Giúp Phong Nghi Nô tìm đối tượng, đây thật sự là một nhiệm vụ khá có tính khiêu chiến.
Bởi vì bản thân Phong Nghi Nô chính là một nhân vật cực kỳ gây tranh
cãi, đầu tiên, cô ta là một nữ nhân từ trong phong trần đi ra, Lý Kỳ
cũng không biết rằng nhiều năm qua như vậy, cô ta vẫn thủ thân như ngọc, hay là nước chảy bèo trôi, nam nhân từ hậu thế tới như hắn, cũng không
phải quá coi trọng điểm này, nhưng vấn đề là đầu năm nay nam nhân đều
kết tình với trinh nữ, nam nhân giống Cao Nha Nội không bị cản trở, vả
lại lại có tình tiết thiếu phụ thật sự là ít càng thêm ít.
Tiếp theo, Phong Nghi Nô lại là một nữ nhân tài mạo song toàn, dứt bỏ
thân thế không nói, thật sự cô nàng là ngàn dặm mới tìm được một người,
quan trọng nhất là, cô ta cũng là một phú bà nha, nam nhân có thể xứng
được với cô thật sự là lông phượng và sừng lân.
Cuối cùng, còn có Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân hai tên cầm thú ở bên
cạnh như hổ rình mồi, nam nhân bình thường không quyền không thế, muốn
tìm Phong Nghi Nô làm thê tử, kia thật đúng là cầm tính mạng đi khiêu
chiến.
Nhìn chung toàn bộ học viện, Lý Kỳ rất thành thật tự nói với mình, ngoại trừ bản thân mình phù hợp toàn diện ra, thật đúng là tìm không ra người thứ hai thích hợp. Cũng may Lý Sư Sư cho ra điều kiện khá rộng rãi,
trong những lão sư kia người tâm địa thiện lương cũng thật sự là có
không ít.
Lý Kỳ đem những lão sư kia loại bỏ trong đầu một lần, chỉ chọn lựa ra
hai người thích hợp, đó chính là Trần Đông và Âu Dương Triệt, hai người
này cũng coi là thanh niên tài tuấn, chính là hơi nghèo chút, hơi quá
mức ngay thẳng chút.
Nhưng mà, đối với kiểu nữ nhân có ý thức tự bảo vệ mạnh như Phong Nghi
Nô, Lý Kỳ cũng không dám lộ liễu phát thông cáo tìm bạn trăm năm, còn
phải nghĩ cái biện pháp, xây dựng ra một bầu không khí tự do luyến ái.
“Ôi. Ta con mẹ nó rốt cuộc là đang làm quan, hay là làm bảo mẫu, ngay cả hôn sự của cấp dưới đều phải quan tâm”. Lý Kỳ suy nghĩ một chút, đều
cảm thấy nhức đầu lắm.
Một buổi sáng sớm, Lý Kỳ theo thường lệ đi vào Túy Tiên Cư ăn điểm tâm,
mới vừa vào cửa, chợt nghe được có không ít người đang oán giận quyển
Tam Quốc Diễn Nghĩa thứ hai tại sao còn chưa ra, cuốn một cũng sắp trở
thành mục nát rồi.
Đây cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày nữa rồi, ngay từ lúc mới bắt đầu, Lý Kỳ liền giúp bọn họ dưỡng thành thói quen lúc ăn điểm tâm
sáng thì xem bộ sách này, có lẽ từ ngày xuất hiện văn hóa điểm tâm sáng
tới hiện tại. Túy Tiên Cư vẫn đưa ra quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa thứ nhất
như cũ, những khách hàng này đã sớm xem tới phát chán, có vài khách thậm chí còn tự mang sách của mình đến xem, nhưng đầu năm nay sách truyện
lại ít, đẹp thì càng thiếu. Khách ăn oán than dậy đất a.
Lý Kỳ đối với việc này cũng là cực kỳ buồn bực. Nhưng trước mắt hắn còn
thật chưa nghĩ ra phương pháp xử lý thật tốt, chỉ đành làm bộ như không
có nghe thấy, lên đến trên lầu, vừa vặn nhìn thấy Thái Mẫn Đức từ trên
lầu đi xuống.
Mập mạp này cũng thường xuyên đến Túy Tiên Cư ăn điểm tâm sáng. Nhưng càng hơn đó là đến học tập đấy.
- Thái viên ngoại, chào buổi sáng nhé.
- Chào công tử.
