Không chỉ có Lý Sư Sư và Tần phu nhân mà ngay cả Bạch Thiển Dạ và Phong
Nghi Nô cũng đến đây. Ngoài ra còn có cha con Tống Ngọc Thần, Trịnh Dật
cũng đến thật là niềm vui bất ngờ.
Lạ thật sao họ lại đến hết đây thế nhỉ?
Lý Kỳ nhướn mày, Bạch Thiển Dạ và Phong Nghi Nô cùng đến thì hắn có thể
lý giải được, nhưng hắn nhớ rõ lúc định ngày du xuân, Tần phu nhân khẳng định là mình sẽ không đến mà. Hơn nữa, từ trước đến nay nàng ta đều
không thích những chuyện như thế này.Lại càng không phải nhắc đến Hoàng
thượng, Thái Kinh bọn họ cùng đi với nhau.
Lẽ nào lão Vương Trọng Lăng kia bảo nàng ta đến? Rất có thể là như vậy. Nhưng vì sao Vương Trọng Lăng lại bảo nàng ta đến chứ?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát rồi hiểu ngay, hắn thầm nghĩ, chắc chắn là Hoàng thượng muốn du xuân cùng Lý Sư Sư, nhưng lại sợ lời ra tiếng vào cho
nên mới mang cả Thất nương đi. Phu nhân các nàng làm vậy để ngụy trang.
Ngoại tình cũng có cảnh giới của ngoại tình. Ông ta không hổ là thiên hạ đệ nhất!
- Lý Kỳ, ngươi đến rồi à.
Đúng lúc hắn đang suy tư thì chợt nghe có người gọi mình. Hắn ngẩng đầu
lên nhìn là Cao Cầu đi đến. Hắn vội vàng thi lễ nói: - Hạ quan tham kiến Thái úy.
Cao Cầu cười nói:
- Hôm nay đến là dể du xuân, những lễ tiết phàm tục đó miễn đi.
- Dạ dạ...
Lý Kỳ cười ha ha chỉ cách đám người Tống Huy Tông không xa nói: - Thái úy, đại quan nhân bọn họ đang làm gì vậy?
Cao Cầu nói: - À, bọn họ đang đối câu đối đấy mà.
Lại là câu đối? Lý Kỳ nói theo bản năng: - Thái úy, vì sao ngài không
đi? Hắn vừa nói ra thì lập tức thấy không ổn. Cầu ca là tướng thể dục,
những kiểu văn nghệ này ông ta đâu có hiểu. Hắn lại nói:
- Tôi không quấy rầy bọn họ nữa, tôi đi nấu ăn trước.
Thực ra kiểu trò chơi này cũng không thích hợp với hắn.
Cao Cầu hiểu tâm trạng của Lý Kỳ, lúc này liền gật đầu nói: - Ngươi đi đi, đợi lát nữa ta và Đại quan nhân sẽ đến.
- Đa tạ Thái úy.
Lý Kỳ vừa chắp tay đang định đi thì lại nghe đằng sau có người gọi: - Bộ soái, ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?
Tiểu tử chó Nhật này, ta đã tha cho ngươi một lần ngươi lại tự đụng vào
mình à. Ánh mắt của Lý Kỳ hiện lên sự tàn khốc, nhưng hắn vẫn xoay người nhếch mép cười liếc nhìn Cầu ca.
Cao Cầu nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ, ra hiệu bảo hắn đừng qua lỗ mãng.
Tôi cũng không muốn gây rối đâu, nhưng nhìn ông đứng ở chỗ người này,
Vương Phủ, Lý Bang Ngạn hơn nữa còn có một Tống Mặc Tuyền, có muốn không gây rối cũng khó.
Hai người cùng đi tới trước mặt Tống Huy Tông.
Lý Kỳ thi lễ về phía Tống Huy Tông. Về phần vừa rồi Tống Ngọc Thần gọi hắn, thì đến nhìn hắn cũng không liếc mắt lấy một cái.
Tống Huy Tông cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, hôm nay không mời mà tới, không quấy rầy ngươi đấy chứ?
Đương nhiên là quấy rầy rồi, nhưng vấn đề là ta dám nói ra sao? Ngươi
không phải là cởi quần cái mông thối lắm sao? Hắn cười nói: - Đâu có,
đâu có, Đại quân nhân và Sư Sư cô nương có thế đến được, còn làm cho tôi vui không kịp ấy chứ.
