Yến Kinh.
Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thần sắc
hơi có vẻ lo âu, lẩm bẩm: - Tại sao vẫn chưa có tin tức gì?
Y vừa dứt lời, chợt nghe bịch một tiếng, bên ngoài có người tự ý đẩy cửa vào.
Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở, chỉ hơi
thoáng nhíu mày, hiển nhiên y đã biết người đến là ai rồi, thản nhiên
nói: - Tứ đệ, việc làm sai lầm nhất cả đời phụ thân, e rằng chính là
không dạy cho đệ biết tác dụng của cánh cửa này.
Người đến chính là kẻ địch từ xưa đến nay của Nhạc Phi, Kim Ngột Truật, Hoàn Nhan Tông Bật.
Hoàn Nhan Tông Bật vừa mới mở miệng hình như muốn nói ra suy nghĩ của
mình, nhưng lời vừa đến miệng lại bị Hoàn Nhan Tông Vọng chặn lại, gãi
đầu cười ha hả nói: - Thật sự xin lỗi, lần sau ta sẽ nhớ gõ cửa trước
khi vào.
- Hy vọng như thế đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói: - Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hoàn Nhan Tông Bật khẽ giật mình, vội hạ giọng nói:
- Nhị ca, toàn quân chúng ta phái đi đã bị diệt rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn không chút thay đổi sắc mặt, hỏi: - Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Hoàn Nhan Tông Bật ngẩn ngơ, buồn bực nói: - Nhị ca, có phải người không nghe rõ lời đệ nói sao, đệ nói toàn quân bị diệt rồi, người đều chết
hết, đâu còn có cái gì sau đó?
- Thám tử đã nói những việc này phải không?
- Ực, thật không có
Hoàn Nhan Tông Bật lắc đầu nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Vậy ngươi thành thật đem lời của thám tử nói lại với ta một lần nữa đi
Hoàn Nhan Tông Bật ồ một tiếng, nói: - Ngoài chuyện này ra, thám tử còn
nói tình hình xảy ra sau đó, trên dưới Nam triều đều không có động tĩnh
gì.
Hoàn Nhan Tông Vọng sau khi nghe xong, bỗng nhiên mí mắt mở ra, sau đó
cau mày, cười nhạt nói: - Hảo tiểu tử, ngươi thật biết cách giữ bình
tĩnh. Nói xong y lại thở dài nặng nề, trên mặt vẻ thất vọng hiển thị rõ
không thể nghi ngờ.
Hoàn Nhan Tông Bật hiếu kỳ nói: - Nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng không trả lời hỏi ngược lại: - Tứ đệ, ngươi hy vọng Đại Kim chúng ta kết bang giao với Nam triều phải không?
Hoàn Nhan Tông Bật thoáng sửng sốt, lập tức vẻ mặt buồn bực nói: - Nói
thật ra, đệ thì không nghĩ, nhưng phụ thân và nhị thúc đều hy vọng như
thế, đệ muốn khẳng định đạo lý của bọn họ, hơn nữa ta còn có thể làm gì
- Ngươi không muốn, ta cũng không muốn, Tông Hàn y cũng không muốn.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu, lại là một tiếng thở dài, nói:
- Cho nên ta mới có thể quyết định phái sát thủ đi. Nếu thành công, mặc
kệ lần này kết quả đàm phán như thế nào, ta đều nhận, nhưng ta nghĩ cho
dù thất bại, chúng ta hẳn là cũng có thu hoạch, nhưng chưa từng nghĩ đến cũng là không thu hoạch được gì.
Hoàn Nhan Tông Bật khó hiểu nói: - Thất bại đâu còn thu hoạch gì nữa?
Hoàn Nhan Tông Vọng không trả lời hỏi ngược lại: - Tứ đệ, nếu có người
ám sát ngươi, ngươi may mắn trốn thoát về sau sẽ làm như thế nào?
- Vậy đương nhiên là báo thù a.
