Kệ chết hay không, lời này vừa nói xong, đột nhiên trong sân lại là một phen chấn động, khán giả đưa mắt nhìn. Hóa ra đội Hoàng Gia lại ghi thêm một bàn, tỉ số được tăng lên 2-0.
Không thể tưởng tượng được. Lý Bang Ngạn đã khóc thật sự. Nếu như Vương Phủ cho ông ta thêm một cơ hội, có lẽ ông ta sẽ thật sự không màng thể diện, hủy bỏ việc đánh cược.
Lý Kỳ gãi gãi đầu nói:
- Rốt cuộc hôm nay Tề Vân xã sao thế? Sao lại bị đánh mà không có sức chống trả thế này?
Lý Bang Ngạn càng nghe càng nghi hoặc, không khỏi liếc nhìn Vương Phủ, Thái Du hai người, lòng nghĩ, phải chăng trong này có mưu mẹo? Thử xem thêm rồi hãy nói.
Trong sân, bên phía đội Hoàng Gia vui mừng nhày nhót, còn bên phía Tề Vân xã lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như kết quả này được được dự liệu từ trước rồi.
Trương Nhất Sơn nói với đệ đệ:
- Nhất Thủy, chúng ta nên ghi bàn rồi.
Trương Nhất Thủy ừ một tiếng, thở dài:
- Đây rốt cuộc là đá kiểu gì chứ, thật là uất ức.
Đúng lúc Lý Bang Ngạn cảm thấy chiến thắng cách mình càng lúc càng xa, huynh đệ họ Trương đột nhiên bắt đầu phản kích lớn, bằng sự ăn ý của hai người, Trương Nhất Sơn ghi một bàn thắng, rút ngắn tỉ số.
Việc này khiến cho Lý Bang Ngạn hưng phấn hơn hẳn, sắp bay lên tới nóc nhà rồi.
Đám người Vương Phủ, Thái Du tuy cười nhưng không nói gì.
Quả nhiên, chỉ qua chưa đầy một khắc, đội Hoàng Gia lại ghi thêm một bàn. Lý Bang Ngạn lập tức héo rũ.
Nhưng Trương Nhất Sơn lại lập tức rút ngắn tỉ số. Lần này lại khiến Lý Bang Ngạn dấy lên tia hy vọng thắng lợi. Trận so tài này quả thật là hết sức căng go. Lý Kỳ sợ nếu qua vài lần như thế này, Lý Bang Ngạn nhất định sẽ mắc bệnh tim mất thôi.
Đúng lúc Lý Bang Ngạn đang nhảy nhót không ngừng ngừng, tiếng còi chấm dứt hiệp đấu đầu tiên vang lên.
Hiệp đấu đầu tiên này chỉ theo đuổi sự hoa lệ, gần như một nửa thời gian đều là đối công, xem ra có vẻ rất hay. Chỉ một một quả bóng da nho nhỏ đó bọn họ đã thi đấu thật hay, hơn nữa tỉ số cũng khá sát sao, khán giả cũng xem hết sức say mê. Tiếng vỗ tay không dứt bên tai, đối với hiệp đấu sau càng tràn đầy sự mong đợi.
3-2.
Vương Phủ, Thái Du mỉm cười, vừa rồi bọn họ thấy Lý Kỳ nói chuyện có vẻ như ám chỉ điều gì khác, còn lo lắng Lý Kỳ đã phát hiện ra. Bây giờ thấy hiệp đầu tiên đều đang tiến hành đúng như kế hoạch của bọn họ, cũng đã hoàn toàn yên tâm rồi, điều quan trọng hơn là, hai vạn quan đã tới tay rồi.
Tỉ số này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Lý Bang Ngạn. Vẫn còn có hy vọng, dù sao cũng không cách biệt quá lớn, nhưng trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm không yên.
Lý Kỳ buồn bực thở dài, nói:
- Hoàng thượng, thần đi nhà xí.
Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:
- Sao khanh cứ phải đi nhà xí trong lúc nghỉ giải lao thế?
Ta đi nhà xí mà người cũng quản, quản hơi nhiều chuyện rồi đó. Lý Kỳ kể khổ nói:
- Hoàng thượng, lúc nãy thần quá hồi hộp, đã uống đến mấy chén trà, bây giờ phải đi nhà xí gấp.
- Ách… Khanh đi đi.
- Vâng.
Phòng nghỉ của Tề Vân xã, không khí yên tĩnh, mặt người nào người nấy không chút biểu cảm, một chút cảm giác hưng phấn cũng không có. Mấy hạ nhân chuyên châm trà rót nước đưa cho bọn họ mỗi người một chén nước, và một cái khăn. Tề xã trưởng nhận nước trà, nói:
- Các ngươi có thể đi rồi, chúng ta phải bố trí chiến thuật.
Đám hạ nhân gật đầu, rồi rời đi.
Đợi đám hạ nhân kia đi rồi, Tề xã trưởng liền cười lớn nói:
- Mọi người đều đá rất tốt, chúng ta cứ đá theo kế hoạch ban đầu là được, không cần để ý quá nhiều, những vinh dự này, sớm muộn chúng ta cũng sẽ đạt được.
Một người đột nhiên nói:
- Nhưng mà xã trưởng, nếu thua thì chúng ta không thể tham gia đại hội thi đấu toàn quốc, hơn nữa Nhất Sơn, Nhất Thủy thực lực vượt trội, bọn họ tuyệt đối có cơ hội giành được danh hiệu cầu thủ có giá trị nhất kia, nếu chiếc cúp đó được đặt tên của bất kỳ người nào trong hai bọn họ, đó cũng là vinh dự của Tề Vân xã chúng ta, hơn nữa qua hôm nay, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Tề xã trưởng trừng mắt nhìn y, trầm giọng nói:
- Có phải ngươi không muốn đợi nữa không?
Người nọ vội nói:
- Không không không phải, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi, xã trưởng đừng tưởng thật.
Trương Nhất Sơn đột nhiên đứng lên nói:
- Ta phải đi nhà xí.
Xã trưởng kia dường như có chút hổ thẹn với Trương Nhất Sơn, ôn tồn nói:
- Ngươi đi đi.
Trong một căn phòng khác, Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu hai tên đang ngồi xổm uống rượu đánh rắm, vẻ mặt buồn rười rượi.
Đột nhiên, một hạ nhân đi vào. Hạ nhân này chính là một trong những người vừa đi ra từ phòng nghỉ của Tề Vân xã.
Cao Nha Nội hỏi:
- Sự tình làm thế nào?
Hạ nhân kia cung kính nói:
- Chuyện Nha Nội dặn dò, tiểu nhân sẽ dám chậm trễ, đã thỏa đáng hết rồi, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy ba người họ đã uống.
Cao Nha Nội gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Hồng Thiên Cửu giơ tay lên, lấy thỏi bạc trong túi ra, cười nói:
- Cái này thưởng cho ngươi. Ngươi có thể ra ngoài rồi.
Hạ nhân kia nhận được bạc, hai tay đều run rẩy, vội vàng tạ ơn, sau đó thì đi ra ngoài.
Hồng Thiên Cửu lo lắng nói:
- Ca ca, Tả vân tán của huynh hữu hiệu chứ? Sao trước đây đệ chưa từng nghe nói đến loại thuốc này?
Cao Nha Nội lạnh lùng cười nói:
- Đệ cứ yên tâm. Tả vân tán này là ta nhờ người mua về từ Kim Lăng, dược hiệu so với loại chúng ta dùng trước đây còn mạnh hơn nhiều. Đảm bảo ba tên điều nhân hôm nay sẽ không ra khỏi nhà xí. Chỉ đáng tiếc bên đội Hoàng Gia có người phục vụ riêng, mà cha ta lại quá lo lắng, hoàng thượng sẽ phái người tới điều tra, bằng không chúng ta đã đem thuốc qua bên đó, hiệp sau bọn họ còn đá con khỉ, tất cả đều ngồi trong nhà xí hết rồi.