Thái Mẫn Đức chắp tay, bỗng nhiên vứt cho Lý Kỳ một ánh mắt mờ ám, cười nói:
- Lý công tử, lần này ở Kim Lâu tổ chức mỹ thực thịnh yến. Quý cửa hàng lại chuẩn bị mỹ thực gì vậy?
Lý Kỳ ngẩn ngơ, thầm nghĩ, Đúng nha, mỹ thực thịnh yến lần thứ hai chính là tổ chức ở Kim Lâu đấy, hình như chính là mấy ngày sắp tới, lẩm bẩm:
- Kỳ quái, nhưng vì sao không ai nói với ta việc này chứ nhỉ?
Thái Mẫn Đức nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói:
- Không có khả năng nha, ngày hôm trước ta đã nhận được thiếp mời Kim
Lâu gửi tới. Chớ không phải là Ngô chưởng quỹ chưa nói với ngươi.
Lý Kỳ cả kinh nói:
- Thiếp mời cũng phát rồi sao?
- Ta lừa ngươi làm chi.
Lý Kỳ nhướn mày, nói:
- Chắc có lẽ không đâu, nếu là Kim Lâu phát thiếp mời đến, Ngô đại thúc
nhất định sẽ nói với ta, chuyện trong phòng bếp vẫn là ta trông coi cơ
mà.
Thái Mẫn Đức thấy hắn không giống đang nói là dối. Hắn cũng không cần
phải nói dối, hơi nhíu mày trầm ngâm, bỗng nhiên cười, nói:
- Thái mỗ hiểu rồi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi hiểu cái gì?
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Xem ra Trương Xuân Nhi là sợ ngươi rồi. Cho nên không có mời Túy Tiên
Cư các ngươi, miễn cho đến lúc đó lại bị ngươi cướp đi nổi bật.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Không thể nào. Ta khiêm tốn như vậy. Làm sao sẽ đoạt nổi bật của cô ta.
“Ngươi mà khiêm tốn? Ngay cái nhân phẩm này của ngươi, ta mà là Trương
Xuân Nhi, cho dù bị người mắng, ta cũng không dám mời ngươi đi. Tất cả
mọi việc như ăn, cầm, còn đoạt khách trong điếm người khác ngươi so với
cường đạo còn cường đạo hơn đấy”. Thái Mẫn Đức ngượng ngùng nói:
- Thái mỗ cũng là tùy tiện đoán, được rồi, ta đi về trước, cáo từ.
- Ồ, đi thong thả.
Lý Kỳ sững ra, chắp tay, trong lòng buồn bực nói, củ chuối thật, cơ hội
tuyên truyền tốt như vậy, mịe nó không ngờ không mời ta, vậy cũng quá
không hiền hậu rồi.
Sáng sớm tinh mơ liền nghe được một tin tức tổn thương sĩ khí như vậy, tâm tình Lý Kỳ đã bị một chút ảnh hưởng.
Lúc này, Tào đại nương bỗng nhiên đi tới, hành lễ nói:
- Lý sư phó, Bạch nương tử cùng mẹ nàng đến đây.
Lý Kỳ giật mình, mẹ vợ đến đây sao? Hỏi:
- Ở nơi nào?
- Ở bên trong phòng “Một bước lên mây”.
- Vậy được, ta đi lên trước, ồ, giúp ta lấy một lồng bánh bao hấp lên đây.
- Vâng.
Đối mặt với mẹ vợ này, Lý Kỳ không dám có nửa điểm chậm trễ, bước nhanh
đi vào bên trong phòng, chỉ thấy hai mẹ con Bạch phu nhân và Bạch Thiển
Dạ đang thưởng thức trà sữa, bên cạnh là hai nha hoàn hầu hạ, trên bàn
lồng hấp đã rỗng tuếch, xem ra họ đã ăn xong rồi.
- Lý Kỳ xin chào bá mẫu.
Bạch phu nhân khẽ cười nói:
- Ngồi đi.
Lý Kỳ bình thản ngồi ở bên cạnh Bạch Thiển Dạ, người một nhà ấy ư, ăn cơm đương nhiên phải ngồi cùng một chỗ. Cười ha hả nói:
- Bá mẫu, tại sao hôm nay bá mẫu lại đến đây?
Bạch phu nhân cười nói:
- Từ lúc Túy Tiên Cư này của cậu bắt đầu bán bữa sáng, Thất nhi luôn ở
trước mặt ta nói văn hóa điểm tâm sáng này là thế nào, là tốt như thế
nào, hôm nay ta liền tới đây nhìn một cái.
