Bắc Tống Phong Lưu

Chương 741: Chương 741: Oa! Vàng nhiều quá!




Buổi chiều ngày thứ hai, sứ thần Kim quốc cuối cùng đã vào thành, mà lần này sứ thần phái tới là ba gương mặt cũ, chính là Lý Tĩnh, Vương Độ Thứ, còn có Hột Thạch Liệt Bột Hách. Lần này bọn họ đến, nhận được sự quan tâm đặc biệt của dân chúng, người đứng hai bên đường tấp nập, điều này chưa từng có trước đây, tất cả việc này đều là do sự tuyên truyền kỳ trước làm vô cùng đúng lúc, gần như từng chi tiết đều được mô tả vô cùng tỉ mỉ.

Đợi làm xong các nghi thức rườm rà kìa, đã đến chạng vạng, thế là bọn họ theo suy nghĩ trực tiếp đi tới Tướng Quốc Tự nghỉ ngơi, ngày mai bọn họ sẽ không phải tiến cung, mà là đi tham quan thương nghiệp của Biện Kinh, về điểm này, hai bên không bàn mà trùng ý, Hoàn Nhan A Cốt Đả dù sao vẫn chưa đến Biện Kinh, theo lời của Lý Kỳ, ông ta cũng không dám tin hết, vì thế ông ta mong Hột Thạch Liệt Bột Hách bọn họ phải chứng nhận trước, sau đó mới đàm phán.

Kỳ thực cho dù bọn họ không yêu cầu, Lý Kỳ cũng dự định dẫn bọn họ đi.

Sau buổi cơm tối, Lý Kỳ cũng sớm về Tần phủ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đi vào tiền sảnh, chỉ thấy Tần phu nhân vẫn ngồi dưới đèn với quyển sách như cũ, xem một cách say mê thích thú, thấy Lý Kỳ về, đặt quyển sách xuống, hơi hiếu kỳ hỏi: - Cậu tại sao lại trở về?

Lý Kỳ uống một ngụm trà, ngồi đối diện với Tần phu nhân, thực sự nói: - Chẳng lẽ phu nhân quên rồi, ngày mai ta còn phải dẫn sứ thần Kim quốc vào thành dạo loanh quanh

Loanh quanh? Tần phu nhân thoáng lườm hắn một cái, nói:

- Ngày mai cậu---.

Lý Kỳ giành nói: - Phu nhân, lần này bọn họ đến đúng là việc đại hỷ, ta làm sao có thể không thành tâm đối xử với bọn họ chứ, người cứ yên tâm đi.

Tần phu nhân thoáng gật đầu nói: - Cậu biết thì tốt

Lý Kỳ thở dài: - Phu nhân, có đôi lúc ta thực sự cảm thấy ngươi đi xuất gia theo sự nghiệp Phật giáo chính là một việc tốt nhất trên đời.

Tần phu nhân bây giờ hễ nghe đến hai chữ "xuất gia". Chỉ cảm thấy đau đầu mà thôi, đôi lông mày đen khẽ nhíu lại. Nói: - Sao lại nói lời này?

Lý Kỳ cười nói: - Chỉ bằng phu nhân kiên nhẫn thế này, nếu để phu nhân đi tuyên truyền Phật pháp, ta tin rằng thần dân Đại Tống đều muốn quy y Phật môn.

Tần phu nhân hừ nói: - Cậu chớ có nói bậy, ta khuyên cậu nhiều lần như vậy, nhưng có lần nào cậu nghe ta đâu.

Lý Kỳ xòe hai bàn tay ra, nói: - Vậy bởi vì phu nhân người vẫn chưa xuất gia ạ.

Tần phu nhân tức giận nói: - Cậu có thể đừng nhắc đến việc xuất gia nữa không?

Lý Kỳ nhún vai nói: - Ta không có nói nha, điều ta mới vừa nói chính là xuất giá a!

Tần phu nhân liền hết chỗ nói rồi.

Đúng lúc này, Trần đại nương bỗng nhiên đi vào. Nói: - Đại nhân, phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp đại nhân.

