Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 272: Chương 272: Tới sỉ nhục tôi à!




Translator: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Vết nứt xuất hiện bất ngờ, trải rộng toàn bộ trung tâm thành phố.

Không có dấu hiệu nào.

Tới nhanh, biến mất cũng nhanh.

Từng luồng hơi thở quái dị lạnh lẽo bay ra từ vết nứt, dường như thứ gì đó thần bí lại mạnh mẽ sắp xuất hiện, hoặc là...

"Linh thể!"

Một người tu luyện gần đó hưng phấn.

Thời điểm lúc họ gần từ bỏ, cuối cùng lại có động tĩnh, phản ứng như thế rất có thể là linh thể xuất thế!

"Tôi chờ đến hoa cũng tàn rồi."

Một người tu luyện rõ ràng đã có tuổi lên tiếng.

Bọn họ tới đây chẳng phải là vì linh thể sao?!

Rốt cuộc đã chờ được rồi!

"Nhanh! Nhanh! Nhanh!"

Một đám người tu luyện hành động.

Tất cả người tu luyện đến từ vùng khác ở thành phố Thanh Minh hầu như đều chạy tới trung tâm thành phố, bắt đầu thăm dò trong những vết nứt kia ở khu vực này.

"Ùng..."

"Ùng..."

Máy kiểm tra điên cuồng lóe lên.

Những hơi thở trong khe hở kia lại thật sự thu hút cảm ứng.

"Thật sự có!"

"Chỉ là không biết ở nơi nào!"

"Nói không chừng ở vết nứt đâu đó thì sao!"

"Tìm xem thử!"

Trung tâm thành phố bỗng chốc bị một đám người tu luyện từ bên ngoài đến bao phủ...

Những ông chủ cửa hàng mở cửa hoặc đóng cửa, bị những người tu luyện này quấy rầy, cầm máy móc đi tới đi lui trong nhà, không ai dám phản kháng.

Dù sao...

Bọn họ chỉ là người tu luyện cấp thấp.

...

Mà lúc này, cảnh sát cũng hành động ngay.

Có điều, đối mặt đám người tu luyện điên cuồng này, bọn họ cũng không có biện pháp nào, những người tu luyện này có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa số lượng đông đúc...

"Nói cho bọn họ biết."

"Chỉ cần giết một người dân thành phố Thanh Minh thì sẽ bị liệt vào danh sách đen của cảnh sát!"

Cục trưởng căn dặn.

"Vâng."

Trương Uy nhận lệnh.

Bọn họ phát ra thông qua khu vực, trực tiếp gửi tin tức đến mỗi người tu luyện, những người đó nhìn thoáng qua cũng hiểu rõ, không có ai rảnh rỗi giết người ở đây!

Dù người thường ngày làm chuyện ác, lúc này cũng sẽ không gây sự trước mặt của cảnh sát!

Bọn họ đến vì linh thể!

...

Mà lúc này.

Lục Minh và Tiểu Bạch cũng đang nhìn sự hỗn loạn đột nhiên xảy ra này.

Chung quy...

Vẫn là đã xảy ra chuyện.

Lục Minh nhìn vết nứt trên mặt đất, những dấu vết này rất lạ, tương tự với vết nứt trước đây ở sân vận động của trường học, rất giống với dấu hiệu nào đó!

Ví dụ như…

Lần yêu tinh xà xuất hiện!

"Linh thể bọn mày đều phải làm nứt mặt đất trước khi ra ngoài sao?"

Biểu cảm của Lục Minh không hề thay đổi.

"???"

Tiểu Tiểu Kiếm phẫn nộ: "Tất nhiên không phải!"

"Vậy khi đó vì sao mày khiến sân vận động nứt ra?"

Lục Minh hỏi.

"Thật sự không phải tôi..."

Tiểu Tiểu Kiếm ấm ức bất lực: "Linh thể xuất hiện không hề có chút liên quan nào đến chuyện mặt đất nứt ra! Có thể là thời gian trùng hợp mà thôi."

"Vậy lần này thì sao?"

Lục Minh nhìn vết nứt dưới chân, một đường lan thẳng đến trong cửa hàng.

Bà mợ nó!

Sau này lại tốn tiền sửa chữa rồi!

