Bắc Tống Phong Lưu

Chương 632: Chương 632: Hương vị mùa xuân




Thịt nướng trên đá phiến?

Chỉ mấy chữ đó cũng đủ khiến mọi người tò mò. Tống Huy Tông cũng không nói nhiều mà dẫn mọi người đi về phía trước.

Bọn họ đi về phía trước, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền sợ ngây cả người ra.

Chỉ thấy viên ngoại dùng cả hai chân lăn lộn. Trưởng quầy cùng mấy vị công tử đều đeo găng tay cầm cuốc, cuốc đất bụi bay tứ tung. Hơi thở của mùa xuân phả vào mặt nhưung có một vào lão nông đang nghỉ ngơi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chỉ bảo bọn họ một chút.

Đây là triều Đại Tống ta sao?

Tống Huy Tông sững sờ. Không nói đến ông ta mà ngay cả đám Lý Sư Sư, Cao Cầu cũng bối rối. Tống Mặc Tuyền thì hoa mắt chóng mặt, đối với ông ta thì đây là đả kích quá lớn.

Một lát sau tay của Tống Huy Tông mới run run chỉ về phía trước nói: - Bọn họ đang làm gì vậy?

Ông nhìn mà không biết sao? Đang trồng cây, chưa nhìn thấy người trồng cây bao giờ à? Lý Kỳ bực bội nói: - Bọn họn họ đang trồng cây?

- Ta biết bọn họ đang trồng cây.

Vậy ông còn hỏi làm gì? Lý Kỳ a một tiếng rồi nhìn ông ta với vẻ ù ù cạc cạc.

Tiểu tử này sao trở nên ngu xuẩn nhanh vậy. Ông ta tức giận nói: - Là ta hỏi vì sao những người này lại trồng cây ở đây?

Lý Kỳ ồ một tiếng định trả lời thì Cao Nha Nội đã giành phần: - Triệu bá bá đây chính là ảo giác mùi vị.

- Ảo giác mùi vị?

Mọi người cùng nhìn vê phía Cao Nha Nội.

Tống Huy Tông hỏi: - Khang nhi, thế nào là ảo giác mùi vị?

Y ha ha nói: - Ảo giác mùi vị này chính là chính là, Lý Kỳ, là gì ấy nhỉ?

Đồ ngu xuẩn này. Lý Kỳ cười khổ, hắn lại ba hoa như lúc trước kể lại cho đám người Tống Huy Tông nghe.

Ông ta nghe xong liền cười ha ha nói: - Nói có lý, có lý lắm.

Triệu Giai trêu: - Lý Kỳ, chứ không phải tài nấu nướng của ngươi đã đạt đến đỉnh cao, cho nên mới nghĩ ra các để đề cao mùi vị của món ăn à?

Lý Kỳ vội hỏi:

- Sao có thể chứ. Tay nghề của tôi vẫn chưa đạt đỉnh cao. Trên đời có nhiều món ngon như vậy, có biết bao nhiêu cách kết hợp các hương vị. Hôm nay tôi mang đến mấy món mới, đảm bảo mọi người sẽ không thất vọng.

Tống Huy Tông khoát tay nói: - Ta tin ngươi, nhưng bây giờ ta muốn nếm thử xem ảo giác mùi vị là thế nào?

Mọi người ngẩn ra Lương Sư Thành vội hỏi: - Đại quan nhân, tuyệt đối không thể được, bẩn như vậy sao Đại quan nhân có thể làm được.

Lý Kỳ cũng nói: - Dạ dạ, Đại quan nhân, Lương đại nhân nói rất đúng, bẩn thế này người không thể làm được.

Tống Huy Tông kiên quyết nói: - Ta đã quyết định rồi, các ngươi đừng khuyên ta nữa . Ta cũng cũng chưa từng được ăn hoa quả cho chính mình trồng ra, ai đi trồng cây với ta nào.

