Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Dưới lòng đất.
Một người một thẻ nhìn cụm cổ mộ trống rỗng rồi nhìn nhau, những cổ mộ và những đường vân cứ xuất hiện trước mặt, hệt như hình học, toán cao cấp, vi tích phân...
Lục Minh nhìn mà đau hết cả đầu.”Trước kia bọn mày chưa từng thấy những thứ này sao?”Lục Minh đột nhiên hỏi.
Mấy thứ này đều có nguồn gốc từ thời cổ đại, Tiểu Tiểu Kiếm là linh kiếm viễn cổ…”Có.”
“Nhưng tôi lại không biết nhiều.”Tiểu Tiểu Kiếm thành thật nói.
Nó cảm thấy thế.
Ngoại trừ thầy phong thủy thì ai lại rảnh rỗi mà đi nghiên cứu những thứ này kia chứ?”Đồ vô dụng!”Lục Minh khinh thường nói.
Là linh kiếm viễn cổ, sống lâu như vậy mà thậm chí còn không hiểu cổ mộ!”…”Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Ông đây là loại hình chiến đấu, giải mã bí ẩn gì chứ?!Hơn nữa...
Cậu giết tên mặc mặc đồ đen kia làm gì vậy?”Cậu không thể để người đó sống tiếp hay sao?”Tiểu Tiểu Kiếm bất đắc dĩ.”Mày có tin nếu để tên đó sống thì sẽ lại thiêu đốt sinh mệnh hay không?”Lục Minh thật sự bó tay.“...”Tiểu Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ, hình như thật sự là như vậy.
Gặp phải một kẻ có thể tự thiêu chết chính mình bất cứ lúc nào, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ cần để hắn tiếp tục sống thì hắn sẽ nghĩ hết cách này đến cách khác để tự thiêu.
Nhưng nói trắng ra là…Vẫn do Lục Minh quá yếu!Nếu như có thể đánh thắng được thì còn cần phải cân nhắc những điều này sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi biên độ của thẻ ánh trăng tăng lên thì đáng lẽ Lục Minh phải mạnh hơn rất nhiều rồi mới đúng chứ...”Biên độ tăng trưởng của thẻ ánh trăng yếu vậy sao?”Tiểu Tiểu Kiếm thấy rất kỳ quái.”Vẫn may.”Lục Minh nhớ lại: “Thật ra là rất mạnh, nhưng chủ yếu là tăng cường tố chất của cơ thể, nếu như phối hợp với chiến sĩ năng lượng thì chắc chắn có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất!”
“Cơ thể tao…”
“Cũng chỉ chịu đòn cao hơn một tí.”Ánh trăng rất mạnh.
Điểm này thì không cần nói.
Cường hóa toàn diện, biên độ tăng trưởng toàn diện!Có điều…Đối với người không tu luyện tố chất cơ thể là chính như Lục Minh, biên độ tăng trưởng này có hiệu quả thật sự bình thường, chỉ làm cho khả năng sinh tồn của anh mạnh hơn mà thôi.
Đối thủ lần này lại là chiến sĩ ma!Chiến sĩ ma giống chuyên gia thẻ kiếm của Lục Minh, đều kiêm chức tu luyện tố chất cơ thể, nếu như là chiến sĩ năng lượng...
Lục Minh sẽ bị đối phương đánh đến chết.”Thì ra là thế.”Tiểu Tiểu Kiếm tiếc nuối.
Nó còn tưởng rằng đã có thẻ ánh trăng, sau này Lục Minh có thể tự mình chống chọi chứ! Kết quả thì sao? Hoàn toàn vô dụng! Đánh nhau còn phải dựa vào mình!”Đồ vô dụng!”Tiểu Tiểu Kiếm cảm giác mình tìm về được cảm giác tồn tại rồi.
Ha ha ha!Cậu còn mắng tôi là đồ vô dụng à?”Nếu cậu tôi luyện như thế…”Tiểu Tiểu Kiếm tự hào.
Sau đó...
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nó ngậm miệng.”…”Lục Minh đã nghe được nửa câu này, như đang suy nghĩ điều gì.
Đúng vậy!Tại sao bản thân anh phải tự chống đỡ?!Tu luyện thường ngày là ai tu luyện?Tiểu Tiểu Kiếm!Chiến đấu bình thường là ai ra tay?Tiểu Tiểu Kiếm!Nếu đã vậy, khi thẻ ánh trăng giáng xuống thì trực tiếp cho Tiểu Tiểu Kiếm là được rồi, tại sao phải cường hóa bản thân chứ? Lại không có tác dụng gì…Chỉ là thói quen mà thôi!Nếu như chỉ cần cường hóa Tiểu Tiểu Kiếm…Soạt!Ánh mắt Lục Minh sáng rực.