Lần nào linh thể bọn mày cũng trùng hợp như vậy sao?

Ha ha.

"Trời mới biết."

Tiểu Tiểu Kiếm bất đắc dĩ.

Vết nứt...

Trời mới biết tại sao có vết nứt!

Thành phố Thanh Minh các cậu không bền vững nên xuất hiện vết nứt, dựa vào cái gì mà bắt linh thể chịu trách nhiệm!!

Trước đây chẳng qua nó cũng chỉ muốn trộm năng lượng từ từ khôi phục mà thôi, vết nứt gì đó chỉ làm bại lộ bản thân, tại sao nó lại làm chuyện ngu xuẩn như thế?!

Rắc!

Rắc!

Lại hai đường nứt.

Bởi vì mặt đất nứt ra nên tường cũng xuất hiện vết nứt nhỏ, mặt tường vốn dĩ đã sửa chữa xong, giờ cũng biến thành vết rạn, khó coi muốn chết...

"Cần rất nhiều tiền đó."

Tiểu Bạch có chút đau lòng.

Những việc sửa chữa này cũng phải tốn tiền đó!

"Sư phụ..."

"Có thể tìm người chi trả không?"

Tiểu Bạch nói lí nhí.

Cô bé thích cảm giác nhìn tài khoản từ từ tăng lên, rất thoải mái, nhất là cửa hàng nho nhỏ này đã không ngừng phát triển nhờ sự cố gắng của cô bé.

Cảm giác này thật sự rất vui.

"E là lão Giang không chi đâu."

Lục Minh thở dài.

"Sư phụ!"

Tiểu Bạch trừng to mắt.

"E hèm."

Lục Minh đằng hắng: "Yên tâm, sư phụ sẽ tìm được người chi trả..."

"Thật sao?"

Tiểu Bạch chớp chớp mắt.

"Thật."

Lục Minh xoa đầu cô bé: "Sư phụ em đâu chịu bị thua thiệt, ha ha, đừng nói linh thể, dù là trách nhiệm của linh kiếm viễn cổ gì đó, anh cũng có thể khiến nó phải gánh!"

"Dạ vâng."

Tiểu Bạch hài lòng.

"..."

Khuôn mặt Tiểu Tiểu Kiếm không chút thay đổi.

Ông đây trêu chọc cậu à!

Ùng...

Ùng...

Xa xa mấy người cầm máy kiểm tra đang quét điên cuồng.

"Tiểu Bạch."

"Em mang mấy thứ cần thiết đi trước."

Lục Minh dặn.

"Vâng ạ."

Tiểu Bạch lập tức đi dọn dẹp.

Lục Minh gọi điện thoại cho Giang Phong, phát hiện Giang Phong lại tắt điện thoại vào thời điểm mấu chốt này... Có lẽ lại bắt đầu cuộc hành trình truy sát của mình rồi.

Không đáng tin cậy.

Lục Minh thở dài một tiếng.

Thôi bỏ đi.

Đưa đến chỗ cảnh sát thôi.

Lục Minh liên lạc với Trương Uy, dứt khoát đưa Tiểu Bạch đến thẳng tổng bộ cảnh sát, là nơi an toàn nhất trong thành phố Thanh Minh hiện nay!

Có điều ba lô của Tiểu Bạch nhìn có vẻ phồng lên...

"Em bỏ gì trong vậy?"

Lục Minh cười hì hì hỏi.

Anh nhớ rõ Tiểu Bạch không có đồ trang điểm, vậy cũng chỉ có vài tấm thẻ bài mà!

"Sách."

Tiểu Bạch thấp giọng nói.

"Sách gì?"

Lục Minh tò mò.

Anh nhớ rõ Tiểu Bạch đều xem xong hết sách giáo khoa rồi... Với trí nhớ của Tiểu Bạch, hẳn là đều nhớ mới đúng, tình huống này mang sách làm gì.

"Chính là... sách đó!"

Tiểu Bạch đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ: "Ây da, sư phụ đi nhanh lên đi! Nếu để cho những tên kia phá hủy cửa hàng, chúng ta không còn nhà nữa đó..."

"Được được được."

Lục Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.

