Số 1 kia kinh hãi, trong lòng biết bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, mắng to một tiếng:
- Tên khốn nhà ngươi, lại dám lừa ta.
Hung hăng xông tới cầu thủ số 8. Số 8 này vẫn luôn chú ý đến đối phương, đợi đối phương chỉ vừa mới đánh vào người là y liền tự bay ra ngoài, bắt đầu lăn lộn dưới đất. Nhìn thật sự đau đớn, ta nhìn mà còn thấy thương nữa.
Ngày nay, kiểu lấy sự thông cảm này trên sân đấu túc cầu là điều chẳng có gì mới. Lưu Hạo Chính cũng đờ đẫn nhìn, nhưng sự thật đúng là số 1 kia đã phạm quy, mặt không chút biểu cảm thổi còi, rồi quay lại cầu thủ số 1 kia nhỏ tiếng cảnh cáo một lần.
Tống Huy Tông đứng trên đài nhìn thấy rõ ràng, trên mặt có vẻ hơi xấu hổ, dù sao thì đại diện của đội Hoàng Gia chính là Hoàng gia, sao có thể dùng động tác bạo lực như thế.
Nhưng, trong giới túc cầu ngày nay, không chơi như thế mà có thể thắng sao?
Nghĩ đến đây, Tống Huy Tông thoải mái, chỉ hơi hơi liếc mắt Lý Kỳ. Chính là tên này đã khiến môn vận động túc cầu văn nghệ như thế trở nên vô cùng bạo lực.
- Xông lên đi, mau xông lên đi.
Lý Kỳ đâu có màng đến thân phận gì, nhìn thấy huynh đệ họ Trương tiến công quy mô lớn, không khỏi hò reo cổ vũ cho bọn họ.
Thái Du xem cũng hồn kinh phách lạc. Nếu quả bóng này vào khung thành, thì gã sẽ bị thua trước, cũng nhảy phắt lên, hét lớn:
- Chặn nó lại, chặn nó lại.
Hai người càng hô càng kích động, tiếng người này át tiếng người kia, những người còn lại nhìn thấy, đều dở khóc dở cười.
Trận tranh cãi của hai người rất giống với tình hình trong sân. Ngươi tranh ta đoạt, hai bên giằng co quyết liệt, ai cũng không dám lơ là. Cuối cùng bọn họ cũng đã quên tất cả những thứ bên ngoài sân đấu, dốc toàn tâm toàn sức vào trận đấu. Tuy không ghi bàn, nhưng khán giả vẫn xem không chớp mắt, cực kỳ tập trung. Nhưng thấy giữa sân là bụi đất tung bay, người ngã ngựa đổ, lưỡi đao nhuốm đỏ, cũng bất chấp cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù ta có chết cũng chẳng sao, nhưng tiếng còi của trọng tài cũng không ngừng vang lên.
Cùng với thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt Lý Kỳ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhạt, rõ ràng quyền giữ bóng vẫn bị đội Hoàng Gia khống chế, hắn vẫn cứ một mực khen bên kia hay.
Điều này khiến Tống Huy Tông thấy không hiểu lắm, hiếu kỳ nói:
- Ta nói Lý Kỳ, hiện giờ thắng bại chưa phân, mà đội Hoàng Gia lại chiếm ưu thế, khanh cao hứng như vậy làm gì?
Lý Kỳ nghẹn cười, lắc đầu nói:
- Thần đây chỉ là biểu hiện căng thẳng thôi.
Có điều tương phản đó là, biểu cảm của Thái Du, Vương Phủ thì lại ngày càng lo lắng. Bọn họ đã không yêu cầu xa vời đội Hoàng Gia đá tới tỉ số 6-3, chỉ muốn đội Hoàng Gia thắng trận, nếu không như vậy, cho dù là thế hòa, bọn họ vẫn phải thiệt một vạn quan. Còn nếu thắng, bọn họ cũng chỉ là đánh một thế hòa, so với hiệp đầu tiên, đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên mà.
