi vì xem cuộc thi cúp học viện mà rất nhiều người đã chuyển sang nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài, cũng đã gây ra hiện tượng thẻ bài tràn lan.
Mà bây giờ...
Có cảm giác dường như chuyện năm đó đang lặp lại.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài là một nghề tốt, cũng là một trợ thủ tốt, nhưng tuyệt đối không phải lựa chọn tốt nhất cho một nghề nghiệp chiến đấu.
“Chắc không đâu.”
Nghe đến chuyện tích thẻ bài, giọng điệu của mọi người đều nặng nề hơn.
“Thực ra cùng không cần lo lắng quá đâu, hiện giờ độ nổi tiếng cao chỉ bởi vì video được cắt ghép rất lợi hại, chẳng liên quan gì đến sức mạnh của bản thân Lục Minh.”
“Lục Minh…”
“Nên nói sao nhỉ?”
“Dù sao cậu ấy cũng là một chuyên gia chế tạo thẻ bài.”
“Cậu ấy có thể quét sạch cuộc thi là bởi vì thực lực của vòng sơ tuyển đều rất yếu, cậu ấy lại có năng lực siêu cấp, đừng nói với tôi là mọi người không nhận ra năng lực siêu cấp đó là gì nhé.”
Một giám khảo bất đắc dĩ thở dài.
“Sao có thể không nhận ra chứ?”
Mọi người cười khổ.
Cúp học viện năm đó chính là bị một kiếm này quét sạch đó có biết không?!
Kiếm khí thu thủy!
Năng lực siêu cấp!
Đây chính là năng lực thương hiệu của Lục Nhan đó!
Năm đó cô gái kia đã một mình một kiếm, trực tiếp đánh bay những người tham gia cúp học viện, giành được quán quân đó?!
Hiện giờ.
Em trai cô ấy đã đến rồi.
Nhưng, Lục Nhan giành được quán quân là chuyện tốt, bởi vì cô ấy là kiếm tu! Là nghề nghiệp chiến đấu! Mà Lục Minh…
“Có phải mọi nghĩ nhiều rồi không?”
Một giám khảo chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao qua vòng sơ tuyển, có đến mức đó không? Nói thẳng nhé, chẳng qua cậu ấy được Lục Nhan giúp đỡ phong ấn kiếm khí thu thủy mà thôi.”
“Video hot thì đã sao chứ?”
“Vòng sau cậu ấy thua thì mọi chuyện sẽ quay về như ban đầu mà thôi.”
“Hy vọng là thế.”
Giám khảo kia cười khổ.
“Sợ gì chứ?”
Giám khảo nữ nhún vai: “Giờ cậu ấy mới chỉ có hai sao, năng lực có thể tiếp xúc và được học cũng chỉ là một kiếm này của Lục Nhan. Mà nó cũng chỉ còn một nửa uy lực, lo cái gì không biết?”
Đúng vậy.
Chỉ có một nửa uy lực!
Kiếm tu chân chính, kiếm khí nở rộ, ý niệm tất nhiên cũng đi theo!
Mà chuyên gia chế tạo thẻ bài chỉ có thể thi triển kiếm khí một cách cứng nhắc, vốn không thể phát huy hiệu quả.
Mọi người liếc nhìn nhau, cũng yên lòng hơn.
Cũng đúng.
Dù là em trai Lục Nhan thì đã sao chứ?
Cậu ta chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, lại còn là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, đây đã là cực hạn rồi!
“Vậy cứ thế nhé.”
Chủ tịch ban giám khảo vỗ bàn: “Hiện giờ nơi bị ảnh hưởng sâu sắc nhất chính là thành phố Thanh Minh, những nơi khác đều không sao hết. Nếu như vậy, chẳng phải vị trí diễn ra vòng loại sẽ quyết định dựa vào học viện tham gia gần đó sao? Vậy vòng loại của bọn họ đặt ở thành phố Thanh Minh đi, chọn cho họ một đối thủ lợi hại, đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ để lần sau không nhìn thấy cậu ta nữa.”
Sắp đặt là chính sách bọn họ thường dùng.
Họ lười quản.
Nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao đây?
Sắp đặt!
Nếu như Lục Minh ở đây, chắc chắn anh sẽ thảo luận sâu hơn với họ. Kiếp trước rất nhiều đơn vị đã dày công tôi luyện kỹ thuật sắp đặt như thế nào…
“Đã rõ.”
Các giám khảo sôi nổi tán thành.
“Rất tốt.”
Chủ tịch ban giám khảo lộ vẻ mặt hài lòng: “Vậy chuyển sang vấn đề tiếp theo đi, thảo luận về “Thời gian tu luyện của sinh viên tham gia thi đấu cùng với việc tóc ngày càng hói.”
...
Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh.
Những bài thảo luận có độ hot cao về Lục Minh vẫn đang tiếp tục, nhưng đa số mọi người đều ở trong trạng thái theo dõi. Nhưng Học viện Đệ Nhất lại gặp không ít rắc rối.
Ví dụ...
Bài viết về nghề nghiệp chiến đấu mạnh nhất kia.