Mà lúc này, Trương Uy mang Tiểu Bạch tới phòng làm việc.

"Giờ cháu nghỉ ngơi ở đây."

"Nước, thức ăn, đói bụng có thể xuống căn tin dưới lầu, đều miễn phí cả, chỉ cần không rời khỏi tòa cao ốc này là được, ngoan, phải nghe lời nhé."

Trương Uy dịu dàng nói.

"Vâng."

Tiểu Bạch gật đầu.

"..."

Trương Uy đợi rất lâu rồi.

Sau đó...

Chỉ có thể mang theo thắc mắc rời đi.

Kỳ lạ.

Anh ta nhớ kĩ trước đây cô bé này nói chuyện còn có chữ "ạ" phía sau, rất đáng yêu, cuối cùng anh ta đợi rất lâu rồi mà cũng không đợi được chữ đó xuất hiện...

Đáng yêu đâu rồi?!

Đáng yêu bị ăn mất rồi sao?!

Dựa vào gì?

Dáng vẻ bình thường, ngay cả "ạ" cũng không xứng sao?!

"Tiểu Bạch."

"Có phải là bởi vì dáng vẻ của chú đáng sợ không?"

Trương Uy dịu dàng hỏi.

"..."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Vậy tại sao không nói lời nào?"

Trương Uy làm cho giọng nói mình thân thiện hơn.

"Sư phụ từng nói, ở bên ngoài phải cố gắng hết sức đừng khiến cho người khác chuốc thêm phiền phức, nói năng đơn giản rõ ràng, đừng mang giọng địa phương và từ ngữ khí."

Tiểu Bạch nói rất chân thành.

Điều này là sư phụ dạy cho cô bé, cô bé vẫn nhớ kỹ.

Phải ngoan ngoãn.

Phải nghe lời.

"Thì ra là thế."

Trương Uy đã rõ.

Đứa trẻ này...

Thật sự hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

"Chú còn tưởng rằng cháu ghét bỏ chú xấu xí nữa."

Trương Uy bật cười.

"Không đâu."

Tiểu Bạch nói rất chân thành: "Cháu sẽ không trông mặt mà bắt hình dong."

"Ngoan."

Trương Uy vui mừng.

Đứa trẻ này quả nhiên hiểu chuyện, sau đó...

Anh ta phục hồi tinh thần lại.

Đợi đã.

Lời này nghe như có cảm giác khó chịu vậy?!

...

Trương Uy mờ mịt rời đi.

Tiểu Bạch cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó thận trọng móc ra một quyển sách nho nhỏ từ trong ba lô ra, bên trên viết chình ình "Những chuyện về giả gái".

Cùng với, những trọng điểm trước đây tiểu Lục Minh từng gạch.

"Đây là sách của sư phụ."

Đôi mắt to tròn trong veo như nước của Tiểu Bạch đầy tò mò, lập tức mở ra cánh cửa thế giới mới.

"Thì ra..."

"Sư phụ thích kiểu này?"

...

Mà lúc này.

Lục Minh đã trở lại cửa hàng.

Ừm...

Cửa hàng đầy vết nứt.

Tủ kính trưng bày vốn có cũng lung lay sắp đổ, Lục Minh nhanh chóng thu dọn mọi thứ, vứt hết xuống dưới gầm giường.

Chuyện ngày hôm nay xem như là tai họa bất ngờ!

Lần trước vụ cá vàng tìm đến nhà còn chưa tính, lần này phá tan cả trung tâm thành phố...

Hà tất phải thế?

"Linh thể các người thật sự khiến người ta sống không yên mà."

Lục Minh thở dài một tiếng.

Tiểu Tiểu Kiếm:"..."

"Có điều, như vậy cũng tốt."

Ánh mắt Lục Minh chợt lạnh lẽo: "Vừa hay có thể kiểm tra thử xem thực lực hiện giờ!"

Bây giờ thực lực anh ngang đâu?

Bốn sao sơ cấp!

Lực chiến thì sao?

Phỏng đoán an toàn là ở năm sao sơ cấp!

Anh đã từng có thể đối đầu với bốn sao đỉnh cao, bây giờ đột phá toàn diện bốn sao, thực lực tăng mạnh, đánh một trận với năm sao sơ cấp vẫn sẽ không thành vấn đề!

