Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Khách sạn Thanh Minh.
Kín người hết chỗ.
Những người tu luyện chờ cơ duyên đều ở nơi này, để tiện tiếp xúc cơ duyên nhanh nhất, cũng nhân tiện tìm hiểu những đối thủ tiềm ẩn này một chút.
“Ông anh, ra ngoài ăn cơm à?”
“Ừ.”
Đám người tu luyện nói chuyện phiếm.
Thành phố Thanh Minh mặc dù hơi nhỏ nhưng đặc sản ẩm thực vẫn rất được, nhất là món mì lạnh và mì nóng khô này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn họ bày sạp.
“Ở nơi nhỏ cũng có cái hay, chỗ chúng tôi bên kia bày sạp kiểu này đều bị đuổi đi hết.”
“Còn không phải sao?”
Đám người tu luyện than thở không ngớt.
“Ông anh, cơ duyên tới, chúng ta lập đội được không?”
“Có thể.”
Hai người liếc nhau, trong lòng khẽ động.
Nếu như lập đội, có lẽ có thể có một chút ưu thế...
Mà đúng lúc này.
Ầm!
Một luồng sáng hiện lên từ đằng xa.
Luồng sáng lóng lánh chợt nổ xuyên lên tận mây trời.
Đó là...
Tất cả những người tu luyện bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cơ duyên!
Cơ duyên xuất hiện!
“Đi!”
Người tu luyện kia đứng dậy.
“Ấy, ông anh, lập đội...”
Ông anh mới vừa nói chuyện với anh ta muốn đuổi kịp anh ta.
“Cút!”
Ánh mắt của người tu luyện chợt lạnh lẽo, sát ý bùng lên: “Dám tới gần, việc đầu tiên sẽ là đánh chết mi, chỉ với thực lực này của mi mà muốn hưởng thụ cơ duyên chung của ta!”
Xoẹt!
Nói xong, anh ta bèn xông tới chỗ luồng sáng.
Ông anh kia mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, đậu má, thành thật đến thế sao?
Có điều, chung quy thực lực của người nọ cũng không yếu, nhanh chóng tiến lên.
“Cơ duyên xuất hiện!”
“May mà ông đây không đi!”
Những người tu luyện hưng phấn, xông đến chỗ xuất hiện luồng sáng như điên, thành phố Thanh Minh vừa mới yên lặng không bao lâu lại một lần nữa náo nhiệt...
Ở cửa, người bán mì lạnh liếc nhìn, nhanh chóng gửi tin: “Đội trưởng Trương Uy, toàn bộ mục tiêu nằm ở khu vực luồng sáng...”
...
Mà giờ phút này.
Lục Minh đã về tới cửa hàng, sau lưng vô cùng đau rát.
Đằng trước quần áo của anh còn coi như bình thường, chỉ là phía sau lưng bộ đồ dường như đã bị đốt rụi, lộ ra một lỗ hổng lớn, rất có phong cách thời trang đi trước thế giới.
“Sư phụ!”
Tiểu Bạch đau lòng bôi thuốc cho Lục Minh.
“Lại có người xấu tới à?”
Tiểu Bạch thấy hơi lo lắng.
Gần đây thành phố Thanh Minh dường như càng ngày càng rối loạn...
“Ừ.”
Lục Minh không tỏ vẻ gì.
“Sư phụ vất vả rồi.”
Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh sao, những người thầm lặng cống hiến cho thành phố này như sư phụ thật sự quá ít, mỗi lần đều chồng chất vết thương...
Cô bé còn nhớ từng đọc trong sách, những thứ này đều là huân chương của anh hùng.
“Ừ.”
Lục Minh hơi chột dạ đáp.
Mợ nó...
Cũng không thể nói mình kiểm tra thẻ bài nên làm nổ chính mình đúng không?
Quá mất mặt!
Ớ?
Đợi đã.
Lục Minh chợt nhớ tới mình là cảnh sát kia mà, mặc dù là nhân viên tạm thời, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy mới có thể thu hút sự chú ý của những người đó!
Nếu vậy, những người ẩn núp này, có phải sẽ lập tức bại lộ rất nhiều không?
Ồ.
