Trải qua đại hội thi đấu túc cầu một năm, cuối cùng cũng có khoảng thời gian như hôm nay, hưng phấn, kích động, vui mừng đi qua, thứ còn lại chỉ có thất lạc. Những người hâm mộ túc cầu kia cũng càng thêm hy vọng đại hội thi đấu toàn quốc có thể nhanh chóng diễn ra.
Bất kể như thế nào, đây cũng là một lần được nếm trải sự thành công.
Nhưng mà, ngoài chiếc cúp ra, mỗi một cầu thủ tham gia trận chung kết, thậm chí có thể nói là mỗi một nhân viên làm việc đều nhận được một phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng, số tiền này lại không phải là do Liên minh túc cầu bỏ ra, mà là cá nhân Cao Cầu, Lý Kỳ bỏ ra.
Bởi vì Lý Kỳ không muốn để mấy xã túc cầu này sống dựa vào Liên minh túc cầu. Hắn hy vọng có thể để mỗi xã túc cầu là một thương xí độc lập. Đây cũng là đại sự hàng đầu mà Liên minh túc cầu sang năm phải đối mặt, thu hút thương nhân đầu tư thế nào, thống nhất quy hoạch đãi ngộ cầu thủ thế nào, giám sát đấu giả thế nào, tất thảy mọi thứ, nói tóm lại, sang năm Cao Cầu sẽ rất bận rộn.
Lúc này, Cao Cầu thực hiện lời hứa nhận huynh đệ họ Trương là đồ đệ, hơn nữa còn bao luôn Túy Tiên Cư mở tiệc chiêu đãi Tề Vân xã và đội Hoàng Gia. Hồng gia là nhà đại thắng của trận đấu lần này, cũng có đi có lại, bao rượu cấp cho cầu thủ hai bên chúc mừng.
Không chỉ có như thế, những người thắng độ cũng mời khách khắp nơi. Đây đúng là một đêm cuồng hoan, Biện Kinh lại nghênh tiếp một đợt tiêu xài cao ngất ngưởng.
Hai ngày trôi qua, nhưng trận đại chiến sút phạt đền kia vẫn là chủ đề thảo luận của mọi người. Hơn nữa, thời tuần san Đại Tống Thời Đại cũng liên tiếp đăng bài hai ngày, lượng tiêu thụ cũng tăng lên gấp bội.
Mùa đông giá lạnh này, ánh mặt trời hiển nhiên lại càng quan trọng, tuy rằng nó chẳng đem đến cho người ta một chút ấm áp nào. Trên con đường Mã Hành phồn hoa, người đi hối hả, ngựa xe như nước, thật là náo nhiệt.
Một vị đại hán mình mặc áo bông da dê, đầu đội mũ bông từ đông bắc hướng nam, chậm rãi bước đi trên đường. Bên cạnh y còn có một con chó lớn, thường há cái miệng lớn dính máu, dọa người đi đường sợ tới mức phải đi vòng xa ra, lại nghe vị đại hán kia hết lên:
- Bán chó, bán chó.
Nhưng mà chỉ bằng bộ dạng của con chó lớn này, người bên cạnh cũng chẳng dám tới gần, hỏi han lại càng không cần phải nói. Nửa ngày trôi qua, vẫn không có một người tiến lên.
Nhưng gã đàn ông kia không chút phật lòng, khép hờ mắt, và còn rao lên:
- Bán chó, bán chó.
Đi tới gần Đông Dương Lâu, đột nhiên phía trước đi tới một đám người, chính là Vương Tuyên Ân đang buồn rầu. Mặc dù số tiền đó đối với bọn họ mà nói thì chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng rất rõ ràng, bọn họ lại bị Lý Kỳ đùa bỡn rồi. Điều này khiến bọn họ còn đau khổ hơn cả chuyện thua tiền, mặt đầy sát khí, đi trên đường, nhìn giống như là hai con hổ, khiến người khác phải tránh xa, sức uy hiếp còn mạnh hơn con chó lớn kia vài phần.
Nhưng vị đại hán kia dường như không biết Vương Tuyên Ân, đi thẳng lên phía trước, cũng không có ý định nhường đường.
