Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Roẹt.
Roẹt.
Tiếng đặt bút khe khẽ không ngừng truyền đến.
Lục Minh rất nghiêm túc chế tạo thẻ.
Rất nhanh, một tấm thẻ mới xuất hiện, trên mặt thẻ, ánh trăng mờ ảo.
Đúng vậy.
Đây là một tấm thẻ ánh trăng.
Lần này hành động ở cụm cổ mộ khiến Lục Minh gần như hao hết thẻ bài, phải nhanh chóng chế tạo một tập thẻ bài để đề phòng bất cứ tình huống nào!
Có ba tấm thẻ bài trong đó là bốn sao cực hạn, anh rất hài lòng về chúng.
Thẻ thần trộm quá không ổn định, chỉ khi đối đầu với chiến sĩ năng lượng mới có hiệu quả tốt hơn một chút, gặp phải những nghề nghiệp khác, hiệu quả thật sự vô cùng bé nhỏ, nhất là chuyên gia nguyên tố!
Thẻ hoang vu...
Ừm...
Thẻ này không nhắc cũng được.
Lúc ở cụm cổ mộ, vì trâu thần bảo vệ đã ngã xuống của người mặc đồ đen nên thẻ hoang vu của Lục Minh mới phát huy hiệu quả khiến người ta sợ hãi!
Nếu ở một nơi khác...
Có thể sẽ ngủm luôn.
Đương nhiên.
Kết quả thử nghiệm cụ thể, có thể thử thêm.
Nếu như xác định trong cùng một địa điểm, tuyến thời gian khác nhau có thể triệu hồi được sinh vật loài trâu, có thể sẽ có hiệu quả trong một số trường hợp đặc biệt nào đó.
Có điều...
Tính bất ổn của tấm thẻ này vẫn rất mạnh.
Thế nên, tính tới tính lui chỉ có thẻ ánh trăng là siêu nhất!
Tấm thẻ này có tỷ lệ hiệu suất giá cực cao, chỉ đưa ánh trăng vào một cách đơn thuần, nâng cao thực lực, bản thân mình ăn một phát, Tiểu Tiểu Kiếm ăn một phát còn có thể bùng nổ ra uy lực mạnh hơn!
Dự trữ đủ thẻ ánh trăng, có thể bảo đảm lực chiến tiêu chuẩn của Lục Minh!
Ừm...
Nói đi cũng phải nói lại.
Tiểu Tiểu Kiếm bây giờ có thể xưng là vô địch bốn sao, có lẽ có thể ăn mấy phát liền? Nếu nó có thể dung hợp mấy thẻ ánh trăng trong một lần, có lẽ uy lực của trảm tia chớp vẫn có thể nâng cao thêm một bậc nữa!
“Có thể thử xem!”
Lục Minh chợt nghĩ.
Mọi người đều đang cố gắng vì khủng hoảng ở thành phố Thanh Minh hiện nay.
Trải qua chuyện cụm cổ mộ, Tiểu Tiểu Kiếm dường như cũng đã bị kích thích, bây giờ cũng vô cùng chăm chỉ, tu luyện không ngừng phút nào sau khi trở về.
Mọi người đều bắt đầu nghiêm túc.
Nghĩ tới đây, anh vô thức nhìn về phía góc.
Nơi đó, hai tấm thẻ gốc đang lơ lửng song song, không ngừng phát sáng.
Tiểu Tiểu Kiếm nhuộm tóc hồng không ngừng sáp tới chỗ Tiểu Tiểu Bạch, còn Tiểu Tiểu Bạch lại không ngừng lùi ra sau, căn bản không muốn tiếp xúc cùng nó.
Lục Minh: “...”
Thật con mợ nó mất mặt!
“Lăn ra đây!”
Anh gọi thẻ gốc đến.
“Làm gì?”
Tâm trạng của Tiểu Tiểu Kiếm khó chịu, nó đang bận lôi kéo làm quen đó...
“Mày đang làm gì hả?”
Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.
“Đút linh thể đó.”
Tiểu Tiểu Kiếm cũng rất phiền não: “Không phải đã bắt rất nhiều linh thể phần mộ sao, tôi muốn đút cho Tiểu Tiểu Bạch, để nó mau chóng lớn lên một chút, vậy mà nó căn bản không muốn.”
“Vì sao?”
Lục Minh kinh ngạc.
“Nó bảo khó ngửi, thấp kém, sẽ làm ô nhiễm linh thể của nó.”
Tiểu Tiểu Kiếm thở dài.
Linh thể bây giờ đúng là càng ngày càng chảnh.
Phải biết rằng, vào thời chúng nó, đừng nói đến khó ngửi hay không, chỉ cần có thể tăng thực lực lên, cái gì cũng bằng lòng ăn, càng khỏi nói là linh thể.
“Ồ?”
Đôi mắt của Lục Minh sáng lên: “Cũng tức là nói những linh thể này vô dụng?”
“Cậu muốn làm gì?”
Tiểu Tiểu Kiếm cảnh giác.
“Thiêu đốt sinh mệnh!”
Lục Minh hưng phấn: “Tuổi thọ linh thể của chúng mày chẳng phải vô hạn sao?! Chẳng lẽ mày không muốn thử xem, rốt cuộc mình có thể thiêu đốt thoải mái vô hạn hay không à?”
“Có thể ư?”
Tiểu Tiểu Kiếm cũng hơi dao động.
Ớ?
Nếu có thể thiêu đốt sinh mệnh, có thể khiến Tiểu Tiểu Bạch dậy thì rất nhanh!
“Không thử thì làm sao biết?”
Lục Minh lên tinh thần.
Thế là anh cố ý chọn một linh thể ba sao đỉnh cao.
Trong giai đoạn này, thực lực sau khi thiêu đốt vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát. Vì vậy, Lục Minh để nó thử thiêu đốt sinh mệnh một lần xem.
Vèo...
Một ngọn lửa hiện lên.
Linh thể trực tiếp biến mất cùng ngọn lửa.
Vút!
Cửa hàng chợt yên tĩnh.
Trong không trung...
Một mùi khét toát ra.
Linh thể trực tiếp bị đốt thành tro!
Lục Minh: “...”
Tiểu Tiểu Kiếm: “...”
Chuyện này...
Hiệu quả dường như không giống với tưởng tượng của bọn họ lắm?!
“Có phải xảy ra vấn đề ở đâu không?”
Lục Minh trầm ngâm.
Năng lực này không phải là thiêu đốt sinh mệnh sao, sao linh thể cũng bị đốt rụi luôn?! Kỳ lạ, chẳng lẽ bản thân linh thể yếu quá, không chịu đựng nổi nên tiêu tan?
Có thể.
Theo bản năng, anh liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu Kiếm.
“Đừng nghĩ đến tôi!”
Tiểu Tiểu Kiếm tỏ vẻ nghiêm nghị kèm sát ý.
“Cậu dám dùng ông đây đi thử, ông đây tự hủy tại chỗ cho cậu xem!”
“Đừng...”
“Đừng cho là tôi không dám.”
Tiểu Tiểu Kiếm uy hiếp.
F*ck!
Biết ngay thằng ranh Lục Minh khốn kiếp này sẽ không bỏ qua cho mình mà!
Hai chị em các người đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp, một người nghiên cứu tự hủy linh thể, một tên nghiên cứu thiêu đốt linh thể, quả nhiên gọi là sát thủ linh thể gì gì kia đúng lắm!
“Gấp gì vậy?”
Lục Minh liếc mắt nhìn nó.
Anh chưa giàu có đến độ trực tiếp dùng Tiểu Tiểu Kiếm để thử.
“Chuyện thí nghiệm này phải thực hiện từng bước, lúc nào những linh thể kia có thể trụ nổi, mày thử tiếp cũng chưa muộn.”
