- Xuyyyyyy ---!
Mã Kiều đột ngột dừng xe ngựa ở cách học viện Thái sư học phủ còn khoảng trăm bước, quay đầu nói:
- Phó soái, ngươi nhìn hướng bên trái một chút.
- Chuyện gì?
Vừa nói chuyện, Lý Kỳ vừa xốc bức màn bên trái lên, nhìn thấy tường
ngoài học viện đằng xa đứng một đám người, ước chừng bốn năm người, hai
mắt trợn tròn, kinh hô:
- Xếp La Hán!
- Cái gì xếp La Hán? Kia rõ ràng chính là đám người Cao Nha nội.
- Phải không?
Lý Kỳ nao nao, cẩn thận nhìn lại, cả kinh nói:
- Mịa nó! Thật đúng rồi.
Chớp mắt, buồn bực nói:
- Hai cái thằng này lại muốn làm gì thế nhỉ.
...
- Đứng vững chút, mẹ ôi, nếu Nha nội ta đây té xuống, cho các ngươi đẹp mặt đấy.
Cao Nha nội đứng trên vai một người, hai chân run rẩy đang dặn dò hai người dưới chân một câu.
Một bên Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:
- Ca ca, ngươi nhanh lên được không, giờ là ban ngày, để cho người ta
nhìn thấy thật không tốt nha. Sớm nói Lý đại ca đã đề phòng ngươi, bảo
ngươi mang cây thang đến, ngươi lại cứ không nghe, hiện giờ thì tốt rồi, nếu lát nữa chẳng may vào bên trong lại bị người bắt được, chúng ta
ngay cả chỗ chạy cũng không có.
- Ngươi có thể đừng nhắc tới cái thằng Lý Kỳ kia hay không, thật sự là
không nghĩa khí. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta đã nghe rõ ràng, hôm nay
Lý Kỳ và Thái bá bá đều không đến học viện, những người khác không dám
là gì chúng ta đâu.
Cao Nha nội lớn lối nói.
Hôm nay là thứ Bảy theo quy định của Thái sư học phủ cho nên lãnh đạo
không cần đến học viện, học sinh thì vẫn phải đến đi học, dù sao thời
gian đối với Thái sư học phủ mà nói chính là tiền vàng, không có khả
năng thực hiện việc cả thầy trò cùng nghỉ.
Gã vừa dứt lời, mặt sau liền vang lên một thanh âm:
- Nha nội, tin tức của ngươi không chuẩn xác nha.
Cao Nha nội bị thanh âm này đột ngột dọa đến sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, mắt thấy sẽ rớt xuống, cũng làm mọi người sợ hãi, đến ngay cả Lý
Kỳ đều sợ tới mức trợn tròn hai mắt, hắn vạn lần không ngờ kẻ tái phạm
pháp lệnh này lại có tố chất tâm lý kém như vậy.
May mắn dưới chân gã là một kẻ nhàn rỗi có thân hình cao to vững vàng, một tay vịn chặt đùi gã, đẩy gã trở về.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, con mẹ nó thật sự là quá kích thích rồi.
Cao Nha nội thì chống hai tay vào tường thở gấp một lát, bỗng nhiên quay ngoắt đầu, hai mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, quát:
- Lý Kỳ. Ngươi muốn mưu hại Nha nội ta sao. Mau mau, buông ta xuống.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Nha nội, ngươi đang nói cái gì thế, ta chỉ muốn lại đây lên tiếng gọi ngươi thôi. Hai chữ “mưu hại” thật sự là không dám nhận.
Cao Nha nội dưới sự trợ giúp của đám người Lục Thiên, leo xuống cái
thang người, nhảy đến trước mặt Lý Kỳ, hai tay chống nạnh chất vấn:
- Việc này tạm thời không đề cập tới, ta lại hỏi ngươi. Vì sao hạ nhân
trông cửa không cho ta vào, ta dầu gì cũng là hướng dẫn kỹ thuật đá
cầu của lớp thể dục nha.
Lý Kỳ và Thái Kinh đều hiểu rất rõ Cao Nha nội, cho nên vì phòng ngừa gã không có việc gì lại chạy đến Thái sư học phủ chơi đùa, đặc biệt ở cửa
trước và cửa sau đều an trí vài viện công từ Thái sư học phủ điều tới,
chuyên môn dùng để đối phó thằng nhãi này đấy, Thái Kinh vì thế còn hạ
tử mệnh lệnh, trừ phi lão và Lý Kỳ gật đầu, nếu không không thể cho Cao
Nha nội tiến vào Thái sư học phủ.
