Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 56: Chương 56: Lần đầu trải nghiệm dịch vụ của Lục Minh




Toi rồi!

Toi rồi!

Toi rồi!

Lúc này, đầu óc Lục Minh trống rỗng.

Giả gái!

Lục Minh bé nhỏ!

Chết tiệt, sao tấm ảnh này lại xuất hiện trên tấm danh thiếp nhỏ này chứ?

???

Nghiệp vụ của Lục Minh bé nhỏ rộng như vậy sao?

Lục Minh hoảng sợ.

Anh lục lại ký ức, chắc chắn Lục Minh bé nhỏ chưa từng tiếp xúc với nghề này…

Cũng may.

Lỗ đít vẫn còn.

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Lục Minh buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Nhưng...

Lồng ngực đang phập phồng, khiến người ta biết anh không hề bình tĩnh.

"Ủa?"

Một anh trai đi qua, nhặt được một tấm ảnh dưới đất, sau đó kinh ngạc nhìn Lục Minh.

"!!!"

Lục Minh hoảng loạn, bị nhận ra rồi sao?

Thôi xong rồi!

Mất mặt quá đi!

Hay là diệt khẩu luôn nhỉ?

Làm sao đây?

Dùng thẻ đàn trâu hay thẻ phá hủy?

Nếu như người khác cũng phát hiện ra thì sao? Hay diệt khẩu cả khu phố này luôn đi? Hai trăm thẻ phá hủy có đủ không nhỉ? Chắc cũng gần đủ đấy nhỉ?

"Cũng khoảng tám chín điểm thôi!"

Anh trai kia rất nghi hoặc.

Anh ta nhìn cô gái trong ảnh, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng ảnh thẻ không phải đều như vậy sao? Người anh em này sao lại nhìn có một cái đã run cả người thế này?

Nhịn quá lâu rồi sao?

Không chịu được nữa rồi à?

"Người anh em này, đôi khi tay phải cũng được mà."

Anh trai kia vỗ bả vai Lục Minh.

À.

Thì ra không bị nhận ra.

Lục Minh thở phào nhẹ nhõm, có điều nhìn tay anh trai kia đưa qua, anh tránh ra theo bản năng.

"?"

Anh trai kia hơi thấy nghi ngờ.

Đều là dân coi phim heo, sao lại không thân thiện thế chứ?

"Ha ha."

Lục Minh nhìn tay phải của anh trai kia đơ trên không trung, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn tiếp xúc quá thân mật với vợ của anh."

Anh trai: "…"

Anh ta hơi lúng túng bỏ đi.

Lục Minh không để ý đến anh ta, ánh mắt quay lại tấm danh thiếp.

Không thể không nói, Lục Minh bé nhỏ giả gái thật sự xinh đẹp, dung mạo tao nhã trời ban, khí chất dịu dàng lại khiến người khác thấy thương tiếc, quả thật…

Đợi đã.

Lục Minh xoa xoa đầu, lấy lại tinh thần, cái con mẹ này chính là anh mà!!

Mỗi lần anh lục lại ký ức, bởi vì trong ký ức của Lục Minh bé nhỏ là góc nhìn của nhân vật chính, không nhìn thấy bản thân, chỉ có thể nhìn thấy những gì Lục Minh bé nhỏ nhìn thấy…

Vì thế giả gái với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Còn bây giờ...

Ha ha ha ha.

Mợ nó chứ, tên này trước đây ẻo lả vậy sao?

Cái tính cách yếu đuối kinh khủng này…

Lục Minh vò đầu.

Tấm ảnh…

Sao tấm ảnh này lại có thể truyền ra ngoài chứ?

Công ty cho vay?

Không phải.

Lục Minh nhớ rõ công ty đó đã phá sản rồi, không phải hiệu trưởng đã nói sau khi công ty cho vay phá sản, ông ta phát hiện ra một đoạn ghi chép thú vị sao? Chắc ông ta biết.

Ừm...

Biết mình đã từng đi vay, chỉ vậy mà thôi.

Nhưng tấm ảnh...

Lục Minh rất chắc chắn rằng lúc đó đã không còn nữa.

Thanh niên xăm mình?

Không?

Anh ta không thể nào giữ thứ này, nếu không đã tống tiền mình từ lâu.

Lúc đó mình vay rất nhanh chóng. Trước lúc bọn họ phản ứng, Lục Minh bé nhỏ đã lấy danh nghĩa "người nhà cần" để giải quyết gọn lẹ việc này.

Không để lại bất kỳ hậu quả nào!

Huống hồ…

Tấm ảnh này…

Lục Minh xem cẩn thận một chút, phát hiện không phải là bản gốc của mình!

Phía trên có những đường sọc mờ mờ, giống như chụp trực tiếp từ màn hình, do vậy, đây là tấm ảnh mà một người nào đó chụp trực tiếp trên màn hình sao?