Lục Minh tỏ vẻ lạnh nhạt, lấy một linh thể bốn sao ra: “Có điều, căn cứ theo suy đoán của tao, rất có thể vì sức mạnh sau khi thiêu đốt quá mạnh...”
“Mày nhìn xem, linh thể này...”
Vút!
Thiêu đốt sinh mệnh.
Linh thể bốn sao bốc hơi tại chỗ.
Lục Minh: “...”
Hình như...
Cũng không chịu nổi.
“Tao tìm một linh thể năm sao chắc không sao.”
Lục Minh suy nghĩ thử.
Thế là anh tìm ra một linh thể năm sao, lại khởi động thiêu đốt sinh mệnh lần nữa, sau đó trơ mắt nhìn linh thể năm sao mạnh mẽ kia hóa thành tro tàn trong chốc lát.
Ồ.
Lại chết rồi.
Quả nhiên.
Thiêu đốt sinh mệnh gì gì kia căn bản không đáng tin!
“Linh thể...”
Lục Minh trầm ngâm một lát, cuối cùng ra kết luận.
Rất có thể vì bản thân không có cơ thể, nên thiêu đốt linh thể tức là trực tiếp thiêu đốt bản thân linh thể, vì linh thể chính là bản thể của chúng!
Vì vậy chúng nó mới trực tiếp bốc hơi!
“Thôi được.”
Lục Minh thấy hơi tiếc nuối.
Có điều, anh lấy lại tinh thần rất nhanh: “Mày nói xem mày có thể dung hợp được mấy tấm thẻ ánh trăng?”
“??”
Tiểu Tiểu Kiếm tỏ vẻ khó hiểu.
Nó luôn cảm thấy, lời nói Lục Minh chứa đầy ý xấu... Cái gì gọi là có thể dung hợp mấy tấm? Thẻ ánh trăng chẳng phải là vật dẫn sao? Trong tình huống bình thường cũng chỉ dung hợp một tấm thôi chứ?!
“Mày quá coi thường bản thân mình rồi.”
Lục Minh tỏ ý sâu xa: “Linh thể ấy, không ép buộc bản thân mình một chút thì vĩnh viễn không biết cực hạn của mình ở đâu...”
“???”
Tiểu Tiểu Kiếm chợt cảm thấy không ổn.
Vút!
Nó muốn trốn đi theo bản năng, bị một thẻ ánh trăng của Lục Minh xuyên qua.
Ầm!
Thẻ ánh trăng, giáng xuống!
Vút!
Toàn thân Tiểu Tiểu Kiếm bao phủ ánh sáng, ánh sáng xanh nở rộ.
Sau đó...
Ầm!
Lục Minh giơ tay lên lại thêm một tấm thẻ ánh trăng nữa.
Ầm!
Lại một ánh trăng xuyên qua Tiểu Tiểu Kiếm, sức mạnh to lớn lại dũng mãnh xông vào bên trong cơ thể Tiểu Tiểu Kiếm lần nữa, cứ thế chôn vùi nó, khiến nó trực tiếp ngã xuống mặt đất, mãi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Một phút.
Hai phút.
...
Qua đúng mười phút, Tiểu Tiểu Kiếm mới tiêu hóa được sức mạnh của ánh trăng, chật vật bò dậy từ dưới đất.
Thực lực tăng lên khoảng 10%.
“Quá yếu.”
Lục Minh rất thất vọng.
Trọn vẹn lượng năng lượng gấp đôi, chỉ tạo thành 110% hiệu quả!
Quả nhiên.
Tiểu Tiểu Kiếm vẫn quá yếu!
“...”
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Nếu như nó nhớ không lầm, một tấm thẻ ánh trăng chính là bốn sao cực hạn nhỉ? Thẻ bài dạng cường hóa này không phải đều chỉ có thể sử dụng một tấm sao?!
Dùng như cậu, bà nó đứa nào chịu nổi?
...
Bỗng nhiên.
