Triệu Nhan cũng không ngờ rằng chiều nay phủ của mình lại náo nhiệt như
vậy, trước tiên là Tào Tung và Hô Diên Bình đến thăm hỏi, kết quả tranh
của mình bị Tào Tung trộm mất, kế tiếp chưa kịp để hắn nghỉ ngơi, vị đại ca Triệu Húc của hắn cũng lại tới phủ của hắn, nhưng tình hình của
Triệu Húc vô cùng xấu, nghe nói được người khiêng tới phủ, ngự y trong
phủ đã gấp rút chạy tới, điều này khiến Triệu Nhan có chút kinh ngạc,
nghĩ rằng Triệu Húc gặp phải thích khách, cũng vội vàng chạy đến tiền
viện.
Nửa đường Triệu Nhan gặp Tào Dĩnh, nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của
nàng, chắc cũng vừa nhận được tin, ngay sau đó hai vợ chồng đi qua mấy
sân nhỏ mới tới sương phòng của tiền viện, đúng lúc thấy ngự y đang bắt
mạch cho Triệu Húc ở trong phòng, một tên thị vệ râu rậm đứng canh giữ
trước giường, ngoài ra còn có mấy người thị vệ và quan viên ăn mặc trang nghiêm đứng đợi ở trong phòng.
- Tham kiến Quảng Dương quận vương, Vương phi!
Triệu Nhan và Tào Dĩnh mới vừa bước vào, những thị vệ và quan viên nhốn
nháo hành lễ với hắn, có điều Triệu Nhan không rảnh đếm xỉa tới bọn họ,
trực tiếp đi tới trước giường hỏi:
- Sao lại như vậy, đại ca ta rốt cuộc làm sao vậy?
Ngự y đang bắt mạch, không thể trả lời Triệu Nhan, tên thị vệ râu rậm đứng canh ở trước giường liền khom người đáp:
- Khởi bẩm quận vương, cánh tay Dĩnh Vương điện hạ hôm qua đã bị thương, hôm nay vết thương có chút sưng đỏ, đồng thời cũng hơi phát sốt, nhưng
Dĩnh Vương điện hạ lại kiên quyết đo đạc đường sông, kết quả bệnh tình
càng nặng thêm, lúc nãy người bị ngất ở bờ sông bên kia, vì cách phủ
quận Vương gần nhất, cho nên thuộc hạ liền tự ý làm chủ, đem Dĩnh Vương
điện hạ khiêng tới phủ quận vương cứu chữa.
Nghe thấy Triệu Húc bị nhiễm bệnh do vết thương, không phải như hắn nghĩ bị thích khách, điều này khiến Triệu Nhan thở phào nhẹ nhõm, đối với vị Triệu Húc Tống Thần Tông tương lai này, Triệu Nhan có tình cảm rất tốt, y đặc biệt cứng rắn đối với Tây Hạ, đối với nước nhà lại dũng cảm cải
cách, những điều này chỉ có một người đứng đầu phục hưng mới có thể làm
được, đáng tiếc Triệu Húc anh hùng niên thiếu chết sớm, hơn ba mươi mấy
tuổi thì đã chết, cải cách của y cũng vì nhiều nguyên nhân rồi thất bại, điều này cũng khiến Bắc Tống mất đi một cơ hội phục hưng cuối cùng.
- Đúng rồi, ngươi tên là gì, tại sao đại ca lại mạo hiểm mưa to gió lớn đo đạc đường sông?
Triệu Nhan thấy vẫn phải chờ ngự y bắt mạch thêm chút nữa, liền sau đó lại hỏi thêm tên thị vệ râu rậm rạp này.
- Thuộc hạ Trần Định, mới từ Tần Phượng Lộ điều về kinh thành, hiện tại đang đảm nhiệm thị vệ bên cạnh Dĩnh Vương điện hạ.
Tên thị vệ râu rậm tên gọi Trần Định thành thật trả lời.
- Hả? Được điều về từ chỗ Tần Phượng Lộ, xem ra ngươi nhất định được quý nhân giúp đỡ rồi?