Hoàn Nhan Tông Bật vừa nói ra, bỗng nhiên hiểu được. Nói: - Đúng rồi,
tên tiểu tử kia dầu sao cũng là đại quan, tại sao gặp thích khách, triều đình Nam triều ngược lại không hề có động tĩnh gì. Thật là kỳ lạ.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Chắc bởi vì hắn đã đoán ra thích khách kia có thể là chúng ta phái đến, mà sở dĩ hắn muốn giấu đi, toàn bộ là vì suy
nghĩ cho đại cục, hắn sợ tra ra những thích khách kia là chúng ta phái
đi. Sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán lần này, Tiểu tử kia luôn miệng nói
cái gì Nam triều bọn họ không sợ Đại Kim ta, kỳ thực hắn hay là quá sợ,
cũng chính bởi vì vậy. Hắn mới thà rằng nuốt cục tức này, cũng không
muốn làm hỏng buổi đàm phán lần này.
- Thì ra là thế. Hoàn Nhan Tông Bật gật gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Không thể ngờ được tên Ngự trù kia thật là có chút bản lĩnh.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài nói: - Tông Hàn nói rất đúng, người này chưa trừ diệt, tương lai chắc chắn trở thành mối họa lớn cho Đại Kim ta.
- Vậy nhị ca định làm như thế nào?
- Hiện giờ chỉ có thể đi từng bước một, xem từng bước. Hoàn Nhan Tông
Vọng lắc đầu, lại nói: - Đúng rồi, ngươi lập tức phái người đi thông báo Tông Hàn, nói nhiệm vụ đã thất bại, không lâu chúng ta sẽ thu quân hồi
triều.
- Ả? Chẳng lẽ chúng ta thật sự đem Yến Kinh trả lại cho Nam triều?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Sứ thần của chúng ta cũng gần đến Biện Kinh rồi, tin rằng không bao lâu, chúng ta sẽ phải trở về. Y nói
xong đi lên trước, vỗ vỗ vai của Hoàn Nhan Tông Bật nói: - Tứ đệ, ngươi
cũng đừng buồn bực, chẳng phải là mấy toà thành trống không ấy ư, cho
bọn họ thì cũng cho rồi, nếu chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể
lấy về.
- Đúng vậy, chỉ những binh lính của Nam triều, thật là không chịu nổi
một kích, hơn nữa bọn họ sống tạm mấy ngày, ngày khác ta nhất định biến
Nam triều trở thành Liêu quốc kế tiếp.
- Ha ha. Nói rất hay, Ngày hôm nay của Liêu quốc chính là ngày mai của Nam triều.
Hôm nay còn cách ba ngày mới đến ngày mùng một tháng tám, sứ thần Kim
quốc cũng đã vào trong phạm vi Kinh kỳ, ngày maii thì vào thành rồi.
Mấy ngày nay Lý Kỳ bận bịu công việc làm đầu óc rối mù, nhưng cũng may
tất cả đều tiến hành suôn sẻ, hiện giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng
rồi.
Nhưng đúng lúc này, một sòng bạc mới của đổ phường Hồng Vạn đột nhiên
khai trương, tại sao nói là đột nhiên, bởi vì ngày khai trương vốn dĩ
định là đầu tháng tám, nhưng Lý Kỳ suy xét đến lúc đó muốn dẫn sứ thần
Kim quốc tham quan thương nghiệp ở Biện Kinh, cho nên hắn yêu cầu dời
ngày khai trương lên ngày hôm nay.
Tuy đột ngột, nhưng cũng may sòng bạc thật sự là rất hấp dẫn người, lúc
xế chiều, trước cửa sòng bạc cũng đã đứng đầy người, sôi động hơn so với thời điểm khai trương tiệm bánh gangọt, trên có vương công quý tộc,
dưới có người buôn bán nhỏ.
Tuy nhiên dùng không được bao lâu, bọn họ liền chỉ có một thân phận, đó chính là tay cờ bạc.
Người tham gia nghi thức cắt băng khánh thành toàn là người trẻ tuổi,
ngoài tứ tiểu công tử còn có Chu Hoa, Từ Phi, tổng cộng sáu người, bọn
họ cũng là cổ đông của sòng bài. Kỳ thật Lý Kỳ vốn cũng muốn tham gia
đấy, chỉ có điều đến lúc có việc gấp, vì vậy đến giờ hắn vẫn chưa đến.
