Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 270: Chương 270: Một nghề nghiệp chỉ biết cuồng nhìn trộm!




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Cửa hàng.

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc: “Mày luôn cảm nhận được ư?”

“Đúng.”

Tiểu Tiểu Kiếm khẳng định.

Nó có thể cảm nhận được lực suy diễn có mặt ở mọi nơi!

Bởi vì mỗi giây mỗi phút đều có các cao thủ đang suy diễn thế giới loài người, suy diễn hàng vạn thế giới, dù không suy diễn anh thì cũng sẽ điều động những con số liên quan đến anh!

Những thứ liên quan này sẽ bị Tiểu Tiểu Kiếm bắt được!

Ví dụ như...

Suy diễn khởi động: “Vừa rồi Ngô Hồng Phi ở đâu?”

Lúc này, chắc chắn có người nhìn thấy Lục Minh và Ngô Hồng Phi, nếu có được tin tức này, lại muốn bắt được góc nhìn của Lục Minh từ những tin tức này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tiểu Tiểu Kiếm.

Anh có thể hiểu là...

Phán đoán sai!

Đúng vậy.

Vỏn vẹn chỉ là phán đoán sai!

Không phải trong tất cả các hành vi suy diễn có liên quan đến anh, anh đều là nhân vật chính.

Nhiều khi anh chỉ là nhân vật phụ mà thôi.

Thậm chí...

Chỉ là diễn viên quần chúng!

Nếu có nguồn năng lượng lớn suy diễn thành phố Thanh Minh, vậy Lục Minh đang ở thành phố Thanh Minh đương nhiên cũng không tránh khỏi bị suy diễn. Trường hợp như vậy, anh chỉ là một diễn viên quần chúng cỏn con.

Nhưng bởi vì lực suy diễn của cao thủ kia cuồn cuộn dâng trào, Lục Minh bị tác động đến mà thôi...

“Tôi cũng có thể cảm nhận được.”

Tiểu Tiểu Kiếm trầm giọng nói.

Đúng vậy.

Trong cảm nhận của nó, bên cạnh Lục Minh thật sự có rất nhiều lực suy diễn!

Có điều những suy diễn này...

Có cái lớn, có cái nhỏ, bao phủ toàn diện như một ô lưới, giờ khắc này, nó mới biết được, thì ra đây chính là thế giới suy diễn!!!

...

“Tôi chưa từng tiếp xúc gần như vậy.”

Tiểu Tiểu Kiếm vui mừng.

Thế giới này dường như rất kỳ diệu.

Là linh kiếm viễn cổ, là linh kiếm có đầu óc không tốt cho lắm, nhưng dựa vào trực giác để xưng bá cổ kim, trong mắt nó, thế giới suy diễn...

Rõ ràng đến lạ kỳ!

Đặc biệt là theo đó, nó càng hiểu hơn về lực suy diễn!

“Ồ.”

Tiểu Tiểu Kiếm reo lên kinh ngạc.

“Đưa sách cho tôi!”

Nó cảm thấy Lục Minh lật sách quá chậm, liền muốn cướp quyển sách nhập môn suy diễn, lật mở một cách nhanh chóng, muốn xem hết những kiến thức về suy diễn ngay lập tức...

Một lát sau, nó yên lặng trả sách lại cho Lục Minh.

“Mày xem xong rồi ư?”

Lục Minh kinh ngạc.

Anh chưa từng thấy Tiểu Tiểu Kiếm có hứng thứ với chuyện nào đó như vậy, mọi người thường nói hứng thú chính là động lực đầu tiên thúc đẩy con người học tập, hiện giờ xem ra, quả đúng là như vậy!

Có thể khiến Tiểu Tiểu Kiếm không thích học tập mà lại đọc hết một quyển sách trong vòng nửa phút!

Ngầu quá!

Nhưng đúng lúc này.

Tiểu Tiểu Kiếm lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đọc là được.”

“...”

Lục Minh nghi ngờ liếc nhìn nó: “Rốt cuộc mày có đọc không vậy?”

“Đọc xong rồi.”

Tiểu Tiểu Kiếm nhỏ giọng nói.

“Sau đó thì sao?”

Trong mắt Lục Minh tràn đầy sự hoài nghi.

Lúc tên này huênh hoang, đúng là trông chẳng ra thể thống gì!

“Thật không?”

Lục Minh cười lạnh lùng, lật tới giữa sách: “Trang năm mươi, sau khi giới thiệu về người tiên phong, đại khái là nội dung gì?”