- Tôi muốn trồng cây cùng quan nhân. Vương Phủ vội nói.

Thái Kinh lắc đầu bất đắc dĩ nói: - Đại quan nhân, tuy lão chuyết muốn làm cho đại quan nhân vui, nhưng sợ là lực bất tòng tâm.

Tống Huy Tông cười ha ha nói: - Không sao, không sao. Tâm ý của Thái sư ta xin lĩnh.

Triệu Giai, lý Bang Ngạn cũng hưởng ứng.

Lý Kỳ thấy thế, thầm thở dài, đành phải đưa cho bọn họ mấy cái cuốc và găng tay. Bọn họ chân yếu tay mềm, nếu không đeo găng tay có lẽ chỉ nửa canh giờ là trầy hết da.

Lý Kỳ đi vào trong khu trồng cây, nhưng thấy cứ cách 3 thước là có một bao đất. Tống Huy Tông tò mò hỏi: - Bao đất này để làm gì?

Lý Kỳ giải thích nói: - Chính là quy định về khoảng cách giữa các cây. Mọi người chỉ cần trồng cây trong bao đất này là được. Hắn nói xong rồi lại gọi một lão nông đên để hướng dẫn cho Tống Huy Tông.

Lý Kỳ ở bên trong một lát sau đó nghe thấy một trận cười. Hắn quay đầu lại nhìn, đúng là phần tử gây sự ở phía hàng cây cuối cùng, đám Hồng Thiên Cửu. Hơn nữa cũng không biết Cao Nha Nội đã chạy đến đó từ lúc nào rồi.

Hắn không yên tâm, vì thế đã chào Tống Huy Tông, nhưng người phía sau lại đang chăm chú đào hố căn bản không nghe thấy hắn nói. Lý Kỳ nhún vai sau đó lặng lẽ dời đi.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười dâm đãng của tên mập Chu Hoa: - Tiểu Cửu, vừa hay ta có một vế đối: Ta ta ta ta ta ta ta.

- Quá đơn giản vế đối sẽ là: Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi.

Toát mồi hôi, Hai thằng này, xem ra gần trong một năm tới, Tống Ngọc Thần khó mà ngẩng đầu lên được. Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh đi tới cười nói: - Hay lắm, hay lắm tiểu Cửu, câu đối của các cậu đúng là động cả thiên địa, quỷ thần khiếp sợ, thật sự là khéo lắm.

Đám người Hồng Thiên Cửu quay đầu lại, thấy Lý Kỳ đến vội xông vào nói: - Lý đại ca, huynh cũng lợi hại quá mà, thậm chí Tống đại học sĩ cũng không phải là đối thủ của huynh. Tống Ngọc Thần này cũng đã phụng chỉ vái chào huynh rồi.

Cao Nha Nội bất mãn nói: - Tiểu Cửu, cái này cũng liên quan đến Lý Kỳ, vế trên là Nha Nội tôi ra mà.

Lý Kỳ liếc mắt sang Tống Mặc Tuyền nhỏ giọng nói: - Được rồi, được rồi. Việc này dừng ở đây, lần sau chúng ta sẽ mở một đại hội chuyên để khen được chưa? Hắn nói xong lại quay về phía những người khác: - Mọi người trồng thế nào?

Hồng Thiên Cửu vung tay lên nói: - Mời đại ca xem, chúng tôi trồng nhanh nhất mà.

Lý Kỳ nhìn bọn họ đã trồng được 15 cây, hắn ngạc nhiên nói: - Quả nhiên là tuổi trẻ đầy sinh lực, động tác cũng nhanh nhẹn lắm. Mà không đúng, vì sao các ngươi lại muốn cao hơn những người khác?

Chu Hoa cười ha ha nói: - Đương nhiên rồi, bọn họ sao có thể so được với chúng tôi.