Sau khi trải qua nghi thức ngắn gọn cắt băng khánh thành, mọi người
giống như nước thủy triều tràn vào, nhưng hễ bước vào bên trong đều là
kẻ ngốc, đều có chút bối rối.
Cũng may phương diện sòng bạc sớm đã có chuẩn bị, những người phục vụ nhiệt tình tiến lên vì bọn họ giới thiệu từng cái một.
Thực ra phải hiểu được tính chất con người với những thứ đặt cược, nói
nhiều hơn nữa cũng không bằng ở trên bàn chơi vài ván, trải qua con
đường suy nghĩ ngắn nhất, những con bạc kia rất nhanh thì đã chơi rồi,
đại sảnh hào hoa, nội thất sang trọng, bàn đánh bạc hào nhoáng, đánh
cược theo kiểu mới, mỗi một thứ đều khiến người ta hăng hái.
Nửa canh giờ trôi qua, Lý Kỳ thong dong đi đến, vừa vào đến cửa, thì nghe thấy các loại âm thanh quen thuộc.
- Đại đại
- Tiểu tiểu.
- Ôi chao, chín điểm
- Ha ha, hai mươi mốt điểm
- Chí Tôn Bảo, Chí Tôn Bảo.
- Ồ, đều chơi à! Ha ha, có vẻ như đang đánh bạc. Mỗi người đều là thiên tài a!
Lý Kỳ nhìn lướt qua, thấy mỗi bàn đều đầy người, chật ních không chịu
nổi, cười lắc đầu, đi đến trước quầy nói: - Lấy một trăm quan chíp đánh
bài cho ta. Tiền để nợ đó, đợi sẽ có người đưa tới.
Người thu ngân kia thấy Lý Kỳ, không nói nữa câu vô ích, gật đầu, liền cầm một trăm quan tiền chip đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ lấy mấy đồng tiền chip, kéo cổ áo. Nói: Thật là nóng chết ta mất.
Gọi người cho ta một ly nước lạnh kia.Nói xong hắn liền rời khỏi, đưa
mắt nhìn quanh phát hiện Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu bọn họ đều tụ tập ở bàn bên cạnh đổ xúc xắc, không chỉ như thế, Cao Nha Nội đối thủ một mất một còn Vương Tuyên Ân cũng ở đó, một bên hô đại, một bên hô tiểu. Lý
Kỳ cười ha ha, lập tức đi tới
Vừa mới đến gần, thì thấy Hồng Thiên Cửu dậm chân nói: - Ca ca. Cái này
cũng quá tà môn, chúng ta đặt cái gì liền ra ngược lại với cái đấy..
Cao Nha Nội hơi hơi trừng mắt nhìn Vương Tuyên Ân, nói: - Chỉ cần thằng nhãi này ở đây, chắc chắn không có chuyện tốt.
- Nếu không thì, chúng ta đổi bàn khác
Cao Nha Nội giận dữ, nói: - Tiểu cửu, lời này của ngươi nói đã làm ca ca thương tâm, chúng ta là người thua không tra tiên sao. Tiếp tục đặt,
năm quan đại.
Rầm rầm rầm.
Chỉ thấy Cao Nha Nội vừa mới đặt cược, những người còn lại vội vàng đem thẻ đánh bạc đặt vào chỗ tiểu
Cao Nha Nội lúc đó liền phát ngốc.
Vương Tuyên Ân cười ha hả nói: - Ca ca. Lần sau ngươi tới đây nhất định phải nhớ mang tiểu đệ ta, tiền này cũng dễ kiếm quá.
Cao Nha Nội cắn răng nói: - Ta ở nơi này, ngươi tới không?
Vương Tuyên Ân lắc đầu cười nói: - Ta đây cũng không có rảnh rỗi như ngươi vậy.