Có người đến gần cửa hàng.
“Ông chủ.”
Một người tu luyện hỏi: “Xin hỏi cửa hàng của cậu có thẻ năng lượng năm sao không?”
“Không có.”
Lục Minh mỉm cười.
“Thôi được.”
Người tu luyện hơi tiếc nuối rời đi.
Lục Minh hơi híp mắt lại.
Năm sao...
Bọn người kia chính là người gọi là đợi cơ duyên sao?
Rất thú vị.
Các thợ săn linh thể đã chạy trốn hoặc chết toi, gần như không còn ai ở lại thành phố Thanh Minh, nhưng một nhóm người mới đã thay thế vị trí của bọn họ.
Chính là những người tu luyện đợi cơ duyên kia!
Bọn họ, vẫn ở lại.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ còn nguy hiểm hơn đám thợ săn linh thể kia! Có đám người này ở đây, trong lòng Lục Minh có cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt!
Có lẽ đã đến thời điểm chuẩn bị lá bài chưa lật mới!
...
Tiểu Tiểu Kiếm quá yếu đuối, Lục Minh lại đuổi nó đi tu luyện.
Quân bài chưa lật này...
Vẫn nên tự làm thì đáng tin hơn.
Hiện nay lực chiến tiêu chuẩn của Lục Minh, ngoài việc trải qua sự chỉnh đốn bốn sao còn có thêm lực chiến của Tiểu Tiểu Kiếm, về cơ bản có thể vượt qua một cảnh giới lớn đối chọi năm sao sơ cấp!
Nhưng Lục Minh cần một lá bài chưa lật!
Một lá bài chưa lật dù không thường dùng, thậm chí khó dùng, nhưng có thể phát huy uy lực trong thời khắc mấu chốt, có lẽ tác dụng của nó... thậm chí có thể lật ngược tình thế!
“Xem ra nên làm một tấm thẻ mới.”
Lục Minh ngưng mắt lại.
Từ sau khi đột phá bốn sao, việc nghiên cứu thẻ bài đã bắt đầu giai đoạn mới, chỉ là do sự kiện cụm cổ mộ bùng nổ, khiến Lục Minh luôn không thể tĩnh tâm để nghiên cứu.
Mà bây giờ...
Đã đến lúc nghiên cứu thẻ bài rồi!
Thế là anh rất nghiêm túc lôi bảy thẻ ánh trăng ra, sau đó dung hợp.
Ầm!
Ánh sáng ngưng tụ.
Từng ánh trăng chảy vào trong thẻ gốc.
Phong ấn!
Phong ấn!
Phong ấn!
...
Liên tục bảy lần.
Rốt cuộc trên thẻ gốc, một vệt sáng mờ nhạt hiện lên.
Thẻ bài mới ra đời!
“Có rồi!”
Lục Minh tràn ngập chờ mong.
Thẻ triệu hồi năm sao, lần này lại có thể triệu hồi thứ gì?
Soạt!
Anh chuyển thẻ gốc đến trước mặt, sau đó im lặng.
Anh biết thẻ triệu hồi sau khi trải qua lột xác cực hạn sẽ rất vi diệu, thường nâng cao một vài thao tác cao siêu, nhưng chưa từng nghĩ tới, sau khi triệu hồi ánh trăng lại là thứ này!
Thẻ triệu hồi năm sao lại là thứ này...
Một thẻ bài Lục Minh không cần nhìn cũng biết hiệu quả sẽ ra sao!
Trên mặt thẻ...
Vạn dặm không mây, chỉ có một mặt trời nhỏ, cùng với ánh sáng chói lóa kia.
Đúng vậy.
Thứ xuất hiện lần này là ánh mặt trời.
“Ánh mặt trời...”
Sắc mặt của Lục Minh hơi là lạ.
Rõ ràng.
So sánh với thẻ ánh trăng như thơ như hoạ, thẻ mặt trời vạn dặm không mây trước mắt, cho dù nhìn kiểu gì cũng tràn đầy cảm giác nóng rực và đau đớn...