Nhưng mà, thực lực của toàn đội Hoàng Gia dù sao cũng mạnh hơn Tề Vân xã, trong trận chiến tranh đoạt kiểu này, đối với bọn họ lại rất có lợi, quyền giữ bóng cũng luôn bị bọn họ khống chế. Tuy cũng chẳng lập công gì, nhưng điều này cũng dẫn tới các cầu thủ của Tề Vân xã trở nên nôn nóng khác thường, cướp bóng cũng càng thêm hung mãnh.
Có lẽ cũng chính bởi sự nôn nóng của bọn họ, sự liều mạng cướp bóng của bọn họ, cuối cùng vẫn là dẫn đến tuyến phòng thủ của họ đã xuất hiện một lỗ hổng lớn. Hai tiền đạo của đạo Hoàng Gia sao lại bỏ qua cơ hội không dễ gì có được này chứ. Một chuyền một sút, lại thêm một bàn thắng nữa.
Ghi bàn vào thời khắc này thì không nghi ngờ gì là một đòn chí mạng. Người hâm mộ của đội Hoàng Gia lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, tiếng hò hét đinh tai nhức óc, đến cả Tống Huy Tông, Thái Du, Vương Phủ cũng phải hét lên.
Lý Kỳ có chút buồn bực. Tuy rằng cá độ bên kia đã là chắc thắng không thua rồi, nhưng phải biết rằng hắn và Thái Du còn đánh cược hai ngày việc khổ cực đó nha, trời lạnh như vậy, ai muốn ra vùng ngoại ô hứng gió Bắc chứ.
Lúc này, Tề xã trưởng kia cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhà xí, nhưng vừa quay lại sân nhìn thấy tỉ số này, lại thấy thời gian không còn nhiều. Lập tức la hét một tiếng:
- Tại sao có thể như vậy?
Rồi sau đó hai mắt tối sầm, lập tức lăn ra bất tỉnh.
Đội Hoàng Gia dẫn trước một bàn, nhưng cũng không dám lơ là, lại càng không dám mơ xa tới tỉ số 6-3, bắt đầu rút về, cố thủ giữ ưu thế mong manh này.
Bọn họ lui về phòng thủ, bên phía Tề Vân xã cũng thật sự không có cách nào, mặc dù luôn khống chế quyền giữ bóng, nhưng từ đầu đến cuối lại không tấn công.
Mắt nhìn thời gian không còn nhiều, đội Hoàng Gia dường như muốn kết thúc trận đấu này rồi.
Trương Nhất Thủy thấy bóng vẫn không được chuyền tới, lòng nóng như lửa đốt, nghĩ thầm, nếu đã truyền không đến, thì chỉ còn cách mình tự đi cướp lấy. Bỗng nhiên y lùi về phía sau, rồi sau đó lập tức xông lên phía trước, thậm chí y còn không mở miệng đòi bóng, mà bắt lấy cơ hội, cướp bóng về từ chân đội bạn.
Trương Nhất Thủy đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt. Sau khi giành được bóng, y không dừng lại, cũng không để ý những người khác, dựa vào kỹ thuật xuất sắc của chính mình, tả xung hữu đột.
Trương Nhất Sơn cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi, liền bình tĩnh lại, xem xét thời thế, ở bên cạnh chuẩn bị phối hợp tác chiến với Trương Nhất Thủy.
Trương Nhất Thủy cũng là kẻ liều mạng, một mình vượt qua hai cầu thủ phòng vệ củ, chỉ trong chốc lát, đã lên tới sân trên.
- Mau ngăn y lại.
Vương Trạch Vinh lập tức đứng lên chỉ huy.
Trương Nhất Thủy không đợi hàng phòng thủ tiến lên, đưa chân chuyền bóng cho Trương Nhất Sơn, sau đó lại một mình xông lên phía trước. Hiệp trước y không có hành động như vậy, dù sao kịch bản cũng đã sớm sắp đặt xong, vậy nên bây giờ thể lực còn dư thừa.
Hoặc là do thể lực y quá dư thừa, hoặc là lại vì Trương Nhất Sơn đang thất vị dưới sự chèn ép của cầu thủ phòng vệ, dù sao quả bóng cũng bay tới phía sau Trương Nhất Sơn, điều này không khỏi khiến người khác cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà, chính trong lúc quan trọng này, Trương Nhất Sơn đột nhiên lướt chân phải ra sau, hết sức bí mật dùng chân sau chuyền bóng trở lại cho Trương Nhất Thủy, y biết muốn dừng cũng không thể dừng lại.