Lý Kỳ cau mày nói: - Người nào?

- Gã nói gã là người đến từ Kim quốc.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Phu nhân, đưa tiền đến đây.

Tần phu nhân sửng sốt, dè dặt nói: - Nhưng cậu đừng làm bừa đó.

Toát mồ hôi! Ngươi không phải cho rằng ta tham ô đấy chứ. Lý Kỳ buồn bực nói: - Phu nhân nếu người không yên lòng, đại khái có thể đi ra phía sau nghe lén là được.

Tần phu nhân hít một hơi, nói:

- Ta chưa vô sỉ như cậu vậy. Phu nhân vừa nói xong liền đứng dậy. Nói: - Ta về phòng trước.

Nói xong, nàng liền quay người đi ra ngoài.

Lý Kỳ nhìn theo bóng của Tần phu nhân làm trò cái mặt quỷ, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài, dù sao người ta là đến đưa tiền, như thế nào cũng phải ra cửa chào đón chứ.

Đi đến trước cửa, chỉ thấy Hột Thạch Liệt Bột Hách dẫn một đám người hầu đứng ở trước cửa.

- Oh. Là Hột Thạch Liệt tiên sinh à, đã để Hột Thạch Liệt tiên sinh đợi lâu, xin thứ tội, thứ tội. Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay cười nói.

Hột Thạch Liệt Bột Hách chắp tay đáp lễ nói: - Không có chi. Không có chi. Lý đại phu khách sáo rồi. Lâu ngày không gặp, hy vọng ngươi vẫn khỏe.

- Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Lý Kỳ cười ha hả, giơ tay ra hiệu nói: - Mời Hột Thạch Liệt tiên sinh mau vào đi.

- Mời

Hột Thạch Liệt Bột Hách khẽ vươn tayquay sang những người hầu kia nói:

- Mang vào đi.

Chỉ thấy những người hầu kia khiêng mấy cái rương gỗ lim.

Lý Kỳ vội hỏi: - Ai da, Hột Thạch Liệt tiên sinh khách sáo quá, đến đây còn mang theo quà làm gì.

Hột Thạch Liệt Bột Hách vừa mới vào cửa, vừa nghe vậy, suýt nữa bị vấp ngạch cửa, nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt quái dị, cười gượng nói: - Lý đại phu nói đùa rồi, nếu là ta có thể tặng đại lễ như thế này, vậy thì tốt rồi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Cái này là?

Hột Thạch Liệt Bột Hách đưa tay nói: - Hay là chúng ta vào trong rồi nói đi

- Được được được

Hai người vào tới tiền sảnh, đợi những người hầu kia đặt các rương gỗ lim xuống, Hột Thạch Liệt Bột Hách vung tay lên nói: - Mở ra hết đi.

Ba ba ba ba ba.

Năm tiếng liên tục, ngay lập tức ánh vàng chói lọi phát ra.

Quả nhiên là xuất thân cường đạo, hễ ra tay là hào phóng như vậy. Lý Kỳ lấy tay che mắt tán dương, hoảng sợ nói: - Oa oa oa! Cái gì vậy, lóe sáng thế, lóe sáng thế nhỉ.

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói: - Lý đại phu chê cười rồi, món tiền nhỏ này đối với Lý đại phu mà nói, không đáng kể.

- Hột Thạch Liệt tiên sinh đừng nói như vậy, ta đâu có bản lĩnh đó.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, lại chăm chú nhìn, chỉ thấy toàn là ánh vàng rực rỡ trong năm cái rương, tuyệt đối là vũ khí lợi hại dụ người ta phạm tội.

- Lý đại phu khiêm tốn rồi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả, trong giọng nói hiển thị rõ sự đắc ý, nói: - Ở đây tổng cộng là một ngàn lượng vàng, chính là dùng làm món tiền thưởng.