Hai vị khách này, xem ra lại bị người ta làm hải đăng rồi. Lý Kỳ lắc
đầu, đi lên trước vỗ vào vai của hai vị khách, nói: - Nhị vị, các ngươi
chính là chủ nhân nơi đây, việc không phải làm, cứ chơi tiếp, thật sự đủ cũng được nhỉ.
Hồng Thiên Cửu lập tức phản bác: - Ai nói chúng ta không làm việc, việc cắt băng hồi nãy là chúng ta đi đấy.
Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đung đây, đúng đấy. Ngươi không phải cũng là
chủ nhân ở đây sao, lúc này mới đến, còn không biết xấu hổ nói chúng ta, càng là đủ cũng được.
Hei! Hai tên ngốc này ở chung một chỗ, thật đúng là khiến người ta phải
dò xét. Lý Kỳ đảo mắt, khoát tay, bảo người chia bài kia đợi một chút,
hắn đem một trăm quan đặt lên trên ba con lục
Mọi người không khỏi kinh ngạc, đều quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ.
Vương Tuyên Ân hơi hiếu kỳ nói: - Kinh tế sử, ngươi cứ như vậy có nắm chắc sẽ ra ba con lục?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vương nha nội có thể đặt theo ta.
Vương Tuyên Ân hơi chần chừ, lắc đầu nói: - Thôi đi, chỗ này đang thắng, ta còn đặt nhỏ đi.
Cao Nha Nội bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: - Lý Kỳ, thật sự sẽ ra ba con lục sao?
Lý Kỳ cười ha hả, không nói tiếng nào, quay sang những người còn lại
nói: - Các vị, cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân, cần lượng sức mà
chơi, các ngươi từ từ chơi, ta xin phép đi trước.
Hắn nói xong liền quay người bỏ đi.
- Lý đại huynh làm gì thế nhỉ, cái này cũng vẫn chưa mở, tại sao hắn đã đi rồi.
Cao Nha Nội tức giận nói: - Người này thật là thần bí, ta đừng quan tâm đến hắn.
Vừa nói dứt lời, chợt nghe tên chia bài kia nói: - Một một ba, năm điểm, tiểu.
Tại sao lại là tiểu. Cao Nha Nội bị một cơn đau thắt tim, cũng xấu hổ quay người đi.
- Chậc chậc, một trăm quan này cứ như vậy mà đã không còn.
- Đối với Lý Kỳ, mọi người cho rằng một trăm quan này thật đáng kể sao,
ngươi không thấy người ta ngay cả nhìn cũng không thèm đã đi rồi sao,
dáng vẻ người ta chính là một người phóng khoáng.
- Đại nhân, nước của ngài
- Ồ, cảm ơn.
Lý Kỳ cầm ly nước, móc móc trong túi ra, ném một xâu tiền đồng vào trong cái mâm, cười ha hả nói: - Toàn bộ gia sản rồi, nhưng đừng chê ít a.
- Đa tạ đại nhân, đa ta đại nhân
Lý Kỳ cười cười, đi lên lầu nâng một ly, sau đó đi xuống lầu.
Lên trên lầu, chỉ thấy cha con Hồng Tề, ngoài ra còn có một nhóm người
như Chu Thanh đứng ở trên hành lang, trừ lần đó ra, bàn phía trên lầu,
người cũng đều ngồi đầy cả rồi, nhưng mỗi người ngồi ở đây đều là người
có thân phận, Thông và Phàn Thiếu Bạch cũng đều ở trên lầu, bọn họ không giống với Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội thích tập trung chơi chỗ đông
người, đặc biệt là Phàn Thiếu Bạch, đó là một người cẩn thận tỉ mỉ, chơi thì cực kỳ đầu tư, tuy nhiên tất cả điều này đều là bởi vì tên mập kia
đối diện với hắn, Thái Mẫn Đức.
- Lý Kỳ, ngươi tại sao giờ này mới đến
Hồng Tề quay sang Lý Kỳ ngẩn mặt đi tới cười nói ha ha
- Đừng nhắc nữa, mấy ngày nay làm ta mệt chết đi được.