Đường chuyền này đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Trương Nhất Thủy dường như đã dự liệu được, sớm vào vị trí thuận lợi.
Hai người quả nhiên vô cùng ăn ý.
Trương Nhất Thủy dường như cũng không có ý định dừng bóng, bởi vì thời gian không nhiều, Lưu Hạo Chính đã ngậm chiếc còi trong miệng, phải biết rằng, trong đầu năm nay không có thời gian bổ sung, thấy bóng bay đến, liền nhấc chân sút.
Tất cả mọi người đều nín thở, hoa rơi vào nhà ai chính là quyết định ở cú sút này.
- Ngươi đừng mơ ghi bàn.
Lúc này một bóng đen từ phía sau lao đến, chính là Vương Trạch Vinh kia. Y biết đây chính là đợt tấn công cuối cùng, chỉ cần cản được là sẽ thắng, vậy nên y sớm đã chạy lên từ giữa sân. Tùy cơ hành động, chỉ thấy y trượt dài trên mặt đất.
Bịch.
Chân của hai người gần như cùng lúc đụng tới bóng, cú sút này của Trương Nhất Thủy có thể nói là dùng toàn bộ sức lực, chỉ cảm thấy lực cản quá lớn ở ngang chân, vấp ngã, cơ thể mất cân bằng, dúi người đổ về phía trước.
Khán giả được một phen tiếc nuối.
Vương Phủ và Thái Du đồng thời giơ lên hai nắm đấm, hết sức hưng phấn, tuy rằng bọn họ không thắng tiền, nhưng lại thắng Lý Kỳ và Lý Bang Ngạn, đây cũng là một chuyện vui lớn rồi.
- Còn chưa kết thúc.
Cao Cầu và Tống Huy Tông đồng thời nói.
Thì ra trong khoảnh khắc Trương Nhất Thủy ngã xuống, hoàn toàn không màng đến bản thân, lợi dụng quán tính này, chân trái nhấc lên phía trước, chân sau vừa hay chạm vào bóng, nhưng sức mạnh không lớn, bóng chậm rãi bay sang bên cạnh. Mà y lại ngã cắm đầu xuống đất, trên trán mất một mảng da lớn, máu tươi chảy xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba bóng đen đồng thời nhảy lên phía quả bóng ở trên không, chính là Trương Nhất Sơn và hai cầu thủ sân sau của đội Hoàng Gia. Hiển nhiên, tốc độ và sức bật của Trương Nhất Sơn đều mạnh hơn cả hai người. Nhưng hai người này kiên quyết chắn trước mặt y, không hề có một khe hở nào. Trương Nhất Sơn thì không đánh đầu thẳng vào gôn, mà đánh đầu thật mạnh đưa bóng sang hướng khác, chỉ thấy bóng lại bay về phía Trương Nhất Thủy.
Trong mắt khán giả thì đường chuyền này đúng là tự chui đầu vào rọ. Bởi vì Trương Nhất Thủy hiện giờ vẫn đang nằm trên mặt đất, ngươi truyền cho y, chẳng khác nào nhận thua rồi à. Nhưng đối với Trương Nhất Sơn mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất và duy nhất của y. Điều y có thể làm chính là tin tưởng huynh đệ của mình.
Trương Nhất Thủy hiện giờ hai mắt đã bị máu tươi che mất hơn nửa, trong mơ hồ nhìn thấy quả bóng bay về phía mình, tâm niệm duy nhất trong lòng chính là ghi bàn. Chống hai tay xuống theo bản năng, nhấc người lên, hai chân đột nhiên thò ra trước, từ thế nằm sấp chuyển sang nằm ngửa, chân phải đưa ra quét một đường, không lệch về bên nào, nhằm trúng quả bóng bay tới.
Nhưng do y đang nằm ngửa, nên vì vậy mà tốc độ của bóng cũng vô cùng chậm, lảo đảo bay về phía khung thành.
Kiểu sút gôn này đúng là chưa thấy bao giờ.
Toàn sân đấu lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn theo quả bóng từ từ đi lên.