Lúc này Tào Dĩnh đứng bên cạnh liền xen vào hỏi, nàng xuất thân là con
gái tướng môn, với lại xưa nay luôn sùng bái tổ tiên là phụ tử Tào Bân,
Tào Vĩnh của mình cho nên đối với việc trong quân sự Tào Dĩnh xưa nay
luôn vô cùng biết rõ, Tần Phượng Lộ đó thuộc Đại Tống và Tây Hạ, giáp
với các bộ phận Thổ Phiên, thường hay xảy ra xung đột, có thể nói đội
quân ở đó là khổ nhất, Trần Định có thể từ Tần Phượng Lộ được điều về
kinh thành phồn hoa, hơn nữa còn đi theo Triệu Húc, bên cạnh vị hoàng đế tương lai này, khẳng định sau lưng chắc chắn có người nâng đỡ.
Thật ra Tào Dĩnh hỏi những lời như vậy có chút vô lễ, nhưng Trần Định sắc mặt bình thường trả lời:
- Khởi bẩm quận vương phi, thuộc hạ trước kia đi theo Dương Phó Đô Quản
lúc loạn thời Nông Chí Cao, ở Tần Phượng Lộ chiến đấu vô số lần với
người Tây Hạ, cũng lập được một chút công lao, sau đó được Dương Phó Đô
Quản trọng dụng, mới tiến cử thuộc hạ vào kinh đảm nhiệm thị vệ bên cạnh Dĩnh Vương điện hạ.
- Hóa ra ngươi là thủ hạ của Dương gia gia, vậy cũng không có gì kỳ lạ,
lần này ngươi làm rất tốt, nếu Dĩnh Vương điện hạ không có chuyện gì,
sau này ngươi ắt hẳn có tiền đồ!
Tào Dĩnh cười nhạt nói, thực ra lúc nãy nàng nghe nói gã được điều từ
Tần Phượng Lộ về, thì đã đoán ra được người đứng sau lưng là ai, nói cho cùng người có thể sắp xếp người ở bên cạnh Dĩnh Vương, cả Tần Phượng Lộ cũng chỉ có vị Dương gia gia của nàng thôi.
Triệu Nhan cạnh bên lại nghe không hiểu ra sao, đặc biệt Trần Định nói
tới Dương Phó Đô Quản, cũng chính là Dương gia gia mà Tào Dĩnh nói, hai
người này chắc cùng là một người, nhưng Triệu Nhan vốn dĩ lại không biết người này là ai, đối với đối thoại của bọn họ cũng chỉ nửa hiểu nửa
không, cho nên đành giả điếc giả câm, đợi sau khi Tào Dĩnh không hỏi
nữa, lúc này hắn mới lại gần bên cạnh Tào Dĩnh thấp giọng hỏi:
- Này, Dương gia gia đó rốt cuộc là ai vậy?
Tào Dĩnh thật không quen nói chuyện ở khoảng cách quá gần với Triệu Nhan như vậy, nhưng ở trước mặt mọi người bên ngoài, nàng không thể né tránh được, đành phải thấp giọng trả lời:
- Dương gia gia là danh tướng Dương Vô Địch của Đại Tống ta năm đó, cháu của Dương lão lệnh công, tên húy Văn Quảng, phụ thân là Diên Chiêu,
cũng đều là danh tướng, nói ra ba đời đều là danh tướng, là một tướng
môn vô cùng hiếm thấy của Đại Tống.
Khi nói tới đây, Tào Dĩnh do dự một lúc, kế tiếp nói với sắc mặt bi thương:
- Hiện nay nhân tài tướng môn của Đại Tống ta điêu linh, mặc dù các con
cháu trong tướng môn vẫn có thể nhậm chức trong quânđội , cũng có sức
ảnh hưởng cực lớn đối với quânđội , nhưng trong tướng môn đã nhiều năm
không có xuất hiện tướng tài, tới bây giờ chỉ có một mình Dương gia gia
vẫn còn phải chống đỡ cho uy danh của tướng môn, thậm chí có một số
người đàm tiếu nói Dương gia gia là ‘tướng quân cuối cùng có thể đánh
giặc trong tướng môn”.
- Dương Văn Quảng?
Triệu Húc sửng sốt khi nghe tới đây, đặc biệt khi hắn nghe tới phụ thân
của Dương Văn Quảng lại là Dương Diên Chiêu, cũng chính là Dương Lục
Lang, sắc mặt càng có chút không dám tin, từ nhỏ hắn đã được nghe chuyện của Dương gia tướng cho tới khi lớn, đối với người Dương gia hiểu rõ
hơn ai hết, nếu y nhớ không nhầm, phụ thân của Dương Văn Quảng rõ ràng
là Dương Tông Bảo, ông nội là Dương Diên Chiêu, sao Tào Dĩnh lại nói,
trong phút chốc Dương Văn Quảng lại trở thành con trai của Dương Diên
Chiêu, chẳng lẽ mình nhớ lộn?