Lý Kỳ nói:
- Bá mẫu, Thất nương thật đúng là không có nói sai, cháu cũng cho rằng
bá mẫu phải thường xuyên đến mới đúng, còn mời bá phụ nữa, người một nhà chúng ta ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm, đây thật sự là một chuyện đáng
giá làm cho người ta hướng tới.
Mặt Bạch Thiển Dạ ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn giữ thần sắc như cũ.
Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:
- Cậu nha, chính là không kín miệng, nếu lời này khiến người khác nghe
thấy, vậy cậu muốn tấm mặt mo của lão già kia để ở nơi nào.
“Ặc! Lại là bà nói muốn đẩy chậm hôn kỳ đấy, bằng không ở đâu ra nhiều
kiêng kị như thế”. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác:
- Việc bá mẫu giáo huấn. Đúng rồi, Thất nương, quyển thứ hai Tam Quốc Diễn Nghĩa của muội như thế nào rồi?
Bạch Thiển Dạ nói:
- Muộn cũng đang định nói chuyện này với huynh, bản mạ vàng kia đã
chuẩn bị xong rồi, huynh thấy để năm sau tung ra, hay là năm nay?
- Đương nhiên là năm nay, ta cũng sắp không chờ được. Muội không biết đó thôi, mỗi lần ta đến Túy Tiên Cư, khách hàng đều phải hỏi một lần đó,
ta cũng sắp bị bọn họ phiền chết rồi.
Lý Kỳ thở dài thật mạnh, nói:
- Tuy nhiên muội nói cho ta biết trước ngày cụ thể, ta còn phải đem tin tức này đi cho đám người Cao Nha Nội, Tiểu Cửu bọn họ.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói:
- Đây là vì sao?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đương nhiên là tạo thế nha. Bản mạ vàng. Khẳng định cái tên này
trước tiên sẽ được kêu vang. Nha nội và Tiểu Cửu không có khả năng gì,
nhưng khoác lác đánh rắm, tản lời đồn, đây tuyệt đối là không ai có thể
bằng. Hơn nữa, đám bạn bè hư hỏng bọn họ quen biết đều là một vài kẻ có
tiền. Rất phù hợp yêu cầu của chúng ta.
Bạch phu nhân nghe xong, cười khổ lắc đầu.
Bạch Thiển Dạ gật gật đầu, lại nói:
- Tuy nhiên đại ca, Tam Quốc Diễn Nghĩa này tuy rằng có thể giải khẩn
cấp. Nhưng trước sau vẫn không phải là kế lâu dài, chẳng bao lâu nữa,
khách hàng đã xem chán, huynh lại phải nghĩ cách khác nha.
- Ta biết điều này, ta cũng luôn nghĩ. Chỉ có điều chưa nghĩ ra được biện pháp gì tốt.
Bạch phu nhân cười nói:
- Cậu biên thêm nhiều chuyện xưa nữa không được sao.
Kỳ thật bà cũng rất thích đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đấy, chẳng những đã
sớm đọc xong rồi, hơn nữa còn viết lên mặt trong, nghĩ ra không ít chú
ý, bà cũng hy vọng Lý Kỳ có thể kể tiếp một ít chuyện xưa hay, dù sao bà cũng chỉ ở nhà cũng không có ai tán gẫu.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Phu nhân, cháu rất bận rộn, nào có rảnh rỗi đi biên chuyện xưa.
Bạch phu nhân thuận miệng nói:
- Vậy cậu có thể để người khác viết. Học viện của các ngươi chiêu nhiều người tài như vậy, đại khái có thể bảo bọn họ hỗ trợ.
“Đúng rồi. Ta cũng không có nghĩ tới điểm này”. Mắt Lý Kỳ sáng ngời, một kế hoạch hoàn mỹ mơ hồ hiện lên trong đầu. Ha hả nói:
- Bá mẫu, bá mẫu không làm việc buôn bán thật sự là đáng tiếc, nếu không như vậy đi, nếu như bá mẫu nguyện ý đến hỗ trợ. Cháu cấp một phần Túy
Tiên Cư thì thế nào?
Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:
- Cậu khỏi phải nghĩ nữa đi, cho dù cậu đem Túy Tiên Cư tặng cho ta, ta cũng sẽ không đến.
Một câu nói kia khiến Lý Kỳ cũng không còn cách nào.