- Ay, thằng nhãi nhà ngươi có phải không mở mắt không hả, chó ngoan không cản đường.
Một công tử bên cạnh Vương Tuyên Ân thấy vị đại hán này có vẻ không hiểu biết, chỉ vào đại hán kia chửi như tát nước vào mặt.
- Uông uông uông! Ô ô ô…!
Vị đại hán kia còn chưa lên tiếng, con chó bên cạnh y đã nhảy lên sủa lớn, lòng trung thành đáng khen đó.
Công tử kia đối mặt với con chó lớn này, trong lòng sợ hãi, lùi lại một bước theo bản năng, nuốt nước bọt, đâu dám lên tiếng nữa.
- Vượng Tài, lui xuống.
Vị đại hán kia đột nhiên trừng mắt, trầm giọng quát.
Con chó kia dường như nghe hiểu tiếng người, ngoan ngoãn lùi lại đến bên cạnh chủ nhân.
Vị đại hán kia khom người về phía Vương Tuyên Ân, nói:
- Rất xin lỗi, gia khuyển quấy nhiễu các vị công tử, tiểu nhân thay nó xin lỗi các vị, xin lỗi, xin lỗi.
Y nói xong liền đi vòng qua bên cạnh, hô:
- Bán chó, bán chó.
Con chó này thật kỳ lạ.
Vương Tuyên Ân nghiêng đầu nhìn con chó lớn kia có vẻ thích thú. Thấy con chó vẫn còn trợn mắt nhìn vị công tử hồi nãy, không khỏi bật cười hề hề. Con chó này đúng là cũng có chút thú vị, giơ tay lên nói:
- Tên bán chó, đợi đã.
Người kia quay người lại, yếu ớt nói:
- Tiểu quan nhân, còn có việc gì sao?
Vương Tuyên Ân đi tới, hỏi:
- Ngươi bán con chó này bao nhiêu tiền?
Người kia nói:
- Không trả giá, một trăm quan.
Một người phía sau Vương Tuyên Ân hừ nói:
- Một trăm quan? Ngươi tưởng con chó này của ngươi là thần cẩu hả, làm gì có cái lý này.
Người kia nói:
- Quan nhân có điều không biết, con chó này của tôi rất thông thái, nói là thần cẩu, cũng không phải là quá, nếu không phải trong nhà thiếu tiền, tôi thật sự không nỡ đem bán cho người khác.
- Hả?
Vương Tuyên Ân càng thêm hứng thú, nói:
- Vậy ngươi lại nói thử xem con chó này có thần pháp thế nào.
Người đàn ông kia hướng bàn tay to về phía con chó.
Con chó kia lập tức dựng móng vuốt lên, cái đuôi lớn vẫy qua vẫy lại, khiến người ta cảm thấy thích thú.
- Thú vị, thú vị.
Vương Tuyên Ân cười hắc một tiếng, có phần cảm thấy hứng thú nói:
- Còn nữa không?
Người kia lại nói:
- Đứng lên.
Con chó nghe xong, lập tức nâng lên chân trước, cái lưỡi liếm láp, mắt lưng tròng nhìn chủ nhân.
Người đàn ông lại ngồi chồm hổm xuống, giơ một bàn tay ra, nói:
- Nhảy.
Vừa dứt lời, con chó kia liền nhảy tới.
- Hay hay hay.
Vương Tuyên Ân vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói.
Người đàn ông đứng dậy nói tiếp:
- Con chó này của tôi không chỉ thông thái, mà còn có thể tìm đồ vật và bảo vệ chủ.
- Tìm vật hộ chủ?
Vương Tuyên Ân nói:
- Bảo vệ chủ thì ta đã từng thấy rôi, nhưng tìm đồ vật là ý gì?
Người kia nói:
- Đó là có thể giúp đỡ tìm kiếm vật bị mất.
- Ta đây không tin.
Người đàn ông lấy từ trong ngực ra một quả bóng nhỏ màu đỏ, tùy ý hướng quăng sang bên cạnh, con chó kia lập tức vọt tới, nhảy dựng lên, dùng miệng ngậm chặt quả bóng nhỏ màu đỏ trên không trung.
