- Vâng.
Theo bản năng tên kia liền đáp lại một tiếng, nhưng liền lấy lại được tinh thần, nhất thời kinh ngạc nhìn thẳng Lý Kỳ.
Da Luật Cốt Dục cũng ngạc nhiên không kém, ngơ ngác nhìn hắn
Lý Kỳ nhỏ nhẹ nói: - Nhìn cái gì mà nhìn, không nghe rõ lời của ta sao?
Tên kia vẫn chưa hết ngạc nhiên, vội hỏi: - Đại nhân, chuyện này e là không hợp với quy tắc.
- Quy tắc gì?
Lý Kỳ hừ một tiếng rồi nói: - Chẳng lẽ người để cô ta đeo sợi dây xích
này đến hầu hạ ta sao? Nhưng trong lòng vội nghĩ: "chuyện đã đến nước
này, cũng nên thử xem thế nào."
- Hả? - Tên kia lại được một phen ngạc nhiên nữa, kêu lên một tiếng rồi vội hỏi: - Đại đại nhân, ngài vừa nói gì?
Lý Kỳ liền trừng mắt với với y rồi nói: - Chẹp, ta nói nhà ngươi đúng là giỏi khiến người ta ghét mà! Lúc ta nói không cần người thì ngày ngươi
cũng đến làm phiền ta, đến lúc ta cần thì ngươi lại trưng cái bộ mặt này ra, đúng là bộ mặt vô liêm xỉ trời ban.
Tên quy công kia bị Lý Kỳ giáo huấn cho thì mặt sợ toát cả mồ hôi, cười
cười làm lành: - Đại nhân xin bớt giận, xin ngài thứ tội. Nói xong lại
nháy mắt với hai tên hộ vệ kia và ra lệnh: - Không nghe thấy lời của đại nhân hay sao, còn không tháo sợi xích kia ra.
- Khoan đã.
Lý Kỳ bỗng nhiên khoát tay kêu lên.
Tên kia lại ngơ ngác hỏi:
- Đại nhân, ngài còn muốn dặn dò gì nữa ạ.
Lý Kỳ không đếm xỉa đến lời của y, lớn tiếng kêu lớn: - Mã Kiều, Mã Kiều.
- Phó soái, ngài gọi ta.
Thoắt một cái đã thấy Mã Kiều từ trong phòng bước ra.
Lý Kỳ thở mạnh một cái rồi nói: - Ta nói Mã Kiều, chức vệ sĩ của ngươi xem ra không phù hợp với ngươi cho lắm.
Mã Kiều vẫn ngây ngô không hiểu hắn nói gì:
- Tôi lại làm sai điều gì sao?
Lý Kỳ tức giận nạt lớn: - Vệ sĩ người ta thì đều đứng ở ngoài cửa, ngươi nhìn lại mình xem, ta vừa vào trong phòng thì ngươi cũng về phòng của
ngươi luôn, đúng là khiến ta tức chết mà.
Mã Kiều tức giân nói luôn: - Phó soái, tên vệ sĩ đứng gác ở ngoài của
chỉ là giả vờ mà thôi, trông thì hay đến nhưng thực ra thì vô dụng hết,
chỉ cần tôi ở trong cái quán trọ này, ngoài ngài ra tuyệt đối sẽ không
có một ai có thể hại ngài được, ngài yên tâm đi.
Lời nói này khiến cho hai tên vệ sĩ kia dồn ánh mắt về phía Mã Kiều.
Mã Kiều nhìn lại với ánh mắt coi thường: - Hai ngươi nhìn gì, nếu như
không phục thì có thể tỷ thí, ngày hôm đó trên võ đài ta đây vẫn chưa
cảm thấy đã.
Hai tên kia liền sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi liền cúi đầu xuống.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên này đã nghe qua chuyện Mã Kiều trong nháy mắt đã giết chết tên béo mập kia.
"Hừ, tên này đúng là có chút uy lực." Lý Kỳ lắc đầu và cười, nhìn hai
tên vệ sĩ kia đang chết trân ở đó, liền không vui mà nói: - Các ngươi
còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì nữa, còn không mau tháo sợi xích kia
ra.