Lý Kỳ càng nhìn càng nghi ngờ, hắn đi tới, cầm nhành cây lay lay làm cho nó động đậy, rồi hắn lại quơ quơ, gốc cây kia liền bật ra. Cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao đám người đó trồng cây lại nhanh hơn những người khác rồi. Hắn cắn răng nói: - Tiểu Cửu, chẳng lẽ không có ai dạy các cậu trồng cây sao?

Hồng Thiên Cửu đĩnh đạc nói: - Trồng cây chỉ như đi chơi còn cần ai dạy sao? không phải chỉ đào hổ rồi vùi cây xuống sao?

Lý Kỳ giận cũng phải bật cười, vỗ vỗ vai của Hồng Thiên Cửu cười nói: - Tiểu Cửu, cậu đúng là một thiên tài. Nói đến chỗ này hắn lại bực đến phát khóc, nhìn đám công tử một lượt cũng không đành lòng lại đả kích họ mà chỉ nói: - Đúng rồi, bây giờ tôi muốn dùng đá phiến để nướng thịt. Thiên tài các cậu đi giúp tôi một chút đi.

Thịt nướng hỏng rồi, chúng ta phải tự ăn. Cây vẫn chưa trồng xong, cái tội này chỉ có mình Lý Kỳ phải chịu, hơn nữa với tốc độ này của bọn họ thì một buổi sáng trồng được bao nhiêu cây chứ? Lý Kỳ vội vàng mang đám thổ phỉ này ra khỏi khu trồng cây.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe thấy vậy liền ném cuốc xuống gật đầu nói: - Tôi đi, tôi đi.

Lý Kỳ dẫn đám công tử kia ra khỏi khu trồng cây, đi đến một khu đất trống nhưng thấy đám Ngô Tiểu Lục đã chuẩn bị sẵn bếp nấu, nhưng bếp này không giống bình thường. Có rất nhiều loại. Có lò bếp lò nguyên thủy, có bếp đất. Đương nhiên khiến người ta chú ý nhất chính là ở giữa có ba khối đá phiến, nhưng lại nhìn thấy giữa hai viên bị đẩy cách xa nhau đến ba thước. Ở dưới có bốn đống củi lửa, bốn đầu bếp tác nghiệp ở phía sau viên đá, khiến người ta tò mò.

- Lý ca, huynh đến rồi.

Hồng Thiên Cửu thấy Ngô Tiểu Lục lấy bàn chải chải đi chải lại lên mặt đá liền tò mò nói: - Lục tử, cậu đang làm gì vậy?

Ngô Tiểu Lục cười nói: - Tôi đang cọ dầu.

- Cọ dầu?

Lý Kỳ nói: - Nói ngươi cũng không hiểu được, những viên đá này ngươi cũng đừng đụng vào cẩn thận bỏng tay đấy. Nói xong hắn bảo Ngô Tiểu Lục: - Các cậu làm cho tốt vào, tôi đi sang bên Lỗ Mỹ Mỹ xem thế nào.

- Vâng.

Lý Kỳ đến chỗ của Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận. Lúc này hai người bọn họ một người thì đang nhào nặn, một người thì bỏ gạo vào ống trúc. Hơn nữa Bạch Thiển Dạ, Lý Sư Sư và mấy cô nữ cũng đang vây quanh ở chỗ này.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ đến vội vàng hỏi: - Đại ca, Nhuận nhi muội muội nói chính là cái vắt mì này để nướng?

Hồng Thiên Cửu ngạc nhiên nói: - Nướng mì. Sợi mì này mà cũng nướng được sao?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là nướng được, hơn nữa còn rất thơm ngon nữa đấy.

Lý Sư Sư hỏi: - Là nướng trên mặt đá sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, hôm nay hầu hết các nguyên liệu đều được nướng trên đá.

Phong Nghi Nô tò mò nói: - So với việc đặt trên vỉ sắt thì có gì khác?