Cảm giác kinh nghiệm Lục Minh sử dụng thẻ ánh trăng, nếu thật sự dùng thẻ mặt trời...
Anh có thể sẽ chết.
Chết tươi.
...
“Không thể đổi thứ khác sao?”
Lục Minh thở dài.
Ánh mặt trời...
Thứ này thật sự không thể triệu hồi!
So với ánh mặt trời, ánh trăng đã là sức mạnh cực kỳ hiền hòa, cực kỳ nhẹ dịu rồi, nhưng khi Lục Minh ở ba sao đỉnh cao cưỡng ép triệu hồi ra, kết quả...
Chính là nở hoa!
Nở hoa!
Không ngừng nở hoa!
Còn ánh mặt trời thì sao?
Một sự tồn tại kinh khủng ngay cả đôi mắt cũng không thể nhìn thẳng được!
Một khi triệu hồi mặt trời ra như thẻ ánh trăng, từ trên trời giáng xuống, xuyên qua Lục Minh, anh không cần nghĩ cũng có thể đoán được hậu quả rốt cuộc là gì?
Đó không phải là nở hoa nữa, đó là nổ tung tại chỗ!
Hoàn toàn chết chắc!
...
“Đau đầu thật.”
Lục Minh thấy hơi đau đầu.
Anh không ngờ, mình vừa bắt đầu nghiên cứu đã gặp vấn đề khó khăn không nhỏ.
Tuy bây giờ anh có đủ một trăm nghìn điểm năng lượng, một đống năng lượng mạnh nhưng vẫn không dám thử khi đối mặt với thẻ bài cực hạn như thẻ mặt trời này!
Có điều...
Lục Minh lấy lại tinh thần rất nhanh, vì sao phải để chính mình sử dụng chứ?!
Thẻ ánh trăng cũng có thể dùng cho kẻ địch, thẻ mặt trời đương nhiên cũng có thể mà?! Hơn nữa, rõ ràng mặt trời nhìn qua còn có lực sát thương mạnh hơn ánh trăng!
Vì thế, nếu sử dụng cho kẻ địch...
Ồ.
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Có lẽ, thẻ mặt trời vốn chính là sử dụng cho kẻ địch!
Anh thử nghĩ đi.
Vừa giơ tay, một luồng sáng hiện lên, xuyên thủng kẻ địch... Khụ khụ, không đúng, là một ánh mặt trời hiện lên đánh xuyên qua kẻ địch, có phải rất khí phách không?!
“Có thể thử xem.”
Lục Minh lên tinh thần gấp trăm lần.
Thẻ mặt trời vẫn yêu cầu mười nghìn năng lượng, chỉ có điều là mười nghìn năm sao!
Với thực lực hiện nay của Lục Minh, tuy có thể trực tiếp ngưng tụ thông qua thẻ gốc, cũng cần thêm vào và chuyển hóa một lượng lớn năng lượng mới có thể thi triển được!
Đương nhiên.
Tiêu hao rất lớn!
Còn về việc chế tạo...
Lục Minh nhìn đường vân phức tạp trên mặt thẻ, có kích động muốn giết người.
Bỏ đi.
Sau này lại bù lại...
Trước mắt phải ngưng tụ tấm thẻ bài này ra thông qua cách làm đặc biệt!
Ùng...
Ùng...
Ánh sáng mờ nhạt ngưng tụ.
Thẻ gốc của thẻ mặt trời ngưng tụ còn khó hơn trong tưởng tượng.
Lục Minh thận trọng cảm nhận đường vân thay đổi trong thẻ gốc, sau đó ngưng tụ từng chút một, dùng trọn vẹn hai tiếng đồng hồ mới ngưng tụ được tấm thẻ này.
Đúng vậy.
Trọn vẹn hai tiếng!
Ngưng tụ hiện thực huyền ảo cũng không đơn giản như vậy!
