Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong phòng làm việc hiệp hội người tiên phong.
Vị trưởng bối kia xuất hiện ở đây, yên lặng nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, một ông cụ đã ngoài bảy mươi, một chiếc bàn làm việc, trên đó viết ba chữ - nơi đăng ký.
Không còn.
Đây chính là phân hội của hiệp hội người tiên phong thành phố Thanh Minh.
À...
Không có phân hội.
Nơi đây chỉ là phòng làm việc.
“Hì.”
“Cậu em nhỏ, tới đăng ký hả?”
Ông cụ kia nhìn ông hỏi: “Cảm thấy hứng thú với người tiên phong sao? Hì hì, cậu đã từng này tuổi mà theo học người tiên phong, e là không kịp nữa...”
“Cho dù có thiên phú, cơ thể cũng chưa chắc có thể theo kịp.”
???
Ông ta tràn đầy nghi hoặc, từ khi nào người tiên phong còn cần tố chất cơ thể nữa?
“Không sao, nào.”
Ông cụ phất tay: “Cùng lắm chết sớm vài năm, nên dứt khoát thì cứ dứt khoát.”
Thế là ông cụ lôi ra một quyển sách.
Bí quyết tu luyện của người tiên phong - Nhập môn từ hình ảnh.
Hửm?
Ông ta tùy ý mở ra xem thử, lập tức cảm thấy chấn động, nội dung trong này lại giảng giải cho người ta cách xem trộm đời sống cá nhân của những người khác...
Chết tiệt!
Hơi thở của ông ta chấn động mạnh.
Ầm!
Một luồng hơi thở kinh khủng chợt bùng phát ra!
“Cậu...”
Ông cụ kia sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ.
“Tái hiện hình ảnh thuộc loại suy diễn cấp cao, sao lại coi là nền tảng?”
Ông ta lạnh lùng hỏi.
“Lúc, lúc tôi còn trẻ, từng nghe một câu nói...”
Ông cụ run lẩy bẩy nói rằng: “Tôi nhớ là gì mà... Hứng thú là động lực học tập đầu tiên... Tôi nghĩ làm thế này có thể khiến bọn họ nhập môn nhanh hơn...”
“...”
Ông ta im lặng.
Dường như...
Trước đây ông cũng từng nghe thấy lời nói như vậy, có điều câu gốc hẳn không phải như thế?
Bỏ đi.
Không sao cả.
Điều thật sự khiến ông ta tức giận là, một phòng làm việc nho nhỏ còn như vậy, nơi khác sẽ ra sao?! Nghề người tiên phong lại mục nát đến mức này rồi ư?!
Hiệp hội người tiên phong...
Phải thu dọn một chút rồi!
Bằng không, nếu ngày nào đó chọc giận người nào thân phận cao quý trong lúc vô ý, e là cả nghề đều héo theo...
Nghĩ tới đây.
Ông ta bỏ đi luôn.
Có điều ông ta không biết.
Tin tức ông ta vừa lộ ra đã làm cho vô số người bên ngoài đến thành phố Thanh Minh khiếp sợ, vậy mà thành phố Thanh Minh lại có kẻ mạnh xuất hiện!
Trong lúc nhất thời, thành phố Thanh Minh lại nổi lên sóng gió.
...
Mà giờ phút này, ở nơi nào đó.
Một nhóm người tiên phong nào đó bị thương nặng trở về căn cứ.
“Xin lỗi.”
Tổ trưởng người tiên phong kia quỳ rạp xuống trước mặt thủ lĩnh mặc đồ đen, một nhóm người đông đảo lại bị một ý niệm đánh cho bị thương nặng, nhiệm vụ của anh ta đã thất bại.
“Không sao cả.”
Người mặc đồ đen lại hiếm khi trở nên hiền hòa: “Nào, cậu xem tin tức này đi.”
Ớ?
Tổ trưởng Người tiên phong nhìn qua màn hình đang hiển thị của người mặc đồ đen, trong lòng lập tức chấn động mãnh liệt, vị tiền bối kia thế mà cũng xuất hiện ở thành phố Thanh Minh?!
Nếu là ông ta...
Thảo nào...
Nghe đồn ông ta đã ẩn dật từ lâu, không ngờ lại xuống núi!
“Nghe nói đây là một chủ nhân trong mắt không chịu nổi một hạt cát?”
Người mặc đồ đen hỏi.