- Vâng, đại nhân.
Hai tên nọ vội ngồi xuống, tháo sợi dây xích ở chân ra cho Da Luật Cốt Dục.
Tên quy công kia cười cười nói: - Đại nhân, người cứ từ từ mà vui vẻ, hưởng thụ, tiểu nhân xin cáo từ.
Da Luật Cốt Dục vừa nghe thấy vậy trên mặt đã lộ ra vẻ vui mừng.
"Đúng là đồ đáng chết mà!"Lý Kỳ nhìn y mà không khỏi thở dài. "Đây đúng
là sự bi ai của xã hội phong kiến, thật ra ở hậu thế cảm giác sẽ không
phải như vậy, đến một vị quan nhỏ nhoi như thế này e rằng cũng có không
ít nữ nhân muốn hầu hạ." hắn cười hì hì đáp lại: - Sao vậy? ngươi lẽ nào không sợ ta thả cô ta hay sao?
Tên này cũng thành thật đáp lại: - Đại nhân đúng là có điều không biết,
nữ nhân này không phải lần đầu có ý muốn bỏ trốn, nếu mà ả có ý bỏ trốn, thì sớm đã chạy rồi, huống hồ gần đây canh gác rất nghiêm ngặt, muốn
chay e rằng cũng khó.
- Ra vậy, ra vậy. Lý Kỳ cười ha ha, phất tay nói: - Các ngươi đi đi!
- Vâng. Tên kia sau khi hành lễ xong thì vội vàng cáo từ, hôm nay đối với y mà nói thì là ngày bận rộn nhất.
Mã Kiều thấy vị cô nương này vẫn chưa đi, sắc mặt khá căng thẳng rồi đột nhiên lại gần bên Lý Kỳ, nhỏ nhẹ nói: - Phó sứ, đừng nói là tôi không
nhắc nhở ngài, Bạch phu nhân và Hồng phu nhân vẫn đang đợi ngài quay về.
" Tiểu tử thối, trứng đòi khôn hơn vịt hả?"Lý Kỳ liền trừng mắt với hắn
và nói: - Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy, ta chỉ là hiếu kỳ có vài câu
hỏi muốn hỏi cô ta mà thôi. Nói đến đây giọng hắn bỗng nhỏ lại: - Còn
nữa, ta còn nghe nói, vị nữ nhân này rất lợi hại, ngươi phải luôn ở bên
cạnh và bảo vệ ta, biết chưa?
Mã Kiều quay sang nhìn Da Luật Cốt Dục rồi thầm nghĩ " với thân thể như
thế này thì có gì là lợi hại?", lắc đầu nói với Lý Kỳ: - Như vậy thì sao có thể coi được, nếu như có người nhìn thấy, nói với sư muội của ta,
thì ta coi như là xong rồi. Phó Sứ, ngài cứ vào trong phòng đi, ta sẽ
đứng ở ngoài canh gác, chỉ cần ngài không có ý đồ làm chuyện xằng bậy,
thì cô ta cũng sẽ chẳng có cơ hội.
Điều này nghe cũng có lý, à mà không đúng, cái gì mà chỉ cần ta không có ý đồ làm chuyện xằng bậy? đúng là cố ý muốn trêu tức ta đây mà". Tuy là trong lòng hắn đã nổi sóng nhưng vẫn cố kiềm chế, gằn giọng nói: -
Không phải là vẫn còn ta ở đây hay sao? Người sợ cái gì?
Mã Kiều bĩu môi nói: - Hai nam nhân mà ở cùng nhau thì càng không tốt.
"Trời ơi! Tên tiểu tử này đúng là quá gian hiểm mà."Lý Kỳ vội hít sâu
một hơi, kìm chế sự kích động muốn đánh Mã Kiều một trận, hắn sớm đã
muốn cho tên này một trận rồi, vấn đề là đánh không lại y, huống hồ sự
quá đáng Mã Kiều thực ra là rất đơn giản, với y cái gọi là tôn ti, trật
tự, chủ tớ, y hoàn toàn không để ý đến, chỉ có trời mới biết y sẽ định
làm chuyện gì đó khác người, cho nên Lý Kỳ bất đắc dĩ lắm nói phải nói: - Tùy ngươi vậy, muốn làm gì thì làm. Nói xong hắn hướng về phía Da Luật
Cốc Dục và nói: - Da Luật cô nương, mời cô vào trong phòng ngồi chơi.