Không còn nghi ngờ chuyện đây là cú sút quyết định thắng bại.
Toàn trường chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mười hai cầu thủ trong sân đấu.
Gần như cùng một thời gian, cây nhang kia cũng đã cháy hết.
Có lẽ ông trời cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ kích thích, lại cho khán giả xem một trò vui nhỏ nữa. Chỉ thấy quả bóng da đụng vào mép khung thành, bật qua bật lại mấy lần.
Khán giả dõi theo được một phen thót tim.
Đông đông đông.
Cuối cùng quả bóng da cũng rơi xuống. Điều may mắn là, quả bóng rơi xuống phía sau.
- Hô. Vào rồi.
- Vào rồi.
Cầu thủ Tề Vân xã lập tức hưng phấn hét to lên.
Trương Nhất Thủy cũng thở dài một cái, nằm trên mặt đất, há mồm thở dốc, cú sút này y thật sự là phản ứng bản năng, mà bản năng thích đáng này có được từ sự luyện tập không ngừng nghỉ suốt mười mấy năm. Y không có một chút chắc chắn nào, nhưng cũng may trời không phụ người có tâm, vận may đã đứng về phía y.
Nhưng còn chưa kịp thở xong, mấy đồng đội của y đã chạy bổ về phía y, ai nấy đều vui mừng sung sướng.
- Tuyệt đẹp, tuyệt đẹp. Bàn thắng này thật sự là quá đẹp.
Tống Huy Tông lắc đầu, cảm thán vạn phần, ông ta thật sự không ngờ rằng, hoá ra quả bóng này còn có thể đá như vậy.
Lý Kỳ cười ha hả, quay sang Thái Du nói:
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Bang Ngạn hiếu kỳ nói:
- Cảm tạ cái gì?
Lý Kỳ cười mà không nói.
Thái Du mặt sắp chuyển sang màu gan lợn. Một vạn quan này lại không cánh mà bay như vậy. Nhưng món tiền này cũng vẫn là chuyện nhỏ, dù sao cũng không phải một mình gã ta gánh vác, còn có đám người Vương Phủ nữa, chỉ là không thể làm gì được Lý Kỳ, điều này khiến gã ta vô cùng thất vọng.
Vương Phủ cũng là cảm thấy tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt lại hướng về bên phía Tề Vân xã, trong mắt hiển thị rõ sự phẫn nộ.
Tề xã trưởng kia thật là oan uổng, kéo lê đôi chân mềm nhũn, trận đấu này lại đá thành như vậy, vốn dĩ là mặt như tro tàn, nhưng cú sút cuối cùng này lại khiến y quên đi mọi thứ ngoài sân, dường như đã tìm lại được cảm xúc mãnh liệt lúc đó, mà cũng đứng dậy hoan hô.
Không đúng, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc, coi như thua tiền. Nếu có thể khiến tên tiểu tử này ra ngoại ô hứng gió bắc hai ngày. Thái Du bỗng nhiên nói:
- Hôm nay là thế hoà, tính sao?
Về điểm này, Tống Huy Tông cũng hết sức tò mò, không khỏi nhìn phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Nếu là thế hoà, thì phải dựa vào sút phạt đền để phân thắng bại.
Sút phạt đền thì phải vào trận đấu loại mới đưa ra, Lý Kỳ cũng lười đưa ra hiệp phụ gì đó, chỉ cần trận đấu kết thúc, nếu như thế hòa, cứ bước luôn vào lượt đá phạt đền, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng có thế hòa, đây là lần đầu tiên.
- Sút phạt đền?
Lý Kỳ chỉ tay về phía đường kẻ đỏ ở giữa sân, nói:
- Sút phạt đền thật ra rất đơn giản, chỉ là hai bên luân phiên cử người đứng trước đường kẻ đỏ sút bóng. Trong 5 bóng đầu tiên, ai sút vào nhiều hơn thì người đó thắng. Nếu như lại hòa, thì sút thêm một vòng định thắng bại.
- Ồ, thì ra là như vậy, nghe có vẻ cũng thú vị đó.