- Lợi hại, lợi hại.
Một trận kinh hô. Bên cạnh cũng có mấy người đi đường dừng lại xem.
- Đây là một chút kỹ xảo mà thôi.
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, nói:
- Quan nhân có thể lấy trên người một vật, giấu đi trong phạm vi bán kính một trăm bước, không cần đến thời gian uống một chén trà, chó của tôi đã có thể tìm về được.
- Cái này hay.
Vương Tuyên Ân đảo mắt lòng vòng, liếc nhìn chung quanh, bỗng nhiên thần thần bí bí đi về phía sau.
Người kia cũng không lén nhìn.
Qua một lúc lâu, Vương Tuyên Ân đi tới, nói:
- Được rồi, đi tìm đi.
Người đàn ông gật gật đầu, nói:
- Tiểu quan nhân chớ sợ.
Sau khi buộc một cái kim dự phòng, y lại dẫn chó đi vòng quanh bên cạnh Vương Tuyên Ân một hồi, rồi sau đó còn nói nhỏ vài câu bên tai con chó, sau đó liền vỗ vỗ lưng con chó, nói:
- Đi thôi.
Con chó kia lại ngửi ngửi chân Vương Tuyên Ân, sau đó từ từ đi tìm mùi, một lát sau, mọi người đều nhìn theo nó, nhìn thấy nó đi tới một án thịt ở bên đường.
Vương Tuyên Ân không khỏi kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Đây thật đúng là một thần cẩu à.
Con chó kia đột nhiên chuyển tới phía dưới án thịt, còn dọa chủ nhân của án thịt một phen hoảng sợ. Nếu không phải Vương Tuyên Ân ở đây, thế nào ông ta cũng không thể đi đâu được, sợ là con chó này ăn vụng thịt của ông ta.
- Uông uông uông.
Đột nhiên, con chó kia sủa lớn vài tiếng.
Người đàn ông kia cười nói:
- Tìm được rồi.
Chốc lát, chỉ thấy con chó kia chui ra khỏi thịt án, chạy về phía người đàn ông kia, mọi người nhìn thấy miệng nó ngậm một túi tiền, không khỏi đều nghẹn họng nhìn trân trối, điều này thật sự là quá thần kỳ.
Người đàn ông kia lấy túi tiền đưa đến cho Vương Tuyên Ân, nói:
- Thất lễ, thất lễ.
Vương Tuyên Ân thấy tiền trên túi có một chút ẩm ướt, nghĩ đến đây là nước miếng của chó này, trong lòng thoáng cảm thấy có chút ghê tởm, thế nên kêu tùy tùng nhận lấy, vui vẻ nói:
- Con chó này của người cũng rất có bản lĩnh, đùa giỡn để cho ta xem.
- Vâng.
Trên Đông Dương Lâu, Lý Kỳ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn xuống lầu, cười ha hả, nói:
- Không thể ngờ được tiểu tử này dễ dàng mắc câu như vậy, hại ta lo lắng vô ích, thật sự là lãng phí thời gian của ta.
Nói xong liền đứng dậy, đang lúc muốn rời đi, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi lớn, hoảng sợ nói:
- Không thể nào, y… làm sao bọn họ lại xuất ở nơi này.
Mã Kiều ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn lại, kinh ngạc nói:
- Cao Nha Nội?
Đang lúc Vương Tuyên Ân và Vượng Tài chơi đùa hăng say, đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đây thật sự là người tính không bằng trời tính mà.
- Hắc! Chó này thật là thú vị đó!
Vừa lúc Cao Nha Nội nhìn thấy con chó kia đứng thẳng lên đi lại, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nâng vạt áo trước chạy lên, thấy Vương Tuyên Ân cũng ở đó, lại không khỏi sửng sốt, nói:
- Ay, con chó là của ngươi.
Vương Tuyên Ân cũng sửng sốt, hừ nói:
- Có phải là của ta hay không can hệ gì với ngươi.
Hồng Thiên Cửu tiến lên, quay sang kia người đàn ông nói:
- Con chó này là của ngươi à.
