Những lời này của Lý Kỳ càng khiến cho Triệu Lương Tự, Triệu và các quan viên trong triều đều nghe không hiểu, hơn nữa lại có phần khiếp sợ. Cái chủ ý này đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, cứ coi là
giúp bọn họ một lần, e rằng bọn họ cũng không nghĩ ra.
Triệu Lượng Tự nhìn Lý Kỳ bằng ánh mắt không giấu nổi sự oán thán, trong lòng nghĩ thầm: "giỏi cho nhà ngươi, từ trước đã có chuẩn bị sẵn."
Nhưng thật ra thì mọi người đều nhìn ra, đây đương nhiên không phải là ý tưởng nhất thời của Lý Kỳ.
Hắn đầu tiên là vì sách lược trước dương sau áp chế mà đã dẫn đến sự
hiếu kỳ của mọi người, sau lại vì chuyện Nữ Chân quật khởi và sự diệt
vong của Liêu Quốc mà phát sinh vấn đề dân sinh, nhưng thông qua một
cuộc điều tra toàn diện, ý kiến của rất nhiều người đã là nên một sự
thay đổi long trời lở đất, vì quốc gia xuất quốc khố trở thành sự đầu tư của thương nhân.
Kể từ đó, Đại Tống không những sẽ không phải chịu đựng đến mức bị bóc
lột, mà trái lại có thể thu lợi nhuận nhờ việc này, sự chênh lệch này
đúng là rất lớn, hơn nữa chuyện này sẽ bù trừ cho chuyện kia, ngoài việc Lý Kỳ vừa rồi do quá nóng vội mà gây nguy hiểm đến tính mạng thì nhìn
chung mọi việc đều hoàn mỹ.
Thực ra Lý Kỳ dám nói những lời như vậy, hoàn toàn là vì Hoàn Nhan A Cốt Đả là một người biết trọng người tài, là một minh quân bao dung và anh
minh, nếu mà là Tống Huy Tông người đang ngồi trước mặt đây sẽ không dám nói những lời khoa trương như vậy, chuyện này là không bao giờ.
Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: " Không
đúng, từ đó tới giờ, Đại Kim chúng ta đã không thể nào tách rời Nam
Triều của bọn họ, chúng ta đã từ thế chủ động chuyển sang thế bị động,
tên tiểu tử này quả nhiên là vô cùng gian xảo, ta vẫn là không nên xem
thường hắn", rồi vội hỏi: - Phụ thân, chuyện này vô cùng trọng đại, hài
nhi cho rằng tuyệt đối không nên tùy tiện đưa ra quyết định.
Hoàn Nhan A Cốt Đả mặc dù là người kỳ tài nhưng suy cho cùng vẫn không
phải là một thương nhân, đối với những chuyện mua bán này vẫn còn niều
chỗ chưa rõ, liền gật gật đầu nói: - Lời con nói cũng đúng. Y vừa nói
vừa quay sang nhìn Lý Kỳ : - Chủ ý này của ngài đúng là không tồi, nhưng chuyện này ta vẫn phải suy nghĩ cho cẩn thận, rồi mới có thể cho ngài
câu trả lời thỏa đáng.
Lý Kỳ cười đáp: - Đương nhiên rồi, một khi thực hiện kế hoạch này, cũng
không phải là chuyện trong một sớm một chiều là có thể hoàn thành, bệ hạ đúng là nên suy nghĩ thận trọng, hơn nữa chuyện đàm phán cúng không thể kết thúc trong một hai ngày.
Hoàn Nhan A Cốt Đả liếc mắt nhìn Lý Kỳ, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện,
vội nghĩ: "Ta mặc dù đã có sự đề phòng hắn từ trước, nhưng không ngờ
cuối cùng vẫn để cho hắn thực hiện được mục đích của mình. Tên tiểu tử
này đúng là một người tài, chỉ đáng tiếc Đại Kim của ta không có ai có
thể sánh ngang với hắn."
Triệu Lương Tự tự nhiên cảm thấy không khí có vẻ trùng xuống, vội vàng
lên tiếng để phá vờ nó: - Bệ hạ, chuyện này liên quan đến chuyến đi giao nhận Vân Châu, không biết người đã có kế hoạch gì chưa?
Hoàn Nhan Tông Vọng liền xua tay và nói: - A, Triệu đại phu, chuyến đi
Vân Châu hiện giờ mà thực hiện thì đúng là lãng phí sức lực của người và ta.