Đương nhiên, điều này cũng chỉ là phỏng đoán an toàn.

Lực chiến thật sự e là phải kiểm tra trong thực chiến.

Vừa hay...

Đây cũng là cơ hội của Lục Minh.

Anh biết rõ, bản mình thuộc kiểu người sợ chết nhất.

Có người hiếu chiến, đột phá trong chiến đấu, càng đánh càng mạnh!

Còn anh thì sao?

Nếu có thể...

Anh nhất định là kiểu vận quả cầu lửa trong rừng sâu núi thẳm, dần dà đạt đến bậc thầy đại ma, thiên hạ vô địch mới bằng lòng xuất quan...

An toàn mà!

Nếu như ở nơi như thành phố Thiên Đô, kiểu năm sao, sáu sao không bằng chó, cao thủ, người có năng lực đầy khắp nơi, Lục Minh vẫn sẽ rất dè dặt.

Bởi vì nguy hiểm!

Nhưng lần này...

Hì hì...

Đám người tới thành phố Thanh Minh dường như thực lực mạnh nhất cũng chỉ năm sao?

Người mạnh hơn hầu như chỉ khi linh thể thật sự xuất hiện mới đến, những người đó vốn dĩ lười tới chỗ như thế há miệng chờ sung, quá lãng phí thời gian!

Dù sao...

Ý nghĩa thông thường thì năm sao đã thuộc loại rất mạnh rồi!

Nhất là ở thành phố Thanh Minh!

Còn nữa, trung tâm nghề nghiệp chứa đựng trong cơ thể anh cũng tiêu hao gần hết, là thời điểm nên tích trữ một đợt mới, hiệu quả của thứ này còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng!

Cảnh hư ảo có thể có uy phong như vậy, không thể bỏ qua công lao của trung tâm nghề nghiệp!

"Tiểu Tiểu Kiếm, đến lúc chúng ta chiến đấu rồi!"

Cảm xúc của Lục Minh dâng trào.

Soạt!

Anh đi ra cửa lớn, hai người tu luyện cầm máy kiểm tra đi tới, khi sắp vào cửa hàng, ánh mắt khiêu khích của Lục Minh lập tức nhìn ra, sát ý lẫm liệt.

Soạt!

Mắt đối mắt!

Một bầu không khí dày đặc chợt lan tràn.

Đến đây đi!

Năng lượng của Lục Minh dâng trào sắp xuất hiện.

"Lục Minh?"

Người tu luyện kia ngạc nhiên.

"Anh biết à?"

Người tu luyện bên cạnh hắn hỏi.

"Không phải từng nói với anh sao? Em trai của Lục Nhan, bản thân cậu ta cũng là kẻ cuồng giết linh thể, nhiều linh thể ở thành phố Thanh Minh đều thảm hại dưới tay cậu ta..."

"Rất quái dị."

"Bất kể là sáu sao, năm sao cũng không thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của cậu ta!"

Người tu luyện kia nuốt nước bọt nói.

"Ôi trời!"

"Kinh khủng như vậy sao?"

Người đồng hành của hắn căng thẳng.

"Đâu chỉ vậy..."

"Chị của cậu ta còn khủng khiếp hơn, nghe nói sau khi lên được sáu sao thì điên cuồng khiêu chiến người ta, một đám sáu sao nổi danh đều bị đánh bại... Nếu như anh đánh em trai của cô ta..."

"Ôi trời."

Người tu luyện kia căng thẳng nói: "Đi đi đi, đi nhanh lên..."

Vừa nói.

Hai người chào hỏi Lục Minh rồi cứ như vậy mà đi.

Lục Minh: "..."

???

Đi vậy sao?

Cho chút mặt mũi có được hay không...

Bề ngoài anh chỉ là một kẻ bốn sao sơ cấp bình thường mà...

Kiểu rất yếu đó!

Các người một bốn sao đỉnh cao, một năm sao sơ cấp lại quay người trốn chạy, có ý nghĩa gì? Không phải người tu luyện có cấp cảnh giới nghiêm ngặt sao?

Anh đường đường là một người tu luyện năm sao mà không cần sĩ diện ư?!