“Đúng vậy.”
Người tiên phong khẳng định.
Bọn họ đều đã từng biết phong cách của vị tiền bối này.
“Được lắm.”
Người mặc đồ đen suy nghĩ một chút: “Đi đến nơi xa một chút, kêu vài người tiên phong làm loạn một chút, thu hút ông ta qua đó... Loạn thế nào làm thế đó...”
“Thật sự không ổn thì dùng người thú cũng được.”
“Nói chung.”
“Bắt ông ta rời khỏi, trong thời gian ngắn không về nổi là được.”
Người mặc đồ đen tỏ vẻ lạnh nhạt.
Tính cách kiểu này, điều đi là được.
“Rõ ạ.”
Người tiên phong mừng húm.
“Nhớ kĩ.”
Người mặc đồ đen vỗ vai anh ta: “Chuyện ở thành phố Thanh Minh, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa... Kế hoạch ở thành phố Thanh Minh không cho phép bất kỳ sai lầm nào.”
“Dạ.”
Trong lòng người tiên phong run lên.
Trong căn cứ, bản đồ sao quen thuộc đang bay lơ lửng.
Những chi tiết cấu tạo nên bản đồ sao thành phố Thanh Minh lóe ra ánh sáng, lại có quá nửa các nơi đều đã sáng lên, chỉ có một phần nhỏ chi tiết vẫn ở trong trạng thái tối tăm...
...
Ở nơi nào đó, một người trẻ tuổi lên núi.
“Sư phụ.”
“Có phải sư phụ tính sai rồi không...”
Người trẻ tuổi thở dài: “Lần trước sư phụ đã tính sai chuyện con rắn lớn, sư phụ cũng tính sai rắn cái, lần này lại tính sai thời gian... Hiện nay thành phố Thanh Minh thái bình lắm!”
Trước mắt, là một ngôi mộ trơ trọi.
Trước mộ đặt một chén trà, cùng với ba nén nhang.
“Sư phụ...”
“Đời này điều sư phụ tính đúng, chỉ có thời gian tử vong của mình thôi.”
Người trẻ tuổi thở dài.
Thành phố Thanh Minh...
Còn thái bình hơn anh ta tưởng tượng nhiều!
Trước khi sư phụ đi đã giúp mình tính cơ duyên bất ngờ, bảo mình đi tranh cướp đồ vật, nhưng căn bản không hề xuất hiện, lấy gì mà tranh?!
“Sư phụ.”
“Những phân tích của người chỉ còn lại một câu cuối cùng.”
“Nếu như lần này lại sai, con thật sự chỉ có thể rời đi...”
Người trẻ tuổi cung kính dập đầu trước phần mộ.
Hồi lâu sau mới rời đi.
...
Thành phố Thanh Minh.
Vùng ngoại thành.
Từng mũi tên nhọn bắn ra.
Trong không khí truyền đến từng tiếng rung động xé gió.
Ùng...
Ùng...
Các mũi tên nổ tung.
“Cậu lại tiến bộ.”
Ông lão mỉm cười: “Cảnh giới này, không ai có thể là đối thủ của cậu.”
“...”
Hạ Vũ im lặng.
“Có.”
Cậu ấy từ tốn nói.
Cậu ấy biết, có một người có lực chiến vượt xa mình!
“Đó cũng chỉ là hiện tại.”
Ông lão mỉm cười: “Chỉ cần chờ tới lúc cậu muốn, sẽ không ai có thể vượt qua cậu.”
“Tôi chờ được sao?”
Hạ Vũ thở dài.
Cậu ấy đã nghe câu nói này đủ rồi.
“Chờ được.”
Ông lão nhìn về phía xa xăm, thong thả thở dài: “Tôi đã chờ hơn nửa đời người rồi, chưa bao giờ gần đến như vậy, cậu nhất định có thể chờ được.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Sắp rồi... đã sắp sửa rồi.”
“Hy vọng là vậy.”
Cổ tay của Hạ Vũ hơi run.
Vèo!
Chín vệt ánh sáng sắc lạnh hiện lên trên không trung, hóa thành chín đường quỹ tích hình cung, lại tự động tránh khỏi tất cả chướng ngại vật, cuối cùng hội tụ tại một điểm nào đó.
Đùng!
Bia ngắm ầm ầm nổ tung!
...
Mà giờ phút này.
Trong cửa hàng.