- Nói như vậy, trận đấu cũng không quá vô vị rồi. Chỉ cần không phải 6-3, là chúng ta thắng.
Hồng Thiên Cửu mắt sáng ngời, cười gian xảo nói:
- Nếu có thể bỏ thêm một ít Trọc kê tán vào trong này, vậy thì càng thú vị hơn nữa.
Cao Nha Nội ghê tởm nói:
- Tiểu Cửu, đệ đừng nhắc đến Trọc kê tán với ta, lần trước ở Thang Âm, làm ta ghê tởm tới ba ngày không ăn nổi cơm, miễn đi, miễn đi.
Hồng Thiên Cửu đảo mắt, cười ha hả nói:
- Ca ca, huynh biết chuyện tàn độc nhất thiên hạ là gì không?
Cao Nha Nội chẳng suy nghĩ gì, liền nói:
- Tất nhiên là Phong nương tử và tên Lý Kỳ kia.
Tên tiểu ma vương Hồng Thiên Cửu này cũng không khỏi toát mồ hôi, nói:
- Ngoài trừ cái này ra.
Cao Nha Nội lắc đầu nói:
- Ta đây không biết, đệ nói là cái gì?
Hồng Thiên Cửu cười gian nói:
- Tất nhiên là muốn đi ngoài, mà không tìm thấy nhà xí.
Cao Nha Nội gãi gãi cằm nói:
- Ý của đệ là?
Hồng Thiên Cửu trừng mắt nhìn nói:
- Nếu hai kẻ kia đã là người của Vương Tuyên Ân, chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ, lát nữa chúng ta kêu người chiếm hết hầm cầu, xem bọn họ làm thế nào?
- Hay lắm! Hay lắm!
Cao Nha Nội cười ha hả, nói:
- Chỉ bằng uy lực của Tả vân tán của ta, bọn chúng chắc chắn sẽ ra quần hết, ha ha, ta sẽ đi dặn dò đám Tiểu Thiên làm, Tiểu Cửu, chiêu này của đệ thật là quá hay.
Lý Kỳ vừa từ nhà xí bước ra, “vừa hay” gặp Trương Nhất Sơn đi tới, cười nói:
- Ơ, là Nhất Sơn à. Hiệp đầu tiên các ngươi đá hay lắm, thua một bàn có đáng là gì.
- Đại nhân quá khen rồi.
Trương Nhất Sơn vuốt cằm, mắt liếc quanh một cái, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, nếu như chúng tôi thật sự làm thế này, ngài có thể đảm bảo là huynh đệ chúng tôi sẽ không bị báo thù chứ?
- Đâu có, đâu có, người khiêm tốn quá rồi.
Lý Kỳ nói rồi đột nhiên hạ giọng:
- Ngươi cứ yên tâm. Đợi trận đấu kết thúc, Thái úy sẽ thu nhân hai huynh đệ các ngươi làm đồ đệ. Nếu như các ngươi đồng ý, thậm chí có thể vào ở trong phủ Thái úy, có Thái úy bảo vệ các ngươi. Nếu kẻ nào muốn báo thù các ngươi, thì cũng phải nghĩ kĩ mới được. Các ngươi có ra sức đá cũng vậy thôi, thắng thua cũng không quan trọng, nhưng phải không thẹn với lương tâm, không phụ sự nỗ lực trong những ngày này là được.
Trong lòng lại nghĩ, chỉ cần các ngươi không phóng thủy, tỉ số cũng không thể là 6-3.
- Có lời này của đại nhân, thì Nhất Sơn yên tâm rồi.