“...”

Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.

“Tên lừa đảo!”

Lục Minh giận dữ.

“Thật sự xem hết rồi.”

Tiểu Tiểu Kiếm trừng mắt nhìn Lục Minh.

Soạt!

Nó vung mình lên không trung.

Ánh sáng ngưng tụ, tài liệu trang năm mươi, mỗi chữ, mỗi dấu đều được ngưng tụ ra, không hề sai sót.

“Vậy mà không nói?”

Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.

“Tôi không biết chữ.”

Tiểu Tiểu Kiếm thở dài.

“...”

Lục Minh bối rối: “Không biết chữ?”

“Đúng vậy.”

Tiểu Tiểu Kiếm cũng rất bất đắc dĩ: “Thời của bọn tôi, chữ được dùng khác hẳn với chữ hiện giờ của các cậu, thế nên, phần lớn tôi đều không biết.”

Lục Minh: “...”

Được chưa.

Không hổ là linh kiếm viễn cổ, đủ viễn cổ...

Đợi đã.

Lục Minh chợt nhìn Tiểu Tiểu Bạch đang cố gắng tu luyện trong góc phòng và mấy quyển sách trước người thẻ gốc, sau đó lại nghĩ tới mấy hôm trước Tiểu Tiểu Kiếm đọc sách...

Vì thế, m* kiếp, mày không hiểu chữ nào hết đúng không?!

“Tôi đâu có thích loại sách đó...”

Tiểu Tiểu Kiếm chột dạ.

“Ngụy biện!”

Lục Minh phẫn nộ.

Rầm!

Rầm!

Anh kéo thẻ gốc qua đánh cho một trận no đòn.

M* kiếp.

Đọc không hiểu thì mở mồm ra nói, ngày nào cũng giả vờ cho tôi xem!

“Lần này thật sự muốn học?”

Lục Minh liếc mắt nhìn nó.

“Ừ.”

Thẻ gốc nói.

“Mày chờ chút.”

Lục Minh đặc biệt tải giúp nó một cuốn từ điển và cách vận dụng thành ngữ và câu cú, sau đó mới mua mấy quyển kiến thức liên quan đến suy diễn học.

Sau hai tiếng, Tiểu Tiểu Kiếm đã nắm vững toàn bộ.

“Nhanh vậy sao?”

Lục Minh thán phục.

M* kiếp.

Thì ra Tiểu Tiểu Kiếm cũng là thiên tài?

“Ha ha.”

Tiểu Tiểu Kiếm cười lạnh lùng.

Nó đường đường là linh kiếm viễn cổ...

Có mấy linh thể có thể sánh được với nó chứ? Đến mèo mun đáng chết kia cũng chỉ là được thức tỉnh sớm hơn thôi nhé, nếu không... Anh mèo, tôi sai rồi! Đừng...

Rầm!

Tiểu Tiểu Kiếm bị đánh rầm tại chỗ.

Hồi lâu sau, nó mới chậm rãi bò dậy, đúng là cái miệng hại cái thân.

Khụ khụ.

Lục Minh: “...”

Sao tên này cứ khiến anh có cảm giác không đáng tin cậy thế nhỉ...

“Mày thật sự hiểu à?”

Lục Minh thở dài.

“Hiểu mà.”

Tiểu Tiểu Kiếm đầy kiêu ngạo: “Tôi đường đường... Thôi đi, qua khoảng thời gian này, không chỉ lực suy diễn, tôi cũng đã hiểu những khái niệm cơ bản! Về bản chất, nó cũng không khác với công cụ tìm kiếm mà cậu nói cho lắm.”

“Lời này tôi nói...”

Lục Minh thở dài.

Mày nói xem, mày đọc lâu thế mà kết quả cũng chả khác tao lật xem qua là mấy.

“Ha ha.”

“Đơn giản hóa hết mức chính là như vậy.”

Tiểu Tiểu Kiếm phát sáng xẹt xẹt: “Tìm kiếm, có được kết quả, đơn giản vậy thôi. Dù sao trong mắt vài người, thi triển kỹ năng cũng là như vậy, chỉ cần nói khẩu hiệu và đưa năng lượng vào là đủ... Tính toán, khái niệm trong đó bỏ qua là được, chỉ nhìn kết quả đương nhiên đơn giản rồi.”

“...”

Lục Minh vờ như không nghe thấy.