Xóa cũng không được.
Để lại cũng không xong.
Thân là thánh địa trong lòng vô số người tu luyện, là xu hướng thịnh hành tương lai, giờ đây họ rất khó xử, chỉ có thể nói đây là xu hướng họ đang nghiên cứu…
Thậm chí chủ nhiệm giáo vụ còn muốn đánh cho Lục Minh một trận.
Anh nhìn xem, đây là chuyện gì đây?!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài là nghề nghiệp gì anh không rõ hay sao?
Mạnh nhất cái con khỉ!
Nhưng lúc này ông ta cũng rất tuyệt vọng, đặc biệt là khi trong tay đang có một đống giấy xin chuyển khoa vẫn chưa xử lý xong…
Không còn cách nào khác.
Ông ta chỉ có thể đích thân liên lạc với Lục Minh.
“Lục Minh, cậu có thể phát biểu lời giải thích nào đó không?”
Chủ nhiệm giáo vụ hít thở thật sâu.
“Phát biểu cái gì ạ?
Lục Minh cũng rất bất đắc dĩ mà.
Từ đầu đến cuối anh vốn không hề biết gì mà?!
Khi đó sau khi kết thúc hoạt động bỏ phiếu, anh mới biết, ồ thì ra Hhọc viện Đệ Nhất cũng có hoạt động này, thì ra chuyên gia chế tạo thẻ bài được chọn rồi…
Ông ta dựa vào đâu mà gắp lửa bỏ vào tay anh chứ?
“Đây là thỉnh cầu của Học viện Đệ Nhất ư.”
Chủ nhiệm giáo vụ không biết nên khóc hay nên cười.
Ông ta cũng biết chuyện này không thể trách Lục Minh, nhưng...
Ông không có cách nào hết!
Trước đây cũng là vì có người quay trộm video về Lục Minh và bắt đầu chia sẻ trên mạng xã hội, mọi người mới bầu chọn nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài là mạnh nhất.
Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, chuyện này vẫn cần Lục Minh ra tay.
“Có thể giải quyết nhanh chóng là tốt nhất.”
Chủ nhiệm giáo vụ trầm ngâm trong chốc lát: “Ảnh hưởng của nó rất xấu.”
Đúng vậy.
Ảnh hưởng của nó rất xấu!
Tại sao Lục Minh lại mạnh như vậy?
Thiên phú tốt!
Có chị gái!
Chỉ số IQ cao!
Cơ duyên tốt!
Có lẽ là do các mặt đều đầy đủ, cuối cùng tổng kết lại mới hình thành nên sự xuất hiện của một quái thai như Lục Minh đây. Nhưng người giống anh có được mấy ai chứ?
Thiên tài ở Học viện Đệ Nhất nhiều như vậy cũng bị Lục Minh đè bẹp!
Người bên ngoài thì sao?
Người mù quáng đi theo phong trào cũng nhiều lắm!
Nếu bọn họ thật sự bắt chước con đường tu luyện của Lục Minh, thật sự chuyển nghề sang chuyên gia chế tạo thẻ bài thì có lẽ họ sẽ chết rất thê thảm, hoặc từ nay về sau sẽ trở thành nghề nghiệp hỗ trợ!
Không phải ai cũng là Lục Minh!
Thân là chủ nhiệm giáo vụ của Học viện Đệ Nhất, ông ta nghĩ mình có trách nhiệm này.
“Em hiểu rồi.”
Lục Minh bày tỏ đã hiểu.
Anh rất quen thuộc với tình trạng chạy theo phong trào này.
Kiếp trước rất nhiều streamer chơi một tựa game nào đó, sau đó sẽ có một lượng lớn người chơi mua theo phong trào, sau đó phát hiện mình chơi rất tệ…
Thoát game + đánh giá kém + mắng chửi, ba tố chất đi kèm.
Nhưng kiếp trước là chơi game theo phong trào.
Nơi đây là tu luyện theo phong trào. Dù sao Học viện Đệ Nhất cũng rất có quyền uy, nếu đến bọn họ cũng nhận định nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài mạnh nhất thì sẽ có rất nhiều người thật sự chuyển sang nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài đó!
“Em nên nói sao đây?”
Lục Minh nghiêm túc.
“Khen bản thân.”
Chủ nhiệm giáo vụ nghiêm túc nói.
“…”
Lục Minh không hiểu: “Như vậy, như vậy không hay cho lắm đâu?”
“Ha ha.”
Chủ nhiệm giáo vụ mỉm cười hiền hòa: “Phát huy trình độ như thường của cậu là được rồi.”
Lục Minh: “…”
Lời này sao nghe cứ sai sai ấy nhỉ?
“Tóm lại.”
Chủ nhiệm giáo vụ tổng kết: “Chủ yếu nói về các cơ duyên trùng hợp đã đưa em đến trình độ này, nhấn mạnh sự khác nhau giữa bản thân cậu và mọi người! Nhân tiện nói cho mọi người nghe về nghề chuyên gia chế tạo thẻ bài, cần phải khiến mọi người hiểu, những chuyên gia chế tạo thẻ bài thông thường vốn không thể mạnh đến vậy!”