Người đàn ông kia cũng không ngờ rằng này có biến cố này, thoáng chần chừ nói:
- Xin trả lời vị công tử này, con chó này chính là của tại hạ.
Vương Tuyên Ân thấy Hồng Thiên Cửu vẻ mặt gian trá, vội vàng nói:
- Ay ay ay, mấy người các ngươi muốn làm gì, con chó này là ta nhìn thấy trước.
Sài Thông thấy gã này vội vàng như vậy, lập tức liền phản ứng lại, quay qua người đàn ông kia khẽ cười nói:
- Không phải ngươi đang muốn bán con chó này sao?
Người kia gật gật đầu.
- Bao nhiêu tiền?
- Một trăm quan.
- Ta mua nó hai trăm quan.
Cao Nha Nội liền nói ngay, thật ra y chỉ là hiếu kỳ đối với con chó này, chứ không có ý định mua nó, nhưng y chính là thấy khó chịu với Vương Tuyên Ân.
- Tên ngu ngốc này, làm hỏng đại sự của ta.
Lý Kỳ đấm mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói.
Mã Kiều cười nói:
- Bộ Soái cứ yên tâm, Nha Nội hẳn không phải là đối thủ của Vương Tuyên Ân.
- Cái này ta biết, nhưng mà ba người bọn họ hợp lại với nhau, đến ta còn quá sức, thì Vương tuyên kia càng không cần nói đến.
Vương Tuyên Ân nhíu mày cả giận nói:
- Con chó này là ta thấy trước, ngươi dựa vào cái gì mà mua nó, nói cho ngươi biết, là ta phải có con chó này, các ngươi cũng đừng có chủ ý này.
Nói xong y quay sang người đàn ông kia nói:
- Ngươi theo ta hồi phủ một chuyến.
Cao Nha Nội đứng ở giữa ngăn cản, nói:
- Ngươi trước thấy thì là thuộc về ngươi hả, Phong nương tử vẫn là ta thấy trước, chẳng phải cũng bị Lý Kỳ lừa mất sao?
Lý Kỳ nghe không được rõ ràng lắm, nhưng cũng ít nhiều có thể đoán được ý của hai tên này, hận không thể đem chén đĩa trước mặt ném xuống được.
Hồng Thiên Cửu phụ họa thêm, nói:
- Luận mua bán, tất nhiên là người trả giá cao thì được, ca ca đã ra hai trăm quan, tất nhiên là huynh ấy được con chó này.
- Đúng đấy, đúng đấy. Không phải ngươi đã thua, không có tiền trả rồi à.
Cao Nha Nội cười ha hả nói.
Cảnh tượng thật là kích động lòng người, Sài Thông này ra vẻ tinh tướng, khẩn trương ngồi sang một bên, chờ đợi để xem trò hay.
Vương Tuyên Ân vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, nói:
- Cao Nghiêu Khang, lời này của ngươi là có ý gì? Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta không cho các ngươi được ăn quả ngon đâu đó.
Cao Nha Nội hừ nói:
- Người khác sợ ngươi, chứ ta không sợ, ngươi mau cút đi còn kịp.
Vừa dứt lời, Vương Tuyên Ân liền đá qua một cước, trúng ngay giữa bụng Cao Nha Nội, hôm nay không xả được cơn giận này, gã không thể chịu nổi.
- Cái thằng kia, lại dám đánh lén Nha Nội ta đây, đánh cho ta.
Cao Nha Nội ôm bụng, gào lên.
Y mới chỉ nói đến một nửa, Hồng Thiên Cửu liền xông tới, nắm lấy tóc của người ở bên trái, liền một quyền đập tới, Vương Tuyên Ân thấy thế, lại tung một cước về phía Hồng Thiên Cửu.
Nhưng chân vừa mới đá ra, bụng liền truyền đến một cơn đau, hoá ra Cao Nha Nội đã đã vọt lên, ra một tổ hợp quyền đối với Vương Tuyên Ân, đánh cho Vương Tuyên Ân từ từ lùi lại, may nhờ Nhàn Hán bên cạnh Vương Tuyên Ân cản được hai quyền.
