Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 279: Chương 279: Hợp tác thất bại...




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Vùng ngoại ô.

Sự lo lắng hiện rõ giữa hai đầu lông mày của thủ lĩnh nhóm mặc đồ đen.

Bọn họ đã chuẩn bị cho “kế hoạch dị độ” rất nhiều năm, gian đoạn vất vả nhất cũng đã qua, nhiệm vụ ở thành phố Thanh Minh lần này chính là phần cuối cùng của giai đoạn kết thúc...

Theo lý mà nói...

Đây là giai đoạn đơn giản nhất.

Thật sự.

Ở một thành phố nhỏ với thực lực trung bình chỉ có hai đến ba sao thì không phải sẽ rất dễ dàng để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của một kế hoạch khổng lồ như vậy sao?!

Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, nhiệm vụ này liên tục xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.

Thành phố Thanh Minh cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái.

...

Mức bình quân là hai sao, ba sao?

Ha ha.

Ra ngoài mà xem, khắp nơi đều là bốn sao, năm sao!

Quái lạ!

Tại sao thành phố Thanh Minh lại biến thành như vậy?

Bọn họ phải cẩn thận một chút, bởi vì chỉ cần có chút bất cẩn là có thể bị những thợ săn linh thể này bắt được, thậm chí còn khiến cho kế hoạch xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

“Cái người đi thả linh thể kia... chết rồi.”

“Ồ.”

Vẻ mặt của thủ lĩnh người mặc đồ đen không chút thay đổi.

Chết rồi.

Lại chết thêm một người nữa...

Hắn ta lướt màn hình ánh sáng, trong khoảng thời gian này, tỷ lệ thành công của các nhiệm vụ ở thành phố Thanh Minh đã giảm xuống mức 30%.

Nhiệm vụ bắt thú dữ năm sao ở ngoại ô, cả nhóm bị giết.

Nhiệm vụ bắt con rắn lớn ở trong thành phố, thất bại.

Tìm kiếm con rắn cái màu hồng nhạt trong khuôn viên trường học, thất bại.

Đưa linh thể ra ngoài để thắp sáng bản đồ sao, thất bại.

...

Hai mươi linh thể mà bọn họ bỏ một đống tiền lớn mua về đều biến mất mà không để lại chút manh mối nào, những người được cử đi ra ngoài điều tra cũng không thấy về...

Ồ.

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của người kia là 100% đấy!

Mặc dù có vẻ già cả, nhưng chưa từng thất bại một nhiệm vụ nào, không ngờ, lần đầu tiên thất bại lại chính là ở thành phố Thanh Minh, hơn nữa còn mất mạng.

Nơi này...

Không hiểu tại sao, khi bọn họ cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy lạnh sống lưng.

“Nơi này rất quỷ quái.”

Một người vô cùng lo lắng.

Hắn ta luôn có cảm giác, bởi vì bọn họ đào trộm mộ nhiều quá bên mới bị nghiệp quật.

Đương nhiên.

Hắn ta không dám nói những lời này ra.

“Quỷ quái gì chứ!”

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen cười lạnh lùng: “Cụm cổ mộ lớn như vậy, có ngôi mộ nào mà chúng ta chưa đào? Nếu thật sự có linh thể hoặc lời nguyền...”

“Chúng đã đã chết từ lâu rồi!”

“Mấy chuyện dạo gần đây đều là do người làm thôi!”

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen rất rõ ràng: “Tên kia chết ở trong cụm cổ mộ, chứng tỏ đã gặp phải kẻ địch, xem ra, e là vị trí của cụm cổ mộ này sắp được công bố ra bên ngoài rồi.”

“Có phải bọn họ đã phát hiện ra điều gì không?”

Một người lo lắng.

“Không sao cả.”

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen cười giễu cợt: “Tất cả đồ có giá trị đã bị chúng ta mang đi! Thứ mà bọn họ tìm được cũng chỉ là một cụm cổ mộ trống rỗng mà thôi!”

“Còn nữa...”

Hắn ta bỗng nhiên nói: “Mặc dù chúng ta đã thất bại trong việc thả linh thể, nhưng nếu có thể dụ đám thợ săn linh thể đến chỗ đó...”

Í?

Những người còn lại bỗng nhiên dao động.

Dụ đến đó?

Hình như...