Hơn nữa!Tiểu Tiểu Kiếm là thẻ gốc, bản thân đã từng tôi luyện, nếu như thẻ ánh trăng cường hóa nó, cộng thêm nó là linh kiếm viễn cổ, tuổi thọ vô tận, khi cần thì có thể thiêu đốt một ít…Soạt…Nếu nghĩ như vậy.
Một mình ông đây đấu với cấp sáu cũng không có vấn đề gì nhỉ?!Hóa ra…Hóa ra mình lại có thể trở nên lợi hại như vậy sao?!”Đúng!”
“Cứ như vậy đi!”
“Sau này mày uống thuốc kích thích đi.”Lục Minh hưng phấn nói.”…”Khuôn mặt của Tiểu Tiểu Kiếm tối sầm lại.
Bà mợ nó chứ!Ông đây nhắc đến chuyện này làm gì?!”Đừng vậy mà.”Lục Minh cảm thán: “Thật ra được thẻ ánh trăng cường hóa rất thoải mái đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy.”Tiểu Tiểu Kiếm băn khoăn đến cảnh băng lửa phương xa X tro bụi đầy trời, bất lực chê bai: “Đương nhiên là sướng rồi, cậu xem người mặc đồ đen kia cũng thoải mái đến chết luôn…”Lục Minh: “…”Chuyện sướng đến chết tạm thời cứ để qua một bên đã.
Sau này trở về vừa hay cho Tiểu Tiểu Kiếm thử xem, thiêu đốt sinh mệnh và cường hóa ánh trăng… đỏ xanh phối hợp… thoải mái đến mức bay lên, nghĩ thôi cũng đầy cảm xúc đấy!Một lát sau, bọn họ rảo bước trong cổ mộ nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”Hay là ra ngoài trước đi đã.”Lục Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Anh có phần hâm mộ Lara.
Thật sự.
Dù rơi xuống bất cứ ngôi mộ nào, người ta đều có thể nói ra nguồn gốc, lịch sử trong phút chốc, từ một chút manh mối bị truy sát lập tức suy diễn ra âm mưu của kẻ địch.
Còn anh?Giết hết mọi người, cổ mộ lớn như vậy chỉ có thể đứng nhìn…Không hiểu gì cả.
Giống như một kẻ ngu còn mang theo kẻ đần.
Cụm cổ mộ này…Lục Minh phóng tầm mắt nhìn ra xa, anh thật sự có rất nhiều thắc mắc.
Ví dụ như…Nơi này đã từng có người đến hay chưa?Rốt cuộc trong này có gì?Theo lý mà nói, nơi này đã tồn tại rất lâu, có lẽ đã sớm có người phát hiện mới đúng! Vì sao trong từng ấy năm mà nơi này lại chưa từng có ai phát hiện ra?!Đáng tiếc.
Bọn họ cũng không biết.”Đi ra ngoài đi.”Lục Minh quyết định quay về trước.
Báo cho hiệp hội cảnh sát, để bọn họ phái người đến xem thử.”Đi thôi.”Lục Minh đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này có một sự chấn động nhẹ phát ra từ phía xa.”Ủa?”Bóng dáng của Lục Minh hơi khựng lại.
Tiếng động này…Có người!”Đi thôi!”Anh xông tới theo bản năng.
Sau đó…Phát hiện tiếng vang nhẹ đang phát ra gần một cánh cửa cổ nào.
Đúng vậy.
Chỉ vang lên rất nhẹ.
Cửa đá cổ này hình như thật sự có mánh khóe che chắn năng lượng nào đó, che giấu hết chín phần năng lượng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Nếu không có sự rung động rất nhỏ kia, anh đã coi thường nó rồi!Đối diện…Có người đang tấn công cửa đá!Trong lòng Lục Minh hơi chấn động.
Đối phương hiển nhiên cũng giống như Lục Minh, vì lý do nào đó mà đến nơi này và tìm được một cửa khác của cụm cổ mộ, về phần người mặc đồ đen…Nếu là người mặc đồ đen thì cần phải tấn công sao?Hừm...
Trong lòng Lục Minh hơi xao động, anh lặng lẽ nấp đi.
Đó là một cơ hội tốt để phục kích!Cho dù là địch hay là bạn thì cứ xử lý trước đã rồi nói sau…Nghĩ tới đây, Lục Minh tìm được một vị trí tốt, chuẩn bị chờ khi đối phương vừa xuất hiện thì ra tay.”Chuẩn bị cho tốt.”Lục Minh dặn dò Tiểu Tiểu Kiếm.”Hiểu rồi.”Sắc mặt của Tiểu Tiểu Kiếm nghiêm nghị.