Lúc này. Tửu bảo đem bánh bao hấp Lý Kỳ gọi tới. Bạch Thiển Dạ vừa chuyển đôi mắt, nói:
- Đại ca. Huynh nói chuyện với mẹ muội nhé, muội đi trước đây.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Hiện tại tới giờ đi học còn sớm, muội đợi cùng đi với ta là được.
Bạch Thiển Dạ hì hì nói:
- Muội muốn đi Tần phủ trước để chơi với A Manh một lát, sau đó cùng Hồng Nô muội muội cùng đi tới học viện.
Lý Kỳ ôm ngực, thương tâm nói:
- Hoá ra ở trong lòng muội, A Manh còn quan trọng hơn ta.
Bạch Thiển Dạ gắt giọng:
- Đại ca, huynh lại nói bậy chuyện gì, mẹ còn ở nơi này đó.
Bạch phu nhân than nhẹ một tiếng, giảo hoạt nói:
- Lý Kỳ, cậu còn không biết xấu hổ mà oán giận, hiện giờ ở trong lòng
Thất nhi, cậu và A Manh đều quan trọng hơn so với người mẹ như ta.
Lý Kỳ nở một nụ cười âm hiểm, bá mẫu này thật đúng là có thú vị? Ấy,
không đúng nha, bà đem ta thả cùng một chỗ với A Manh là có ý gì?
Bạch Thiển Dạ bị hai người bọn họ trêu đến đỏ bừng cả khuôn mặt rồi, dậm chân một cái, hừ nhẹ nói:
- Không để ý tới hai người nữa, ta đi trước.
Nói xong lại làm một mặt quỷ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ bỗng nhiên nói:
- Thất nương, nếu như muội đến học viện trước, bảo người phát một thông báo, triệu tập tất cả giáo sư, tổ chức một cuộc họp.
- Biết rồi.
Vừa nói chuyện, nàng đã đi ra ngoài.
Lý Kỳ cười lắc đầu, sau đó bắt đầu ăn.
Bạch phu nhân hơi hơi liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Lý Kỳ, ta nghe Thất nhi nói cậu làm việc ở Thị vệ mã khá xuất sắc đấy, một đám binh lính càn quấy kia đều bị cậu giáo huấn thành dễ bảo.
Bà kéo việc này đến làm chi? Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Bá mẫu quá khen, kỳ thật cháu là người khá thiết thực, hoặc là không
làm, nếu làm liền nhất định dụng tâm đi làm, hơn nữa đây là Hoàng thượng khâm phong đấy, cháu sao dám chậm trễ, qua loa chứ.
Bạch phu nhân cười nói:
- Quan yến sử cũng là Hoàng thượng khâm phong đấy, nhưng tại sao ta nghe lão già nói, từ khi mới bắt đầu ngay cả đi cậu cũng chưa từng đi, tất
cả đều là một mình ông ta xử lý, cậu thật đúng là vô cùng thiết thực
nhỉ.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ xấu hổ quá, cười làm lành nói:
- Không phải là cháu sợ đến đó, lại khiến bá phụ thêm phiền sao.
Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:
- Cậu đã để bụng đối với việc luyện binh như vậy, vậy cậu hẳn cũng có hiểu biết đối với chiến sự Bắc Phong nhỉ.
Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Hơi có nghe nói, nhưng không phải hiểu rất rõ.
Bạch phu nhân lại nhìn hắn một cái, nói:
- Thật sao?
Sao bà đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với việc này? Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Kỳ thật bình thường cháu đều là đi quân doanh, rất ít đi nha môn. Hiểu biết đối với mấy chuyện này là rất ít. Sao vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra
đại sự gì?
Bạch phu nhân nói:
- Vậy cậu có nghe nói Kim quốc sẽ phái sứ thần đi sứ Đại Tống ta không.
Sao bà ấy cũng quan tâm đến việc này? Lý Kỳ càng nghe càng mơ hồ, gật đầu nói:
- Cháu nghe rồi, hình như là đến đàm về chuyện của Yến Kinh.
Bạch phu nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, kỳ thật nói đến việc này không chỉ một lần rồi, nhưng trước
sau vẫn không đàm ra một kết quả nào, văn võ cả triều, bao gồm Hoàng
thượng, đều vì việc này mà đau đầu.
Lý Kỳ dò hỏi:
- Không phải bá mẫu muốn cháu thử một chút chứ?