Lý Kỳ cười nói: - Nướng thịt trên đá không giống với nướng thịt trên bản sắt trước kia. Nó có tính tự nhiên cao, bảo vệ môi trường, có thể giữ lại nhiều chất dinh dưỡng trong thịt, có hương vị đặc biệt, càng có thể cảm nhận được hương vị mà thiên nhiên mang lại cho chúng ta.

Phong Nghi Nô gật gật đầu nói: - Cơm ống trúc này cũng vậy sao?

- Đúng vậy, thực ra đối với đầu bếp khó làm nhất vẫn là cơm. Vì mọi người ăn cơm thường xuyên đã quen với hương vị của nó, cho nên nếu muốn cơm có một hương vị khác cũng là điều không hề dễ dàng.

Cao Nha Nội nói:

- Cơm ống trúc này cũng nướng sao?

- Đương nhiên là không phải rồi, cái này dùng để luộc, ngươi nhìn xem bếp lò kia chính là để chuẩn bị cho cái này đấy.

Lý Kỳ lắc đầu lại nói với mấy người Lý Sư Sư: - Sư Sư cô nương, phu nhân, tôi cố ý chuẩn bị cho mấy người một khối đá phiến, các cô có thể ngồi cạnh nó nướng đồ ăn của mình. Rau cỏ sau khi chuẩn bị xong sẽ đưa cho mấy người, yên tâm là nướng thịt trên đá rất đặc biệt, không có khói dầu, cho nên sẽ không làm các cô ngạt thở đâu. Đợi lát nữa tôi sẽ dạy.

Lý Sư Sư cười nói: - Vậu làm phiền rồi.

Cao Nha Nội chen vào nhỏ giọng nói: - Lý Kỳ, ngươi bận như vậy sao không dạy cho ta trước đi, sau đó ta sẽ dạy các cô ấy.

Có mỗi một cái lợi duy nhất của ông đây, ngươi định cướp lấy sao, Vô liêm sỉ quá. Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Nha Nội, hôm nay ta chỉ trông ngóng vào thời khắc này thôi, ngươi nói xem ta sẽ nhường lại cho ngươi sao?

Hắn nói xong liền đi về phía đám người Trần Tiểu Trụ.

Cao Nha Nội ngây ra một lúc lây mới kịp phản ứng, tức giận nhảy lên, lao về phía các cô bên Lý Sư Sư: - Lý nương tử, Phong nương tử, Lý Kỳ có lòng tà ác, là tiểu nhân. Các cô chớ có tin hắn.

Cao Nha Nội vừa nói ra đã khiến mọi người bật cười.

Lúc này, Trần Tiểu Trụ cũng đang cào bùn với đám đồ đệ. Hồng Thiên Cửu sợ hãi nói: - Tiểu Trụ, mặt cậu màu đen hết rồi.

Chu Hoa cung tò mò nữa: - Hình như là bùn.

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Cái gì mà hình như, chính xác là bùn mà.

Sài Thông sợ hãi nói: - Bùn cũng ăn được sao?

- Ta không nói như vậy, bùn này là chuẩn bị cho chúng nó. Lý Kỳ hướng về phía lồng gà mái.

Đi một vòng, Lý Kỳ không thấy có gì sai sót nữa, đá cũng đã được đun nóng, găng tay, tạp dề đều đủ. Đi về phía viên đá dài nhất hắn nói với đám Ngô Tiểu Lục: - Bắt đầu đi.

Câu này vừa nói xong tất cả nguyên liệu đều được để lên đá, nhưng từng bước nhịp nhàng không ngừng để thịt lên. Ngoài ra còn có trứng gà, thịt xiên, mì, mà không hề có một chút khói dầu nào.

Đám Hồng Thiên Cửu cũng đang chuẩn bị nướng đồ trên đá mà Lý Kỳ đã chuẩn bị cho mình.

Mùi của đất sét, ống trúc thơm ngát mùi nhè nhẹ của rượu cùng với mùi thức ăn nồng đậm trên đá. Có lẽ đây chính là hương vị của mùa xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.