Triệu Lương Tự ngơ ngác hỏi: - Bệ hạ, người nói vậy là ý gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức trả lời: - Hiện giờ, đại tướng quân Luận Di
Lãi Bột Cực Liệt Hoàn Nhan của nước chúng ta đang chiến đấu cùng với bắc Liêu, khắp nơi tróc nơi đều đang tróc nã A Thích Nhi, hơn nữa Vân Châu
và một số nơi nữa vẫn là trọng địa của quân ta tấn công bắc Liêu, cho
nên vẫn là nên đợi sau khi bắt được A Thích Nhi rồi mới bàn tiếp.
Vị tướng quân Luận Di Lãi Bột Cực Liệt chính là người óc tiếng tăm lừng lẫy khắp Hoàn Nhan Tông Hàn.
" Chết tiệt, thật là không ngờ bọn họ có thể nghĩ ra được chiêu này!",
Lý Kỳ sau khi nghe xong những câu này, đã hiểu được rằng, bây giờ mà
muốn thu hồi Vân Châu là một chuyện không thể nào, bởi vì những lời vừa
rồi của Hoàn Nhan Tông Vọng đã khiến cho hắn không tài nào tìm được lý
do phản bác.
Triệu Lương Tự cũng hiểu ra đây chính là kế sách hoãn binh của đối
phương, nên nói câu này với giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: - Vậy hi vọng quý quốc trong thời gian sớm nhất có thể bắt được tên A Thích Nhi kia.
Hoàn Nhan Tông Vong vui vẻ đáp lại: - Cảm ơn ý tốt của Triệu đại phu.
Hoàn Nhan A Cốt Đả xem ra cũng như vây, đứng dậy và nói: - Hôm nay chúng ta hãy cứ bàn bạc đến đây thôi, ta đã sai người bày yến tiệc ở hậu
viện, mời các vị cùng đi với Trẫm.
- Tuân lệnh.
Mọi người đồng loạt hô vang.
Trong bữa yến tiệc này, mọi người lúc đầu còn tỏ ra không thoải mái lắm
nhưng sau cùng thì đều vui vẻ ăn uống, thường thức múa hát, cười đùa vui vẻ.
Đến buổi chiều, ai về phủ của người đó.
Hai huynh đệ Hoàn Nhan Tông Vọng tiễn đám người Triệu Lương Tự đến cửa.
Hoàn Nhan Tông Bật nhìn theo bóng của đám người Lý Kỳ và nói: - Nhị ca,
tên đầu bếp này đúng là có chút bản lĩnh, phụ thân và tứ thúc đều có vẻ
tán thành ý kiến của hắn.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu và nói: - Cái chủ ý này đúng là không tồi,
nhưng xem ra cứ theo cái đà này, huynh đệ chúng ta vài năm nữa, thậm chí là 10 năm vẫn có thể dựa vào Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Bật nói tiếp: - Chuyện này như thế nào mới là tốt? phụ
thân chỉ căm hận người Khiết Đan, đối với Nam triều luôn có thiện cảm,
chỉ e rằng phụ thân sẽ đồng ý với hắn.
Hoàn Nhan Tông Vọng nheo mắt nói: - Chúng ta quay về đi khuyên nhủ phụ
thân, nghĩ xem có cách nào mà có thể vẹn cả đôi đường, nhưng theo ta
thấy chuyện này không được khả quan cho lắm, huynh đệ chúng ta vẫn nên
có sự đề phòng từ trước, ta có một dự cảm không tốt là con người này sau này sẽ trở thành hiểm họa lớn cho Đại Kim chúng ta.
Dịch quán.
- Giỏi, tiểu tử ngươi giấu ta làm chuyện này, đúng là khổ cho ngươi rồi.
Lúc này đây, vừa mới bước chân vào Dịch quán, Triệu Giai đã liền tức giận với Lý Kỳ.
Triệu Lương Tự cũng tỏ ra vô cùng bất mãn:
- Đúng vậy, hôm nay chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, chuyện
lớn như vậy, tại sao ngươi lại giấu chúng ta, vừa nãy lại còn dọa chúng
ta chết khiếp nữa chứ.
Lý Kỳ trợn mắt và nói: - Nhị vị, các vị có thể có một chút đồng cảm được không, ta đây mới là người phải chịu thiệt thòi nhất đây này. Đúng
chính là ta đã sớm nghĩ ra cách đó nhưng ta cho đến tận hôm nay vẫn chưa quyết định được có nên hay không nên làm như vậy, các vị lúc nãy cũng
nhìn thấy cả rồi, ta suýt chút nữa là bị người ta làm thịt, muốn nói sớm cho mọi người biết, ngộ nhỡ mấy người bắt ta nhất định phải đi làm, thì ta phải làm như thế nào đây, ta lần này đúng là đã đem cả mạng sống của mình ra để cá cược. Nếu không phải lúc nãy ta thấy mấy người khinh
người quá đáng, thì ta sẽ không bao giờ làm như vậy, đúng là nguy hiểm
quá mà.