Tống Huy Tông cười ha ha rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nói: - Nghe nói
ngươi đang ở đây thưởng đèn của 4 thành, hưởng trăng hóng gió. Có chuyện này không?
Đây rõ ràng là ngươi đang khơi mào mà. Được thôi, ta cũng nhân đó mà ôm
cây đánh thỏ thôi. Hắn cười nói: - Đại quan nhân quá khen rồi, đây chẳng qua chỉ là một ý tưởng mới nảy sinh mà thôi. Tống công tử còn hại tôi
mỗi lần gặp tôi đều phải vái tôi 3 cái. Tôi khó nghĩ lắm. Đúng rồi, Tống công tử, hình như công tử có việc quên chưa làm. Là quân tử không thể
nói mà không giữ lời được.
Cao Cầu vừa nghe thấy thầm than một tiếng. Mỗi lần tiểu tử này xuất hiện là lại mang sóng gió đến.
Tống Huy Tông ừ một tiếng rồi nói: - Có chuyện này sao?
Ngươi cứ tiếp tục diễn đi. Lý Kỳ gật đầu đáp: - Việc này thiên kim của Bạch tướng và Trịnh nhị ca có thể làm chứng.
Tống Mặc Tuyền cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chuyện này ta cũng có nghe nói, nhưng ngươi dám nói hôm đó Trịnh Lang không giúp ngươi không?
Lý Kỳ liếc nhìn Trịnh Dật, đầu tiên là thấy ánh mắt áy náy, chắc chắn
chuyện này là ông ta nói ra. Mình hiểu rồi, lần trước hai cha con này
đến chính là muốn đổi ý mà. Hắn cười nói: - Tống đại học sĩ, tôi và Lệnh công tử đánh cược, là sau đó không có liên quan gì đến lúc trước.
Tống Mặc Tuyền hừ nói: - Ngươi gian dối trước, tiểu nhi là chính nhân
quân tử, sao có thế để cho thương nhân các ngươi đánh cược mà không giữ
lời được.
Tần phu nhân ở bên cạnh cũng vội liếc mắt Lý Kỳ, có ý bảo hắn hãy xuống thang đi đừng có gây chuyện nữa.
Ánh mắt của nàng ta thực ra là sự nhắc nhở Lý Kỳ. Hắn cười nói: - Tống
đại học sĩ là quan lớn, tôi mới là quan Tứ phẩm. Ông nói sao thì chính
là như vậy tôi đâu thể làm khác. Quan lớn đè chết người mà. Hắn thầm
nghĩ nếu là hoàng thượng khơi mào thì hắn còn phải sợ ông già này sao?
Cao Cầu thấy Lý Kỳ có thay đổi bất ngờ rất sắc sảo, không giống tác phong của hắn lập tức hiểu ngay, ông ta cười một tiếng.
Ngay cả Lương Sư Thành cũng phải càng lúc càng khen ngợi hắn. Không ngờ
trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể nghĩ được như vậy, thật là
đáng quý.
Tống Ngọc Thần tức giận chỉ vào Lý Kỳ nói: - Cha ta chỉ là lấy chuyện
bàn chuyện, đâu có chèn ép người. Ngươi đừng có nói bậy, nhưng thật ra
là bản thân ngươi thích dùng chiêu này.
Lý Kỳ thở dài buồn bã nói: - Tại hạ ăn nói vụng về không lại được với
mấy người, tôi nhận thua rồi. Dù sao các người cũng đang khổ sở đuổi
cùng giết tận mà.
Tần phu nhân nghe thấy hắn nói lạnh lùng như vậy, cũng không thể tin
nổi, cảm giác chắc mình phải lên tiếng tương trợ. Bạch Thiển Dạ ở bên
cạnh liếc nhìn Tần phu nhân rồi vội kéo tay, nháy mắt ra hiệu để cho
nàng ta yên tâm.
Lời này khiến cho cha con Tống gia như muốn bốc hơi, nếu như ngươi ăn
nói vụng về thì e là trên đời này không có người biết ăn nói nữa rồi.
Tống Huy Tông thấy mục đích đã đạt được rồi liền ho nhẹ một tiếng nói: - Các vị ái khanh cứ yên tâm chớ vội. Ta vừa mới nghe các ngươi nói
chuyện đều rất có lý. Thế này đi các ngươi hãy tỉ thí một phen ta sẽ làm chứng cho các ngươi, thế nào?