Vương Tuyên Ân vừa thở hắt ra, liền lập tức xông tới, tạo thành một trận hỗn chiến với Cao Nha Nội.
Hai nhóm người lập tức lâm vào hỗn chiến. Người của hai bên này đều là người từng trải qua trăm trận chiến, hơn nữa cũng không phải lần đầu đánh nhau. Sài Thông thấy nhân số bên mình không chiếm ưu thế, không khỏi lắc đầu thở dài, nhấc băng ghế dưới mông lên, liền lao vào trong trận chiến, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Người bên phe Vương Tuyên Ân thấy Sài Thông lại dùng võ khí, đều lần lượt đi tìm “bạn”, nhưng bọn họ đều rất có ăn ý, tuy rằng không xa đó là một thịt án, nhưng không có một người đi lấy dao, mà đều lấy băng ghế, mộc côn vân vân.
Mấy bách tính kia thấy tứ tiểu công tử lại đánh nhau với Vương Tuyên Ân, trong lòng chỉ thấy khổ sở, khẩn trương tìm chỗ lánh nạn. Mấy chủ hàng rong ở bên cạnh thì cứ như hậu thế nhìn thấy quản thành, gánh quang gánh chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng rồi.
Lý Kỳ ngơ ngác nhìn xuống lầu, nước mắt đã lưng tròng, nắm chặt hai tay, nghiến răng kẹt kẹt.
Mã Kiều nói:
- Bộ Soái, bây giờ nên làm gì?
- Ngươi xuống giết hết bọn họ đi.
- Ách. . . Thực sự làm như thế sao?
- Đương nhiên là giả rồi! Thật sự là tức chết được, không thể ngờ Lý Kỳ ta đối mặt với đám cá sấu lớn còn nhiều lần đắc thắng, nhưng đối mặt bọn trẻ ranh này, lại nhiều lần bị nhục, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Người đàn ông kia cũng lòng nóng như lửa đốt, đã sắp thành công đến nơi rồi, đột nhiên một nhóm người hung mạnh như vậy kéo đến, thật sự là tai họa bất ngờ ập tới, thầm nghĩ, đại nhân tỉ mỉ chuẩn bị đã lâu, ta quyết không thể thất bại. Anh ta trầm ngâm một lát, bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía Lục Thiên đang thích thú đánh nhau.
Vượng Tài nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, liền xông lên. Bên phe Lục Thiên vừa mới giành được ưu thế, đột nhiên thấy một con chó lớn nhào tới, kêu lớn:
- Ay yo.
Liền quay người chạy.
Biến cố đột ngột xen vào này khiến bên phe Cao Nha Nội lập tức lộ vẻ luống cuống chân tay, vốn dĩ số nhân số đã không chiếm ưu thế rồi, giờ lại có thêm một con chó dữ trợ trận, thật đúng là họa vô đơn chí.
Ngay lúc này, lập tức hiện ra cảnh tượng thất bại.
Cao Nha Nội thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng:
- Chạy mau.
Trong lúc nói, y nhấc chân bỏ chạy, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông cũng vội vàng lánh thân, trong nháy mắt, ba tên tiểu tử này bỏ chạy không thấy bóng dáng, điều đầu tiên học được khi đánh nhau nhất định là chạy trốn.
Lý Kỳ thấy thế, không khỏi mừng rỡ trở lại, thật đúng là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường mà.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng thở phào, ra vẻ khẩn trương nói:
- Vượng Tài, mày muốn chết hả, mau mau quay lại.
Vượng Tài nghe xong, thành thật quay về bên cạnh chủ nhân, nhưng vẫn có vẻ mặt đắc ý.
Vương Tuyên Ân tuy rằng trên mặt bị Cao Nha Nội đánh một quyền, xanh tím một mảng lớn, nhưng nhìn thấy đám người Cao Nha Nội bỏ chạy trối chết, lập tức cười ha ha, nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi.