Thật ra Triệu Nhan không nhớ lầm, Tào Dĩnh cũng không có nói sai, trong
“Dương gia tướng diễn nghĩa” Dương Văn Quảng chính xác là cháu trai của
Dương Diên Chiêu, ở giữa còn có một Dương Tông Bảo. Nhưng sự thật ở
trong lịch sử, vỗn dĩ không có người Dương Tông Bảo này, Dương Văn Quảng là con thứ ba của Dương Diên Chiêu, chứ không phải là cháu của Dương
Diên Chiêu.
Đang lúc Triệu Nhan đang rối rắm về thân phận của Dương Văn Quảng, ngự y trong vương phủ cuối cùng cũng đã chẩn đoán xong cho Triệu Húc, chỉ
thấy gã đứng lên với vẻ mặt nặng trĩu, sau đó hành lễ với Triệu Nhan
nói:
- Khởi bẩm quận vương, Dĩnh Vương điện hạ vốn dĩ chỉ bị thương nhẹ,
nhưng vì không điều trị kịp thời, vết thương sưng đỏ không hết, dẫn tới
sốt, cho tới bây giờ vẫn không hạ, chỉ dựa vào một mình lão phu, e rằng
khó có thể trị khỏi cho điện hạ, bây giờ lão kê một thang thuốc hạ sốt
cho điện hạ, đợi sau khi ngự y trong cung tới, chúng ta sẽ thảo luận
cách trị liệu cụ thể!
Triệu Nhan bươn trải ở xã hội đời sau mấy năm, tự nhiên nghe thấy tính
toán kéo dài của vị ngự y này, đoán rằng chắc gã thấy bệnh tình của
Triệu Húc nghiêm trọng, không dám tùy tiện xuống tay điều trị, định đợi
sau khi ngự y trong cung tới, rồi mới cùng nhau thương lượng, như vậy,
cho dù không chữa trị được cho Triệu Húc, gã cũng không phải gánh hết
toàn bộ trách nhiệm.
- Ngươi đi kê đi, nhưng trước khi ngự y trong cung đến, nhất định không thể để bệnh tình của đại ca thêm xấu đi!
Triệu Nhan trừng mắt nhìn ngự y nói, mặc dù biết rõ đối phương không
muốn chịu trách nhiệm, nhưng y lại không thể nói rõ ra, với lại nếu thật sự Triệu Húc bị ngự y trong phủ chữa trị chết, không biết những tên
ngôn quan của Đại Tống sẽ kết cho mình cái tội danh gì?
Ngự y nhìn ánh mắt của Triệu Nhan, trong lòng cũng kinh sợ, biết quận
Vương đã nhìn ra tính toán trong lòng của gã, có điều không nói ra, vậy
cũng là ngầm đồng ý rồi, điều khiến gã vội vàng đáp một tiếng, đồng thời trong lòng ngự y cũng có chút thấy kì lạ, hình như quận vương bây giờ
đã thông minh hơn trước, xem ra không thể đánh lừa hắn như trước nữa
rồi.
Nhân cơ hội ngự y đang kê đơn thuốc, Triệu Nhan rốt cuộc đi lại gần bên
giường quan sát Triệu Húc, đây là lần thứ hai y nhìn thấy vị Tống Thần
Tông tương lai này, sau lần gặp mặt lần trước, Triệu Nhan, Triệu Húc dẫn theo hai huynh đệ khác đến thăm y, nhưng lúc đó hồn vía của Triệu Nhan
đang trên mây, vốn dĩ không để ý tới Triệu Húc, thậm chí ngay cả diện
mạo đối phương cũng đều không nhớ.
Chỉ nhìn thấy Triệu Húc sắc mặt ửng đỏ nằm trên giường, cánh mũi phập
phồng kịch liệt, xem ra sốt không nhẹ. Tướng mạo Triệu Húc xem ra cũng
không tồi, có mấy phần giống Triệu Nhan, chẳng qua mặt của Triệu Húc khá vuông, thoạt nhìn khá nghiêm túc, gặp lần đầu có thể sẽ có cảm giác khó gần, nhưng khi tiếp cận, Triệu Nhan cảm thấy bản thân vẫn đẹp trai hơn
một chút, cũng càng khiến người khác nảy sinh tình cảm dễ gần hơn.