Trương Nhất Sơn chắp tay nói:
- Xin thứ lỗi không tiếp chuyện được rồi.
- Cứ tự nhiên.
- La la la…
Lý Kỳ tâm trạng cực tốt, khẽ hát vài tiếng, đang lúc muốn về phòng riêng, nhưng khi hắn vừa mới bước tới đường đi vào trong thì bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người lén lén lút lút đi đến, sắc mặt hắn căng thẳng, vội vàng xoay người chuồn đi.
- Lý Kỳ (Đại ca).
Lưng vừa mới quay đi, phía sau đã truyền đến giọng nói của Cao Nha Nội và Cửu Thiên Hồng.
Sao lúc nào ta cũng như thế này? Đi đến đâu cũng đụng phải hai tên rắc rối này. Lý Kỳ đành quay người lại, đợi hai người đến gần, nhỏ giọng nói:
- Chuyện của các ngươi thế nào rồi?
Cao Nha Nội cười hắc hắc, nói:
- Chuyện nhỏ như này, sao có thể làm khó được Nha Nội đây, đảm bảo là thuốc công hiệu.
Về phương diện này, Lý Kỳ vẫn rất tin tưởng đối với y, nói:
- Vậy tốt. Ta phải đi trước đây, trận đấu sắp được bắt đầu rồi.
- Đừng mà.
Cao Nha Nội cười ha ha, nói:
- Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi xem một trò thú vị.
Hồng Thiên Cửu cười gian nói:
- Đại ca, huynh tuyệt đối đừng khách khí với đệ.
Ta khách khí con khỉ. Lý Kỳ hồ nghi nhìn hai người, miệng mới hé ra, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị hai người đẩy đi về phía sau.
- Ay ay ay, hai ngươi đừng đẩy mà, ta đi là được chứ gì.
Hồi lâu.
Lý Kỳ ngồi xổm trong một góc, buồn bực nói:
- Ta nói hai ngươi điên rồi phải không? Không dưng lại chạy đến cạnh nhà xí làm gì?
Cao Nha Nội phất tay nói:
- Ngươi trước đừng lên tiếng, cứ đợi đi rồi ngươi sẽ biết.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Hiệp đấu sau đã sắp bắt đầu rồi. Hoàng thượng còn đang chờ ta nữa.
Hồng Thiên Cửu ngô nghê nói:
- Đợi huynh làm chi?
- Ách. . . Không có gì.
Một lát sau, trước tiên là nghe thấy hai tiếng rên rỉ, sau đó thì thấy hai người vội vàng hấp tấp chạy vào.
Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Đến rồi, đến rồi.
Lý Kỳ căng mắt nhìn. Người tới chính là hai người chủ lực hiệp sau của Tề Vân xã, chỉ thấy hai người che bụng, khom lưng, mặt vặn vẹo đến sắp biến dạng. Không khỏi không bật cười. Nói:
- Các ngươi muốn cho ta xem cái này à, ta rất có lòng tin đối với các ngươi, không cần tới đây.
Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói:
- Huynh lại nhìn sẽ biết.
Lý Kỳ tò mò nhìn lại, chỉ thấy hai người kia nhằm thẳng về phía nhà xí, mà xông vào, nhưng mỗi một cái nhà xí đều đóng chặt cửa.
Đông đông đông.
- Có người.
Đông đông đông.
- Có người.
- Ôi, ôi, sao mà tất cả đều kín người hết rồi, vị kia lão huynh ở bên trong kia, ngươi còn muốn ngồi tới bao lâu đây.
- Không biết.
- Nhanh lên đi, ta nhịn không nổi rồi.
- Hắc. Việc này có thể mau sao? Ngươi an tâm mà chờ đi.
- Bên ngoài ầm ĩ chuyện gì đó? Thật là, làm ảnh hưởng đến việc ta đi ngoài rồi.
- Lão huynh à, hay là ngươi hãy nhường trước đi.