Ta con mẹ nó quá yêu vàng rồi. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh chẳng phải là khách khí quá sao, ta còn dự định đem rượu đến tặng, chưa từng nghĩ đến Hột Thạch Liệt tiên sinh đem tiền đến tặng ngược lại, Lý mỗ thật là ngại quá.

- Giống nhau cả, giống nhau cả.

Hột Thạch Liệt Bột Hách khoát tay, nói: - Ta vốn cũng có dự định như vậy, nhưng đúng lúc bệ hạ lại phái ta đến nơi này, vì vậy ta thuận đường liền đem tiền đến, Lý đại phu người kiểm lại đi.

Ta đương nhiên sẽ kiểm, ai biết ngươi đặt bên dưới là món đồ gì. Lý Kỳ khẽ gật đầu, gọi Trần đại nương vào, bảo bà ta đi gọi Ngô đại thúc đến, ngoài ra còn gọi thêm mấy người phòng thu chi đến.

Sau khi dặn dò xong, Lý Kỳ lại đưa tay nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh mau mau mời ngồi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách trái lại chưa từng nghĩ đến Lý Kỳ trực tiếp bảo người đến đếm tiền trước mặt bọn họ như thế, nhưng cũng cảm thấy nên như vậy, nói một tiếng mời, hai người ngồi xuống, tì nữ bên cạnh đi đến châm trà cho hai người.

Hột Thạch Liệt Bột Hách nghiêm mặt nói:

- Lý đại phu, phía bên Thượng Kinh ta đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ rượu này của ngươi, cho nên lần này ta đến ngoài việc đưa tiền. Ta còn hy vọng lúc đi, người có thể cũng chuẩn bị tốt món rượu, ta tiện đường sẽ mang về.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh thật là biết cách nói chuyện, như vậy, phí vận chuyển này của ta cũng giảm đi rồi. Tuy nhiên, chỉ là không biết Hột Thạch Liệt tiên sinh dự định trước lần này đến ở lại bao lâu?

- Chắc có lẽ không vượt quá mười ngày.

- Nhanh như vậy sao?

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói:

- Triều đình ta đối với việc cải cách kinh tế của Lý đại phu tràn đầy niềm tin, cũng vô cùng tán đồng, giả dụ nếu ngày mai thuận lợi. Vậy tất cả đều không phải nói đùa, mà hoàng thượng ngài cũng hy vọng chúng ta có thể sớm ngày quay về phục mệnh, vì vậy lần này chúng ta sẽ không ở quá lâu.

Kỳ thật hai bên đều mệt rồi, về vấn đề đàm phán lần này thật là tốn hao quá nhiều sức lực và thời gian, Hoàn Nhan A Cốt Đả bên kia còn phải đi đối phó Bắc Liêu, đại quân dừng ở Yến Kinh cũng không có chi, mà phía bên Tống triều thì càng không cần nói. Nhìn Yến Kinh, nước miếng đều chảy ra, Đồng Quan lại gấp đến độ chim cúc cu cũng sắp dài ra rồi.

- Đúng vậy a! Tôi cũng hy vọng đợt đàm phán lần này thuận lợi, nhất thiết đừng xảy ra vấn đề gì.

Lý Kỳ thở dài, nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh, ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định trong vòng mười ngày, chuẩn bị tốt Thiên hạ vô song.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách gật gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên, trừ Thiên hạ vô song. Lý đại phu có phải còn quên một việc không.

Lý Kỳ cười nói: - Ta làm sao quên, nhân sự ta cũng sắp xếp xong xuôi. Ta sẽ phái mười người khởi hành cùng với ngươi.

- Mười người? Này có phải là quá ít hay không?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không ít đâu, Hột Thạch Liệt tiên sinh, ngươi cũng không thiếu người, cái ngươi thiếu là nhân tài, những người ta phái đi lần này có thể nói đều là những tinh anh của Túy Tiên Cư chúng ta, ngươi cũng sẽ không bảo bọn họ đi làm những việc vặt vãnh. Không phải Lý Kỳ ta khoác lác, chỉ năng lực của mười người này, đừng nói một tửu lầu, chính là ngươi giao cho bọn họ ba tửu lầu, bọn họ nhất định cũng sẽ giúp ngươi xử lý thỏa đáng, hơn nữa không đến nửa năm, quý quốc lại không có tửu lầu nào có thể cạnh tranh với tửu lầu mới của ngươi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe được mừng rỡ, vội hỏi: - Nếu như vậy, vậy thì quá tốt rồi.