Với chuyện chiến đấu, nó chưa từng đùa cợt.
Thế là bọn họ bắt đầu chờ đợi.
Ầm!Ầm!Ngoài cửa có tiếng nổ nhỏ vang lên.
Mười phút sau.
Ầm!Ầm!Một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Ba mươi phút sau.
Ầm!Ầm!Một tiếng nổ nhỏ vang lên.“...”Sắc mặt của Lục Minh ngày càng khó coi, cùng với tốc độ tấn công lên cửa đá ngày càng chậm đi thì anh không thể không đoán ra được một sự thật đáng buồn...
Đối phương rõ ràng không mở được cửa đá!!!Vậy bọn họ phòng thủ làm quái gì chứ?!Còn nữa...
Ngay cả cửa vào mà anh còn không mở được thì anh đến đây làm gì?!…Mà giờ phút này.
Bên ngoài cửa đá.
Khuôn mặt của một người tuổi trẻ đầy nghi hoặc.
Anh ta đang cầm trong tay một công cụ cổ xưa nhắm vào cửa đá trước mắt, ánh sáng mờ nhạt lóe lên, trên công cụ lấp lánh ánh sáng như đang hít thở.
Ùng…Ùng…Mỗi một lần lóe sáng, cửa đá đều sẽ xuất hiện đôi chút chấn động.
Sau đó…Không có sau đó nữa.
Người trẻ tuổi thử tấn công vô số lần nhưng đều thất bại!”Không đúng sao?”Người trẻ tuổi nghi hoặc.
Sư phụ đã từng nói…Dưới thành phố Thanh Minh có một cụm cổ mộ cực lớn, cụm cổ mộ hợp thành một thể, hơi thở tuần hoàn, chỉ có một giờ một khắc một phút cố định nào đó mới có thể mở ra.
Sư phụ đã từng nói nơi đây chính là cơ duyên động trời thuộc về anh ta!Vì vậy, anh ta đến rồi!Anh ta mang theo niềm tin cuối cùng với sư phụ đến nơi này.
Đáng tiếc...
Không nhìn thấy được cổ mộ.
Chỉ thấy một cửa đá trơ trọi, mợ nó còn không thể mở ra được nữa!Đồ vật, công cụ cũng là do sư phụ cho, đến cả thời gian đến đây sư phụ cũng nói! Anh ta nhớ rõ, lúc ấy sư phụ đã nói…Giờ khắc này là thời gian quản lý cụm cổ mộ.
Từ thời xưa, người quản lý cụm cổ mộ sẽ xuất hiện vào thời gian này để bảo vệ và tu sửa cụm cổ mộ, thế nên mới để lại mốc thời gian duy nhất này!Mà đây…Chính là cơ hội duy nhất!Cũng là bước ngoặt trong đời!Nhưng mà…Cửa cũng không mở ra, nói gì nữa!Công cụ sư phụ để lại dù mở thế nào cũng có vẻ không ổn chút nào, cửa đá nặng nề này cứ như đã chết vậy, vốn dĩ không có cách nào mở ra được!Kỳ lạ…Sư phụ đã từng nói về bảy mươi hai cánh cửa đá hỗ trợ lẫn nhau, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo, thứ mà anh ta thiết lập là để thúc đẩy tuần hoàn!Từ đó mở cửa đá ra!Nhưng mà…Không có hiệu quả!!!Chứng tỏ điều gì?Sư phụ…Người lại tính sai rồi…Người trẻ tuổi thở dài một tiếng.
Anh ta bỏ cuộc.”Sư phụ.”
“Con theo di chúc của người, cuối cùng đã tới đây.”
“Đáng tiếc.”
“Cửa đá không có cách nào mở ra được.”
“Con không biết sau cánh cửa này là truyền thừa hay di tích, hay thật sự chỉ là một cổ mộ bình thường, nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi...”Người trẻ tuổi đốt ba nén nhang trước cửa.”Sư phụ.”
“Con đều đã làm theo di nguyện của người.”Người trẻ tuổi cười cay đắng: “Từ đầu đã không có gì cả, con cũng không còn cách nào hết.
Ba năm, con đã tìm trọn ba năm rồi, giờ nên đi tu luyện đàng hoàng…”Nói xong, anh ta quỳ xuống lạy.”Sư phụ.”
“Người ở dưới đó hãy bảo trọng, con…”Anh ta cung kính dập đầu.
Sau đó.
Ầm!Một tiếng thật lớn vang lên.
Cửa đá yên lặng từ từ mở ra.