- Việc này có thể nhường được sao?
Phốc phốc.
Một tiếng rắm vang lên.
Lý Kỳ nhìn bộ dạng hai người kia, không khỏi bật cười, chiêu này thật đúng là chế nhạo, nhỏ giọng nói:
- Ở trong nhà xí đều là người của các ngươi à?
Cao Nha Nội ha hả nói:
- Chính là đám Tiểu Thiên. Hai tên này vậy mà lại giúp cho Vương Tuyên Ân đối đầu bọn ta, ta phải chính đốn lại bọn chúng cho tốt.
Hai người kia đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng lên, đau khổ muốn chết.
Lý Kỳ bỗng nhiên nói: -
- Hình như còn thiếu một người nữa.
Cao Nha Nội nhíu mày. Nói:
- Đúng rồi, vẫn còn một người. Chẳng lẽ tên hầu kia đã quên?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Không thể đâu. Chúng ta đã dặn đi dặn lại, kêu đám hạ nhân đó rắc Tả Vân Tán của ca ca vào chén của ba người bọn họ.
Vừa dứt lời. Thì thấy lại có một thêm người vội vã đi đến. Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Đến rồi, đến rồi, ha ha, người này đến là đông đủ.
- Xã trưởng?
- Các ngươi cũng ở đây à?
Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Giờ khắc này tâm hồn của bọn họ tương thông, cảm nhận sâu sắc được chuyện đau khổ nhất trên đời.
- Ôi, ôi. Ta nhịn không nổi.
Ngữ khí của xã trưởng cũng không tốt được như hai tên thủ hạ, ra sức gõ cửa, nói lớn:
- Mau lên, mau lên.
Nhưng ngữ khí của người ở bên trong càng ngang ngược hơn:
- Ngươi hét cái gì? Có tin lão tử đánh ngươi không?
Xã trưởng nhất thời chột dạ, thầm nghĩ, chắc bên trong không phải là đại nhân vật gì đó chứ. Nhưng cái bụng trướng đau thì không để y suy nghĩ nhiều.
Phù phù phù.
- Ôi.
Một người hai chân khẽ cong, xấu hổ vô cùng nói:
- Ta nhịn không nổi.
Nói xong y liền chạy ngay ra ngoài.
Hai người còn lại liếc nhìn nhau một cái, cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Đợi ba người vừa ra ngoài, ba người ở trong góc thật sự không nhịn nổi, bật cười ha hả. Lý Kỳ cười nói:
- Chủ ý này là Tiểu Cửu nghĩ ra đúng không?
Hồng Thiên Cửu vò đầu cười mà không nói.
Lúc này, đám người Lục Thiên cũng đi ra, cười nịnh nói:
- Nha Nội, đệ làm việc này thế nào?
Cao Nha Nội phất tay nói:
- Các ngươi nghỉ ngơi một lát là được, Tả Vân Tán của ta uy lực không chỉ có vậy, lát nữa tiếp tục vào trong đợi đi.
- A.
Đám người Lục Thiên đều là ngu ngốc.
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói:
- Lý đại ca, sao huynh cứ phải đợi tới hiệp sau mới động thủ, sao không hạ thủ ngay lúc mới bắt đầu, nếu như vậy, chúng ta có thể kiếm nhiều hơn mà.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng nếu chúng ta đã nghĩ đến việc lợi dụng thời gian giải lao để động thủ, vậy thì đối phương cũng có thể nghĩ được, giả dụ bọn họ thấy hiệp đầu tiên không thích hợp, nhất định sẽ làm gì đó, nếu như vậy, thì chúng ta sẽ bị động, bây giờ chúng ta đa đứng ở thế bất bại rồi, ngươi đã biết đủ rồi.
Trở lại phòng riêng, Tống Huy Tông liền hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi đi nhà xí mà sao lâu như vậy?