Da Luật Cốt Dục "vâng" lên một tiếng, sau đó theo Lý Kỳ vào trong phòng.
- Mời ngồi.
Trong phòng sáng lên ánh nến, Lý Kỳ mời Da Luật Cốt Dục ngồi xuống, rồi
rót cho nàng ta một chén trà, đồng thời đánh giá qua về vị công chúa
vong quốc này. Hắn dường như vừa mới tắm rửa, chiếc khăn dài màu xám còn quấn ở trên đầu, trông điệu bộ của nàng lúc này rất mộc mạc, giản dị
nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác gần gũi, thân quen. Trên người
nàng còn thoa qua một lớp phấn trang điểm khiến cho làn da vốn đã ngọc
ngà lại càng trong suốt như thủy tinh, chỗ giữa hai đầu lông mày của
nàng thì mơ hồ toát lên vẻ khí khái anh hùng, ánh mắt cứng cỏi, dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ, Da Luật Cốt Dục hiện lên chẳng khác gì một tuyệt mỹ
giai nhân. Hơn nữa đôi bồng đào đầy đặn như núi non trùng điệp khẽ nhô
lên khỏi làn áo mỏng đúng là khiến cho người ta mơ mộng đến phong cảnh
bên trong.
"Chậc, chậc, công chúa đúng là công chúa, quả là xinh đẹp, mỹ miều."Lý
Kỳ không nỡ thu hồi ánh mắt của mình, hắn vừa có ý định ngồi đối diện
với nàng, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy ngồi càng gần thì lại càng nguy
hiểm, cuối cùng hắn chạy đến ngồi trên giường.
Da Luật Cốt Dục thấy Lý Kỳ ngồi ở xa như vậy liền nhẹ nhàng nói: - Đại nhân cứ yên tâm, Cốt Dục sẽ không làm hại ngài đâu.
"An toàn là trên hết." nghĩ vậy nên Lý Kỳ ha ha cười biện hộ: - Ta quên ngồi ở trên giường rồi.
Sau khi Da Luật Cốt Dục nghe thấy vậy, hai gò má khẽ ửng đỏ, Lý Kỳ thấy
vậy biết ngay là mình đã bị hiểu lầm, vội ho nhẹ một cái, cố tình lảng
sang chuyện khác: - Da Luật cô nương, thật không ngờ cô lại nói tốt
tiếng Hán đến vậy.
Da Luật Cốt Dục e lệ đáp: - Thiếp từ nhỏ đã yêu thích văn hóa Nam Triều, ngày trước đã từng theo học mấy năm Hán ngữ và Hán Tự của vài vị sư phụ người Hán.
Lý Kỳ cười nói : - Thật sao? Nhưng ta vẫn nhớ hôm đó cô đã lăng mạ một
cách thậm tệ Đại Tống chúng ta, thật là một chút cũng không thể nào nhìn ra hóa ra cô cũng là người tôn sùng văn hóa của Đại Tống chúng ta.
Da Luật cốt Dục chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: - Thực lòng xin lỗi ngài, hôm đó thiếp không có ý ám chỉ đại nhân.
- Ta biết mà.
Lý Kỳ cười cười rồi nói tiếp: - Nhưng ta cho rằng người đầu tiêng cô nên mắng đó chính là phụ thân của cô, nếu không phải tại ông ấy thì cô đã
không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, hoặc là đây chính là đạo lý
nhân quả.
Da Luật cốt Dục khẽ nhăn mày, định mở lời nhưng ai ngờ Lý Kỳ liền xua
tay, giành quyền nói trước: - Lúc này chúng ta nói gì thì cũng đã muộn
rồi, chúng ta vẫn nên nói cái gì thực tế một chút.
Da Luật Cốt Dục sửng sốt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ dựa lưng vào tường cười nói: - Ta nghĩ Da Luật cô nương không phải thực sự muốn ngủ một giấc trên giường của ta.