Thảo nào cứ có cảm giác tấm ảnh này dường như đã qua xử lý!

Nhưng mà...

Sẽ là ai chứ?

Cái quái gì vậy!

Đây là chuyện gì vậy?

Anh nhìn số điện thoại trên tấm thẻ, không liên hệ, mà nghĩ đến việc gọi điện cho hiệu trưởng xác nhận xem sao.

Ừm...

Công ty cho vay đó đã phá sản rồi!

Đĩa cứng, ghi chép gì đó về cơ bản đã hủy toàn bộ, chẳng còn lại gì, đừng nói là tấm ảnh, đến ghi chép khoản vay của Lục Minh đều không còn nữa!

Vậy thì...

Chỉ còn lại một khả năng thôi.

Một nhân viên nào đó của công ty này trong lúc vô ý ngó qua thấy xinh đẹp, thế là chụp màn hình lưu lại.

Được thôi.

Lục Minh hít thở thật sâu.

Anh có thể nói gì chứ?

Trông rất xinh đẹp, nổi bật trong các cô nàng khỏa thân…

Quái lạ!

Anh nhìn bức ảnh trong tay, càng nhìn càng không vừa mắt.

Giả gái…

Ha ha ha ha ha ha.

"Hy vọng…"

"Các người đừng làm tôi thất vọng."

Sắc mặt của Lục Minh u ám.

Anh hít sâu một hơi, nhập số điện thoại trên tấm ảnh, quay số.

"Xin chào."

Bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: "Chào anh, xin hỏi anh cần dịch vụ gì?"

"Các cô có dịch vụ gì?"

Lục Minh cười lạnh lùng.

"Chỉ cần là những dịch vụ trên thế giới này có, chúng tôi đều có."

Cô gái đó dịu dàng nói: "Cho dù không có, chỉ cần anh muốn, chúng tôi có thể sáng tạo ra. Chỉ cần giá cả thích hợp, anh muốn gì cũng được."

"Tôi muốn cô gái trong ảnh."

Lục Minh lạnh lùng nói.

"Được thôi."

Cô em này rất có kinh nghiệm: "Cô gái này đứng đầu ở chỗ chúng tôi đấy, sau khi tấm thẻ đổi thành ảnh của cô gái này, được chào đón vô cùng, giá cả thì…"

"Giá cả không thành vấn đề."

Lục Minh ngắt lời cô ấy.

"Ok."

Cô em cười nói: "Chúng tôi có dịch vụ riêng cho cô gái này - anh có thể hẹn gặp cô ấy trong ảo cảnh, cũng có thể cảm nhận sự thú vị trong bộ phim nhỏ của hai người."

"Chỉ có ảo cảnh? Người thật không được sao?"

Lục Minh giả vờ rất thất vọng.

"Không được ạ."

Cô em giải thích: "Thân phận của cô gái này rất cao quý, thuộc về kiểu mà những người bình thường như chúng ta không có cách nào tiếp cận được. Lần này có thể may mắn có được mô hình cơ thể và mô hình khuôn mặt đã là rất quý giá rồi, hy vọng anh có thể hiểu."

"Tôi hiểu."

Lục Minh nhe răng cười.

Vậy sao?

Ngay cả ảo cảnh đều đã làm xong rồi sao?

Ha ha ha.

Thật sự kỳ diệu nha…

Rất tốt…

Lục Minh hít một hơi thật sâu.

Anh và cô em kia đàm phán giá cả xong xuôi, chọn địa điểm riêng, hai nghìn một lần, anh thuê một phòng ở khách sạn gần đó, đợi người tới.

Ừm...

Nửa tiếng sau, quả thật có một cô gái đến.

Rất bình thường.

Nhưng không khiến người khác phản cảm.

"Làm thế nào?"

Lục Minh hỏi.

"Chào anh."

Cô gái ngượng ngùng nói: "Anh nằm xuống là được, sau khi tôi thực hiện ảo cảnh với anh, anh có thể nhìn thấy cô gái đó rồi, tôi sẽ phục vụ cùng với cô ấy..."

"Giúp anh tăng cảm giác chân thực."

"Khiến anh sẽ không vì ảo cảnh mà có một chút hụt hẫng nào."

Cô gái này phục vụ rất đến nơi đến chốn.

Lục Minh: "…"

"Không cần."

Anh xua tay: "Tôi chỉ cần cô ấy là đủ, cô ở đây đợi một lát là được."

"Dạ."

Cô gái này rất có kinh nghiệm.

Cô gái lấy trong vali ra một máy thẻ bài, trên đó đã lắp xong thẻ bài và thẻ năng lượng, chỉ cần nhắm vào Lục Minh, nhấn nút đó là được.

Ừm...

Lục Minh còn cố ý nhìn cánh cửa, cửa đã khóa trái.