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Đúng đấy, đúng đấy. Lý đại ca, việc này ngươi làm quá đáng đấy.
Lý Kỳ lườm gã một cái, chậm rãi nói:
- Nha nội nói lời ấy sai rồi, kỳ thật ngươi còn chưa phải là hướng dẫn kỹ thuật của Thái sư học phủ.
Cao Nha nội trợn trắng hai mắt, lớn tiếng reo lên:
- Ngươi nói cái gì? Ngày ấy rõ ràng ngươi ở trước mặt Hoàng thượng nói
mời ta làm hướng dẫn kỹ thuật cho lớp đá cầu. Chớ không phải là
ngươi muốn khi quân chứ hả.
Mịe nó. Tiểu tử ngươi còn dám lấy Hoàng đế ra dọa ta. Lý Kỳ cười nói:
- Nha nội, lúc ấy là ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi còn chưa làm thủ
tục chính chức. Cũng chưa hề ký kết hợp đồng, mà không ký kết hợp đồng,
trên luật pháp, ngươi vẫn không phải là người của Thái sư học phủ, hơn
nữa cũng không người nào biết.
Cao Nha nội cả giận nói:
- Vậy vì sao ngươi còn không nói sớm với ta?
Lý Kỳ xòe hai tay, chơi xấu nói:
- Việc này không thuộc phạm vi quản lý của về ta, là trách nhiệm của
quản gia Thái Sư Phủ Thái, ta cũng chỉ là một người làm công thôi, cho
nên, ngươi còn phải đi Thái Sư Phủ.
Cười thầm trong lòng, “hiện giờ của hợp đồng của ngươi đều còn chưa soạn thảo, ngươi đi cũng sẽ bị lão hàng Thái Kinh kia giáo huấn, khà khà”.
Cao Nha nội bán tín bán nghi lời này, Hồng Thiên Cửu quỷ tinh kia tuy
rằng không rõ Lý Kỳ lại giở cái chủ ý gì, nhưng sợ Cao Nha nội trúng kế, nói:
- Lý đại ca, việc này sau này hãy nói, ngươi đưa chúng ta vào trước đi.
Cao Nha nội cũng kịp phản ứng lại, phụ họa nói:
- Đúng vậy, ngươi dẫn chúng ta đi vào trước rồi nói sau, ta còn chưa được gặp Phong --- Tiểu Cửu, ngươi đánh ta làm chi?
Hồng Thiên Cửu vừa trợn trắng mắt, hết chỗ nói rồi, ngươi đây không phải không đánh đã khai sao?
Lý Kỳ nhìn hết thảy trong mắt, sảng khoái nói:
- Được thôi, vừa vặn có một vị khách quý đến Thái sư học phủ, các ngươi cũng phải tới chào hỏi một câu.
Cao Nha nội hiếu kỳ nói:
- Ai?
Lý Kỳ ghé đầu tới, nhỏ giọng nói:
- Lý nương tử.
Cao Nha nội ngẩn ra, bỗng nhiên mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Ngươi nói là...?
Lý Kỳ gật gật đầu, nói:
- Bằng không ngươi cho là ai có thể để cho ta trả phép mà phải vội vã
tới đây, đi thôi, các ngươi hãy theo ta cùng nhau vào đi thôi.
- Điều này...
Sắc mặt Cao Nha nội có chút do dự, tay không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve hoa hồng trên tóc mai, bỗng nhiên nói:
- Lý Kỳ, ta chợt nhớ tới lát nữa còn phải đi đá cầu, hôm nay sẽ không vào, ngày khác nói sau nhé.
Nói xong gã lôi kéo Hồng Thiên Cửu đang ngây người liền vội vã chuồn đi.
Xưa nay Cầu ca vốn cẩn thận đã biết rõ cá tính của gã, cũng nói chuyện
cùng gã bao nhiêu lần, đối với Lý Sư Sư, nhất định ghi nhớ bốn chữ,
“Kính nhi viễn chi” - kính trọng nhưng giữ khoảng cách.
- Hai gã này đúng là.
Lý Kỳ thở dài, đi đến học viện, đi còn chưa được nửa đường, chỉ thấy một vị nữ nhân mặc quần áo trắng đang đi tới, dáng vẻ thướt tha mềm mại,
đầu đội nón trắng tròn, tóc đen buông thẳng, tuy rằng chỉ có thể mơ hồ
nhìn thấy khuôn mặt ở dưới vành nón, nhưng như vậy thôi cũng đã đủ để mê đảo chúng sinh rồi.