Người trẻ tuổi không hiểu chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau cửa đá xuất hiện một bóng người! Mà vẻ mặt của Lục Minh đứng bên kia cũng xám xịt nhìn người trẻ tuổi.
Ừm.
Anh nhìn thấy tên này định bỏ cuộc nên chỉ có thể mở ra giúp anh ta.
Sau đó…Lại thấy cảnh anh ta dập đầu với mình.???Đùa chắc?!Tuổi cũng đã lớn vậy rồi mà anh còn khách sáo như thế cơ à?!Soạt!Cửa đá từ từ mở ra.
Người trẻ tuổi vừa tỉnh táo trở lại cũng đã nhìn thấy rõ hình dáng của người kia.”Lục Minh à?!”Anh ta có chút kinh ngạc.”Anh biết tôi sao?”Ánh mắt của Lục Minh bình tĩnh.”Đương nhiên.”Người trẻ tuổi đứng dậy: “Bây giờ ở thành phố Thanh Minh, người đẹp trai hơn tôi cũng chỉ có anh thôi.”
“Ồ?”Lục Minh nhìn kĩ dung mạo của anh ta: “Rất tuấn tú, quả nhiên chỉ thua kém tôi.”
“…”Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Lục Minh bây giờ ngày càng không biết xấu hổ.…Soạt!Không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau khi hai người Lục Minh tâng bốc nhau xong, đều nhìn đối phương theo bản năng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, một bầu không khí căng thẳng lại quái dị xuất hiện.
Lục Minh xoay thẻ bài trong tay.
Người trẻ tuổi cũng nắm một công cụ hình cây gậy kỳ quái trong tay.
Bầu không khí càng căng thẳng hơn.…”Anh rốt cuộc là ai?”Đôi mắt của Lục Minh hơi híp lại.”Lý Nhị Cẩu.”Người trẻ tuổi nói.”…”Lục Minh hơi ngây người: “Cái tên của anh khiến tôi không biết nên nói tiếp như thế nào…”
“Sư phụ đặt tên, nói là tôi quá lỗ mãng rất dễ chết, trong mệnh thiếu cứng.”Lý Nhị Cẩu cũng rất bất đắc dĩ.
Bởi vì cái tên này nên anh ta độc thân đến nay, đáng tiếc cho dung nhan anh tuấn này.”Sư phụ của cậu sao?”Lục Minh như đang suy nghĩ điều gì.”Ừ.”Lý Nhị Cẩu cũng không giấu giếm: “Sư phụ của tôi là một thầy bói… À, không, là người tiên phong… Sư phụ nói với tôi là ở đây có một cụm cổ mộ, bảo tôi tới xem…”Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, chỉ ra bản thân có một sư phụ một cách hợp lý có thể tăng cao khả năng sinh tồn.”Anh biết cụm cổ mộ sao?”Lục Minh kinh ngạc.
Tên này lại đến đây vì cụm cổ mộ!Xem ra rốt cuộc cũng gặp được người thạo nghề rồi!”Thật sự có cổ mộ sao?!”Lý Nhị Cẩu kinh ngạc hơn.
Đệt mợ.
Sư phụ lại tính đúng rồi sao?!”…”Sắc mặt của Lục Minh hơi khó coi: “Giọng điệu này của anh… sẽ khiến tôi rất hoài nghi lời anh nói đấy.”Cái gì gọi là thật sự có!Mợ nó không phải anh nói anh đến đây để xem cụm cổ mộ sao?”Sư phụ tôi rất ít khi tính đúng.”Lý Nhị Cẩu thành thật nói: “Bây giờ tôi rất nghi ngờ, lúc trước khi sư phụ đặt tên cho tôi cũng là bởi vì thấy hai con chó vàng đi ngang qua cổng thôn quả phụ bên cạnh.”Lục Minh: “…”Vừa nhìn là biết sư phụ ruột!...
Lý Nhị Cẩu rất thẳng thắn thành thật.
Thật sự.
Về cơ bản thì những điều có thể nói hay không thể nói thì anh ta cũng đã nói cả rồi.
Đến cả việc sư phụ của anh ta đêm đến lại thích qua thôn quả phụ chơi, anh ta cũng nói ra hết…Khiến Lục Minh không thể không tin đây thật sự là người nhận lệnh sư phụ tới đây điều tra cổ mộ, điều mấu chốt nhất chính là, hai người không hề xung đột!Anh ta đến đây là để điều tra về những cổ mộ này! Lục Minh vừa hay lại đang thiếu một người thạo nghề!Thực lực thì…Cũng không chênh lệch lắm.
Do đó, hai người rất hợp nhau!