Lục Minh và Tiểu Tiểu Kiếm vẫn đang nghiên cứu công tác phòng bị suy diễn.
Ban đầu, bọn họ chỉ đơn giản tăng thêm một số tin rác, sau lại phát hiện, bọn họ hoàn toàn có thể ẩn náu, thêm vào một vài thứ...
“Nào nào nào, mày có thể như vậy!”
“Cũng có thể như vậy!”
Lục Minh hưng phấn.
Ha ha.
Rốt cuộc cũng dùng đến chuyên môn của kiếp trước rồi!
“Mày xem, chúng ta có thể đưa ra thông tin định hướng cho bọn họ mỗi lần bọn họ suy diễn, nếu mày có thể biết được đại khái một số thông tin của đối phương thì còn tốt hơn.”
“Chúng ta còn có thể nhận một số quảng cáo.”
“Hi hi.”
“Nếu là người trẻ tuổi thì đề xuất những quảng cáo liên quan đến gái đẹp và chiến đấu.”
“Nếu là người lớn tuổi thì đề xuất thực phẩm chức năng...”
“Đúng đúng đúng, cứ vậy đi.”
“Haiz, lừa gạt là gì, sao có thể gọi là lừa gạt chứ, đây gọi là trải nghiệm... Tao nói cho mày biết, trước đây có một người tu luyện tên Bách Độc* đã từng làm như vậy rồi.”
(*) Chơi chữ 百毒và 百度 (cùng âm là Baidu, trang tìm kiếm thông tin phổ biến nhất sử dụng bên Trung Quốc, tương tự google.
“Sau đó...”
“Nếu như vậy bọn họ còn không phát hiện ra, chúng ta có thể tăng cấp, cung cấp các dịch vụ cao cấp hơn khi lực suy diễn của bọn họ lướt qua...”
“Nhảy ra một số hình ảnh hay cảnh tượng mang tính bắt buộc.”
“Cái này gọi là pop-up quảng cáo.”
“Một người tu luyện tên là Tam Lục* rất thích làm chuyện này.”
(*) Cũng là một trang tìm kiếm thông tin của Trung Quốc, tên là 36 network.
“Sau đó...”
“Nếu đến từ suy diễn của kẻ địch, chúng ta có thể đầu tư một số thủ đoạn tấn công ẩn mình, giấu trong dòng số liệu, phản hồi lại đối phương.”
“Cái này gọi là cài thêm virus.”
“Trước người tu luyện Tam Lục, anh trai anh ta Tam Thất đã chuyên làm chuyện này.”
Lục Minh càng nói càng hưng phấn.
“...”
Tiểu Tiểu Kiếm nghe mà ngẩn ngơ.
Má ơi.
Phần mộ tổ tiên nhà họ Lục đến bây giờ vẫn chưa bị quật lên quả là do tổ tiên tích đức... Tên này xấu xa quá rồi đấy! Đây là muốn quăng toàn bộ nghề nghiệp vào chỗ chết mà!
Còn nữa...
Vừa Bách Độc rồi lại Tam Lục, Tam Thất... những người này vì tiền, cái gì cũng dám làm.
“Cậu như thế không được đâu.”
Tiểu Tiểu Kiếm nhanh chóng ngăn anh lại: “Cậu làm vậy sẽ bị đánh chết đấy.”
“Trong biển số liệu, đâu dễ dàng tìm người như vậy.”
Lục Minh nói.
Thành phố Thanh Minh mấy trăm nghìn người, muốn tìm một người đâu ra dễ thế?!
“Căn bản không cần tìm mà.”
Tiểu Tiểu Kiếm liếc nhìn Lục Minh với ánh mắt kỳ lạ: “Cậu phải biết rằng, trong nghề người tiên phong cũng có cao thủ, nếu cậu làm như vậy, e là cao thủ sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành phố...”
Soạt!
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Lục Minh cũng lấy lại tinh thần từ trong hưng phấn.
Ồ.
Suy cho cùng nơi này không phải kiếp trước...
Nghề người tiên phong từ xưa đến nay phát triển nhiều năm như vậy, tất nhiên có vô số kẻ mạnh, nếu các cao thủ phát hiện vấn đề thành phố Thanh Minh dẫn tới rủi ro nghề nghiệp!
Số người ở thành phố Thanh Minh quá nhiều, không thể phát hiện do ai làm?
Không sao.
Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố thôi...