Nói vậy thì cũng coi như trợ giúp cảnh sát công tác thống kê số lượng và quy mô của những mối uy hiếp tiềm ẩn này, cũng coi như làm việc công, nếu vậy, những vết thương này của mình...
Tai nạn lao động!
Ừm...
Sau này tìm Trương Uy lấy tiền.
...
Hồi lâu sau, Lục Minh nhận được tin.
Khu vực luồng sáng xảy ra trận chiến quy mô lớn, vì tất cả mọi người đều tranh nhau xông đến trung tâm ánh sáng đầu tiên, tìm kiếm cơ duyên tuyệt thế có thể xuất hiện!
Nhưng mà, có một đoạn đường cũng không tính là rộng, nên...
Đã chém giết rất lâu.
Nghe nói, có ít nhất mười người tu luyện đã ngã xuống, mấy chục người tu luyện bị thương...
“Thảm như vậy à?”
Lục Minh kinh hãi.
Những người này ra tay ác thật!
Lần trước trong sự kiện cụm cổ mộ, mấy người mặc đồ đen cũng đã chết, không ngờ một tấm thẻ mặt trời tùy ý đã gián tiếp giết chết mười người tu luyện mạnh...
Trâu bò thật!
“Anh nghĩ sao?”
“Dù sao cũng là cơ duyên nghìn năm đó.”
Trương Uy thở dài, bỗng nhiên ngừng lại một lát: “Còn nữa, sự kiện cụm cổ mộ lần trước, chuyện lần trước, tôi đặc biệt điều tra thử, có lẽ không giống trong tưởng tượng của tôi lắm.”
“Ý là sao?”
Lục Minh giật mình trong lòng.
“Cấp trên...”
“Cấp trên dường như không phải là có biện pháp xử lý, mà vốn dĩ là mặc kệ!”
“Một chiến hữu của tôi ở bên kia nói cho tôi biết, trong này dính líu đến một số giao dịch, cụ thể tôi vẫn chưa rõ lắm, đang điều tra... Có điều, vừa rồi lúc khu vực luồng sáng kia bùng nổ, đã xuất hiện một số người, phong cách thật ra rất giống cảnh sát, nếu quả thật là bọn họ...”
“Hừ hừ...”
Trương Uy cười lạnh lùng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, những người này lại dám to gan như vậy.
Vì thế, đây mới là lý do không muốn để bọn họ nhúng tay ư?
Bởi vì, đám người bọn họ vốn là con tốt thí!
Xem ra, không chỉ những người áo đen kia đang đợi đại trận tái khởi động hoàn chỉnh, ngay cả lũ sâu mọt này cũng đang âm thầm đẩy sóng xúc tiến chuyện này!
Thảo nào...
Bảo sao trước đây anh ta điều tra tốn sức như vậy!
Thảo nào gần đây tình trạng khủng hoảng của thành phố Thanh Minh ngày càng nghiêm trọng...
“Ổn định lại.”
Lục Minh trầm giọng nói: “Chúng ta có thể thắng.”
“Đại trận kia...”
Trương Uy rất lo lắng.
Gần đây anh ta nhận được rất nhiều tin tình báo về đại trận từ chỗ bán mì lạnh và nóng kia, cực kỳ bất ổn, nếu cơ duyên mất đi, những người đó đã đi từ lâu!
Bọn họ còn ở lại...
Chỉ có một khả năng, chờ đại trận mở ra!
“Hai ngày này một người bạn của tôi qua đây, sẽ xem giúp chúng ta.”
Lục Minh suy nghĩ một lát: “Trước hết để cô ấy xem đã rồi nói, bây giờ cụm cổ mộ bị đóng chặt hoàn toàn, cho dù vẫn còn đại trận tái khởi động thì cũng không dễ khởi động như vậy.”
“Được.”
Trương Uy cúp điện thoại.
“...”
Lục Minh trầm ngâm hồi lâu, đặt chuyện này vào trong lòng.
Sốt ruột cũng vô dụng.
Trải qua sự kiện cụm cổ mộ, bây giờ Lục Minh càng điềm tĩnh hơn, cho dù hướng đi cuối cùng của thành phố Thanh Minh ra sao, anh đều muốn bảo đảm có đủ sức mạnh to lớn!