Mặc dù ngưng tụ không cần anh phải học được đường vân, nhưng vì độ phức tạp và yêu cầu năng lượng của mỗi thẻ bài đều khác nhau, anh cũng phải thuần thục rồi mới có thể càng ngày càng nhanh, cuối cùng phát huy trong chớp mắt!
Vì thế lần đầu tiên khó nhất.
Ùng...
Ánh sáng mờ nhạt bắt đầu khởi động.
Trong tay anh, một tấm thẻ mặt trời sáng rạng rỡ huy hoàng xuất hiện, đây là tấm thẻ mạnh nhất Lục Minh làm được cho tới bây giờ!
Không ai sánh bằng!
Năm sao đỉnh cao!
Đương nhiên, vì là ngưng tụ, thời gian tồn tại của tấm thẻ này rất ngắn, cho dù kết cấu của nó phức tạp, tính ổn định mạnh, cũng cố lắm không qua được một tiếng.
...
Roẹt!
Roẹt!
Ánh sáng chuyển động.
Lục Minh lật qua lật lại thẻ mặt trời trong tay, hết sức mừng rỡ.
Thẻ bài lúc trước, bởi vì không biết hiệu quả, anh vẫn không dám thử nghiệm, nhưng còn tấm thẻ này...
Nói trắng ra chính là phiên bản khác của thẻ ánh trăng.
Lục Minh đại khái đoán được hiệu quả của tấm thẻ này, nên nếu như tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ thử một chút, chắc hẳn không có ảnh hưởng gì.
Ừm...
Chắc chắn.
Thế là Lục Minh cố ý đi tới một khu vực khá trống trải gần đó.
Căn cứ theo hiểu biết của anh, khu vực này đầy đủ ánh mặt trời, bình thường không có ai, cho dù ánh mặt trời trong thẻ mặt trời xuất hiện trong không gian, cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Xoẹt!
Anh giơ tay vung lên.
Ùng...
Thẻ mặt trời chợt tiêu tan trong tay.
Lần này anh lựa chọn một hòn nham thạch cực lớn ở xa xa, chủ yếu kiểm tra uy lực và hiệu quả của ánh mặt trời với kẻ địch một cách đơn thuần.
Tuy nhiên, hình ảnh ánh mặt trời xuyên qua đá trong tưởng tượng của Lục Minh chưa từng xuất hiện.
Thẻ mặt trời tiêu tan lại trực tiếp biến thành một điểm sáng, sau đó tia sáng xung quanh trở nên rất kỳ lạ, bắt đầu ngưng tụ lấy điểm sáng làm trung tâm...
Sắc trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Ở khu vực này của Lục Minh càng thêm tăm tối.
Nhưng năng lượng xung quanh điểm sáng kia càng ngày càng mạnh!
Càng ngày càng mạnh mẽ!
Cuối cùng lại hóa thành một vầng mặt trời nhỏ!
???
Lục Minh nghệch mặt ra.
Đây, đây chính là thẻ mặt trời hả?!
Anh nhìn một mặt trời nhỏ trên mặt thẻ, tưởng hình thức giống như thẻ ánh trăng, không ngờ lại thật sự mợ nó triệu hồi ra một mặt trời nhỏ?!
Có điều mày triệu hồi thì triệu hồi, mày hấp thụ tia sáng xung quanh làm quái gì?
...
Bỗng nhiên.
Mặt trời nhỏ run run.
Cho Lục Minh một cảm giác như Tiểu Tiểu Kiếm hút âm khí đến no, chẳng lẽ...
“Không xong rồi!”
Lục Minh thầm nghĩ không ổn.
Soạt!
Anh xoay người chạy trốn không chút do dự.
Mà ngay khi anh mới vừa rời đi, mặt trời nhỏ ngưng tụ không biết bao nhiêu năng lượng ánh sáng chợt nổ tung, hóa thành vầng sáng!
Ầm!
Luồng sáng chói mắt nhắm thẳng vào mây trời!!!