Đúng là có thể!

Ở ba mươi sáu vị trí cố định cần phải có đầy đủ âm khí chống đỡ, thì mới có thể khởi động được trận pháp!

Mà bây giờ...

Ba mươi lăm vị trí kia đã hoàn thành!

Chỉ thiếu mỗi điểm này!

Chỉ cần đủ âm khí để thắp sáng điểm này, mà nguồn gốc của âm khí...

Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn dùng những linh thể còn sống để cộng hưởng với âm khí trong cụm cổ mộ ở dưới lòng đất, sau đó đưa âm khí trong các ngôi mộ ra bên ngoài!

Đây chính là lý do cho việc bọn họ cần có linh thể!

Bởi vì chỉ có những linh thể đủ mạnh mới có thể đưa âm khí trong cụm cổ mộ ra ngoài!

Thế nhưng...

Không có ai nói là nhất định phải do một linh thể hoàn thành cả!

Nếu như có đủ linh thể yếu, cho dù mỗi một linh thể chỉ đưa được một ít âm khí, thì lượng âm khí được đưa ra cũng đủ để khởi động trận pháp!

Thế là đủ rồi!

Mặc dù bọn họ thất bại trong việc thả linh thể ra, nhưng còn có thợ săn linh thể mà?

Trong ấn tượng, bản thân của rất nhiều thứ chuyên tìm kiếm linh thể cũng chính là linh thể!

Ví dụ...

Loài chuột tìm báu vật gì gì đó!

Hoặc có người sự dụng linh thể để chiến đấu!

Ha ha.

Chỉ cần những linh thể này ở trong cụm cổ mộ đủ lâu hoặc chiến đấu kịch liệt là có thể dẫn âm khí ra ngoài, hoàn thành mọi việc mà kế hoạch yêu cầu!

Kế hoạch này có thể làm được!

Soạt!

Ánh mắt của mọi người sáng lên.

“Rất tốt.”

“Lập tức tung tin ra bên ngoài.”

“Khai quật cụm cổ mộ, xuất hiện vô số linh thể!”

Thủ lĩnh người mặc đồ đen vô cùng hưng phấn: “Ta muốn tất cả đám thợ săn linh thể này đều đến cụm cổ mộ, trở thành một phần trong kế hoạch của chúng ta...”

“Dạ.”

...

Thành phố Thanh Minh.

Khu trung tâm.

Những người thợ săn linh thể đang tìm kiếm linh thể đều thấy vô cùng thất vọng, lâu như vậy rồi mà đến một linh thể cũng không tìm được, chẳng lẽ thật sự đã bị Lục Minh giết chết?!

Khi bọn họ đang cảm thấy kỳ quái thì bỗng nghe được truyền thuyết về cụm cổ mộ.

Ồ.

Thì ra bên dưới thành phố Thanh Minh lại có một cụm cổ mộ, hôm qua khu trung tâm xuất hiện động đất, hóa ra là vì đám linh thể trong cụm cổ mộ ra đời!

Linh thể...

Thì ra đều ở chỗ đó!!!

“Thế mà lại có cụm cổ mộ...”

“Theo tin đồn, linh thể thường dễ dàng ra đời ở những nơi như vậy nhất.”

“Trời ạ, trong tin đồn, có vô số di tích ở trong cụm cổ mộ...”

“Thật hay giả vậy?”

“Đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Do đó, mọi người nhao nhao đi tìm hiểu.

Cuối cùng, có người xác định được sự tồn tại của cụm cổ mộ ở trong lòng đất, vì vậy, các thợ săn linh thể lại sôi nổi đi về phía cụm cổ mộ, để lại sự vắng vẻ cho khu trung tâm.

“Nhanh lên!”

“Mang đầy đủ trang bị!”

“Nhân lúc các cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện, phải kiếm cho đủ rồi đi!”

Nhóm thợ săn linh thể đều nghĩ như vậy.

Dù sao, những thứ như cụm cổ mộ đều quá mức rộng lớn!

Một khi các thế lực lớn mạnh hoặc các vị cao thủ chân chính xuất hiện thì không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, cho nên phải nhanh chóng đi đến cụm cổ mộ!

...

Mà lúc này.

Trong cụm cổ mộ.

Lục Minh và Lý Nhị Cẩu đang cẩn thận bước từng bước chân.