Lý Kỳ nửa thật nửa giả nói:
- Hoàng thượng có điều không biết, cũng không biết hôm nay có gió gì thổi, nhà xí làm ăn cực kỳ tốt, thần phải xếp hàng rất lâu mới có thể giải thoát, các vị, nếu các vị muốn đi nhà xí, thì đi nhanh đi, để trễ là không có chỗ đâu.
Nói tới đây hắn lại không nhịn được mà lén cười trộm một cái.
Tống Huy Tông nghe hắn nói lung tung, liếc nhìn hắn vẻ không vui, vung tay nói:
- Ngồi đi.
Lý Kỳ cười ha hả, đi tới, đưa mắt liếc nhìn Cao Cầu một cái, Cao Cầu hơi hơi hé mắt, trong mắt phát ra một ánh nhìn đầy vẻ mong đợi.
Một lát sau, hiệp đấu sau cuối cùng cũng bắt đầu, Lý Kỳ đưa mắt hướng về phía Tề Vân xã, chỉ thấy ba người hồi nãy đã thành tôm tép yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, ngồi thở phì phò trên ghế.
Rất nhanh, cầu thủ của hai đội đã đi lên đến sân đấu. Nhưng toàn bộ hai chủ lực trong hiệp sau của Tề Vân xã đều được thay đổi, do hai người bề ngoài khôi ngô thay thế bổ sung.
Lý Bang Ngạn hiện giờ đúng là vô cùng căng thẳng, nhìn thấy Tề Vân xã đã thay người, hoảng sợ nói:
- Sao bên Tề Vân xã lại thay người rồi, ôi, sao có thể dễ dàng thay người bừa bãi được.
Tên ngu ngốc nhà ngươi, nếu như không thay người, thì các ngươi xong rồi. Lý Kỳ cười nói:
- Tả tướng, hiệp đầu hai người đó biểu hiện bình thường, không có gì nổi bật, nghĩ tất xã trưởng đã không nhìn thêm được nữa, dứt khoát thay người thử xem.
Lý Bang Ngạn gật gật đầu nói:
- Có lý, có lý. Cứ phòng thủ như ở hiệp đầu, còn không bằng trẻ con, hy vọng hai người thay thế sẽ khá hơn, a, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi, các ngươi còn đi đâu thế hả?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy xã trưởng dẫn theo hai người kia lại nhằm thẳng đường ra phía sau mà chạy, khóe miệng co lại, Tả Vân Tán của hai tên tiểu tử kia cũng quá kinh khủng rồi đó. Tạ trời tạ đất, y không có sử dụng đối với mình.
Vương Phủ, Thái Du nhìn thấy cảnh tượng này, đều nhướn mày, trong lòng có một cảm giác không ổn. Nhưng cụ thể là cái gì, bọn họ lại không thể nói rõ ràng.
Tiếng còi vang lên, hiệp đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Lần này là do Tề Vân xã bên kia trước mở bóng, điều kỳ lạ là, lần này bóng không quá giữa sân, trực tiếp do hai người phía sau đẩy lên.
Trương Nhất Sơn khác hẳn so với hiệp đầu tiên, tràn trề sức lực, một mình tách ra, tăng tốc chạy về phía trước, ngoắc tay nói:
- Bên này.
Hàng phòng thủ của đội Hoàng Gia sắc mặt căng thẳng. Kịch bản không phải tiến hành như vậy mà. Trong nhất thời, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào phía Trương Nhất Sơn. Cầu thủ số 7 vừa được thay vào, chạy từng bước lớn lên phía trước sân đấu, nhưng người y chuyền bóng tới không phải là Trương Nhất Sơn, mà là Trương Nhất Thủy ở bên trái.
Không xong.
Cầu thủ phòng ngự chắn Trương Nhất Thủy nhất thời không chú ý, bị Trương Nhất Thủy vượt qua một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng vọt tới.