Tống Huy Tông khẽ mỉm cười. Ông ta vẫn rất có niềm tin đối với đội Hoàng Gia, dù sao xét về thực lực tổng thể thì đội Hoàng Gia vẫn mạnh. Nhưng ông ta lại bỏ qua một nguyên tố then chốt, chính là tố chất tâm lý. Hai đội chắc đều chưa từng sút phạt đền, ai thắng ai bại cũng thật khó nói.
Đây là có ý gì, hồi hộp muốn chết, người có bệnh tim chắc không thể xem nổi. Lý Kỳ chẳng có chút thiện cảm nào đối với kiểu sút phạt đền này, không khí thật sự quá căng thẳng.
Những khán giả này cũng biết đến sút phạt đền, nhưng cụ thể là cái gì thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng bầu không khí đã dần dần trở nên căng thẳng.
Chỉ một lát sau, trận quyết chiến cuối cùng đã bắt đầu. Cầu thủ của hai đội cũng đã đi vào sân.
Người đầu tiên đi lên phía trước là Vương Trạch Vinh đội Hoàng Gia. Hiển nhiên bọn họ hy vọng cú sút đầu tiên cũng lấy được điềm tốt, ổn định quân tâm. Lần này sút phạt đền tuy không có người thủ môn, nhưng vòng lưới lớn như vậy, hơn nữa lại ở trên cao, độ khó không những không giảm, ngược lại còn tăng lên không ít.
Vương Trạch Vinh liên tục hít thở sâu, cố gắng thả lỏng tâm trạng của bản thân. Trên vai y đang gánh vác trọng trách, mà những toàn bộ những khán giả kia cũng đứng dậy, lẳng lặng nhìn vào sân đấu, không dám có chút ồn ào, sợ quấy rầy các cầu thủ trong sân.
Nhấc chân sút bóng.
Bóng vào.
Tống Huy Tông hưng phấn vung quyền, nói:
- Hay.
Cầu thủ số 3 kia thở phào một cái, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ tay cùng với các đồng đội.
Tề Vân xã cũng không dám chậm trễ, lượt đầu tiên đã cử ra Vương bài Trương Nhất Sơn.
Trương Nhất Sơn cũng không phụ sự kỳ vọng. Rút được một bàn đầu tiên cho Tề Vân xã.
Tiếp theo, số 2 đội Hoàng Gia tiếc nuối sút chệch ra ngoài.
Một tràng âm thanh tiếc nuối vang lên.
Không phải là độc nhất vô song, đợt thứ hai của Tề Vân xã cũng không thành công.
Theo tiến triển của trận đấu, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Bao gồm cả đám người Tống Huy Tông ở trong phòng, tất cả mọi người trong sân đấu đều nín thở. Lý Kỳ mặc dù đã trải qua nhiều trường hợp mưa to gió lớn, cũng không phải lần đầu tiên xem quyết chiến sút phạt đền. Có điều hắn còn căng thẳng hơn lần xem quyết chiến sút phạt đền lần trước nữa. Dù sao thì thắng bại này cũng có quan hệ rất lớn với hắn, nắm chặt hai tay, đột nhiên cảm thấy tay áo bên phải bị ai đó níu lấy. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Bang Ngạn đang căng thẳng ôm lấy tay phải của hắn.
Lão già ngươi, muốn ôm thì ngươi ôm thái tử kìa, ôm ta làm cái gì. Lý Kỳ vội vàng rút tay lại, nhưng Lý Bang Ngạn lại không hề phản ứng, hai tay vẫn giữ nguyên như cũ, động tác này thật là quái dị
Kế tiếp, ba người đội Hoàng Gia sút vào hai quả, mà hai người của Tề Vân xã đi lên chỉ sút vào một quả, bị dẫn trước 3-2.
Bầu không khí căng thẳng giống như ác ma ăn mòn tâm gan của mỗi người, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của bọn họ.
Áp lực lại tập trung vào người cuối cùng lên sân, Trương Nhất Thủy.
- Đừng vào, đừng vào.
- Nhất định phải vào, nhất định phải vào.
Thái Du và Lý Kỳ hai người đồng thời lẩm bẩm kết quả trái ngược nhau.
Trương Nhất Thủy đứng trước vạch đỏ, vuốt mặt mấy cái, lại ngửa lên hít thở, đầu hơi cúi xuống, chạy lấy đà, nhấc chân sút bóng.