Nói xong y lập tức đi vào án thịt kia, lấy ra một cái chân heo, đi tới trước Vượng Tài, nói:
- Chó ngoan, thật sự là một con chó ngoan, đây là thưởng cho mày ăn, ha ha, con chó này thật sự hay lắm, hay lắm!
Y thấy con chó lớn này mà lại giúp y cắn Cao Nha Nội, cảm thấy mình và con chó này gặp nhau đó là duyên phận, vô cùng thân thiết.
Nhưng Vượng Tài dường như không bị y mua chuộc, quay đầu đi, cũng không nhìn liếc mắt một cái, làm cho Vương Tuyên Ân phải xấu hổ.
Người đàn ông kia nói:
- Thật sự rất xin lỗi, con chó này của tôi không ăn thức ăn của người lạ, hơn nữa nó lại thích ăn thịt chín.
Vương Tuyên Ân nghe vậy nhướn mày, nói:
- Vậy nếu như ta mua nó, chẳng phải là nó sẽ đói chết à.
Người đàn ông kia nói:
- Nếu như công tử đồng ý, trước tiên tôi có thể mang theo Vượng Tài đến phủ ở lại mấy ngày, đợi sau khi ngài và nó quen nhau rồi, tôi sẽ rời đi, đến lúc đó công tử trả tiền cũng không muộn.
Vương Tuyên Ân cười ha ha nói:
- Tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, lát nữa sẽ trả cho ngươi, ngươi cứ cùng ta hồi phủ đi.
- Vâng.
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Hồi bẩm tiểu quan nhân, tiểu nhân Hành Chúc, tên chỉ một chữ “Mãng”.
Xem xong trò hay rồi, cuối cùng cũng không có nguy hiểm gì, Lý Kỳ mạnh thở một hơi, rồi cùng Mã Kiều trở về.
Vừa tới Túy Tiên Cư, đã nhìn thấy Cao Nha Nội bọn họ đã ngồi ở bên trong rồi, người nào người nấy mặt mũi bầm dập, thất kinh, đám người này chạy đúng là nhanh thật đó.
Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Nha nội, ngươi đi làm cái gì vậy?
Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đến, vội vàng xông lên trước, nói:
- Lý Kỳ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta?
- Giúp ngươi chuyện gì?
- Ah. Mới vừa rồi, lúc bọn ta và Vương Tuyên Ân đánh nhau, đột nhiên lao ra một cái chó dữ trợ trận, làm cho bọn ta cắm đầu mà chạy, trong nhà người không phải có hai con chó lớn sao, chính là Kim Mao và Hắc Mao đó, mau mau cho ta mượn dùng một chút.
Cho ngươi mượn? Cho ngươi mượn đi cắn chó của ta, oa! Ngươi thật đúng là không biết khách khí. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Đừng nói nữa. Kim Mao và Hắc Mao của ta đều là chó hiền lành, đến thỏ còn không dám cắn, còn muốn chúng đi đấu với chó dữ, đây không phải là muốn cái mạng già của chúng sao.
Thật ra Vương Phủ cũng thật sự là nể mặt Lý Kỳ, để giết uy phong của Lý Kỳ, bắt Lý Kỳ đến phủ nấu ăn cho lão ta, cũng là để giữ lại tính cách vĩ đại của lão ta, cho Lý Kỳ đầy đủ chuẩn bị thời gian.
Nhưng Lý Kỳ căn bản không có chuẩn bị ở phần đồ ăn, tất cả như cũ, trên cơ bản đều là Ngô Tiểu Lục đang xử lý, còn hắn thì đi chuẩn bị những vật khác. Cho đến buổi tối trước yến hội, hắn mới đi tới phòng bếp của Túy Tiên Cư, kiểm tra một lượt nguyên liệu Ngô Tiểu Lục chuẩn bị.
- Tiểu tử ngươi hiện tại vui vẻ, Đại Tiểu Trụ đã đi Giang Nam rồi, ở đây ngươi là lão đại rồi.
Lý Kỳ hai tay ôm ngực, dựa lưng vào cái bàn cười nói.
Ngô Tiểu Lục cười nịnh nói:
- Đâu có, ta không có nghĩ như vậy, dù sao ta cũng rất luyến tiếc Đại Tiểu Trụ.