Trương Nhất Thủy đỡ bóng bằng ngực, xoay người một cái, khủy tay trái bí mật đánh mạnh về phía sau một tấc, cầu thủ phòng vệ chỉ cảm thấy đau ở trước ngực. Chính trong một chút xíu này, Trương Nhất Thủy nhẹ nhàng đột phá xông lên, nhằm thẳng khung thành mà chạy tới. Mà bước chân của cầu thủ phòng vệ kia rõ ràng chậm hơn một nhịp, trên mặt lộ rõ sự tức giận.
Lưu Hạo Chính đứng ở một bên khác, lại thêm nguyên nhân về góc độ, tuy nhìn ra một số manh mối, nhưng lại không thể khẳng định, ra dấu tay với trọng tài phụ ở phía bên trái, trọng tài phụ kia lắc đầu.
- Nhất Thủy, bên này.
Trương Nhất Sơn cũng chạy nhanh về phía bên phải.
Trương Nhất Thủy đưa mắt nhìn về bên phải một cái, liền nhấc chân chuẩn bị chuyền bóng, cầu thủ nọ chạy theo phía sau cũng không nghĩ được nhiều như vậy, liền ngã người trượt trên mặt đất. Kiểu xúc bóng này từ sau khi được Cao Nha Nội sử dụng, đã trở nên rất phổ biến.
Trương Nhất Thủy hé mắt nhìn, đột nhiên dưới chân thay đổi, mũi chân móc lên. Cầu thủ phòng vệ kia trừng mắt nhìn quả bóng từ chỗ mình từ từ bay lên. Lần này chắc y hoàn toàn mất đi vị trí phòng thủ rồi.
Vốn dĩ Trương Nhất Thủy có thể trực tiếp vượt qua người đó, tiến thẳng vào khung thành, nhưng y không làm như vậy, mà ra một đường chuyền như chuyển càn khôn. Khoảng cách này coi như là đủ xa, người bình thường chắc không dám sút bóng từ chỗ này, có thể thấy Trương Nhất Thủy là một kẻ tài cao to gan.
Vèo một cái, chân ra sức sút bóng giống như đạn đạo, sút thẳng vào lưới vô cùng chuẩn xác.
- Hống...
Khán giả lập tức ồ lên kinh ngạc.
Đây quả thật là cú sút quá đẹp mắt. Đến cả Tống Huy Tông cũng không khỏi bật dậy trầm trồ khen hay, nói:
- Cú sút này quả thật rất đẹp mắt, đặc sắc, đặc sắc đó.
Vương Phủ, Lý Bang Ngạn thì lại trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào sân đấu, dường như cảm thấy không thể tin nổi.
- Nhất Thủy, đá hay lắm.
Trương Nhất Sơn lập tức chạy qua chúc mừng.
Lúc này, cầu thủ vừa phòng vệ Trương Nhất Thủy đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Các ngươi chơi thật đó hả?
Trương Nhất Sơn nói:
- Chiến thắng không bỏ sức mà có được, các ngươi cũng thản nhiên nhận mà không xấu hổ à.
Người nọ hừ một tiếng:
- Không phải chúng ta sợ các ngươi. Đó là ở trên căn dặn xuống, chúng ta cũng không còn cách nào khác, nhưng nếu các ngươi muốn chơi thật, chí ít cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ.
Y cũng không nói gì. Nếu không phải bọn họ sơ xuất, lại thêm sự giúp đỡ của trọng tài phụ, sao lại để Trương Nhất Thủy dễ dàng ghi bàn như vậy?
Trương Nhất Thủy hỏi ngược lại:
- Nói cái gì? Nói chúng ta không nhường các ngươi nữa sao?
Người nọ tức giận hừ một tiếng, nói:
- Được được được, các ngươi chờ xem.
Nói xong, y liền quay người trở về bên phía trận doanh của đội mình, cùng các đồng đội đứng tụm lại thì thà thì thầm.
