Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 57: Chương 57: Trương Tuyết Dao như tranh như thơ




"Trương Tiểu Bàn!"

Lục Minh nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ có tên này mới có thể làm ra chuyện này!

Cũng chỉ có tên này mới quen biết đủ thể loại người!

Mợ nó chứ!

Lục Minh rất tức giận.

Ha ha ha.

Tiểu Bàn chết tiệt, anh sẽ nhanh chóng để chú mày biết được vì sao hoa lại có màu đỏ!

Có điều.

Điều duy nhất khiến anh thấy an ủi chính là ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn đều rất đơn giản, về cơ bản chỉ có một cô em, một căn phòng, mô hình nhân vật khá là mơ hồ.

Khuôn mặt mơ hồ…

Bối cảnh mộng ảo…

Khiến người ta gần như không nhìn rõ.

Nói thế nào nhỉ?

Ừm...

Đây chính là lý do vì sao những bạn cận thị lại cảm thấy thế giới đều là gái đẹp.

Bởi vì đẹp mông lung.

Trong ảo cảnh này, hình tượng của Lục Minh chỉ có vậy.

Có lẽ bởi vì chỉ có một tấm ảnh, nhân vật của Lục Minh bé nhỏ tương đối mờ nhạt, về cơ bản không ai có thể nhận ra anh trong tình huống bình thường!

Ừm...

Dù sao cũng đã từng giả gái!

Còn trang điểm nữa!

Tóm lại.

Không có liên quan gì đến Lục Minh của hiện tại cả.

Khuôn mặt hoàn toàn không giống, phong cách càng khác nhau một trời một vực.

"Mình là đàn ông đích thực đấy!"

Lục Minh khẳng định.

Anh chắc chắn mình không có phong cách ẻo lả, tính cách tiểu thụ* yếu đuối đó của Lục Minh bé nhỏ. Anh là đàn ông đích thực, là kiểu có thể biến hình được đó!!!

(*) Tiểu thụ: Là bên bị động hoặc yếu đuối trong mối quan hệ nam - nam.

"Chắc chắn sẽ không bị nhận ra."

Lục Minh nghĩ tới đây liền thở phào nhẹ nhõm.

Về trước đã, sau đó gọi tên Trương Tiểu Bàn đến, anh quyết định lần này nhất định phải trị tên này một trận, cái tên này thật sự không thể nuông chiều được.

Trở lại cửa hàng.

Lục Minh vừa định gọi cho Trương Tiểu Bàn.

"Sư phụ, anh về rồi à."

Tiểu Bạch rất vui vẻ lại gần.

"Ừ."

Lục Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé.

Tiểu Bạch vô ý nhìn thấy tấm danh thiếp trong tay anh, khuôn mặt lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Ấy, sư phụ, sau khi trang điểm anh xinh đẹp quá đấy."

Lục Minh: "???"

Ặc!

Anh nhìn tấm ảnh, rồi lại nhìn mình, sao mà nhận ra được vậy?

Rõ ràng là hai người!

"Em nói linh tinh gì đấy."

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc: "Đây sao có thể là anh chứ?"

"Ủa?"

Tiểu Bạch ngờ vực.

Cô bé nhìn thật kĩ, đây chính là sư phụ mà.

"Em nhận lầm rồi."

Lục Minh nghiêm túc: "Theo điều tra, trên thế giới này, cứ tám mươi triệu người, sẽ có một người trông giống mình, huống hồ, đây còn là nữ nữa!"

"Vâng ạ."

Tiểu Bạch hơi nghi ngờ một chút, là vậy sao?

"Đúng vậy."

"Ngoan."

Lục Minh xoa xoa đầu cô bé: "Học tập chăm chỉ vào, đừng quan tâm những thứ linh tinh này."

"Dạ được ạ."

Lúc này Tiểu Bạch mới đi học bài.

Đợi cô bé đi rồi, Lục Minh sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Mợ nó chứ!

Dọa chết mình rồi!

Không được, không được, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, Lục Minh lập tức gọi cho Trương Tiểu Bàn.

Nhưng...

Điều khiến anh bất ngờ là, tên này lại không nghe điện thoại!

Tút…

Tút…

Chỉ có âm thanh máy bận kéo dài.

"Không dám nghe?"

"Hay lại đi cấu kết với cô em kia rồi?"

Lục Minh chau mày.

Nếu là bình thường anh sẽ cho qua, nhưng bây giờ bắt buộc phải tìm được tên này.