Mặc dù hai người bọn họ chưa từng đi đến cụm cổ mộ, nhưng như những gì mà bọn họ thấy trên tivi, tiểu thuyết hoặc truyện ký, thì cụm cổ mộ là một nơi không hề tầm thường!

Ở nơi thế này, cơ duyên và nguy hiểm luôn tồn tại song song!

Chỉ sơ sẩy một chút...

Là có thể sẽ chết ngay tại chỗ!

Vì thế, hai người đều rất cẩn thận.

Đương nhiên.

Nếu như Lý Nhị Cẩu có thể bỏ món đồ kỳ quặc hình cây gậy trong tay ra sẽ càng tốt hơn... nhất là khi anh ta cầm cây gậy kia đi sau lưng Lục Minh...

“Cái này là thứ gì vậy?”

“Ống nổ, nếu như nó phát nổ, những người dưới sáu sao đều sẽ chết hết.”

“Có cần như vậy không?”

“Có chứ, trong tin đồn, cụm cổ mộ này rất nguy hiểm, không ai biết sẽ có thứ gì đột nhiên lao ra, có thứ này ở trong tay, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”

“Nhưng mà tôi không yên tâm.”

“Tôi sẽ bảo vệ anh.”

“Tôi sợ anh làm tôi nổ tung là chính...”

Lục Minh thở dài.

“Không đâu, tôi ném rất chuẩn.”

Lý Nhị Cẩu khăng khăng không chịu buông ra.

Lục Minh: “...”

Người này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng!

Có điều, tại sao tên này lại đến đây?

Thật sự là vì nhiệm vụ mà sư phụ giao nên đến xem một chút?

Thí luyện?

Kiểm tra?

Lục Minh bỗng nhiên nhớ lại lúc mới gặp mặt, ba nén nhang ở trước cửa... Anh bỗng nhiên muốn xem xem, rốt cuộc thì Lý Nhị Cẩu muốn làm gì?

“Anh cẩn thận một chút.”

“Tôi luôn cảm thấy có người đang theo dõi...”

Lý Nhị Cẩu bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Anh ta là người tiên phong.

Giác quan thứ sáu vô cùng mạnh mẽ, anh ta đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Biết rồi.”

Lục Minh tỏ ý đã hiểu.

Vừa dứt lời, anh lại tiếp tục đi về phía trước để dò đường.

Trong túi đựng thẻ bài ở bên hông, tấm thẻ gốc lười biếng nằm trong đó, chăm chú nhìn về phía Lý Nhị Cẩu ở sau lưng...

...

“Cẩn thận các cơ quan.”

Lục Minh dặn dò.

“Đã biết.”

Lý Nhị Cẩu kiểm tra một cách nghiêm túc.

Nhưng điều khiến cho mọi người không ngờ được là, dọc theo con đường này thật sự không có cơ quan nào cả.

Không chỉ có như vậy.

Càng ngạc nhiên hơn là, trên suốt dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều ngôi mộ, nhưng không có lấy một món đồ tùy táng, thậm chí còn không có chút năng lượng nào!

Nơi này thế mà lại là một ngôi mộ trống!

Không.

Đây là một cụm cổ mộ trống không!

“Nơi này...”

Lục Minh có chút thất vọng: “Không giống như trong tưởng tượng của tôi lắm.”

“Ừ.”

Lý Nhị Cẩu cũng rất đau lòng: “Không phải nên có một chiếc quan tài bằng ngọc để giữ xác, bên trong có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần sao?”

Anh ta rất khó chịu.

Cơ duyên có một không hai đâu?

Sư phụ...

Người không thể tính đúng một lần sao?

“...”

Lục Minh liếc mắt nhìn anh ta.

Một cỗ quan tài bằng ngọc!

Truyện ký về cổ mộ mà vong này đọc chẳng lẽ là mấy quyển truyện H đồng nhân cổ mộ trong truyền thuyết sao?!

“Nơi này...”

Lục Minh nhớ đến mấy người mặc đồ đen kia: “Khi đến đây, tôi gặp được người của một tổ chức nào đó, nếu như bọn họ đã phát hiện ra nơi này từ lâu...”

“Đồ ở đây rất có thể đã bị mang đi hết!”

“Ồ.”