Tống Mặc Tuyền cười nói: - Kế này của Đại quan nhân rất hay, rất hay.
Hay cái đầu ông ấy. Lý Kỳ nói với vẻ oan uổng: - Đại quan nhân, kiểu tỉ thí thế này rất không công bằng, tôi nhận thua cho xong.
Tiểu tử ngươi mà cũng dám nói điều kiện với trẫm sao? Tống Huy Tông híp mắt lại hỏi:
- Nói vậy là ý gì?
- Bọn họ có hai cha con, tôi chỉ có một mình số người như vậy thật không công bằng.
Tống Mặc Tuyền nói: - Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giúp con trai ta đâu.
- Nói thì như vậy nhưng tôi nghi ngờ nhân phẩm của ông. Lý Kỳ trả lời dứt khoát.
Câu này vừa nói ra thì chỉ nghe thấy tiếng thở phì phì. Triệu Giai,
Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đang chuẩn bị xem kịch hay cũng phải bật cười.
Người này thực đúng là quá cực phẩm rồi.
Tống Mặc Tuyền chưa từng bị một tiểu bối nào đùa cợt như vậy, ông ta tức giận tím cả mặt mày.
Tống Huy Tống thấy thế mà sắp phát điên vội hỏi: - Vậy ngươi nói xem phải đấu thế nào?
Hắn nói: - Hai đấu hai. Tôi và Tần phu nhân một đội. Mỗi bên một đôi, nếu không đấu được thì coi như thua.
Tần phu nhân và Vương Trọng Lăng cùng căng thẳng, thầm mắng Lý Kỳ thiếu đạo đức, không ngờ lại kéo bọn họ xuống nước.
- Như thế cũng được.
Tống Huy Tông gật gật đầu hỏi Tống Mặc Tuyền: - Không biết Tống học sĩ nghĩ thế nào?
- Tôi không có ý kiến gì, chỉ là sợ lại có người nói lớn bắt nạt nhỏ thôi.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Tống học sĩ nói rất đúng, thực ra tôi cũng sợ
người khác nói tôi ỷ lớn bắt nạt bé. Hắn nói xong lại liếc nhìn Tống
Ngọc Thần.
Nhưng lúc này hắn lại nghe thấy có người cười hì hì đằng sau lưng: - Triệu bá bá, cả hai người đang đùa gì vậy?
Người đến không phải Cao Nha Nội thì là ai?
Tống Huy Tống thấy kẻ dở hơi đó cũng tới cho nên tươi cười hớn hở nói: - Chúng ta đang chơi câu đối. Khang nhi có hứng thú không?
Cao Nha Nội vui vẻ nói: - Có, Lỳ Kỳ cũng rất hứng thú với câu đối.
Cao Cầu trầm giọng nói: - Khang nhi, chớ có vô lễ.
- Ôi. Tống Huy Tông khoát tay cười ha hả nói: - Hình như ta vẫn chưa
nghe thấy Khang nhi ra câu đối. Khang nhi có hứng không ngại thì ra một
vế để ta mở mang tầm mắt nào.
Hôm nay ông vui quá đấy, ngay cả bao cỏ như Cao Nha Nội mà cũng không buông tha. Lý Kỳ chú ý.
Cao Nha Nội được Tống Huy Tông khích lệ mà lòng lâng lâng. Đại não như
có một tia chớp, y gật đầu nói: - Được được được được. Y nói càng về sau tốc độ càng chậm hơn. Mặt đổ mồ hôi thấy mọi người nhìn mình ngạc
nhiên. Mấy chữ sau quả thực là yếu
Lý Kỳ nghe thất vậy cũng nảy ra ý, mừng rỡ hô lên: - Hay, đây đúng là tuyệt đối.
Hắn hô to làm mọi người hoảng sợ.
Thái Kinh nói: - Lý Kỳ, ngươi nói gì vậy, hay gì?
Những người còn lại nhìn hắn với vẻ mê muội.
Hắn nói: - Tôi nói Nha Nội đối rất hay.
- Gì? hay?
Cao Nha Nội trợn hai mắt lên nhìn hắn.
Tống Huy Tông hoang mang nói: - Khang nhi ra vế đối thế nào?
Tống Mặc Tuyền nói: - Đại quan nhân, rõ ràng là hắn nói bậy, cố tình nghe nhìn lẫn lộn mà.