“Em hiểu rồi.”
Lục Minh ngừng lại: “Nếu vẫn có người đi theo phong trào thì sao?”
“Vậy thì mặc họ đi tìm cái chết đi.”
Sắc mặt của chủ nhiệm giáo vụ thản nhiên.
Ông ta là người phụ trách giáo dục chứ không phải người phụ trách chữa trị não tàn.
Hiện giờ những người kia không hiểu về chuyên gia chế tạo thẻ bài, nhưng nếu Lục Minh đã nói rõ rồi mà họ vẫn đi theo phong trào thì đúng là hết cách. Anh sẽ chẳng bao giờ kiểm soát được logic tư duy của đám não tàn.
“Vâng ạ.”
Lục Minh đáp lại.
“Viết xong thì gửi cho tôi nhé, tôi nợ cậu một ân tình.”
Chủ nhiệm giáo vụ nói một cách nghiêm túc.
“Không cần đâu ạ.”
Lục Minh khoát tay lia lịa.
Anh cũng tự thấy mình có trách nhiệm nhất định trong chuyện này, sao có thể tính là ân tình được chứ?
“Chuyện này là trách nhiệm của tôi, không phải của cậu.”
Chủ nhiệm giáo vụ là người trắng đen rõ ràng. Ông ta nghĩ một lát, còn giải thích: “Từ chối cậu nhập học là quyết định của hội nghị, bọn họ già rồi, sắp về hưu nên hay sợ chuyện này nọ, cậu hiểu cho nhé.”
“Thầy yên tâm.”
Lục Minh tỏ ra đã hiểu.
“Cảm ơn.”
Chủ nhiệm giáo vụ cảm ơn.
Các người nhìn xem, đứa nhỏ này nghe lời hơn Lục Nhan nhiều!
“Ồ.”
“Đúng rồi.”
Chủ nhiệm giáo vụ lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhấn mạnh: “Ân tình lúc nãy… trên bảy sao không tính nhé.”
Bốp.
Ông ta cúp điện thoại.
???
Lục Minh ngơ ngác.
Đây là ý gì vậy?!
Sao ông ta lại giống Giang Phong thế không biết!
Coi thường người khác ư? Ông đây đang yên đang lành đi thách thức bảy sao làm gì?!
Anh có hơi phiền muộn.
Thật sự.
Sao mấy cao thủ này đều cho rằng anh sẽ gây ra họa vậy chứ?
Anh giống kiểu người hay gây ra họa lắm à?
Còn nữa.
Sao mấy cao thủ này đều nhát cáy đến vậy nhỉ?
Giang Phong không nói làm gì, dù sao ông ta cũng là một chuyên gia chế tạo thẻ bài. Đây đường đường là một chủ nhiệm giáo vụ của học viện mà ông ta lại dặn trên bảy sao thì không tính, sao nhát vậy chứ?
Thật keo kiệt!
Ông nhìn Sở Tiêu nhà người ta đi!
Anh nợ em ân tình, em cứ liên lạc với anh khi có chuyện!
Khí phách biết bao chứ?
Đâu có điều kiện đi kèm gì đâu?!
“Bỏ đi.”
Lục Minh lắc đầu, cứ viết bài giải thích trước đã.
Đã đồng ý chuyện của người ta rồi, phải làm cho xong, nhưng… Viết thứ nực cười này thế nào đây? Lục Minh thật sự không biết, kiếp trước anh chỉ viết bản kiểm điểm…
Tìm kiếm thử xem.
Lục Minh lên mạng tìm kiếm.
Mà giờ phút này.
Ở nơi xa xôi nào đó.
Sở Tiêu đang chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ bỗng cảm nhận được nguy hiểm nồng nặc.
Đây là...
Anh ta bừng tỉnh.
Cảm giác vượt xa so với người thường kia của anh dường như đã bắt được thứ gì đó.
“Bị theo dõi ư?”
Sở Tiêu lẩm bẩm.
Anh ta có thể cảm nhận được, nguy hiểm lần này rất khác thường, dường như rất đáng sợ, lại rất bay bổng. Nó giống như một chuỗi xiềng xích bám theo như hình với bóng, rất kỳ lạ.
Lạ thật.
Sắc mặt của Sở Tiêu nghiêm nghị, gần đây anh ta đâu trêu chọc nhân vật lớn nào đâu nhỉ!
Lẽ nào...
Vụ án nào đó trước kia bị lật lại?
Mà đúng lúc này.
Mục tiêu mà anh ta chuẩn bị ra tay cũng đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Sở Tiêu, anh ta cũng ngẩn người, sắc mặt trở nên khó coi: “Anh là ai?”
Mục tiêu xuất hiện!
Sở Tiêu đang chuẩn bị ra tay, bỗng nghĩ đến cảm giác kỳ lạ ban nãy liền dừng lại.
Cảm giác đó…
Thế là anh ta hơi cúi người, tiến đến một cách thành thục: “Chào anh, anh có mua miếng dán không?”