Thật sự có người từng làm chuyện kiểu như vậy.
Nếu quả thật bức bách nguyên cả một nghề nghiệp lưu truyền đến nay của người ta đến sát biên giới sụp đổ, e là thật sự xảy ra chuyện lớn!
E hèm.
Được rồi.
Lục Minh rất tiếc nuối từ bỏ.
Về virus, anh đã suy nghĩ rất nhiều loại, đang chuẩn bị thử dung hợp nhờ phương thức tu luyện, giờ xem ra chỉ có thể gác lại trước đã...
Dù sao nơi đây không phải kiếp trước.
Có điều, một số dòng thông tin đơn giản để công kích vẫn phải có!
Suy diễn không chỉ là công cụ tìm kiếm, mà còn là sự tồn tại cao siêu nhất trong các công cụ tìm kiếm, kết quả mà anh tìm kiếm ra có độ chính xác cực cao!
Mà điều Lục Minh phải làm chính là biến độ chính xác này thành thấp!
Kiếp trước vì sao Baidu tiêu đời?
Đơn giản.
Bởi vì nó đã không tìm kiếm ra thông tin có ích.
Ban đầu, vì tường lửa, chúng nó đã không có đối thủ, chúng nó không phát triển kỹ thuật tiếp, tự chế tạo tin rác cho mình để kiếm tiền...
Cuối cùng héo rũ.
Đây là điển hình của việc tự tìm đường chết.
Mà bây giờ...
Lục Minh lại phải tăng thông tin cho kết quả của bọn họ.
Giả dụ, kết quả của tìm kiếm “Lục Minh ở chỗ nào” có hai trăm dòng, như vậy Lục Minh sẽ trực tiếp nhét thêm ba trăm thông tin giả vào cho anh ta...
Số liệu ban đầu vẫn còn!
Vậy thì...
Cuối cùng kết quả tìm kiếm ra lại là gì đây?
Không ai biết!
“Có thể làm được những việc này chứ?”
Lục Minh nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiếm.
“Đương nhiên có thể, chỉ là những số liệu này không biết làm gì.”
Tiểu Tiểu Kiếm thành thật nói, tuy tư duy của linh thể bọn họ hoạt động nhanh, nhưng cũng không thể ngu ngốc quăng bừa số lượng từ được.
Quá ngu xuẩn!
“Tưởng đúng mà sai.”
Lục Minh thuận miệng nói rằng: “Mày tự bịa đi, chỉ cần không khiến bọn họ phát hiện là được.”
Phải biết rằng.
Bản chất của việc sửa thông tin chính là không cho cao thủ tùy ý rình mò, tra được thông tin thật, còn nội dung là gì?
Anh vốn không quan tâm.
“Đã hiểu.”
Tiểu Tiểu Kiếm hiểu ra.
“Ừm.”
Lục Minh vui mừng.
Vậy thì nguy cơ bị các cao thủ suy diễn xem như đã được giải trừ rồi nhỉ?
Anh thật sự không yêu cầu cao.
Nói trắng ra là, anh chỉ muốn dựng lên một lớp rèm cửa sổ cho cửa sổ nhà mình trong thời đại các cao thủ này có thể rình mò khắp nơi, không hơn.
Ừm...
Dù sao các cao thủ thường chỉ xem một kết quả tìm kiếm.
“Hy vọng thành phố Thanh Minh mau chóng thái bình.”
Lục Minh duỗi người.
Hai ngày này đã bớt đi một số những người tu luyện từ bên ngoài, đoán chừng là do đợi mãi không thấy linh thể xuất hiện, cuối cùng một số người vẫn đành trở về.
Đây là chuyện tốt.
Chỉ cần giữ vững tình trạng này, sớm muộn gì...
Bỗng nhiên.
Rắc!
Một tiếng giòn vang.
“Không ổn rồi!”
Trong lòng Lục Minh giật mình, bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Bạch đang chế tạo thẻ.
Rắc!
Rắc!
Từng vết nứt kỳ lạ chợt bắt đầu lan tràn dưới chân...
Xuyên ngang qua từ cửa hàng dưới chân Lục Minh, không ngừng kéo dài đến đường lớn, đến các tầng, đến tất cả mọi nơi mắt thường có thể nhìn thấy...
Lục Minh chợt giật mình trong lòng.
Thành phố Thanh Minh.
Dường như đã thật sự xảy ra chuyện!!!