Thi triển kỹ năng gì đó, nói gì đó, không hiểu gì cả.

Có điều, nếu thật sự là như thế...

Ồ.

Toàn bộ thành phố Thanh Minh đều đang nằm trong suy diễn của vài cao thủ.

“Mày có thể nhìn được bao nhiêu?”

Lục Minh hỏi.

“Rất nhiều.”

Vừa rồi Tiểu Tiểu Kiếm đã học được một chút kiến thức suy diễn, thử vận dụng: “Trên người cậu, tôi đã nhìn thấy hàng trăm lực suy diễn...”

Những lực suy diễn này, có một vài cái là phân tích người, có vài cái là phân tích vật.

Có vài cái...

Là phân tích toàn bộ thành phố Thanh Minh!

Không phân rõ được, xem cũng không hiểu, thứ duy nhất có thể phân tích ra chính là rốt cuộc thân phận của Lục Minh trong lực suy diễn lần này là nhân vật chính hay nhân vật phụ.

“Ba mươi lần nhân vật phụ...”

“Năm mươi lần diễn viên quần chúng...”

“Bảy mươi lần bối cảnh...”

Tiểu Tiểu Kiếm thử tính toán.

“...”

Lục Minh im lặng.

Mợ nó bảy mươi lần bối cảnh là cái quỷ vậy?!

Các cao thủ rốt cuộc đang suy diễn thứ gì vậy, đến bảy mươi lần anh làm bối cảnh cũng có thể ra ư?

“Ế...”

Tiểu Tiểu Kiếm đoán: “Đại khái là suy diễn toàn bộ loài người?”

Cũng đúng.

Nếu suy diễn toàn bộ loài người, tuy Lục Minh là một phần trong đó, nhưng trong tình huống này, anh cũng chỉ có thể là bối cảnh...

Đương nhiên, những thứ này vỏn vẹn chỉ là thứ mà Tiểu Tiểu Kiếm cảm nhận được, còn có những thứ vô cùng mờ ảo, không cảm nhận được...

...

“Thế giới suy diễn thật đáng sợ.”

Lục Minh chau mày.

Dù có nhắm vào anh hay không.

Chỉ cần anh biết, có người đang không ngừng lấy tin tức từ trên người anh, anh đều sẽ rất khó chịu... Cho dù, thứ đối phương có được chỉ là thông tin của một ánh mắt, một cái nhìn của anh.

Cảm giác này rất không tốt.

...

“Có cách che đậy không?”

Lục Minh hỏi.

Dù đối phương có nhắm vào anh hay không, một khi cắt đứt nguồn suy diễn đều sẽ an toàn hơn đối với anh.

“Có.”

Tiểu Tiểu Kiếm đọc sách suy diễn: “Có một vài cách có thể che đậy suy diễn yếu hơn mình... Nhưng suy diễn của những cao thủ thì không thể tránh.”

Suy diễn về bản chất cũng là một năng lực.

Suy diễn của cao thủ bảy sao, người bốn sao như anh có tư cách gì mà che với đậy?

Đúng không?

Hơn nữa, thứ suy diễn này...

Anh đã nói nó là tìm kiếm, đương nhiên sẽ không liên quan nhiều đến anh.

Đây chính là điểm thú vị, suy diễn liên quan đến anh, nhưng nó không có quan hệ lớn lắm với anh, vì thế, trừ khi suy diễn đó mang “tính nhằm vào” anh!

Suy diễn vai phụ và diễn viên quần chúng thường chẳng ai thèm bận tâm.

Hoặc là...

“Cậu có thể mời một người tiên phong chuyên nghiệp đến phòng thủ.”

Tiểu Tiểu Kiếm nói: “Không được, người tiên phong không được, cũng giống nhau cả, suy diễn có thể phòng thủ cấp bậc gì cũng phải xem tiêu chuẩn chuyên nghiệp của hắn.”

“Người tiên phong...”

Lục Minh cũng là lần đầu hiểu về nghề nghiệp này.

Mợ nó.

Nghề nghiệp chỉ biết cuồng nhìn trộm!

Theo như lời đồn, người tiên phong lớn mạnh thậm chí còn có thể suy diễn cảnh tượng... Vậy chẳng phải nói, đến ai đang tắm rửa các cao thủ cũng biết được sao?

Một cao thủ bảy sao thô bỉ ngồi chồm hổm ở trong phòng, xem người ta tắm...