Vẻ mặt của Lý Nhị Cẩu không hề thay đổi.

Dù sao anh ta cũng đã quen.

Vậy thì chuyến đi lần này công cốc rồi!

Mặc dù đợt này sự phụ đã tính đúng một vài chỗ, tính đúng về cụm cổ mộ, nhưng lại tính sai thời gian, cách thức bắt đầu cũng không đúng...

Lại bị sư phụ hại nữa rồi!

Hai người không cam lòng nên tìm thêm lần nữa.

Song, không tìm được gì cả.

Đám người mặc đồ đen kia giống như một bầy châu chấu, cả cụm cổ mộ lớn như vậy cũng bị đám người đó dọn sạch, hai người bọn họ thế mà lại không tìm được thứ gì!

...

Cụm cổ mộ vô cùng sạch sẽ.

Sạch như là lúc mới xây xong vậy...

Đồ cổ?

Di vật tùy táng?

Không tồn tại!

Ngay cả một bộ hài cốt cũng không tìm được!

Lý Nhị Cẩu vẫn chưa chịu từ bỏ, anh ta mở vài ngôi mộ ra, bên trong đến một bộ hài cốt cũng không có, tất cả thi thể dường như đều đã biến mất khỏi thế gian này rồi...

Hoặc là...

Đã tan biến theo thời gian.

“Hài cốt cũng sẽ biến mất?”

Lục Minh hỏi.

“Sẽ chứ, thời gian đã quá lâu rồi, cũng có thể bị linh thể nào đó hấp thu... hoặc tự bản thân tẩm bổ thành linh thể, sau đó tự mình chạy ra ngoài.”

Lý Nhị Cẩu giải thích.

“...”

Lục Minh im lặng.

Tự mình chạy đi...

Ha ha.

Ngành này của mấy người đúng là sâu xa khó hiểu.

“Có điều...”

Lý Nhị Cẩu cũng rất nghi ngờ: “Tôi rất tò mò, một cụm cổ mộ lớn như vậy, vì sao chưa bao giờ nghe nói đến? Phải biết là, người có tư cách xây dựng một cụm cổ mộ lớn như vậy tất nhiên là người cực kỳ nổi tiếng! Nhưng mà, bên dưới thành phố Thanh Minh có một cụm cổ mộ lớn như thế mà lại không có người dò hỏi...”

“Rất kỳ quái!”

“Còn nữa.”

“Vị trí của những ngôi cổ mộ này...”

Ánh mắt của Lý Nhị Cẩu lóe sáng.

Mặc dù trong cụm cổ mộ có mấy trăm ngôi mộ lớn nhỏ, thế nhưng rõ ràng là có ba mươi sáu ngôi mộ khá khác biệt với những ngôi mộ khác.

Những điều này... mới là cốt lõi!

Ba mươi sáu ngôi cổ mộ này y hệt như ba mươi sáu ngọn đèn, lập lòe ánh sáng.

Đương nhiên, bên trong vẫn trống rỗng.

Cơ duyên...

Chẳng lẽ, trong nơi này có cơ quan gì đó sao?

Lý Nhị Cẩu suy tư, anh ta luôn có cảm giác bản thân mình đã bước vào một chỗ rất khó lường, nơi này có thể thật sự có một cơ duyên kinh thiên động địa nào đó!

Có điều, rốt cuộc thì nó là gì?

Anh ta suy nghĩ mãi mà vẫn không ra, lần đầu tiên anh ta cảm thấy ghét bỏ bản thân vì đã không cố gắng học tập cho tốt...

Soạt!

Soạt!

Ánh sáng trong đôi mắt của Lý Nhị Cẩu di chuyển, tựa như đang suy diễn.

Một lúc lâu sau, anh ta mở mắt ra.

...

“Nhìn thấy gì không?”

Lục Minh có chút chờ mong.

“...”

Lý Nhị Cẩu trầm ngâm chốc lát: “Nơi này đã tồn tại rất rất lâu rồi.”

Lục Minh: “...”

Cảm ơn, điều này tôi cũng nhìn ra được.

“Ờm.”

Lý Nhị Cẩu dừng lại một chút: “Xét từ vị trí của cụm cổ mộ này, những người kia có lẽ đang có âm mưu quỷ kế gì đó, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa biết đó là gì.”

Lục Minh: “...”