Hai người ở giữa sân của đội Tề Vân xã cũng chạy lại, một người nhỏ tiếng nói:
- Các ngươi làm như vậy có phải là không phù hợp quy cách không?
Trương Nhất Sơn nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên một năm qua chúng ta cố gắng là vì cái gì sao? Cho dù phải thua, ta cũng muốn thua mà không có gì tiếc nuối.
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó kiên định gật đầu.
Bên trong phòng Cao Cầu khẽ cười nói:
- Hoàng thượng, vi thần không có nói sai đâu, hiệp đấu sau mới là kịch hay đó.
Tống Huy Tông cười ha ha nói:
- Thái úy nói có lý.
Lý Bang Ngạn cười hì hì nói:
- Vương tướng, ta là người trước nay công bằng, đừng có nói ta không cho ông cơ hội đó, nếu bây giờ ông muốn đổi ý, vẫn còn kịp đó.
Vương Phủ thản nhiên cười nói:
- Tả tướng, ông gấp gì chứ, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Thái Du nói:
- Đúng đấy, đúng đấy.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Họ Lý chúng ta làm người đều công bằng, nếu như Anh Quốc Công muốn rút lại lời đặt cược, ta cũng sẽ cho ngươi cơ hội này.
Lý Bang Ngạn lập tức cười ha hả.
Thái Du hừ nói:
- Tiểu nhân đắc chí.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói:
- Không bằng ngươi.
- Ngươi...
Tống Huy Tông khoát tay nói:
- Đủ rồi, hai người các khanh cũng thật là, xem một trận đấu cũng xem không yên ổn được, nếu còn cãi vã nữa, lát nữa các khanh hãy quét sạch sẽ sân đá bóng này cho ta.
Còn quét? Thái Du và Lý Kỳ làm sao còn dám lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại.
Trong sân.
Hiện giờ hai đội lại quay về vạch xuất phát, hơn nữa lại còn là trận chiến đấu căng go. Kỳ thật, hai đội đều là công thủ cân bằng, nếu không phải hiệp đầu đã sớm sắp xếp xong rồi, thì sao lại đá nhẹ nhàng như vậy.
Đội Hoàng Gia lòng vòng ở giữa sân một hồi lâu mới truyền tới sân trên.
- Ay, ta đây cũng không phải ở bên phía Trương Nhất Sơn, chúng ta chắc không gánh nổi tội này, may là bây giờ vẫn còn chưa muộn, lát nữa các ngươi chỉ cần dốc toàn lực phòng thủ là được, chúng ta sẽ giúp ngươi ghi bàn.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, ta đây đâu dám đắc tội với người bề trên. Bây giờ ngươi chuyển sang bên phải, ta cố ý để cho ngươi đi.
Cầu thủ số 1 của đội Hoàng Gia nhìn cầu thủ phòng ngự số 8 là người có khuôn mặt thật thà chất phác, nhất định không giống như đang lừa người khác, lại thấy cố ý để một đường sơ hở phía bên phải, càng thêm tin tưởng mà không hề nghi ngờ, dẫn bóng chuyển sang bên phải.
Chính lúc y vừa mới khởi động, khóe miệng số 8 kia lộ ra một nụ cười gian xảo. Bất luận là đá cầu hay đá bóng, nếu có thể dự đoán chuẩn xác hành động của đối phương, thì kết quả có thể suy ra mà biết được, chân phải đột nhiên đưa ra, cắt đường bóng một cách chính xác.
Lý Kỳ nhìn thấy một màn này cười đắc ý, hai tên phòng thủ này sớm đã bị hắn dùng số tiền lớn mua chuộc, nếu muốn ngăn chặn tỉ số 6-3 này, sân trên vẫn là thứ yếu, sân sau mới là then chốt, thậm chí chiêu dụ dỗ này cũng là hắn đích thân truyền thụ cho.