- Cà phê Vân Hi?
Lưu Vân Hi vừa mới bắt đầu còn hơi sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao lại gọi bằng tên này?
Lý Kỳ giải thích:
- Muội có duyên với cà phê như vậy, lấy tên muội đến đặt tên, vừa dễ nghe lại có giá trị kỷ niệm nữa.
Câu này nếu đổi lại nói với nữ nhân khác, nhất định sẽ phi thường cao hứng, nhưng trong cuộc đờ Lưu Vân Hi sợ nhất là làm náo động, nàng liên tục lắc đầu nói:
- Muội không thèm tên này đâu, huynh vẫn là đổi lại tên khác đi.
- Khó mà làm được.
Lý Kỳ cười hì hì nói:
- Một khi hạt cà phê được nghiền chế ra, pha thành cà phê, vậy thì ta có thể nắm muội trong lòng bàn tay mỗi ngày rồi.
Không biết xấu hổ.
Trên đời này sao còn có loại người không biết xấu hổ thế chứ.
Nếu có người bên ngoài ở đây thì nhất định sẽ nổi da gà rồi rơi xuống đầy đất, cho dù là bọn Bạch Thiển Dạ hay Phong Nghi Nô chỉ sợ đều không chịu nổi lời nói buồn nôn như này.
Nhưng Lưu Vân Hi cố tình là một người ngoại lệ, bởi vì ở phương diện tình cảm, nàng vốn chính là một tờ giấy trắng, cho nên phía trước ngươi viết lên nội dung gì, nàng đều có thể chấp nhận, nàng thậm chí nghĩ rằng tình yêu chính là như vậy đấy, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, hơi có chút ngượng ngùng nói:
- Tùy --- tùy huynh vậy.
Nói xong, nàng lại đặt ánh mắt lên khoảnh ruộng mới, nói:
- Thật hy vọng chúng nó có thể lớn nhanh lên.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Như vậy thì ta có thể nâng muội trong bàn tay sớm một chút rồi.
Lưu Vân Hi mím môi cười e lệ, trên mặt ửng đỏ, tựa hồ bị Lý Kỳ nói trúng tâm tư vậy.
Không ngờ được tính cách của nàng ta cổ quái như thế, đã vậy còn quá dễ dàng bị cảm động. Lý Kỳ nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên thở dài, nói:
- Đáng tiếc chúng ta chỉ sợ không thể nhìn đến thôi.
Lưu Vân Hi ngẩn ra, khẩn trương hỏi:
- Vì sao?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Bởi vì qua không được bao lâu, chúng ta sẽ phải khải hoàn về triều rồi.
- Không thể muộn một chút sao?
- Đây chính là việc quốc gia đại sự, không phải việc ta có thể làm chủ được, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện trong vài ngày là xong.
Lý Kỳ lắc đầu nói.
Lưu Vân Hi hơi có chút mất mát, hỏi;
- Vậy thì chút hạt cà phê này do ai tới chăm sóc?
- Ta đã sớm an bài người xong rồi.
- Nhưng nếu chẳng may bọn họ không chăm sóc tốt thì sao?
- Ta sẽ nói hết những gì ta biết cho bọn họ, bọ họ đều là những người làm ruộng để sống, ta tin tưởng rằng bọn họ có thể chăm sóc được tốt hơn ta.
Lý Kỳ cười nói:
- Nhưng mà ta đáp ứng với muội, về sau nhất định sẽ lại mang muội đến nơi này nữa, khi đó nơi này khẳng định nở đầy hoa cà phê tuyết trắng rồi.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:
- Hoa cà phê có màu trắng sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Ừ, phi thường xinh đẹp, đều mê người giống như cà phê vậy, đến lúc đó khắp núi đồi nơi đây đều nở đầy hoa cà phê, sẽ giống như một ngọn núi tuyết vậy, nhất định là phi thường xinh đẹp.
Lưu Vân Hi nghe vậy không tự chủ được ngắm mắt nhìn phương xa, giống như có thể thấy được cảnh sắc hoa cà phê trắng thi nhau đua nở vậy, trong mắt nàng tràn đầy chờ mong. Một lát sau, nàng mới thu hồi ánh mắt, hỏi:
- Huynh định tìm người nào đến chăm sóc cây cà phê?
Lý Kỳ nói:
- Vẫn là một ít nông phu thôi, dù sao không có khả năng sai văn nhân chạy tới trồng trọt đi.
Lưu Vân Hi nói:
- Gieo trồng cây cối cũng không phải là chuyện dễ, đặc biệt là thực vật mới di dời từ nơi khác đến, lại càng khó thêm.
Lý Kỳ hỏi:
- Vậy muội có chủ ý gì hay sao?
Lưu Vân Hi nói:
- Muội chọn được hai người thích hợp rồi.
- Hả? Là ai?
- Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh
- Bọn họ sao?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Nhưng bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh muội đấy, kỳ thật việc chọn người này cũng dễ tìm thôi, Nam Ngô tuy nhỏ nhưng dầu gì cũng là một quốc gia, tìm một nhân tài ở phương diện này hẳn là không thành vấn đề, hoàn toàn không cần phải …
Lưu Vân Hi lắc đầu nói:
- Muội để bọn họ ở lại, thứ nhất, là vì bọn họ đã ở cạnh muội nhiều năm rồi, đều vô cùng hiểu rõ về gieo trồng cây cối hoa cỏ. Thứ hai, cũng là một nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là --- muội không hề cần đến bọn họ.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Lưu Vân Hi quay đầu lại nhìn Lý Kỳ, dùng giọng điệu vừa dũng cảm, vừa bí mật lại mang theo một tia ngượng ngùng nói:
- Bởi vì có huynh rồi.