Bạch phu nhân nói:
- Ta đích thật là có ý tưởng này, cậu rất có thiên phú ở phương diện
này. Vì sao không đi thử một chút. Hơn nữa, đây đối với cậu mà nói, có
thể là một cơ hội vô cùng tốt, nếu cậu có thể làm việc người thường
không thể làm, vậy văn võ cả triều cũng sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác
xưa. Hoàng thượng cũng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho cậu. Thăng quan là
không nói chơi, hiện giờ cậu đã là Tứ phẩm đại viên, nếu là lại tăng
thêm nữa, vậy cũng thật khó lường rồi.
“Ta đây nếu có thể làm được. Lúc trước đã đáp ứng với Cầu ca rồi”. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Bá mẫu, đối với phương diện này thật sự là cháu tuyệt không hiểu biết, nói chuyện làm ăn còn có thể được thông qua, đàm những việc quốc gia
đại sự này, cháu thật sự là một người ngoài ngành điển hình. Đừng đến
lúc đó không có đàm được, ngược lại còn làm hỏng đại sự của hoàng
thượng, vậy cũng không phải là thăng quan, mà là giáng chức đó.
Bạch phu nhân gật đầu nói:
- Điều này cũng ta cũng biết, nếu không, lúc ấy ta liền trực tiếp bảo
lão già thượng tấu đề cử cậu rồi. Tuy nhiên, ta nghĩ cậu vẫn nên đi làm
thử một chút, đây đối với cậu mà nói, lợi lớn hơn hại.
Lý Kỳ nghe ra lời nói này của bà còn có hàm ý khác. Chắp tay nói:
- Mong bá mẫu vui lòng chỉ giáo.
Bạch phu nhân nhất thời toát ra lo lắng nơi hai đầu mày, nói:
- Nhớ ngày trước ký kết minh ước trên biển, trên triều đình đối với việc liên Kim công Liêu bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận không
ngớt, Hoàng thượng cũng không có chủ ý. Về sau vẫn là Vương tướng, cùng
Thái úy bọn họ nhiều lần góp lời, cuối cùng mới khiến cho Hoàng thượng
quyết định liên Kim công Liêu. Hiện giờ phần lớn giang sơn nước Liêu đã
rơi vào trong tay người Kim, có thể nói là danh còn thực mất, kế tiếp
chắc chắn là luận công ban thưởng. Mà trong đó công lao lớn nhất liền
thuộc Vương tướng và Đồng Thái úy, hiện giờ Vương tướng đã là quyền
khuynh triều dã. Đến lúc đó chỉ sợ gã sẽ càng thêm ngạo mạn không chịu
nổi.
Vương Phủ chẳng những đề nghị xuất binh, hơn nữa còn ở ngắn ngủn trong
mấy ngày trù đủ quân lương, đây chính là một cái công lớn nha, nếu luận
công ban thưởng, tất nhiên là gã được đầu lĩnh công.
Lý Kỳ đột nhiên hỏi:
- Lúc ấy bá phụ phản đối xuất binh hay sao?
Bạch phu nhân nói:
- Lấy cá tính của ông già đó, cậu cho là lúc ấy lão sẽ tán thành xé bỏ minh ước, xuất binh công Liêu sao?
- Vậy lúc ấy bá mẫu là cho là như thế nào?
Bạch phu nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta đối với phương diện này cũng không hiểu rõ lắm, lúc ấy cũng không
biết rốt cuộc có đánh thắng không, nhưng dứt bỏ đạo đức mà nhìn, một
quân chủ muốn mở mang bờ cõi, đây cũng không có gì đáng trách, mấu chốt
ngay tại ở thành bại.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Nói như thế, lúc ấy bá mẫu cũng đã đoán được Hoàng thượng chọn xuất
binh phạt Liêu, nhưng bá mẫu lại không biết thắng bại như thế nào, vì
vậy cũng tán Thành bá phụ chọn dùng sách lược bảo thủ.
Bạch phu nhân cười, gật đầu nói:
- Thông minh. Đúng là như thế.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Bá mẫu là lo lắng, đến lúc đó Vương tướng thừa dịp này hết sức tranh công, gây bất lợi đối với chúng ta?
Bạch phu nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, Vương tướng người này ta biết rất rõ ràng, có thù tất báo.