- Điều này cũng đúng. Triệu Lương Tự gật gật đầu tán thành, thể hiện đã
hiểu được vấn đề nhưng vẫn tỏ vẻ khá ấm ức: - Nhưng từ nay về sau, ngài
vẫn nên nói trước với chúng tôi vài câu để chúng tôi biết, chúng tôi
cũng sẽ nhất định tôn trọng ý kiến của ngài.
Triệu Giai hỏi tiếp: - Chuyện này đã trong tầm kiểm soát của ngài, vậy bọn họ liệu có đồng ý không?
Lý Kỳ không muốn cho hai người này hi vọng quá lớn, suy cho cùng hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng cao, nên đành phỉa lắc lắc đầu và nói: - Ta cũng không biết nữa, chuyện này nói chỉ vài câu là xong, nhưng khi
bắt tay vào làm thì lại phức tạp hơn nhiều, trong đó lợi ích liên quan
lại càng phức tạp hơn.
Triệu Lương Tự gật gật đầu tán thành: - Ngài nói cũng có lý lắm, cách
này tuy là hay nhưng khi thực hiện đúng là khó khăn trùng trùng, nhưng
nếu mà bọn họ đồng ý, công của ngài là lớn nhất đó.
Lý Kỳ khiêm tốn đáp: - Đây là chuyện mà tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực làm nên, không chỉ là công sức của tôi.
" Tên tiểu tử này tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng là người biết đối nhân sử
thế."Triệu Lương Tự mỉm cười đồng thời không nén nổi ánh mắt ánh mộ hắn.
Ba người tiếp tục nói chuyện một lúc nữa, rồi tự đọng quay về đi nghỉ ngơi.
Lý Kỳ cũng quay về phòng ngủ một giấc, sau khi ăn xong bữa tối thì cùng đi bộ với Triệu Giai, rồi lại quay về phòng.
Nhưng ngồi vẫn chưa nống ghế thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Lý Kỳ ngửa mặt lên nhìn, rồi lười đến mức không thèm hỏi là ai nữa,
nhưng khi mở cửa ra thì quả là không sai, đúng là tên quy công đáng ghét kia, liền hừng hổ nạt lớn: - Ta nói ngươi đúng là phiền phức mà, ngày
nào cũng đến, ngươi không thấy nhàm à?
Quy công kia liền cười nịnh: - Đúng là thất lễ quá, đều là do tôi quá sơ suất, không tìm hiểu kỹ sở thích của người, nhưng lần này, tôi mang đến cho ngài một vị đại mỹ nhân.
Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi:- sở thích gì?
Tên này cười đắc chí: - Hôm qua Vương Tử điện hạ của người đã nói cho
tôi biết, nói ngài không thích người quá ngây ngô, thế nên hôm nay tôi
đã mang tới cho ngài một vị cô nương chín chắn hơn, không biết có làm
ngài vừa lòng hay không?
" Đồ chó hoang Triệu Giai, cuối cùng lại còn dám lừa ta như thế này."
Lúc này, Lý Kỳ mới để ý đến vị cô nương đi theo tên này, nhưng chỉ thấy
một cô nương cao ráo, ít ra cũng cao hơn tên kia cái đầu, mặc một bộ váy trắng, thân hình cũng khá đầy đặn.
Nhưng khác với hai lần trước là ở chỗ, sau lưng vị cô nương này còn có hai tên hộ vệ nữa.
Vị cô nương kia từ từ ngẩng đầu lên, đúng trước mặt Lý Kỳ lúc này là một tuyệt sắc giai nhân.
- Là cô?
Lý Kỳ kinh ngạt thốt lên một tiếng.
Nữ nhân này đúng là công chúa vong quốc- Da Luật Cốt Dục.
Thấy vậy, Da Luật Cốt Dục hành lễ: - Cốt Dục xin bái kiến đại nhân.
Tên tiểu tử kia liền đắc ý cười một cái rồi giới thiệu: - Đại nhân. Vị nữ nhân này có làm ngài vừa ý không ạ?
"Ta vừa lòng muội muội của ngươi, nữ nhân này đến dã man như người Kim
Quốc cũng không làm gì được. nàng ta hận Đại Tống ta như vậy, ngươi lại
đem nàng ta đến đây, ngươi đang muốn hại chết ta hay sao?" đứng trước vị công chúa này, Lý Kỳ có chút bất an, lắc lắc đầu và nói: - Xem ra điện
hạ của chúng ta chưa nói cho ngươi một cách cẩn thận rồi, kỳ thực ta
không thích nữ nhân quá cao.