Người này đúng là Lý Sư Sư, đi theo bên nàng là một nha hoàn, năm thước phía sau còn có hai gã hộ vệ sắc mặt lạnh lùng đi theo.
Lý Sư Sư nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn đang ngẩn ra.
Đồ ăn ngon đều bị heo ủi vào rồi. Lý Kỳ tiến lên chắp tay cười nói:
- Lý Kỳ xin chào Sư Sư cô nương. Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Sư Sư cô nương càng hơn xưa.
Lý Sư Sư sững ra, nhẹ nhàng cười nói:
- Nhiều ngày không gặp, Lý sư phó vẫn vẫn khôi hài như cũ.
“Kịch bản không phải như thế nha, cô phải nói anh tuấn tiêu sái, phóng
khoáng mới đúng”. Trong lòng Lý Kỳ có chút mất mát nho nhỏ, ha hả nói:
- Không biết Sư Sư cô nương đang chuẩn bị đi đâu?
- Ta chuẩn bị trở về.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Trở về đâu vậy?
Lý Sư Sư ừ một tiếng, nói:
- Hôm nay ta tới đây, một là đến thăm Phong muội muội, hai là trong nhà
có chút y bị và một ít trà cụ cũ, ta cảm thấy vứt đi thì quá đáng tiếc,
nên đưa tới cho cho các ngươi, chỉ là không biết các ngươi có cần hay
không?
- Cần. Đương nhiên cần, Thái sư học phủ chúng ta ngoại trừ không thiếu
người, cái gì cũng thiếu, một quyển một ngói đều cần, Sư Sư cô nương lần sau còn có đồ vật gì cũ, chỉ cần phái người đến bảo một tiếng, ta tự sẽ phái người đi lấy, không cần làm phiền cô tự mình đi một chuyến rồi. Sư Sư cô nương trạch tâm nhân hậu, Lý Kỳ khâm phục vạn phần.
Lý Kỳ cười ha hả nói, lại nghĩ thầm rằng “Đồ đạc của cô đều là Hoàng
thượng tặng đó, nhất định là tốt nhất, đợi lấy được thì nhìn một cái,
xem có thể bán được giá tốt hay không, lại đổi một ít tính giá cả cao
hơn chút. Chậc chậc, nếu là có thể dựa vào danh hào của Lý Sư Sư, có lẽ
tiền còn có thể lên mấy giá, vậy là mình hời rồi, chẳng qua là món hời
này không thể tham quá được.
- Ít đồ này của ta so với những thứ mà Lý sư phó đưa cho bọn họ đấy, thật là không đáng giá nhắc tới.
Lý Sư Sư lắc đầu nói.
- Sư Sư cô nương quá khiêm nhường.
Lý Kỳ nói xong lại nhìn xung quanh, nói:
- Phong Nương Tử này cũng thật sự là rất không hiểu cấp bậc lễ nghĩa
rồi, Sư Sư cô nương ngàn dặm xa xôi đến thăm cô ta, không ngờ cô ta cũng không tiễn. Nhất định phải trừ tiền lương mới được.
Lý Sư Sư cười khanh khách nói:
- Phong muội muội không phải là vì chút tiền lẻ này mà không tiễn đâu,
sư phó cũng đừng trách cô ấy, cô ấy đi học, ta không muốn làm cô ấy bị
muộn, mới không có cho cô ấy tiễn.
Lý Kỳ gật đầu nói:
Thì ra là vậy. Vậy cũng là nên làm. Vừa vặn ta rảnh rỗi, ta đây sẽ tiễn Sư Sư cô nương đi ra ngoài nhé.
- Đa tạ.
Hai người sóng vai ra khỏi cửa chính học viện.
Lý Sư Sư bỗng nhiên nói:
- Lý sư phó, thật sự là cảm ơn ngươi có thể để cho Phong muội muội đến
học viện, cô ấy quả thực giống như đã thay đổi thành một người khác. Tuy rằng so với trước kia thì vất vả hơn, nhưng ta thấy cô ấy thật sự rất
vui vẻ.
- Sư Sư cô nương nói quá lời, kỳ thật cũng không có gì cảm tạ với không
cảm tạ cả, cô ta cũng không phải không cần làm việc, ta chỉ là cho cô ta một cơ hội thôi, cô ta có thể nắm bắt cơ hội này, ta cũng mừng thay cho cô ta.