Lý Kỳ tay vừa nhấc, nói: - Này còn không dừng lại, mười người này không chỉ sẽ quản lý tửu lầu, hơn nữa còn sẽ chế món vịt nướng và hambuger, Hột Thạch Liệt tiên sinh như vậy quá hào phóng, ta cũng không thể quá nhỏ mọn, lần này ta sẽ đưa trước nguyên liệu ba tháng cho ngươi, ngươi mang về, tháng đầu là có thể thấy được hiệu quả, thấy dân chúng quý quốc càng ưa thích đối với những thứ này, đợi đến tháng thứ hai, ngươi phái người đến, chúng ta sẽ đàm phán kỹ hơn.

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha ha nói: - Tốt. Lý đại phu quả nhiên là người sảng khoái. Để ta mời người một ly. Nói xong hắn liền bưng ly trà lên quay sang kính Lý Kỳ.

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Lý Kỳ bỗng nhiên nhướn mày, nói: - Tuy nhiên---

Hột Thạch Liệt Bột Hách sắc mặt căng thẳng, nói: - Tuy nhiên chuyện gì?

Lý Kỳ nói: - Tuy nhiên tuổi của mười người này cũng còn trẻ, lần đầu đến quý quốc nếu phạm một vài sai phạm nhỏ, kính xin Hột Thạch Liệt tiên sinh rộng lượng tha thứ.

Hột Thạch Liệt Bột Hách vội nói: - Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ, sẽ không để bọn họ bị ức hiếp.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Lý Kỳ gật gật đầu nói.

Hột Thạch Liệt Bột Hách lại nói: - Lý đại phu, lần này đến còn có việc muốn thương lượng với người.

- Xin cứ nói

- Là như vậy, những người đi theo lần này, có mấy người là quý tộc của Đại Kim ta, bọn họ cũng muốn lấy cách thức hợp tác này của chúng ta để bàn chuyện làm ăn với thương nhân Nam triều các người, ngươi xem có thể giới thiệu một số thương nhân có thực lực của Nam triều các người cho bọn họ quen không.

Quý tộc Kim quốc cũng là vất vả đến đây, bây giờ đại cục đã định, bọn họ đã không thể chờ đợi nghĩ đến việc hưởng thụ.

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức cười ha hả nói : - Việc này đồng ý, đồng ý. Ngày mai ta sẽ dắt bọn họ làm quen với mấy vị thương nhân lớn vô cùng có thực lực, đến lúc đó nếu các người có ý, mọi người có thể cùng ngồi đàm phán với nhau.

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói: - Vậy làm phiền Lý đại phu rồi.

- Khách sáo, khách sáo.

Một lát sau, Ngô Phúc Vinh dắt mấy người ở phòng thu chi chạy đến, lúc bọn họ thấy hoàng kim như thế, nhìn xém chút nữa rớt tròng mắt ra, Lý Kỳ nói đơn giản với Ngô Phúc Vinh một lượt, sau đó bèn bảo bọn họ đếm ngay ở chỗ đó.

Hột Thạch Liệt Bột Hách thừa dịp lúc bọn họ đếm tiền, lại tranh thủ quay sang Lý Kỳ hỏi kinh nghiệm, hai người một hỏi một đáp, nói rất hào hứng.

Đợi sau khi đếm xong, đã là canh hai, Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng đứng dậy cáo từ ra về.

Sau khi tiễn Hột Thạch Liệt Bột Hách, Lý kỳ bỗng nhiên nhướn mày, sắc mặt dần dần nghiêm lại, lẩm bẩm nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng, chẳng lẽ là ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.