Vì vậy, Lục Minh đặc biệt đến chỗ thầy An tìm hiểu hành tung của tên Trương Tiểu Bàn này. Anh kinh ngạc phát hiện tên này đã ra ngoài mấy ngày rồi, vẫn chưa đến trường!

Còn nơi ở của Tiểu Bàn, mấy ngày rồi cũng chưa về!

Điều này càng không hợp lý!

Với sự hiểu biết của Lục Minh về Trương Tiểu Bàn, cho dù cậu ta đi đâu cũng sẽ mang theo hành lý! Có đôi khi cho dù đến cửa hàng, cậu ta cũng đeo ba lô nữa!

Huống chi đi xa nhà?

Dù gì vợ của cậu ta vẫn ở trong đó!

Đã xảy ra chuyện ư?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Minh.

Dù sao…

Làm việc cho những người ẩn mình trong bóng tối rất nguy hiểm.

Huống hồ…

Tên Trương Tiểu Bàn này nhiều khi tự tìm đến nguy hiểm!

Ví dụ …

Có một số người ra ngoài gặp bạn trên mạng rồi không quay trở về nữa.

Lục Minh suy nghĩ một chút, với tính cách của tên Trương Tiểu Bàn này, nếu như một cô em dễ thương mời cậu ta đi đến một nơi khác, cậu ta thật sự có thể sẽ đi theo!

Cha nó chứ!

Tên này có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích!

Mất tích...

Lục Minh lên mạng tìm kiếm, quả thật ngoại ô thành phố Thanh Minh có rất nhiều vụ án mất tích, bởi vì ai cũng có thể tu luyện nên dường như càng nguy hiểm hơn!

Căn bản không cần tống tiền!

Những cô em cũng có lực chiến lợi hại đấy?

Xảy ra chuyện rồi!

Lục Minh cuối cùng cũng ý thức được vấn đề.

Đây là chuyện gì vậy?

Không lẽ tên này tiếp xúc với đám người xã hội đen kia nhiều quá nên trả giá bằng chính tính mạng của mình luôn rồi?

Bỏ đi.

Tìm hiệu trưởng điều tra giúp.

Nghĩ tới đây.

Lục Minh lại lấy điện thoại ra, có điều, chính vào lúc anh chuẩn bị gọi điện cho hiệu trưởng, di động đột nhiên vang lên, một số máy lạ gọi đến.

"Xin chào? Xin hỏi anh có phải là Lục Minh không? Bạn của anh Trương Tuyết Dao đang ở chỗ chúng tôi…"

Một giọng nói trầm ổn lên tiếng.

"Cút!"

Lục Minh không chút do dự cúp điện thoại.

Thật là...

Một chút riêng tư cũng không có.

Chắc chắn lúc nãy anh tìm kiếm thông tin mất tích trên mạng nên đã để lộ một số thông tin.

Anh gặp những chuyện thế này nhiều rồi.

Là một lập trình viên, anh quá hiểu những cơ chế tìm kiếm này, rất có thể đối phương đã thiết lập những từ khóa như "mất tích", "bệnh viện", "học phí"…, một khi bạn tìm kiếm những từ này, thông tin của bạn sẽ được gửi đến cho một số người tương ứng để tiến hành lừa đảo.

"Mình cứ nghĩ chỉ có Baidu mới làm việc này cơ đấy."

Lục Minh thở dài.

Không ngờ rằng thế giới này cũng có những chuyện như vậy!

Lừa đảo...

Ha ha.

Cũng không nhìn xem Lục Minh anh là ai!

Mà đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Minh lại vang lên: "Xin chào? Cho hỏi anh có phải là Lục Minh không ạ? Xin đừng cúp máy, chúng tôi là…"

"Trương Tuyết Dao ở chỗ các người à?"

Lục Minh lạnh nhạt hỏi.

"Ừm, đúng vậy."

Bên kia rõ ràng bị câu hỏi đột ngột của anh làm trở tay không kịp.

"Tôi không cần nữa rồi."

Lục Minh thở dài một tiếng: "Tặng cho các người đấy."

"Bye."

Lục Minh lại cúp điện thoại.

Thần kinh à!

Trương Tuyết Dao quỷ quái, sao không gọi cho Lục Tuyết Kỳ đi!

Lừa đảo!

Lục Minh bĩu môi.

Sau đó, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, anh nhìn kĩ số máy lạ này, sao lại cảm thấy quen vậy nhỉ? À, nhớ ra rồi…

Đây là điện thoại của cảnh sát thành phố Thanh Minh mà.

Điện thoại lừa đảo sao?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Minh.