Lúc Triệu Nhan đang đánh giá vị đại ca trên danh nghĩa này của mình,
bỗng nhiên nghe thấy Triệu Húc nói từng tiếng đứt quãng trong lúc hôn
mê:
- Lạnh….. bổn vương rất lạnh….. rất lạnh…..
Lúc này đúng lúc ngự y vừa kê xong đơn kêu người đi bốc thuốc, nghe thấy lời Triệu Húc trong lúc hôn mê nói, lập tức mở miệng ra căn dặn người
hầu trong vương phủ:
- Nhanh! Nhanh đi chuẩn bị chậu than, ngoài ra còn lấy thêm một bộ chăn đệm, tuyệt đối không thể để Dĩnh Vương bị lạnh thêm nữa!
- Chờ một chút!
Đột nhiên lúc này Triệu Nhan mở miệng ngăn cản , hắn cũng am hiểu y
thuật, mặc dù y thuật đời sau có phần khác với thời cổ đại, nhưng xử lý
đối với một số bệnh thường gặp vẫn là thông dụng.
- Không thể đợi được, bệnh tình của Dĩnh Vương điện hạ hiện nay trầm
trọng, nhất định phải chú ý giữ ấm, nếu không bệnh tình sẽ càng thêm
trầm trọng!
Lúc này Tào Dĩnh mở miệng nói, đồng thời bảo tôi tớ đi chuẩn bị chậu
than và chăn, nàng cũng tinh thông y thuật, cũng vô cùng tán thành biện
pháp của của ngự y.
Triệu Nhan cũng không để ý tới lời của Tào Dĩnh, mà ngồi ở cạnh giường
Triệu Húc, giơ tay sờ sờ lên trán, tên thị vệ râu rậm Trần Định đứng bên cạnh người bỗng run lên, bước chân cũng hơi hơi đan chéo nhau, thân
hình giống như một con báo, chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào, mặc dù
Triệu Nhan là em trai ruột của Triệu Húc, không có khả năng làm hại
Triệu Húc, nhưng đối với Trần Định, bất luận người nào tiếp cận Triệu
Húc, gã đều phải phòng bị.
- Nóng quá!
Tay Triệu Nhan vừa đựng tới trán Triệu Húc, lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng, mặc dù không có nhiệt kế, nhưng nhiệt độ cơ thể của Triệu Húc
chắc chắn hơn ba mươi tám độ, thậm chí có khả năng lên tới ba mươi chín
độ, trẻ con bị sốt tới nhiệt độ này có thể không sao, nhưng đối với một
người trưởng thành mà nói, nhiệt độ cao như vậy sẽ nhanh chóng hạ nhiệt
độ.
- Ngự y, phương thuốc của người phải nấu bao nhiêu lâu, uống xong lại phải bao nhiêu lâu mới có thể phát huy công hiệu?
Triệu Nhan bỗng xoay người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm ngự y nói.
Chữa bệnh cũng có thể nói là nửa nghề nghiệp của Triệu Nhan, vừa gặp
phải vấn đề chuyên môn này, hắn lập tức như trở thành một người khác,
trên người phát ra một khí chất không thể nghi ngờ, loại biến hóa này
của Triệu Nhan cũng khiến Tào Dĩnh bất ngờ, bởi vì nàng đột nhiên cảm
thấy Triệu Nhan hiện giờ mới thật sự giống một quận vương chân chính.
- Khởi bẩm quận vương, thuốc phải nấu nửa canh giờ, muốn có công hiệu,
về phần sau khi uống, ít nhất cũng phải mất một tới hai canh giờ mới
được!
Ngự y cũng bị khí chất này của Triệu Nhan làm gã kinh ngạc, nơm nớp lo sợ trả lời.
- Đây chẳng phải là mất ba đến năm canh giờ rồi sao, không được, không còn kịp nữa!
Triệu Nhan lẩm bẩm nói, vốn dĩ hắn không muốn ra tay, nhưng tình huống hiện nay, hắn không ra tay cũng không được.