Nhưng hai người này cứ đi dứt khoát như vậy...

Lục Minh cũng hết cách.

Một lúc sau, anh lại thấy có người tới, trực tiếp đánh tới, vậy mà người ta vừa nhìn thấy Lục Minh đi đến từ xa thì lập tức khựng lại rồi co giò chạy trốn, đến cơ hội nói chuyện anh cũng không có.

Trời!

Lúc lâu sau Lục Minh vẫn chưa hoàn hồn.

Đến mức đó sao?!

Nhưng anh không biết, lúc này truyền thuyết về anh đã lan truyền...

"Nghe nói chưa? Lục Minh xuất hiện rồi."

"Ôi, ác ma chuyên diệt linh thể?!"

"Chính là cậu ta!"

"Nhanh!"

"Nhanh chóng tìm được linh thể, quyết không thể để cho Lục Minh bất cứ cơ hội nào! Mấy linh thể trước đã không cẩn thận bị cậu ta nhìn thấy, thẳng tay giết chết..."

"Đúng đúng đúng."

Mọi người tìm kiếm linh thể với tốc độ nhanh hơn.

Còn về giết Lục Minh?

Bọn họ cũng ngẫm lại.

Những người tu luyện có thể bởi vì một số lời đồn liền chạy tới thành phố Thanh Minh há miệng chờ sung, ngồi chờ linh thể xuất hiện phần lớn đều là tán tu...

Bảo những người này đi trêu chọc Lục Minh?

Đi trêu chọc em trai của Lục Nhan?

Cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám!

...

"Giờ mình nổi tiếng như vậy sao?"

Lục Minh suy tư.

Anh suy nghĩ một chút, đi thẳng vào trong nhà lấy ra một khẩu trang y tế mang vào, sau đó lại thay một bộ quần áo, như vậy sẽ không có vấn đề nữa nhỉ?

Lần này anh đi gây chuyện!

Anh muốn kiểm chứng thực lực của bản thân!

Anh muốn cho những người tu luyện đến từ bên ngoài một bài học!

Anh tìm một người chịu trách nhiệm cho hư hại cửa hàng!

Siêu dữ!

Soạt!

Lục Minh bước nhanh ra.

Khẩu trang y tế đơn giản có vẻ khiến anh càng thêm thần bí, thấy nơi nào đó nhiều người, anh đi tới theo bản năng, muốn khơi mào chiến đấu.

Nhưng mà...

Anh vừa đi đến.

Soạt…

Đám người vốn dĩ tụ tập với nhau liền giải tán.

"Lục Minh tới rồi!"

"Đi mau!"

"Mau rời khỏi!"

Mọi người thấp giọng nói.

Một đám người tu luyện bốn sao, năm sao lũ lượt rời khỏi.

"Đó đúng là Lục Minh?"

"Sao anh nhận ra được?"

"Phí lời, phần lớn người tu luyện phong trần bụi bặm, người tu luyện trông đẹp mắt như vậy vốn đã ít, chú trọng ăn mặc vậy lại càng ít, ai dành thời gian quý giá để trang điểm bản thân?! Anh nhìn ánh mắt đó của Lục Minh... To như vậy, đẹp như vậy, rõ ràng đã được trang điểm..."

"Nói không chừng còn làm mắt hai mí nữa!"

"Có lý..."

"Không đúng, tôi đã thấy rất nhiều người tu luyện nổi tiếng, công tử thế gia cũng rất tuấn tú mà!"

"Anh nghĩ bọn họ sẽ tới đây?"

"Cũng đúng."

Người tu luyện vội vã rời đi.

Để lại Lục Minh với khuôn mặt ngày càng tối sầm lại...

Hừ!

Ngươi mới trang điểm!

Ngươi mới nhấn mắt hai mí!

Ông đây còn cần thứ đó?!

Bẩm sinh đấy biết không!

Phong thái tuyệt thế hiểu không?!

Còn nữa, người tu luyện năm sao, người tu luyện bốn sao vùng khác như các người nhiều như vậy, bình thường không phải rất nóng nảy sao? Tuân theo quy tắc như thế từ lúc nào vậy?!

Tới mượn cớ gây chuyện với tôi à!

Tới sỉ nhục tôi à!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.