Anh thử nghĩ đến cảnh này xem.

“Cậu phải tôn trọng cao thủ chứ!”

Tiểu Tiểu Kiếm thở dài: “Theo như cách nói của cậu, cao thủ bảy sao chiến sĩ năng lượng chủ yếu tu luyện mắt chẳng phải cũng có thể nhìn xuyên thấu và nhìn xa sao?”

“???”

Lục Minh kinh ngạc.

Thì ra chiến sĩ năng lượng cũng bỉ ổi như thế!

“...”

Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.

Năng lực không hèn mọn, người ta đều dùng để chiến đấu, chỉ có người thô bỉ mới dùng theo cách hèn mọn.

“Để tôi nghĩ thử...”

Lục Minh trầm ngâm trong chốc lát.

Trước đây không biết những thứ này thì thôi đi, hiện giờ nếu biết rồi, anh không thể để những cao thủ kia tùy ý nhìn trộm mình. Cảm giác như vậy không tốt lắm.

Ừm...

Tìm kiếm, số liệu...

Đợi đã!

Nếu Tiểu Tiểu Kiếm có thể phát hiện...

“Lần nào mày cũng có thể phát hiện ư?”

Lục Minh hỏi.

“Bình thường đều có thể.”

Tiểu Tiểu Kiếm nói như thật: “Nhưng chẳng qua không thể che đậy được, lực suy diễn quá huyền ảo, tôi cũng không hiểu lắm, chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của nó.”

“Ồ...”

“Không thể che đậy...”

Lục Minh khẽ động lòng: “Vậy nếu cho thêm thứ gì đó thì sao?”

“Hả?”

Tiểu Tiểu Kiếm hoang mang,

Thêm...

Thêm đồ vật?

Thứ này thêm kiểu gì chứ?

“Đúng vậy.”

“Nếu không thể sửa, cũng không thể che đậy, vậy thì chỉ có thể cho thêm đồ vào...”

Lục Minh lấy lại tinh thần: “Chỉ cần hiểu được quy luật lấy số liệu của nó, chúng ta có thể sửa lại số liệu trong đó một cách nhẹ nhàng...”

“Tuy cách lấy được có hơi huyền ảo, nhưng kết quả suy diễn về cơ bản cũng là phản hồi bao gồm số liệu...”

“Nếu không bắt được thì thôi, nếu đã nhìn thấy rồi...”

“Ha ha.”

“Đến đây...”

“Mày như vậy...”

...

Mà giờ khắc này.

Nơi nào đó.

Ánh mắt của một người lớn tuổi đang quét qua thành phố Thanh Minh.

Trước mặt, ba chén trà đã đặt đó một cách yên tĩnh.

“Ha.”

“Ông bạn...”

“Thời gian sắp tới rồi...”

Ánh mắt của người đó sâu xa.

Thành phố Thanh Minh...

Cuối cùng vẫn phải đi tới nước này.

“Để tôi xem thử, còn bao lâu nữa nào.”

Ông ta vung tay lên.

Ầm!

Vô số ánh sáng di chuyển trước mắt.

Suy diễn!

Khởi động!

Ùng...

Ánh sáng ngưng tụ.

Toàn bộ thành phố Thanh Minh đều hóa thành bản đồ sao trước mắt, mỗi một điểm, một kết cấu đều rõ ràng vô cùng, cuối cùng lại biến thành một đoạn video.

Đó là tương lai...

Nơi đó...

Người già kia đang muốn nhìn kĩ hơn, bỗng nhiên.

Soạt!

Soạt!

Một dãy số liệu kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện.

“Lớp học của người tiên phong bắt đầu rồi!”

“Lớp học của người tiên phong bắt đầu rồi!”

“Đồ đệ không nghe lời thì làm sao đây? Đa số đều là giả bộ, đánh cho một trận là được!”

“Suy yếu, thường là sau khi mệt nhọc quá độ...”

“Chuyên gia thẻ bài gợi cảm đang phát thẻ online...”

“Kết bạn đồng giới ở thành phố Thanh Minh hãy lưu số xxxxx...”

“...”

Soạt!

Soạt!

???

Người già kia mãi vẫn chưa hoàn hồn, đây là gì vậy?”

Vô liêm sỉ!

Thành phố Thanh Minh, thành phố Thanh Minh loạn đến vậy sao?!

Còn nữa!

Tin tức như thế, vì sao lại gửi cho ông ta?!