Rất nhiều người sẽ lợi dụng IMSI Catcher*, giả mạo số điện thoại của cảnh sát để lừa đảo, có điều anh nhìn lại một lần nữa rồi chủ động quay số cho cảnh sát.

(*) Thiết bị nhận dạng thuê bao di động quốc tế, hay IMSI-Catch, là thiết bị nghe lén điện thoại được sử dụng để chặn lưu lượng điện thoại di động và theo dõi dữ liệu vị trí của người dùng điện thoại di động.

Không phải gọi lại số vừa gọi đến.

Mà là gọi thẳng vào số điện thoại chính thức.

"Xin chào."

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

Ừm...

Chính là người lúc nãy.

"Cảnh sát thật sự ư."

Lục Minh vò đầu.

"Đúng vậy."

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng quen rồi, dở khóc dở cười: "Mời anh đến đây một chuyến, bạn của anh Trương Tuyết Dao vì một số chuyện nên đang bị nhốt ở đây."

"Vâng."

Lục Minh xem như đã hiểu.

Nhưng mà...

Trương Tuyết Dao là ai?

Anh thật sự không nhớ.

Lẽ nào là một người nào đó trong khu mỏ lần trước?

Ừm...

Không ấn tượng gì cả.

À, có thể là một cô em nào đấy ngưỡng mộ mình, âm thầm lưu số của mình, lần này gặp nguy hiểm, chỉ có thể liên lạc với mình.

Ừm...

Có khả năng này!

Lục Minh xốc lại tinh thần: "Xin hỏi là tội gì vậy?"

"Việc đó..."

Đầu dây bên kia dừng một chút mới lên tiếng: "Chơi gái."

Bộp.

Lục Minh dứt khoát cúp điện thoại.

Quỷ quái!

Chơi gái là cái tội quỷ quái gì vậy!

Tại sao lại gọi điện cho mình chứ!

"Này này này?"

Đầu dây bên kia thật sự cạn lời.

Ơ…

Một hồi lâu sau.

Điện thoại lại gọi đến.

Lục Minh và người bên đầu dây bên kia im lặng một lúc, không nói gì với nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương… À, không đúng, là tiếng hít thở.

"Hay anh cứ đến một lát?"

Người đối diện rất bất đắc dĩ.

Trước mắt, anh ta chỉ có thể tìm thấy phương thức liên lạc này thôi.

"Nhưng tôi thật sự không quen Trương Tuyết Dao nào cả."

Lục Minh thở dài.

Nếu như là tội danh khác thì cũng thôi đi...

Chơi gái?

Đùa gì vậy chứ!

Nếu như anh đi, bị nhận định là quan hệ làm ăn thì phải làm sao? Hai người quen biết thế nào? Hả, khách hàng đấy, chậc chậc, nói vậy thì anh cũng...

Lục Minh giật mình.

Có ma mới đi!

Đánh chết cũng không đi!

"Được rồi."

Người đối diện chỉ có thể từ bỏ, lẩm bẩm một câu: "Biết ngay là tên mập chết tiệt này lừa bịp mà…"

"???"

"Đợi đã."

Lục Minh bỗng nhiên gọi anh ta lại: "Anh vừa mới nói, tên mập chết tiệt?"

"Ừ."

Đối phương xác nhận.

"…"

Lục Minh do dự một lúc: "Xin hỏi, Trương Tuyết Dao mà anh nói là một tên mập chết tiệt có thân hình tròn như quả bóng, chân ngắn như chó, đầu to như cái gáo phải không?"

"Anh quen à?"

Người đối diện kinh ngạc.

Ngó cái cách miêu tả này, vừa nhìn đã biết là người quen.

"Quả nhiên thật sự là tên này!"

Lục Minh ngây người.

Trương Tuyết Dao?

Cái tên chết cha gì vậy?

Thảo nào tên Trương Tiểu Bàn này lại tự xưng là Trương Tiểu Bàn, thậm chí còn bắt người khác gọi như vậy, hóa ra tên thật của gã này lại là Trương Tuyết Dao!

Phá hỏng hết cả thế giới quan!

Cái tên hay như thơ như tranh thế mà...

Đợi đã...

Tên như thế cũng cho qua đi, còn chơi gái…

Lục Minh đau đầu.

"Tôi qua ngay."

Anh cúp điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.

"Sư phụ, anh phải ra ngoài sao?"

Tiểu Bạch chớp mắt.

"Đúng vậy."

Lục Minh thở dài, ánh mắt ẩn chứa vẻ hung ác: "Anh đi cứu một con Poodle lỡ lạc vào con đường tội lỗi, về sẽ đem nó hầm canh thịt chó cho em ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.