Lý Kỳ khoát tay, lại nói:
- Kỳ thật trước kia ta cũng hiểu lầm cô ta, nghĩ đến cô ta là vì trốn
tránh quá khứ, mới lựa chọn tới nơi này làm lão sư, không nghĩ tới cô ta thật sự rất thích công việc này, như thế cũng ngoài dự liệu của ta.
Lý Sư Sư mím môi cười, nói:
- Lý sư phó, ta phát hiện quan hệ giữa sư phó và Phong muội muội rất cải thiện, trước kia các ngươi là thủy hỏa bất dung, chỉ cần vừa thấy mặt
đã nhất định phải đấu mấy câu, sao có thể giống như hiện giờ, còn khen
lẫn nhau.
- Khen lẫn nhau?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Phong Nương Tử còn nói tốt về ta?
Lý Sư Sư hơi sững sờ, gật đầu không nói.
Lý Kỳ thấy nàng không nói, cũng không có hỏi chi tiết, tùy tiện nói:
- Vậy cũng không kỳ quái, dù nói thế nào ta cũng là cấp trên của cô ta,
nếu ngay cả một câu nịnh bợ cũng không nói, ngược lại nếu nói láo về ta, vậy khẳng định cô ta không làm lâu dài, từ trước đến nay ta là công và
tư chẳng phân biệt được đó nhé.
Lý Sư Sư che miệng cười nói:
- Nhưng thật ra ta tin tưởng, nếu không có như thế, ngươi cũng sẽ không
để Phong muội muội đến học viện, cho nên, có đôi khi công và tư chẳng
phân biệt được cũng là một chuyện tốt.
“Ta van cô, ta đang nói mát đó được không”. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Lời này của Sư Sư cô nương thật sự là danh ngôn chí lý.
Lý Sư Sư nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên buồn bã nói:
- Kỳ thật có đôi khi ta khá hâm mộ Phong muội muội, có thể làm chuyện mình thích làm.
“Không thể nào, chẳng lẽ cô cũng muốn đến học viện, kính nhờ, cô thì miễn đi”. Lý Kỳ giật mình trong lòng.
Lý Sư Sư hơi hơi liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Như thế nào? Sư phó sợ ta cũng muốn tới nơi này làm lão sư?
“Đương nhiên sợ. Nếu cô tới, vậy sẽ xảy ra bao nhiêu thị phi nha, nếu
chẳng may cô có chuyện gì không hay xảy ra, chắc ta đây xong luôn rồi”.
Lý Kỳ nghĩ một đàng nói một nẻo:
- Sư Sư cô nương khách khí phải không, nếu cô có thể đến, đó là vinh
hạnh của Thái sư học phủ chúng ta nha, ta cao hứng còn không còn kịp đâu đó.
- Chỉ sợ trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy. Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không tới gây thêm phiền toái cho ngươi đâu.
Lý Sư Sư dứt lời, thấy Lý Kỳ thở phào một cái, không khỏi cười lắc đầu, bỗng nhiên a một tiếng, nói:
- Thiếu chút nữa có chuyện quên nói với ngươi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Chuyện gì?
Vẻ mặt Lý Sư Sư đầy u sầu nói:
- Phong muội muội từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, giống như ta, là cô nhi, hai
chúng ta mặc dù không phải thân tỷ muội, nhưng sớm đã coi nhau thành
thân nhân của mình, hiện giờ tuổi của cô ấy cũng không nhỏ, có tâm
nguyện cũng hoàn thành, thoát khỏi cuộc sống dĩ vãng, cho nên giờ là
thời điểm kết hôn rồi.
“Ặc! Cô sẽ không muốn đẩy cô ta cho ta chứ! Nhất định là như vậy. Trời.
Đây thật con mẹ nó đúng là một đề nghị đầy tính hấp dẫn đó. Ôi, xem ra
loại nhà giàu đẹp trai như ta đây, bất kể là ở đâu, thời đại nào đều là
bán chạy nhất, tuy nhiên diễm phúc này ta thật đúng là tiêu không nổi”.
Lý Kỳ dò hỏi:
- Vậy ý tứ của Sư Sư cô nương là?
- Ta muốn nhờ ngươi giúp cô ấy tìm một vị lang quân như ý.
- Khụ khụ khụ, cái gì? Để ta giúp cô ta tìm?
Lý Kỳ quá sợ hãi, lại nói:
- Sư Sư cô nương, bên ngoài nhiều bà mối như vậy cô không tìm, vì sao cô lại tìm ta?