Lý Kỳ mãnh liệt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ chậm chạm không đáp lại câu gì, có vẻ có chút lo âu hỏi:
- Làm sao thế? Huynh không thích muội sao?
- A? Đương nhiên --- đương nhiên không phải thế.
Lý Kỳ tỉnh ngộ lại, vội vàng lắc đầu. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ, lúc này mới là ngày đầu tiên thử cảm giác kết hôn thôi, tiển triển không khỏi quá nhanh đi. Nhưng hắn cũng không thèm nghĩ lại, ngày đầu tiên mà hắn đã cướp đi nụ hôn đầu của người ta rồi. Hắn chậm rãi giải thích:
- Kỳ thật --- kỳ thật là ta từ miệng sư phụ muội biết được ân oán giữa hai người bọn họ với muội, vì vậy cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lưu Vân Hi với điều này tỏ ra khá thản nhiên, lắc đầu nói:
- Cho dù muội có giết bọn họ, cha mẹ muội cũng không thể sống lại, hơn nữa bọn họ đã đi theo muội hơn hai mươi năm, cũng chịu không ít uất ức, ân oán gì cũng nên trả hết rồi.
Sắc mặt Lý Kỳ hơi thay đổi một chút, cảm thán:
- Tuy rằng ai cũng hiểu được đạo lý này, nhưng có rất ít người có thể làm được, ta cũng không ngoại lệ.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì nhân tính là thứ phức tạp nhất trên đời này đấy.
Lưu Vân Hi nghe vậy không hiểu rõ lắm, nói:
- Có lẽ huynh nói đúng, nhưng muội mặc kệ, muội cũng không để ý đến người khác nghĩ như thế nào cả.
Lý Kỳ cười ha ha bảo:
- Như vậy đi, chúng ta vẫn là giao quyền lựa chọn cho bọn họ, nếu bọn họ nguyện ý lưu lại, thì để cho bọn họ ở lại luôn đi, nếu không muốn ---.
Lưu Vân Hi nói:
- Bọn họ dám sao.
- Đây không phải là vấn đề có dám hay không, nếu bọn họ vẫn muốn ở lại bên cạnh muội, thì để cho bọn họ ở lại đi, bên cạnh muội cũng cần có hai người chăm sóc cho muội nữa, dù sao bình thường ta rất bận rộn, không có khả năng ngày nào cũng làm bạn bên cạnh muội được, hơn nữa muội lại thường xuyên phải vào trong núi, có bọn họ, ta cũng yên tâm hơn không ít.
Hóa ra hắn đang quan tâm ta. Lưu Vân Hi thản nhiên nở nụ cười, gật đầu:
- Vậy thì nghe theo lời huynh đi.
Hai người vừa nói, lại vừa ăn thêm một chút lương khô, Lý Kỳ thấy sắc trời cũng không còn sớm, vì thế đứng lên nói:
- Chúng ta trở về đi.
Lưu Vân Hi có chút không nỡ, lại liếc mắt nhìn khoảnh đất kia.
Lý Kỳ cười nói:
- Tạm thời chúng ta còn chưa rời đi được, ngày mai hoặc ngày kia có thể lại tới nơi này đấy, muội không nên quên, hôm nay chúng ta tới đây chỉ để thăm dò thổ địa thôi, sau này chúng ta còn phải mang theo những nông phu kia tới nơi này dạy bọn họ một ít hiểu biết về hạt cà phê nữa mà.
Đáng tiếc không phải chỉ có hai chúng ta tới đây thôi. Lưu Vân Hi nói thầm một câu, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu nói:
- Chúng ta trở về đi.
Hai người thu thập lại, cầm lấy công cụ xong thì đi luôn hướng dưới chân núi.
Còn chưa đi được hai bước, Lý Kỳ chợt thấy một cái tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lưu Vân Hi cúi đầu, trong lòng thầm mắng mình thật là đáng chết, ngay cả chi tiết này đều không để ý đến, nếu đổi lại là Cao dở hơi, sao có thể khiến cho nữ sinh chủ động được.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh nắng màu vàng long lánh giống như thác nước trút xuống dưới, chiếu cả cả ngọn núi này, hai ngươi nắm chặt tay, đưa lưng về phía trời chiều, bóng hai người bị kéo ra thật dài, nhìn qua thật giống như một đôi vợ chồng ân ái vậy.
Hiển nhiên, đây là một lần thử cảm giác kết hôn phi thường thành công.
Lưu Vân Hi ban đầu đáp ứng sống thử , chủ yếu vẫn là do nhận lấy kích thích của cả nhà Quái Cửu Lang, nàng bức thiết hy vọng có một gia đình, nhưng lúc ấy nàng thực không biết là mình sẽ yêu Lý Kỳ, hiện giờ nàng rốt cục nếm thử đến cảm giác khi yêu đương, nàng phi thường thích cảm giác Lý Kỳ nắm lấy tay nàng, nàng cũng hiểu được vì sao lúc trước Quái Cửu Lang sẽ vì Doãn thị buông tha hết thảy, bởi vì niềm vui sướng như này thật đúng là ngàn vàng cũng khó có thể đổi được đấy, nàng chưa bao giờ giống như hôm này, nụ cười tươi vẫn luôn hiện lên tràn trề trên khuôn mặt nàng.
…