Lực suy diễn chẳng phải chính là che đậy những tin tức không liên quan, cuối cùng gửi những tin tức có khả năng thành công lớn nhất thông qua kiểm chứng đến cho mình sao?

Những thứ này...

Những thứ này có liên quan gì đến thứ ông ta muốn suy diễn?!

Soạt!

Tâm trạng hỗn loạn.

Hình ảnh trước mắt chợt biến mất.

Bởi vì những số liệu này xuất hiện, toàn bộ kết quả suy diễn đã lập tức tan thành mây khói.

...

Ông ta khiếp sợ.

Đứt rồi!

Suy diễn của ông ta cứ vậy mà đứt rồi, sao có thể chứ?!

Lẽ nào...

Là bị tấn công rồi ư?

To gan lớn mật!

Dám ra tay với ông ta ư?!

Ầm!

Ông ta tức giận, lập tức mở máy truyền tin, bắt đầu gọi người...

Là người tiên phong, ông ta là người chiến đấu kém thật sự. Chuyện như chiến đấu vẫn nên gọi người thì tốt hơn, dù sao cơ thể của ông ta cũng đáng giá ngàn vàng.

“Cậu bảo vệ cho tôi nhé.”

Người già dặn người đến.

“Rõ!”

Người đến trầm giọng nói.

“Vậy...”

“Đến đi!”

Lúc này người lớn tuổi mới bắt đầu suy diễn lần nữa.

Hứ!

Đánh lộn ông ta không thắng, nhưng chiến đấu liên quan đến suy diễn, ông ta chưa từng thất bại!

Soạt!

Ông ta lại suy diễn thành phố Thanh Minh.

Ùng...

Bản đồ sao lại hiện ra.

Nhưng chính lúc hình ảnh tương lai xuất hiện.

Soạt!

Một loạt tin tức lại xuất hiện, hơn nữa, không biết trải qua thứ gì, tin tức truyền đến lần này còn ác liệt hơn lần trước...

“Phải xem! Một trăm chuyện người tiên phong cần chú ý!

“Thịnh yến Hồ Thiên! Ảnh nóng buổi gặp gỡ của người tiên phong bị bại lộ!”

“Một cao thủ ẩn thế bị bại lộ khi còn trẻ từng nhìn trộm đời tư kín đáo của người khác, khiến người ta suy sụp, gây chấn động lớn!”

“Khiếp sợ! Nguy cơ nghề nghiệp của người tiên phong, càng mạnh sẽ càng không thọ! Phá vỡ nhận thức ba mươi năm!”

“...”

???

Nhận thức?

Nhận thức gì?

Ảnh nóng lại là gì?

Ai dám nhìn trộm? Hình tượng của cao thủ nào sụp đổ? Mình có quen không nhỉ?

Ông ta muốn tìm hiểu theo tư duy của bản năng.

Ầm!

Suy diễn trước mắt lập tức kết thúc.

...

Người lớn tuổi im lặng.

Thì ra không phải là kẻ địch ư?

Mà là bởi vì tâm tư của ông ta hỗn loạn, nên suy diễn mới tan vỡ.

Dường như...

Bản thân ông ta thật sự bị ảnh hưởng rồi.

Mấy tin tức lúc trước ông ta vẫn có thể chống đỡ, nhưng những tin tức về sau có phần hơi đáng sợ, rốt cuộc những tin tức đó từ đâu mà có?!

Kẻ địch ra tay rồi ư?

Không thể nào!

Nếu đều là người tiên phong, ông ta chắc chắn có thể cảm nhận được tin tức đó.

Hoặc là...

Mấy tin tức này là thật?!

Vô liêm sỉ!

Tâm trạng của ông ta suy sụp.

Mấy năm chưa xuất quan, nghề nghiệp người tiên phong đã loạn đến vậy rồi sao?!

Ông ta biết người trẻ tuổi bây giờ khá cởi mở, thích tự do, thích độc lập, nhưng cũng không đến mức bỏ mặc quy tắc chứ nhỉ? Còn có thứ gọi là tuổi thọ...

Nhìn trộm tiên cơ, thật sự sẽ đoản mệnh sao?

“Xem ra...”

“Tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Ánh mắt của người già sâu xa.

Tâm trạng đã suy sụp.

Suy diễn không thể nữa rồi, chỉ có thể đi một chuyến, ông ta muốn xem thử, mấy năm ông ta rời khỏi đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nghĩ đến đây, ông ta lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.