Cao Cầu cũng nói: - Lý Kỳ, ở đây đều là đại gia văn đàn, ngươi đừng có làm loạn.
Lý Sư Sư cười nói: - Tống học sĩ, Thái úy, Sư Sư nghĩ Lý sư phó cũng
không phải hạng người ăn nói ngông cuồng, hắn nói như vậy chắc chắn là
có cái lý của hắn.
Vẫn là nữ nhân hiểu ta. Hắn cười nói:
- Đúng vậy, tuy nói không có bằng chứng, tôi cảm thấy viết vẫn là hơn.
Tránh để người nào đó không thừa nhận. Nha Nội ngươi nói có đúng không?
Mặc dù Cao Nha Nội không hiểu ra sao cả, nhưng y biết chắc là Lý Kỳ sẽ không bán đứng mình liền vội gật đầu nói: - Đúng đúng!
Sự hiếu kỳ của Tống Huy Tông liền nổi lên, ông ta vung tay nói: - Mang bút mực lên.
Thi nhân bọn họ đi du xuân, ngoài ngâm thơ, ra câu đối chắc chắn là không thể thiếu vẽ tranh cho nên bút mực đều có sẵn.
Rất nhanh có mấy người đã khiêng bàn đến.
Trên bàn giấy, bút, nghiên, mực đều đủ cả.
Lý Kỳ nói: - Nha Nội, ngươi mau viết tuyệt đối của ngươi ra đi.
- Tuyệt tuyệt đối. Y ngượng ngùng nói: - Ngươi viết giúp ta là được rồi mà.
Ta viết được thì đã viết rồi. Lỳ Kỳ ho một tiếng nói: - Ta viết thì
không công bằng, ngươi tự viết đi. Nói xong hắn lập tức nhỏ giọng: -
Ngươi cứ viết bẩy chữ "Được"là được rồi.
- Bẩy chữ? Đây là câu đối sao? Cao Nha Nội bắt đầu hoang mang nhưng
chuyện đến nước này rồi cũng chỉ còn biết đâm lao theo lao thôi. Y cầm
lấy bút lông, khổ sở viết bẩy chữ Hành. Viết từng chữ một khó nhọc dường như làm yêu vậy cả người hư ảo hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Kỳ. bạn hữu, tiếp theo phải nhờ ngươi rồi.
Không ngờ là thằng nhãi này viết bút lông còn mạnh hơn mình. Coi như đây là ưu thế của cổ nhân đi, hắn không khỏi toát mồ hôi xấu hổ.
Chữ này xấu, đẹp cũng không quan trọng đối với bọn Tống Huy Tông. Quan
trọng là 7 chữ này dể cùng một chỗ rất khó lý giải. Ai cũng mang vẻ mặt
suy tư.
Bạch Thiển Dạ suy nghĩ một lát mà nghĩ không ra nhân lúc mọi người đang suy tưởng liền nhìn trộm Lý Kỳ.
Muốn ám chỉ thì một ánh mắt sao đủ được. Ít nhất cũng phải làm hôn mê
rồi nói sau. Lý Kỳ phủi miệng, làm Bạch Thiển Dạ tức dậm chân.
Tống Huy Tông lại suy nghĩ một lúc vẫn thấy khó hiểu liền nhìn Lý Kỳ,
thấy hắn vẫn thế liền nói: - Lý Kỳ, ngươi nói đây là tuyệt đối, vậy
ngươi có vế sau không?
Không có gì tốt đẹp thì bảo tôi xử lý sao, tôi không mắc mưu đâu. Lý Kỳ
lắc lắc đầu nói: - Đại quan nhân. Lý Kỳ học ít sao có thể đối lại Cao
Nha Nội, vẫn mời Tống đại học sĩ mới phải?
Cao Nha Nội cười hớn hở nói: - Lý Kỳ ngươi cũng là người ngay thẳng đấy.
Tống Huy Tông thừa hiểu suy nghĩ của hắn trong lòng cảm thấy vừa bực vừa buồn cười nói: - Thế này đi, Ngọc Thần và Lý Kỳ hai người các ngươi nếu ai đối được vế này của Khang nhi thì coi như người đó thắng.
Sắc mặt của Tống Ngọc Thần căng thẳng nhưng nếu đã mở mồm thì cũng không ai dám phản bác.
Tống Mặc Tuyền vắt óc nhưng cũng không nghĩ ra điểm then chốt.