Chu Thanh cười nói: - Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm nha.
Hồng Bát Kim đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ, vừa rồi ngươi mới ở dưới giở trò gì?
Mọi người vừa nghe đều tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười gượng nói: - Thật sự xin lỗi, lúc ta đến quên mang theo quà
mừng, thế là đành tặng một trăm quan thẻ đánh bài, tỏ tâm ý.
Mọi người liền dở khóc dở cười. Bọn họ mới vừa rồi còn tưởng rằng Lý Kỳ
đang chơi trò bí hiểm gì, không thể ngờ rốt cuộc là đã quên mang quà
mừng đến.
Hồng Bát Kim tức giận nói: - Nhưng ta dường như thấy ngươi chưa trả tiền.
Ai. Thằng nhãi này là thật lòng gây khó dễ cho ta sao. Lý Kỳ ngượng
ngùng nói: - Ta ngay cả quà mừng cũng đã quên mang, làm sao còn có thể
nhớ mang tiền theo, tuy nhiên Bát Kim thúc xin yên tâm, ta vừa về lập
tức bảo người đưa tiền đến.
Hồng Tề cười ha hả nói: - Tốt lắm, tốt lắm, việc nhỏ này đừng tính toán chi li ở chỗ này.
Hồng Bát Kim miệng nhếch lên nói: - Phụ thân, Lý Kỳ khó mà giở trò xấu
xa, cứ như thế buông tha hắn, vậy cũng rất không nể mặt hắn rồi.
Mẹ nó chứ! Mặt mũi này cũng là ngươi tự mình giữ đi. Lý Kỳ vội vàng nói
sang chuyện khác: - Đúng rồi. Các ngươi đều chuẩn bị xong chưa.
Mấy người đều gật đầu
Chu Thanh hơi có vẻ khẩn trương nói: - Đại nhân, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ đi đến nhà máy của chúng ta sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hoàng thượng sao lại quay về, hoàng đế của Kim quốc lại chưa đến, nhiều nhất chính là Vương Tướng cùng những sứ thần Kim
quốc đó đến, tuy nhiên các ngươi cũng đừng làm quá long trọng, hãy làm
giống bình thường, cố gắng đừng phạm sai lầm là được rồi.
Dĩ nhiên là xây dựng kinh tế, thì không thể chỉ dựa vào cái miệng, dù
sao cũng phải đưa ra một thứ gì đó thực tế cho người thấy. Lý Kỳ không
biết đối phương sẽ yêu cầu gì đối với tửu lầu của Đại Tống, đi dạo quanh xưởng, nhưng mặc dù bọn họ không nói, Lý Kỳ cũng tính toán để bọn họ
hiểu thấu được năng lực kinh tế của Đại Tống, như vậy đối với hợp tác
song phương cũng có lợi lớn.
- Kỳ thật chúng ta ngược lại có thể chịu đựng được. Nhưng những công nhân kia thì. Chu Thanh buồn bực nói.
Đám người Hồng Tề cũng đều gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Lý Kỳ nói: - Ta đây cũng không có cách nào, liền xem như là một lần khảo nghiệm đối với bọn họ đi, dù sao chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn là
được. Đúng rồi. Các vị quan kia coi như cũng được đi?
Hồng Tề cười ha hả nói: - Khoan hãy nói, năng lực của những người này
thật là không tệ, hơn nữa lại có mạng lưới quan hệ. Chủ ý này của ngươi
thật sự là hay lắm.
- Thất công nói rất đúng, tuy nhiên... Chu Thanh muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ nhướn mày, nói: - Tuy nhiên chuyện gì?
Chu Thanh thở dài:
- Những người đó đối với ta ngược lại là khá lắm rồi, nhưng đám thợ thủ
công kia thì không phải như vậy, mặc kệ người ta có phạm sai lầm hay
không, cũng hô tới hô lui, có lẽ trước đây họ đã quen với kiểu xưng hô
như vậy.