"Anh yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không bắt gian đâu."

Cô gái buồn cười.

Như thế nào là bắt gian?

Có một số người không tuân thủ quy tắc, xông vào nhân lúc hai người đã cởi sạch quần áo, giữ người lại, sau đó chụp ảnh khỏa thân để tống tiền.

Đây mới là chân tướng của những tấm danh thiếp nhỏ.

80% những cuộc điện thoại đến số trên tấm danh thiếp đều đổi lấy được điều này.

"Đề phòng ngộ nhỡ."

Lục Minh chỉ nhún vai.

Anh vốn không hề để ý đến bắt gian gì đó, anh chỉ không muốn có người tới quấy rối.

Ha hả.

Bây giờ, cơn giận của anh đã lên đến cao trào.

"Mời anh nằm xuống."

Cô gái nhấn nút giải phóng.

Vù...

Một tia sáng tỏa ra.

Lục Minh cảm nhận một chút, chắc chắn là ảo cảnh năng lượng cấp thấp. Anh không phòng ngự gì, để ảo cảnh tùy ý thi triển trên người mình.

Soạt!

Ánh sáng trước mắt bao trùm.

Không có cảnh đẹp như tranh như thơ, chỉ có một căn phòng đơn sơ.

Ừm...

Quả nhiên là ảo cảnh cấp thấp.

Nghe nói ảo cảnh cấp cao đều là những trải nghiệm như cảnh thần tiên vậy, có điều anh không quan tâm đến những điều này, chỉ nhìn thẳng vào phòng tắm trong phòng.

Cô gái xinh đẹp đang tắm kia.

Tấm kính mờ, cảm giác mông lung, tiếng nước chảy tí tách khiến tâm tư người ta dao động, Lục Minh ngạc nhiên phát hiện cảm xúc của mình lại thay đổi!

Hormone dường như đang tăng lên.

Nhịp tim đang đập nhanh hơn!

"Thú vị."

Lục Minh nhướng mày.

Hóa ra lại dùng kỹ thuật này?

Mặc dù anh không hiểu về ảo cảnh, nhưng cũng biết thứ có thể thay đổi cảm xúc thật sự không đơn giản.

Mà lúc này.

Cô gái kia quay người lại.

Ừm...

Chân dài, ngực to, chính là kiểu cơ thể thiếu nữ được chào đón nhất, nhìn lên trên là một gương mặt xinh đẹp mang theo chút gì đó mơ hồ và thần bí.

Khuôn mặt giả gái của bạn Lục Minh bé nhỏ!

"Vậy…"

Lục Minh vò đầu.

Photoshop gương mặt giả gái của Lục Minh bé nhỏ trên cơ thể của một cô gái bình thường?

Bởi vì xinh đẹp?

Cái thứ chỉ có thể photoshop ở kiếp trước lại có thể dùng ảo cảnh để thực hiện ở thế giới này, hơn nữa còn là kiểu có thể chuyển động như thật!

"Anh…"

Bàn tay ngọc ngà của Lục Minh bé nhỏ khẽ vuốt.

"Cút!"

Lục Minh đạp một phát.

Rầm!

Năng lượng chấn động.

Năng lượng của một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao của anh hiện nay rất dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh.

"Xong việc rồi sao?"

Khuôn mặt của cô gái có nét cười.

Cô ta nhìn thời gian, hình như mới có năm giây.

Ừm...

Rất dài rồi.

Lần trước còn có một gã chỉ ba giây thôi.

"Cút!"

Lục Minh đuổi cô ta đi.

Anh biết rõ những việc như thế này thông thường đều có một dây chuyền liên kết hoàn chỉnh, không thể tìm thấy bất kỳ một manh mối nào từ cô gái kia.

"Vâng ạ."

Cô em lấy tiền rồi rời đi.

Còn về thái độ của Lục Minh, cô ta chẳng bất ngờ chút nào.

Những tên đàn ông này ấy mà...

Không phải đều vắt chanh bỏ vỏ sao?

"Hầy."

Cô em đó đi rồi, tâm trạng của Lục Minh mới ổn định một chút, bởi vì anh đã biết tìm mục tiêu từ đâu rồi.

Ha ha ha ha…

Kiểu ảo cảnh cấp thấp này thật sự sẽ xuất hiện kỹ thuật cấp cao sao?

Kiểu như thay đổi cảm xúc?

Không hề!

Vậy tại sao vừa nãy anh lại cảm nhận được mạch máu giãn nở nhỉ?

Ừm...

Căn cứ theo kinh nghiệm của bạn Lục Minh, anh có một người bạn bị thiểu năng trí tuệ, ảo cảnh mà cậu ta tạo ra vừa hay có một tính năng thần kỳ khiến người ta "nắng" như vậy!

Tên Trương Tiểu Bàn chết tiệt này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.