Lý Kỳ cười mà không nói.
Ngô Tiểu Lục lại hỏi:
- Đúng rồi, Lý ca, huynh nói gần đây ta biểu hiện như thế nào?
Lý Kỳ thoáng liếc mắt nhìn y, nói:
- Ngươi đừng hỏi ta chuyện này, ngươi phải hỏi khách hàng, coi phản ứng của khách hàng như thế nào?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc, không lên tiếng, y dám nhắc tới vấn đề này, tất nhiên là có phần chắc chắn, gần đây khách hàng vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của anh ta. Y theo Lý Kỳ học bếp lâu như vậy, kỳ thật Lý Kỳ rất ít khen y, cho nên anh ta muốn nghe Lý Kỳ khích lệ y.
Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười cười, lại nói:
- Lục tử, tuy nói cần có thể bổ kém, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn là cần đến tài năng, ta thấy được sự cố gắng của ngươi, ngươi thật sự cũng là thật tâm thích nấu ăn, điều này là rất đáng quý, ta cũng may mắn có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ. Nhưng hiện giờ tài nấu nướng của ngươi đã đạt đến đệ nhất Bình Cảnh rồi, ngươi phải nghĩ cách vượt khỏi Bình Cảnh này, tuy nhiên nếu muốn vượt khỏi Bình Cảnh này thì phải dựa vào tài năng của ngươi.
Ngô Tiểu Lục gãi gãi đầu, vẻ mặt thoáng chút suy nghĩ.
Lý Kỳ không hài lòng hách một tiếng, nói:
- Ta nói bao nhiêu lần, đừng có vò đầu ở phòng bếp.
Ngô Tiểu Lục vội vàng bỏ tay xuống dưới, xoa xoa tay nói:
- Lý ca, huynh nói quá thâm thúy rồi, ta đây nghe không hiểu lắm.
Lý Kỳ nói:
- Thoát khỏi sự trói buộc của ta, không cần nấu ăn dưới cái bóng của ta, thử tự làm một mình, sau này ngươi có thể toàn quyền quản lý phòng bếp, ngươi muốn đưa ra đồ ăn của mình, không cần phải hỏi ý kiến của ta, nếu như ngươi cảm thấy ổn là được rồi.
Ngô Tiểu Lục nghe vậy trong lòng run lên, nói:
- Lý ca, chuyện này là thật?
Lý Kỳ gật đầu.
Ngô Tiểu Lục nói:
- Huynh không sợ phá bảng hiệu của huynh.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Nếu như ngươi có thể phá bảng hiệu của ta, vậy thì chứng minh là ngươi đã có thể xuất sư.
Ngô Tiểu Lục cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, ta biết nên làm như thế nào đây?
- Ừ. Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
- Vâng. Lý ca, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
- Ừ.
Canh ba, Tần phủ. Lý Kỳ còn chưa đi ngủ, đi tới đi lui ở phía trước sảnh, sắc mặt lộ vẻ chăm chú dị thường, dường như ở chờ cái gì đó. Mã Kiều ở bên cạnh hắn cũng đứng ngồi không yên như vậy, có vẻ vô cùng lo âu.
Trong lúc bất tri bất giác, canh ba đã qua.
Lý Kỳ đi tới trước cửa, ngửa đầu nhìn trời, lo lắng nói:
- Sao vẫn còn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mã Kiều cau mày nói:
- Có cần tôi đi xem thử hay không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không cần, nếu thực đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi cũng chỉ là tự chui đầu vô lưới, bất lợi với ta.
Đang lúc hai người hết sức lo lắng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Lý Kỳ trợn hai mắt, thần sắc có vẻ không yên, bước nhanh tới mở cửa ra, chỉ thấy một bóng đem chui vào trong.
Đúng là tửu quỷ đó.
Lý Kỳ hỏi vội:
- Như thế nào? Làm xong chưa?
Tửu quỷ liếc nhìn hai người một lượt, ngáp một cái, xoa xoa hai mắt, nói:
- Chỉ chút chuyện nhỏ này, các người căng thẳng như vậy làm gì, ta xuất mã có thể không thành công sao?