Chính trong khoảnh khắc này, rất nhiều người đã bịt hai mắt, khán giả mà còn như vậy, suy ra là biết ngay áp lực mà mấy cầu thủ đó phải chịu lớn thế nào.
Bóng bay ổn định tới vòng lưới.
- Rống…
Một trận kinh hô vang lên.
Lúc này mấy người kia mới mở mắt ra, có người lớn tiếng gào rú, có người lại thở dài không ngừng.
- Trận này thật sự là quá căng thẳng.
Tống Huy Tông hơi nhúc nhích một cái, vẫy tay, tâm phúc Lương Sư Thành lập tức bưng tới một chén rượu. Tống Huy Tông uống một hơi cạn sạch, lúc này mới dịu lại, nhưng vòng đấu lại căng thẳng hơn cũng đã đến rồi.
Cầu thủ hai bên mặt người nào cũng đẫm mồ hôi, cuối cùng bọn họ cũng được biết đến nỗi khổ của quyết chiến sút phạt đền này. Mặc dù không cần phải hao phí quá nhiều thể lực, nhưng áp lực tâm lý phải gánh chịu, còn vượt xa sự mệt mỏi của thân thể. Thân thể đã bắt đầu đờ đẫn, thứ đang thi đấu bây giờ chính là tố chất tâm lý.
Phịch một tiếng.
Cú sút đầu tiên của đội Hoàng Gia trúng vào ván gỗ, có thể thấy áp lực lớn đến cỡ nào.
Một trận ồ lên vang lên.
Tống Huy Tông cũng phải tiếc nuối một tiếng. Còn Vương Phủ, Thái Du sắc mặt càng tái nhợt, dường như mấy cái lều trại vô cùng bẩn thỉu đã ở đang vẫy tay với bọn họ rồi.
Cơ hội của Tề Vân xã tới rồi.
- Nhất Sơn, trông cậy ở ngươi.
- Ta cũng không muốn lên đó chịu tội thêm nữa.
Trương Nhất Sơn mang theo lời chúc phúc của đồng đội đi lên phía trước. Y đứng trước vạch đỏ, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, nhớ lại sự nỗ lực của bọn họ trong năm qua, trong lòng càng trở nên kiên định hơn, cũng càng thoải mái hơn, đột nhiên hai mắt mở to, hai bước nhỏ, một cú sút.
Lần này dường như tất cả mọi người đều bịt mắt lại, không dám nhìn. Đến cả Vương Phủ và Thái Du, Lý Bang Ngạn cũng đều ăn ý xoay người sang chỗ khác.
Quả bóng da mang theo hy vọng, nỗ lực, vinh dự này vẽ một đường cong tuyệt mỹ, bay về phía vòng lưới.
Bóng vào! Tiếng còi vang lên.
Trận ác chiến này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tất cả mọi người đều được giải thoát.
Lý Kỳ giơ cao hai tay, cuối cùng trên mặt cũng lộ rõ vẻ kích động. Ta nói rồi mà, Vương Phủ, vận may của ngươi cũng nên kết thúc rồi.
- Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi.
Trương Nhất Sơn nhảy cẫng lên, để thân thể tự do ngã xuống đất. Đây là một kiểu phóng thích đau đớn đó. Và đồng đội, huynh đệ của y cũng dang rộng hai tay xông tới, những giọt mồ hôi đã biến đâu hết, tất cả mệt mỏi đều mất tăm mất tích, chỉ còn lại niềm vui, tình cảm mãnh liệt đến mức phát khóc.
Cầu thủ bên phía đội Hoàng Gia thì lại cúi đầu, thậm chí có vài người còn ngồi khóc trên mặt đất, vị trí thứ hai đúng là sự đau khổ nhất.
Điều này cũng đã chứng minh thi đấu vĩnh viễn vẫn là việc tàn khốc.
Khán giả toàn trường cuối cùng cũng được giải thoát khỏi bầu không khí căng thẳng, bắt đầu đứng lên vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng trận đối chiến tuyệt vời này.
Tống Huy Tông cũng vỗ tay, nói:
- Tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời.