Vì thế, cố hết sức tăng thực lực lên nào!
...
“Ông chủ?”
Một thiếu niên đội mũ bỗng nhiên bước vào.
“Chào cậu.”
Lục Minh trả lời theo bản năng, sau đó nghe thấy giọng nói này hơi quen tai, nhìn kĩ, lập tức kinh ngạc, nhìn thiếu niên trước mắt: “Thường Lượng?!”
Đúng vậy.
Thường Lượng!
Tên này đội mũ, Lục Minh suýt nữa không nhận ra được!
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Lục Minh kinh ngạc.
“Làm ăn nhỏ một chút.”
Thường Lượng vẫn kín kẽ như vậy, thấp giọng nói: “Anh Lục, ở đây anh có nhận thẻ năng lượng không? Tôi có một ít thẻ năng lượng, có thể bán nửa giá cho anh.”
“Được chứ.”
Hai mắt Lục Minh tỏa sáng.
Nửa giá!
Đây là thẻ năng lượng đó!
Thẻ bài có giá ổn định nhất!
Tuy đoán chừng Thường Lượng cũng không được mấy tấm, nhưng thịt muỗi cũng là thịt...
Xoẹt!
Thường Lượng đổ ra một bao tải thẻ năng lượng.
Một bao tải đầy ắp.
Ba sao, bốn sao...
Thậm chí còn có một tấm thẻ năng lượng năm sao!
???
Lục Minh nhìn Thường Lượng rõ ràng mới lên ba sao trước mắt, thấy hơi kinh ngạc: “Cậu lấy được mấy thứ này ở đâu?”
“Bán kính râm.”
Thường Lượng xấu hổ cười: “Lần trước sau trận đấu, chẳng phải bị ông chủ kia gọi đi sao, sau đó, tôi liền kết hợp với ông ấy mở một đại lý kính râm.”
“Kinh doanh cũng được lắm.”
“Sau đó, hôm nay, không biết bên kia xảy ra chuyện gì, xuất hiện một luồng sáng, một đám người muốn đi vào, bèn tới chỗ tôi mua kính râm...”
“Cửa hàng trực tiếp sold out...”
Thường Lượng cũng rất kinh ngạc.
Những người tu luyện kia mua sỉ từng lô.
Thú vị nhất là có vài người mua liền một hơi mấy trăm cái, sau đó chỉ để lại một cái để mình dùng, còn lại trực tiếp phá hủy, không biết có gì luẩn quẩn trong lòng.
Vì thế mấy kho kính râm của bọn họ sold out toàn bộ!
Một tiếng đồng hồ bằng tiền làm ăn của một năm!
“...”
Lục Minh kinh hãi.
Mợ nó.
Mợ nó, chuyện này mà cũng được sao?!
Quả nhiên, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên...
...
Thường Lượng nhanh chóng bán rẻ chỗ thẻ bài cho Lục Minh rồi đi luôn.
Dù sao cậu ấy không mở cửa hàng, những thẻ năng lượng này không để lại được, bán cho một cửa hàng lớn còn ép giá ác hơn, chi bằng trực tiếp bán rẻ cho Lục Minh, ung dung sảng khoái.
Mà Lục Minh cũng coi như không dưng hời được một vụ lớn.
Cửa hàng kính râm...
Lục Minh rục rịch.
Nếu kết hợp với Thường Lượng kiếm tiền như vậy...
Có điều, anh nhìn nền trời vẫn hơi trắng xóa ở phía xa, khu vực kia đến bây giờ vẫn chưa dịu lại, những người đó đeo kính râm vẫn đang tìm...
Bỏ đi.
Lục Minh từ bỏ.
Những người đó cũng không phải kẻ ngu, nếu chỉ một lần anh có thể nói là trùng hợp, nếu mỗi lần đều như vậy...
Có tin người ta giết chết anh luôn không?!
Còn nữa, kính râm dù sao cũng không phải là hàng dùng một lần...
Vì thế, Lục Minh chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý định kiếm tiền tuyệt diệu này, chẳng biết tại sao, anh bỗng nhiên cảm thấy mình lỗ mất cả trăm triệu.