Thu phục Yến Vân vẫn là các nhiệm vụ đời hoàng đế Đại Tống ta đều muốn
hoàn thành vẫn chưa hoàn thành được. Lần này hành động rất lớn có thể
nói là tới nay chưa từng có, đến lúc đó Vương tướng nhất định sẽ nhân cơ hội xa lánh dị đảng, tất nhiên là cậu đứng mũi chịu sào. Cũng may bây
giờ đàm phán vẫn đang giằng co, chỉ cần một ngày chưa đàm thành, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta còn không có thu phục Yến Vân, nói cách khác
Vương tướng vẫn không thể tranh công, nếu không như thế, sao hiện tại gã lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Theo tình huống trước mắt,
chỉ cần ai có thể đàm thỏa với nước Kim, vậy công lao của họ liền không
thua gì Vương tướng, cho nên ta cảm thấy cậu nên đi thử một chút.
Lý Kỳ biết rằng chủ yếu nhất vẫn là bà lo lắng cho Bạch Thì Trung, dù
sao Bạch Thì Trung đứng ở mặt đối lập Vương Phủ, hơn nữa ở trong chuyện
này lại kiềm giữ ý kiến phản đối, đến lúc đó luận công ban thưởng, Vương Phủ nhất định sẽ công kích Bạch Thì Trung. Trầm ngâm một lát, khóe
miệng bỗng nhiên nổi lên một tia cười lạnh, thầm nghĩ, đây đối với ta mà nói, ngược lại cũng không phải một chuyện xấu. Cười u ám nói:
- Xem ra tận thế của gã cũng sắp đến rồi, thật sự là trời cũng giúp ta.
Bạch phu nhân trợn hai mắt, nói:
- Cậu nói cái gì?
“Trời. Nói lỡ miệng”. Lý Kỳ giật mình, thề thốt phủ nhận nói:
- Không có a, cháu không nói gì.
Bạch phu nhân nghiêm mặt nói:
- Cậu còn nói dối, ta vừa mới rõ ràng nghe cậu nói, cái gì “tận thế sắp
đến rồi, trời cũng giúp ta”, đến tột cùng cậu lại đang đánh cái chủ ý
quỷ gì.
“Mẹ nó điều này cũng nghe thấy?” Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu, đảo mắt, ha hả nói:
- Bá mẫu, bá mẫu có từng nghe qua “sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại” chưa.
- Thì tính sao?
- Quan hệ rất lớn đó.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Cháu từng nghe một thầy tướng nói qua, một người vào lúc đắc ý nhất,
vậy cũng là biểu thị gã sắp xui xẻo, nhớ ngày đó Thái Thái sư là uy
phong bực nào, hiện giờ chẳng phải cũng rảnh rỗi ở nhà sao, Vương tướng
hiện nay đã gặp may mắn đủ, cháu thấy gã cũng sắp gặp xui xẻo, cho nên
không cần phải sợ hãi.
Bạch phu nhân khẽ nhăn mày ngài, nói:
- Thầy tướng nói như vậy, sao có thể dễ tin.
Lý Kỳ chắp hai tay, nói:
- Cháu đây cũng không có cách nào, bá mẫu, cháu không ngại nói thật với
bá mẫu, thật sự cháu không muốn tham dự vào, cháu cũng không có bổn sự
này. Hơn nữa cháu cũng không sợ Vương tướng gã, hiện giờ cháu thân ở tam nha, Vương tướng căn bản không thể nhúng tay vào, hơn nữa mặt trên còn
có Cao thái úy và Thái Thái sư ở. Xuất chinh lần này có thể là Thái đại
gia và Đồng Thái úy, Vương tướng gã muốn chơi cháu, vậy cũng cũng không
phải chuyện dễ.
Lòng hắn nghĩ dù sao đàm hay không đàm, kết quả đều con mẹ nó giống
nhau, nhiều thêm một tòa thành, ít đi một tòa thành, căn bản cũng không
có khác nhau, ngay cả cảm xúc ta cũng lên không nổi, còn nói cái lông
nha, cùng với lãng phí thời gian ở phía trên này, còn không bằng bớt
thời giờ đi luyện binh nhiều thêm, kiếm tiền, làm chút việc cụ thể cho
cuộc sống.
Hoá ra hắn đã sớm cân nhắc qua. Bạch phu nhân sửng sốt, cũng hiểu được lời này của hắn không phải không có lý, gật đầu nói:
- Thôi được, ta cũng liền không miễn cưỡng cậu nữa, chỉ có điều gần nhất cậu phải chú ý chút, đừng để cho người khác bắt được nhược điểm.
- Đa tạ bá mẫu đã thông cảm.
Lý Kỳ gật đầu cười nói.