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy! Thật ra trận đấu này không có người thua, bọn họ đều rất cố gắng chiến đấu.
Lý Bang Ngạn cười ha hả nói:
- Cũng không hẳn là như vậy.
Lý Kỳ sửng sốt, thấy ánh mắt của ông ta nhìn về phía Vương Phủ, Thái Du. Lập tức phản ứng lại, quay đầu về Thái Du, nói:
- Thế thì cũng không phải, làm việc thiện cũng là một công đức, Anh Quốc Công, ta đây là đang giúp ngươi thăng thiên đó.
Thái Du, Vương Phủ lần này thật sự là tiền mất tật mang, tiền không có vớt vát được, còn đem mình đi nộp mạng, mắt không khỏi lộ vẻ hung dữ.
Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, cười nói:
- Nhưng ta tin là mấy tên lưu dân kia chắc không dám làm phiền Anh Quốc Công dựng lều trại cho bọn họ, chuyện này chắc phải tổn thọ vài năm. Thế này đi, Anh Quốc Công, ngươi hãy phái người đi nộp ba mươi cái lều là được rồi.
Hắn đây cũng chẳng phải là khoan dung độ lượng gì, hắn vẫn lo là nếu làm quá lên, tên này sẽ không màng tất cả để báo thù huynh đệ họ Trương.
Tống Huy Tông vốn dĩ cũng hơi ngượng, giờ thấy Lý Kỳ đã nói rồi, vội vàng cười nói:
- Lý Kỳ nói rất đúng, chúng ta lấy làm việc thiện làm đầu, làm như thế là thỏa đáng nhất.
Lý Bang Ngạn thấy thế, cũng nói vội vàng:
- Vương tướng, ta cũng không dám để ông đích thân đi, ông cũng phái người nộp ba mươi lều trại cho đám lưu dân đó là được.
Trong lòng Thái, Vương hai người là đủ loại cảm giác lẫn lộn, đã thua tiền, thể diện cũng mất, còn phải nhận sự bố thí sỉ nhục này, chuyện bực mình hơn nữa là, bọn họ vẫn phải nói một tiếng cảm ơn. Ngày hôm nay đúng là không thể nào qua nổi.
Cao Cầu nghe xong cũng thở phào một cái. Ông ta cũng sợ là Lý Kỳ sẽ đắc thế không tha người, mượn sự uy nghiêm của hoàng thượng, bức ép Thái, Vương hai người ra ngoại ô dựng lều trại. Dù sao thì hai người này cũng đều là nhất phẩm đương triều, dù là ai cũng khó mà chấp nhận.
Kế tiếp chính là thời điểm trao giải. Trải qua một cuộc đàm luận của đám người Tống Huy Tông, cuối cùng vẫn quyết định Trương Nhất Thủy đạt được danh hiệu cầu thủ có giá trị nhất này, và chiếc cúp kia cũng được mệnh danh là cúp Trương Nhất Thủy.
Cao Cầu đem cúp Cao Cầu trao cho Tề Vân xã, còn Tống Huy Tông thì tận tay đem chiếc ủng bạc trao cho Trương Nhất Thủy, hơn nữa còn thân thiết khen ngợi cú sút cuối cùng của y. Thậm chí còn có ý để huynh đệ họ Trương vào hoàng cung đá mấy trận cùng ông ta. Điều này khiến huynh đệ họ Trương thấy lo sợ vì được sủng ái. Sau đó, ông ta còn cổ vũ đội Hoàng Gia của ông ta một lượt, và còn cho sự tán thưởng rất cao. Hành động này của ông ta cũng khiến Vương Phủ, Thái Du có chút kiêng kị trong lòng, ít nhất thì bọn họ cũng không dám báo thủ huynh đệ họ Trương lộ liễu.
Huynh đệ họ Trương đồng thời giơ cao chiếc cúp, toàn trường lập tức sôi nổi, nghênh đón sự kiện lớn nhất trong ngày hôm nay.
Đối với những dân chúng này mà nói, đây không chỉ là thắng lợi của Tề Vân xã, mà cũng là thắng lợi thuộc về bọn họ. Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên trong trận đấu quan- dân, dân chúng là người cười đến cuối cùng.