Dù sao không kiếm được chính là lỗ vốn...
...
Có điều, tâm trạng của Lục Minh cũng coi như tốt.
Cứ xem như những người này trợ giúp mình kiểm tra thẻ mặt trời.
Tuy quá trình hơi quanh co và gian khổ, nhưng cuối cùng kiểm tra thẻ mặt trời cũng hoàn thành, tấm thẻ năm sao cực hạn này cũng có số liệu chiến đấu của mình.
- ---
Tên gọi thẻ bài: Thẻ mặt trời.
Cấp bậc thẻ bài: Năm sao.
Loại hình thẻ bài:???
Hiệu quả thẻ bài: Triệu hồi một mặt trời nhỏ, hấp thụ một lượng lớn năng lượng ánh sáng sau đó nổ tung, hình thành một luồng sáng tấn công có phạm vi cực lớn bất phân địch ta, uy lực lớn nhất ở giữa trung tâm, càng ra ngoài càng giảm bớt.
Uy lực tấn công: Tiêu chuẩn năm sao.
Hiệu quả đặc biệt: Sau khi mặt trời nhỏ nổ tung, ánh sáng mạnh sẽ kéo dài một thời gian, không có hiệu quả phóng xạ.
Tiêu hao thẻ bài: Mười nghìn điểm năng lượng tiêu chuẩn năm sao.
- ---
Đây chính là số liệu trước mắt.
Hiệu ứng nổ tung đặc biệt khiến người khác chú ý, nhưng còn hiệu quả...
Thì quá bình thường.
Lục Minh căn cứ theo khoảng cách chạy ra ngoài mà mình cảm nhận không đúng lắm cùng với lực tấn công sau lưng phải chịu để tính, có thể suy luận đại khái ra uy lực của thẻ mặt trời!
Đơn giản mà nói...
Chính là một tấm thẻ bài năm sao thông thường!
Rất thông thường.
Nếu anh dùng uy lực năm sao sơ cấp để thi triển thì trung tâm nhất của thẻ mặt trời đại khái cũng chỉ là năng lượng năm sao sơ cấp, gần như là 100% uy lực!
Đặc tính duy nhất...
Chính là phạm vi cực lớn!!!
Nhưng đối với Lục Minh mà nói, đây lại là thứ năng lực vô dụng nhất!
“Vì thế.”
“Thẻ mặt trời là một thẻ bài có hiệu quả quần thể AOE rất bình thường.”
Lục Minh thở dài.
Anh thấy hơi thất vọng.
Thật sự.
Cho tới nay, tuy thẻ bài dung hợp tia chớp đều thuộc hệ thẻ thông thường, không có thẻ bài tăng cấp và thẻ siêu phàm, nhưng trước giờ chưa từng làm cho Lục Minh phải thất vọng!
Bởi vì bản chất dung hợp tia chớp chính là cực hạn!
Cho dù là thẻ bài gì, cấp sao gì, ở đây đều sẽ trở thành sự tồn tại cực hạn nhất của tấm thẻ này! Hiệu quả của nó là cải tiến, chứ không phải tăng cấp!
Nhưng lần này...
Thẻ triệu hồi năm sao, triệu hồi mặt trời, tầm thường chẳng có gì.
“Lẽ nào nhầm phương pháp rồi?”
Lục Minh trầm ngâm.
Có lẽ, tấm thẻ này thật sự giống với thẻ ánh trăng, là kiểu vật dẫn?
Ồ...
Đáng tiếc.
Nhiệt độ thiêu đốt kia, cho dù là anh hay Tiểu Tiểu Kiếm đều không muốn chịu đựng, vì rất có thể sẽ trực tiếp nướng chín... Chí ít ở giai đoạn hiện nay thì không được!
Dù sao, tuy kẻ địch đều từ năm sao trở lên, nhưng Lục Minh chung quy vẫn chỉ là bốn sao, miễn cưỡng ăn thẻ mặt trời, có thể sẽ thật sự chết toi tại chỗ...
Bỏ đi.
Về sau có cơ hội rồi thử lại.