Vừa dứt lời thì Da Luật Cốt Dục nhanh chóng quỳ xuống, nói với giọng rất chân thành: - Đại nhân xin cứ yên tâm, Cốt Dục nhất định sẽ hết lòng
hầu hạ đại nhân, cho dù đại nhân có chê bai, thì xin đại nhân hãy đồng ý với Cốt Dục.
"Trời ơi, công chúa quỳ trước mặt ta, đây chính là một sự chế giễu mà",
Lý Kỳ muốn tiến lên đỡ nàng, nhưng lại cảm giác nếu hắn làm như vậy có
vẻ là hơi đường đột, vội xua tay và nói: - Da Luật cô nương, cô hãy đứng dậy, ta là người đã có thê tử, hơn nữa gia giáo nghiêm khắc, chuyện này mà truyền ra ngoài, ta đây sẽ tan nát nhà cửa.
- Đại nhân.
Da Luật Cốt Dục ngẩng đầu lên, đôi mát đẹp đã ngấn nước mắt, đây có lẽ là giọt nước mắt tuyệt vọng của nàng.
Nhìn vào ánh mắt đáng thương đó chợt Lý Kỳ có chút bối rối, khuôn mặt
tuyệt sắc của giai nhân bỗng trở nên mơ hồ, có chút gì đó giống Bạch
Thiển Dạ, lại có nét giống Quý Hồng Nô, sắc mặt của Lý Kỳ không giấu
được vẻ hoảng hốt.
Thấy sắc mặt khác thường của Lý Kỳ, tên người hầu vội lên tiếng:
- Đại nhân, thật là xin lỗi ngài, tôi sẽ mang vị cô nương này đi ngay lập tức.
Lý Kỳ bỗng ngẩn người ra, bàn tay toát mồ hôi, thở hổn hển không ra hơi, rồi vô thức "ừ" một tiếng, taong lòng thầm nghĩ: "Đúng là kỳ lạ mà, vì
sao mỗi lần ta gặp người này đều xảy ra những chuyện bất ngờ vậy, lẽ nào cô ta biết yêu thuật, hay là nỗi lo sợ trong lòng ta?
Một giọt nước như ngọc châu mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt của Da Luật
Cốt Dục, nhưng lần này nàng không la lối như những lần trước, cũng không vô cớ mắng người, chỉ có sự thất vọng trên khuôn mặt, buồn bã đứng dậy
hành lễ: - Đã quấy rầy đại nhân rồi.
Nhưng giọng nói lại toát lên vẻ bình thản.
Tên kia nghe vậy, không biết phản ứng ra sao, ngượng ngùng đáp: - Đại
nhân, vậy chúng tôi xin cáo từ, ngày mai tôi sẽ chọn một vị nữ nhân thấp hơn một chút.
"Ngày mai. Sao ngươi không đem tất cả đến cho ta chọn, mà cứ phải dử ta
như vậy?" vì hôm nay tâm trạng của Lý Kỳ có chút rối bời nên liền tức
giận quát lên: - Người rảnh lắm sao, ta đã nói rồi ta không cần.
- Dạ, dạ, dạ. Tên kia sợ quá cuống quýt gật đầu, sau đó nháy mắt với hai tên thị vệ ở đằng sau. Biết ý nên hai tên kia tự động bước lên cầm lấy
tay của Da Luật Cốt Dục và quát: - Đi.
Da Luật Cốt Dục không thèm nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía cửa.
Loảng xoảng, loảng xoảng.
"Đây là âm thanh gì vậy?", Lý Kỳ cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới chân Da
Luật Cốt Dục có một sợi xích khá to, mà càng nhìn lại càng thấy ghê, rồi hắn vội vàng nói: - Đợi đã.
Tên quy công kia nhe thấy vậy, vội xoay người lại và hỏi: - Đại nhân, ngài còn gì dặn dò.
Lý Kỳ chỉ vào chiếc xích to đùng và gớm ghiếc kia và nói: - Sao các người phải đối xử với cô ta như vậy?
Tên kia e dè đáp lại: - Cái này chỉ có thể trách cô ta không nghe lời mà thôi, lúc nào cũng chỉ muốn chạy trốn, chúng tôi không còn cách nào
khác nên mới cho cô ta đeo cái xích này.
Lý Kỳ nhíu mày một cái, rồi quay sang nhìn khuôn mặt trắng bệch như chết rồi thở dài: - Tháo sợi dây xích ra cho cô ta...