Hắn không giống với Hồng Tề, mối quan hệ của Cao Cầu và Hồng Tề không
thân lắm, vì vậy người đến làm việc ở sòng bài, chưa có một người nào
dám đắc tội, nếu đắc tội Cao Cầu, vậy chính là trò hơi kết thúc rồi.
- Thói quen cái p.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Mấy tên quan bé như hạt vừng hạt đậu bọn họ,
bình thường đều là bị gọi đến, việc này ngươi nên sớm nói với ta.
Vừa dứt lời, chợt nghe phía sau vọng đến một trận cười, nói: - Chu viên
ngoại, ngươi cũng quá thành thật rồi, ngươi đã nhìn không được, vậy cứ
bắt tới giáo huấn là được.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thái Mẫn Đức ưỡn cái bụng bự và Phàn Thiếu Bạch đi tới.
Chu Thanh dở khóc dở cười nói: - Ta đây có thể cũng khó mà nói.
Thái Mẫn Đức nói: - Có cái gì mà khó nói đấy, trực tiếp báo tên của Kinh Tế Sử là được. Các ngươi không biết chứ, lúc trước Phỉ Thúy Hiên cũng
có tình huống này, có tên không biết chết sống còn kêu to gọi nhỏ với
Tiểu Tam, ta lúc ấy liền gọn gàng dứt khoát nói cho tên đó biết, nếu có
lần sau nữa, ta sẽ cho ngươi thu dọn hành lý cút đi, ta còn nói, quan
Kinh Tế Sử đã dặn dò rồi, nếu bởi vì phạm sai lầm mà bị đuổi đi, cũng
đừng nghĩ trở lại vị trí trước kia. Người nọ nghe xong, sợ tới mức hai
chân đều run rẩy, từ đó về sau, không ai dám làm như thế nữa. Hiện giờ
chính là chúng ta trả lương cho bọn họ, nếu còn để cho bọn họ cưỡi trên
đầu của chúng ta, vậy Thái mỗ thà rằng không kinh doanh.
Tên cáo già này thật là xảo huyệt. Lý Kỳ đảo mắt, lại nói: - Thái viên
ngoại nói rất đúng, Chu viên ngoại, ngươi cũng học làm là được, bọn họ
hiện tại chỉ có một thân phận, đó chính là thuộc hạ của các ngươi, nên
làm như thế nào thì làm như thế, căn bản không cần bận tâm nhiều lắm.
Chu Thanh cảm thấy rất xấu hổ, gật đầu nói: - Vâng, Chu mỗ đã biết về
sau nên làm như thế nào rồi. Không, đợi trở về liền nói với bọn họ.
Lý Kỳ cười ha hả, gật gật đầu.
Thái Mẫn Đức bỗng nhiên bu lại, nhỏ giọng hỏi: - Lý công tử, Thái mỗ
nghe nói ngày mốt các ngươi sẽ dẫn theo sứ thần Kim quốc vào trong kinh
thành đi dạo.
Lý Kỳ gật đầu.
- Vậy có đến Phỉ Thúy Hiên không vậy?
- Điều này dường như quý điếm không được liệt vào trong danh sách khảo sát .
Ngay tức thì khuôn mặt của Thái Mẫn Đức xụ xuống, con mắt chớp một cái, lại hỏi: - Vậy sẽ đi Túy Tiên Cư sao?
Buổi tiệc trưa là sắp xếp ở Túy Tiên Cư.
Mí mắt Thái Mẫn Đức nhướn lên, nói: - Công tử, ngươi xem hàng xóm láng
giềng chúng ta, nếu không lúc đi ngang qua tiểu điếm, ngươi bảo bọn họ
cũng đến tiểu điếm xem thử, để tiểu điếm cũng dính chút vận may nha.
Ai. Hóa ra lão ta chính là vì việc này à. Lý Kỳ biết tên mập này muốn
kết giao với mấy người Kim quốc, sau này cũng dễ lừa tiền của người Kim
quốc, dở khóc dở cười nói:
- Để xem đã, nếu có cơ hội, ta sẽ bẩm với Hoàng thượng.
Lúc đó Thái Mẫn Đức mừng rỡ nói: - Đa tạ, đa tạ