Bây giờ mới dùng một lần đã kinh thiên động địa rồi, nếu làm lại lần hai...
Ước chừng những người này sẽ điên luôn.
Ồ.
Thẻ mặt trời tạm thời gác lại đã, vẫn nên suy xét một vài lá bài chưa lật khác thôi.
Hệ thẻ phá hủy...
Hệ thẻ thoi mây...
Ừm...
Lục Minh không muốn làm hai tấm thẻ này lắm, vì hiện tại anh chỉ có bốn sao, làm một tấm thẻ năm sao xuất hiện thật sự rất tốn sức, hơn nữa buộc phải ngưng tụ thẻ gốc!
Phải giữ được đường vân!
Cũng có thể nói.
Trong thẻ gốc của anh chỉ có thể đồng thời tồn tại một tấm thẻ năm sao!
Hơn nữa, Lục Minh còn phải cố hết sức thuần thục và quen tay, tranh thủ làm ra trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng ngưng tụ thành, những điều này đều cần một lượng lớn thời gian, sức lực, tiền tài...
Mà hệ thẻ phá hủy và thoi mây đều thuộc kiểu cực kỳ không ổn định, lúc nào cũng có thể lật kèo, đối với Lục Minh ở thời điểm hiện tại mà nói thì quá mức phiêu lưu!
Lá bài chưa lật...
Lục Minh chợt nhớ ra anh hình như là một chuyên gia thẻ kiếm, không nhất thiết chỉ tìm thẻ bài, anh vẫn luôn nghiên cứu giai đoạn thẻ bài, nhưng giai đoạn kiếm thuật...
“Tiểu Tiểu Kiếm.”
Lục Minh gọi tên này đến: “Nghiên cứu chiêu thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh thế nào rồi?”
“Hôm qua đã thành công rồi.”
Tiểu Tiểu Kiếm tràn đầy tự tin.
“Nhanh như vậy à?”
Lục Minh mừng như điên.
“Ha ha.”
Bóng dáng Tiểu Tiểu Kiếm bay lên, nhìn về phía xa xa, giọng nói nhẹ bổng: “Tôi chỉ dùng thời gian cậu và Tiểu Bạch ăn cá nướng để tu luyện...”
“Đừng nói nhảm!”
Lục Minh kéo nó tới: “Nhanh, dùng cho tao xem.”
Lục Minh rất kích động.
Thật sự.
Thành công rồi!
Chiêu thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh!
Anh nhớ rõ, chiêu đầu tiên hình như gọi là Nguyệt Luân Sát, trải qua sự cải thiện của mình, biến thành trảm tia chớp, uy lực kinh khủng, đến nay vẫn là lá bài mạnh nhất của anh!
Anh còn có những thứ như thẻ ánh trăng có thể tăng trưởng!
Còn có linh kiếm có thể tăng trưởng!
Trong tay anh, năng lực truyền thừa Nguyệt Ảnh hoàn toàn có thể bùng nổ uy lực phi thường!
Chiêu thức thứ hai này...
Rất có thể sẽ đưa anh lên đỉnh lần nữa!
“Nhanh!”
“Cho tao xem thử.”
Lục Minh rất kích động.
“Được.”
Tiểu Tiểu Kiếm vui vẻ đáp lời.
Soạt!
Trên thẻ gốc tỏa nở rộ ánh sáng.
Bỗng nhiên.
Lục Minh hỏi: “Chiêu này tên là gì?”
“Người kiếm hợp nhất.”
Tiểu Tiểu Kiếm nói như thế.
Ồ.
Người kiếm hợp nhất, nghe cũng ảo ra phết, có điều Lục Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nếu là người kiếm hợp nhất, vậy há chẳng phải sẽ...
“Dừng tay!”
Anh vô thức hô ngừng.
Nhưng đã muộn.
Phụt ựa!
Một tiếng vang giòn giã.
Tiểu Tiểu Kiếm vẽ một đường cong hoàn mỹ, trực tiếp thọc vào trong cơ thể Lục Minh.
Ối (艹皿艹)!
Khuôn mặt của Lục Minh nhất thời tối sầm.
Mợ nó.
Tao coi mày là bạn... thế mà mày lại... thọc tao!