Cái này còn cần phải nói sao?!

Tôi cũng biết là mấy người mặc đồ đen đó đang có âm mưu, vấn đề nằm ở chỗ âm mưu đó là gì anh trai ạ!

“Hết rồi.”

Lý Nhị Cẩu cố gắng suy nghĩ một chút, đúng là không nghĩ được gì nữa.

“...”

Lục Minh bỗng nhiên muốn đánh người, chuyên gia gì gì đó quả nhiên đều là đồ lừa gạt!

...

“Tìm thêm xem có manh mối gì không, khi đó tôi có thể suy diễn được.”

Lý Nhị Cẩu cười khổ.

Cụm cổ mộ trống rỗng này, bảo anh ta suy diễn bừa cũng không thực tế!

Thế là hai người lại không cam lòng tìm kiếm trong cụm cổ mộ thêm một lần nữa.

Một lúc lâu sau, hai người từ bỏ.

Nơi này...

Thật đúng là sạch sẽ!

Như vậy.

Lần đầu tiên hợp tác của hai người, cuối cùng lại thất bại.

...

“Tôi về tìm kiếm tư liệu?”

Lý Nhị Cẩu đề nghị.

“Được.”

Lục Minh đồng ý.

Ba mươi sáu ngôi mộ gì gì đó...

Có lẽ trên mạng có một vài thông tin.

Nhưng đúng lúc này, liên tục vang lên những tiếng nổ.

“Có người đến!”

Lục Minh giật mình.

Anh đang định nhắc nhở Lý Nhị Cẩu, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Nhị Cẩu lao về phía căn hầm ở cạnh một ngôi mộ, sau đó lập tức nằm bò xuống đất giả chết.

Soạt!

Màu sắc trên người anh ta bắt đầu thay đổi, dần dần hòa vào làm một với môi trường xung quanh, cứ yên lặng ẩn mình như vậy...

Nếu như không phải Lục Minh vẫn luôn nhìn về phía đó, thì sợ là không có ai tin rằng ở đó có người!

???

Lục Minh không dám tin.

“...”

Lý Nhị Cẩu cũng ý thức được điều gì đó.

Soạt!

Hình dáng của anh ta dần dần lộ ra.

“Xin lỗi, đây là thói quen.”

Lý Nhị Cẩu có chút xấu hổ.

Anh ta đã quen với việc một mình rồi, nên quên mất lần này còn có đồng đội.

“...”

Lục Minh liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi cảm thấy, sư phụ của anh nên đặt tên anh là Lý Nhị Mãng, bởi vì mệnh của anh quá cứng, ngũ hành thiếu mãng.”

“Hì hì.”

Lý Nhị Cẩu cười gượng vài tiếng.

“Khoan đã.”

Lục Minh bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng: “Anh có thể dẫn người khác cùng nấp không?”

“Hả?”

Lý Nhị Cẩu mở mịt.

...

Thành phố Thanh Minh.

Tòa nhà của cảnh sát.

Trương Uy đang xem tin tức mới nhất, cùng với tất cả tư liệu được ghi chép lại.

Người mặc đồ đen...

Thân phận...

Cụm cổ mộ...

Soạt!

Soạt!

Nhờ có hệ thống thông tin nội bộ, bọn họ bắt đầu nghiên cứu với tốc độ nhanh nhất, một lúc lâu sau lại đưa ra một kết quả làm mọi người sợ hãi...

Cái này, cái này là...

Chết tiệt!

Trương Uy lộ vẻ hoảng sợ.

Anh ta lập tức liên hệ với cấp trên, nộp số liệu lên.

Nhưng cấp trên chỉ bình tĩnh nói: “Đã biết.”

“Hả?”

Trương Uy hoang mang.

“Chuyện này, các cậu chỉ cần giữ vững được sự bình yên, bảo vệ thành phố Thanh Minh, bảo vệ người dân. Còn về những người mặc đồ đen kia, từ giờ trở đi, các cậu đừng nhúng tay vào...”

Cấp trên vừa nói xong thì lập tức cúp máy.

Hả?

Trương Uy hoang mang.

Mặc...

Mặc kệ?!

Anh ta nhìn kết quả suy diễn trong tay, sao có thể mặc kệ được?!

Cấp trên...

Rốt cuộc thì cấp trên muốn làm gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.