Lý Sư Sư thở dài:
- Ai nói ta không tìm, ta thậm chí còn từng tự mình giúp cô ấy tham mưu, chỉ có điều cô ấy không vừa lòng, mới vừa rồi ta thấy trong học phủ này của ngươi cũng có thật nhiều thanh niên tài tuấn ...
- Chậm đã.
Lý Kỳ đã cắt đứt lời nàng, nói:
- Thanh niên tài tuấn? Sư Sư cô nương, cô thật đúng là đã hiểu lầm,
những thầy giáo kia đều là một vài thư sinh nghèo, có khi ngay cả cơm
cũng ăn không no.
Lý Sư Sư cười nói:
- Ngươi cho là Phong muội muội thiếu tiền sao.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng. Nhưng cô cũng không cần phải... nhất định phải đến nơi đây tìm người, bên ngoài còn có rất nhiều tài tử, công tử, chắc hẳn sẽ có một người thích hợp với cô ta đó.
Lý Sư Sư lắc đầu buồn rầu nói:
- Cô muội muội này của ta bởi vì trải đời rất ít, thế cho nên đối với
người xa lạ khá là kháng cự, ta nghĩ tất cả mọi người đều là giáo sư
trong học viện, ở chung cũng dễ dàng hơn. Ta không cầu gì nhiều, chỉ cầu tâm địa thiện lương, thật tâm đối đãi với muội muội là đủ rồi.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nhưng... ta cảm thấy, việc này, do ta đi không quá thích hợp đâu.
- Ngươi biết ăn nói, lại giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ có
sư phó đi ta mới yên tâm. Vốn ngươi và muội muội cũng là trai tài gái
sắc, đáng tiếc ngươi đã có thất nương, bằng không ta cũng không cần vất
vả như vậy rồi.
Lý Sư Sư tiếc hận nói.
“Mịa nó! Ta chính là hàng rất“nóng”, đợi bây giờ cô mới phát giác, món dưa leo cũng nguội rồi”. Lý Kỳ rất là khiêm tốn nói:
- Trai tài gái sắc không giả, nhưng ta thật không phải là một người
thiện lương, còn có ta đã có thất nương và.. ừ, dù sao ta tuyệt không
thích hợp với muội muội của cô.
Lý Sư Sư cười khanh khách, nói:
- Lý sư phó quá khiêm nhường, chỉ bằng việc sư phó thu dưỡng những dân
chạy nạn kia, nói là người đại thiện cũng tuyệt không quá, tuy nhiên làm ta khâm phục nhất chính là, người khác làm ăn buôn bán bình thường đều
là đều buôn bán gian dối cả, không nói nhất định sẽ làm chuyện xấu,
nhưng làm việc tốt vậy nhất định là phải trả tiền, nhưng sư phó lại vừa
làm chuyện tốt, có năng lực thu hoạch ích lợi, có thể làm được điểm này, toàn bộ Đại Tống chỉ sợ cũng chỉ có một người như ngươi mà thôi.
Lý Kỳ có chút lâng lâng rồi, thở dài:
- Đa tạ Sư Sư cô nương nhắc nhở, đây là lần đầu tiên ta biết hoá ra ta
thiện lương như vậy, trước kia đều tự lo kiếm tiền, không nghĩ tới ta
lại vẫn làm việc thiện, thật sự là không khéo léo không thành sách nha.
Người này thật đúng là biết mèo khen mèo dài đuôi. Lý Sư Sư cười khổ lắc đầu, nói:
- Trở lại chuyện chính, tâm nguyện lớn nhất đời này của ta đó là có thể
giúp muội muội tìm một lang quân như ý, lần này coi như ta nợ sư phó một phần ân tình, ngày khác nếu là có cần đến ta, ta dĩ nhiên sẽ không chối từ.
“Đây không phải bức ta sao, xem ra lần này nhất định phải làm Nguyệt lão rồi”. Lý Kỳ nhíu mày, thấy nàng đã nói đến nước này rồi, đây cũng không phải là việc khó gì, nếu vẫn còn không đáp ứng, có vẻ có chút rất không biết điều rồi, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ làm hết sức, nhưng có được hay không ta cũng không dám cam đoan đâu nhé. Ôi, xem ra ta phải viết thêm vào phần phúc lợi ở
học viện chúng ta, bao ăn bao ở bao hôn phối rồi.
Lý Sư Sư thoáng ngẩn ra, lập tức bật cười khanh khách.