Vậy còn được, Tống Ngọc Thần này còn dám đổi ý thì chính là cãi lại
thánh chỉ, tôi biết tỏng ông rồi. Lý kỳ nhếch mép cười gian trá.
Tần phu nhân và Trịnh Dật nhìn nhau. Hai người đều lắc đầu.
Thái Kinh và đám người Lý Bang Ngạn cũng lắc đầu không nói gì.
Cao Nha Nội thấy mình làm khó được những người này cũng rất vui mừng.
Tống Huy Tông nói: - Các ngươi ai trước?
Lý Kỳ rất phóng khoáng nói: - Tống công tử, mời công tử trước.
Tống Ngọc Thần nhướn mày lắc đầu nói: - Ta đối không ra.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Đây đúng là tuyệt đối, khó thật đúng là khó đối.
Tống Huy Tông giận nói: - Tiểu tử ngươi nói lắm như vậy làm gì, ngươi
muốn đối thì đối đi, nếu không đối được thì chỉ có Ngọc Thần thắng.
- Đại quan nhân, không phải là y cũng không đối được sao, như vậy là không công bằng với tôi.
- Ừ?
- Tôi không nói gì đâu nhé. Lý Kỳ ngượng ngùng cười rồi ra vẻ trầm ngâm bỗng nhiên hắn nói: - Có rồi.
Hắn cầm bút lên hạ quyết tâm viết 7 chữ thật to.
Trường trường trường trường trường trường trường.
Chữ nhìn vẫn xấu không chịu nổi như vậy
Cao Nha Nội gật đầu thâm trầm nói: - Đối hay lắm, chữ vẫn xấu hơn ta.
Lý Kỳ nghe thây vậy hận đến ngứa cả răng.
Tống Huy Tông nói: - Khang nhi nói vậy là sao?
Cao Nha Nội ha ha nói: - Vế của thần bẩy chữ đều giống nhau. Vế này của
Lý Kỳ cũng bẩy chữ giống nhau, như vậy chẳng phải là đã đối rồi sao.
Hắn vội hỏi: - Đại quan nhân, Nha Nội nói đùa đấy, đừng coi là thật.
Thực ra ý vế trên của Nha Nội là: đi thuyền, đi thuyền, đi thuyền, đi.
Hắn dừng bút trên bảy chữ lớn. (chữ 行 vừa có nghĩa là "được", vừa có nghĩa là "đi").
Mọi người tỉnh ra.
Lý Kỳ cười nói:
- Còn về dưới của tôi là: thường lên, thường lên, thường lên, thường. Hắn nói song lại dùng bút viết.
Trịnh Dật hiểu ra vỗ tay nói: - Hay, hay lắm cao thấp cùng một chỗ ý là thương hành thông đạt thì sẽ có lợi dài lâu.
Lý Kỳ cười nói: - Trịnh nhị ca nói câu này cũng chính là kỳ vọng trong
năm nay của Túy Tiên Cư chúng tôi. Hy vọng được như lời tốt lành của
huynh.
Tống Huy Tông cười ha ha nói: - Thú vị, thú vị, vế đối này thú vị lắm.
Những người còn lại đều lắc đầu cười khổ, Lý Kỳ này đúng là khắc tinh của Hàn Lâm Viện.
Còn Tống Mặc Tuyền thì mặt xám như tro.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải cũng thầm gật đầu về phía Tống Ngọc Thần.
Tống Ngọc Thần cắn chặt răng đi lên trước dập đầu 3 cái nói: - Bộ soái tài cao. Ngọc Thần xin lĩnh giáo.
Lý Kỳ thấy y hoàn lễ xong mới đỡ y dậy cười ha ha nói: - Tống công tử khiêm tốn quá.
Cao nha Nội đắc ý nói: - Câu đối này ta cũng có phần mà.
Cao Cầu quát: - Khang nhi, chớ có làm bậy lui sang một bên.
- Hả?
Cao Nha Nội ngoan ngoãn lui sang một bên, thầm nghĩ phải nói việc này cho bọn Tiểu Cửu.
Tống Huy Tông cũng không muốn thấy Tống Mặc Tuyền phải khó xử liền bật
cười ha ha nói: - Lý Kỳ, hôm nay ngươi chuẩn bị món gì vậy?
Hắn cũng cười nói: - Chủ yếu là thịt nướng trên đá phiến.