Lý Kỳ mừng rỡ nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm chi, lần sau việc như thế này ngươi tùy tiện tìm người đi là được.
Tửu quỷ nói nghe thật là nhẹ nhàng, lại nói:
- Chỉ là nấm linh chi thì phiền toái một chút, nhìn không được rõ, còn phải đốt lửa để chiếu sáng, kiếm cả nửa ngày, bằng không ta đã trở lại sớm rồi.
- Ngươi không có bị người khác phát hiện chứ?
Mã Kiều nói:
- Bộ Soái, chuyện này ngài yên tâm, ông ấy làm mánh khóe này đã vài thập niên rồi, chưa bao giờ thất thủ.
- Mánh khóe? Tiểu Kiều, lời này của ngươi là có ý gì?
- Tôi đã nói sai sao? Ông tự nói xem trước khi quen sư muội, rượu mà ông uống từ đâu mà có?
- Theo ta nhớ, ngươi còn làm nhiều hơn ta một ít đó.
- Đó là ông không để cho tôi đi.
- Nói như vậy, ta cũng vô tội nha, việc này là Lý Kỳ sai ta đi làm đấy.
- Ách…
Nói thì nói, sao lại đổ lên đầu ta. Lý Kỳ sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt nói:
- Tửu quỷ, ta hỏi lão một lần nữa, lão có bị bại lộ hay không?
Tửu quỷ nói:
- Con người ngươi thật sự rất phiền, chút việc nhỏ này sao có thể làm sai, trừ phi ngươi cho ta bản vẽ sai, dù sao ta cũng làm theo lời ngươi nói rồi.
Ngươi điên rồi, nếu xảy ra điều gì sai lầm, lão tử đây đã kêu người bắn ngươi thành con nhím rồi. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, lão đi nghỉ trước đi.
Tửu quỷ xoa tay, ha hả nói:
- Nghỉ ngơi thì quá sớm rồi.
- Ta đã cho người ta đem rượu đến phòng của lão rồi.
- Ôi, thật đúng là rất cảm tạ rồi.
Mắt Tửu quỷ sáng lóe lên, quay sang Mã Kiều nói:
- Tiểu Kiều, vi sư mời ngươi uống rượu.
Lý Kỳ nói:
- Ta chỉ chuẩn bị phần cho một mình ngươi thôi.
Tửu quỷ sắc mặt căng thẳng, vỗ vai Mã Kiều nói:
- Tiểu Kiều à, ngày mai ngươi còn phải làm việc, rượu này thì miễn đi, vi sư sẽ không độc hại ngươi, ta về phòng trước đây, xin lỗi không tiếp được rồi.
lão ta nói xong liền nhanh chân rời đi, thật nực cười, nếu không có đủ rượu, lão nào dám mời hũ rượu ngàn chén không say Mã Kiều này.
Mã Kiều phủi miệng, hừ nói:
- Ai mà thèm.
Ôi, cặp thầy trò rắc rối này. Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nói:
- Lão nói không sai, ngày mai ngươi còn phải đến Vương phủ với ta, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Ah.
Đợi Mã Kiều rời đi rồi, Lý Kỳ hít một hơi thở sâu, vừa mới quay lưng, chợt thấy một bóng hình đẫy đà đi ra, kinh ngạc nói:
- Phu nhân?
Tần phu nhân đi lên trước, lo lắng nói:
- Ngươi lại đang mưu hoạch chuyện gì?
Chết tiệt, hai tên cao thủ kia, tại sao đều không phát hiện tai vách mạch rừng nha. Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Phu nhân, người nghe trộm ta nói chuyện?
- Ta là trong lúc vô tình nghe được, ngươi muốn nói là nghe lén, ta cũng thừa nhận.
Tần phu nhân dõi theo hắn, chuyển chủ đề nói:
- Nhưng mà, rốt cuộc ngươi tính toán cái gì sao?
Lý Kỳ nửa nói đùa:
- Vì không để phu nhân đây đêm hôm khuya khoắt chạy đến nghe trộm ta nói chuyện, ta lần này tính sẽ làm một mẻ khỏe cả đời luôn.