Da Luật Cốt Dục đỏ bừng mặt lên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lý Kỳ nhân cơ hội này hỏi luôn: - Cô nói đi, cô muốn ta giúp cô như thế nào?
Đôi mắt tuyệt vọng của Da Luật Cốt Dục bỗng nhiên lóe lên hi vọng: - Đại nhân, thiếp thiếp muốn cầu xin ngài cứu thiếp ra khỏi đây, chỉ cần ngài có thể cứu thiếp ra khỏi nơi này, Cốt Dục đời này nguyện làm tỳ thiếp
của đại nhân.
- Biết ngay là chuyện này mà. Lý kỳ nói một cách thẳng thừng.
Da luật Cốt Dục vui vẻ đáp: - Đại nhân đã nhận lời của thiếp.
Trái với sự hi vọng của nàng, Lý Kỳ lắc liền lắc đầu:
- Ta cũng muốn giúp cô nhưng chuyện này thì ta giúp không được, ta xin lỗi.
Da Luật Cốt Dục như một lần nữa rơi vào vực sâu tuyệt vọng: - Chuyện này là sao?
Lý kỳ thở dài: - Đầu tiên, ta là quan viên Đại Tống, không phải quan
viên Kim Quốc, mấy người kia dựa vào cái gì mà lại đem cô tặng cho ta,
chứ đùng nói là nàng. Rồi cả mấy cô nương mấy bữa trước, ta cũng muốn
cứu mấy cô ấy, nhưng vấn đề là ta căn bản không có bản lĩnh đó, chẳng lẽ cô bảo ta vô duyên vô cớ chạy đến nói với hoàng thượng ở đây là ban cho ta mấy người các cô. Thứ hai, cũng là một lý do quan trọng nhất, đó
chính là thân phận của cô, cô thân là công chúa Liêu Quốc, thân phận đặc biệt như vậy mà quan hệ của ba nước Liêu, Tống, Kim lại phức tạp như
vậy, đừng nói là người Kim Quốc có bằng lòng hay không, cứ cho là họ
bằng lòng đi chăng nữa, ta muốn đưa cô về Biện Kinh, e là sẽ gặp rất
nhiều điều thị phi cho nên ta đúng là có lòng mà không có sức.
Mắt của Da Luật Cốt Dục đỏ lên, buồn rầu nói: - Đại nhân, đến ngài cũng
không cứu được thiếp, vậy thì không còn ai có thể cứu được thiếp nữa
rồi.
Lý Kỳ trầm mặc không nói, trong lòng cũng là thổn thức không ngừng.
Da Luật Cốt Dục cắn cắn môi, rồi bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Lý Kỳ vội vàng hỏi luôn: - Cô định làm gì?
Mà Kiều ở bên ngoài nghe thấy vậy liền hốt hoảng hỏi lớn: - Phó soái đã xảy ra chuyện gì vậy?
"À..."Lý Kỳ liếc nhìn Da Luật Cốt Dục, thấy ánh mắt nàng có vẻ rất kiên
định, giống như đang muốn làm một chuyện dại dột gì đó, nhưng không thể
nào đoán ra được nên liền nói tiếp: - Tạm thời thì chưa có chuyện gì.
Rồi hắn lại nghe thấy tiếng Mã Kiều càm ràm bên ngoài: - Thật là, nếu
như không có chuyện gì thì đừng có la lối om sòm như vậy, ta vừa mới
chợp mắt được một lúc thì đã bị ngài đánh thức rồi.
"Cái tên thối tha này không ngờ lại dám ngủ trong lúc ta đang nguy hiểm
đến tính mạng"Lý Kỳ thực là vô cùng tức giận không thể xông ra ngoài đá
cho tên hộ vệ không làm tròn trách nhiệm kia một cước.
Da Luật Cốt Dục dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người
này, mắt ngấn lệ nói với Lý Kỳ: - Đại nhân là người có năng lực phi
phàm, thiếp tin đại nhân nhất định sẽ có cách cứu thiếp, nếu mà đại nhân không muốn tương trợ, thì đó cũng là tại Cốt Dục mệnh khổ, Cốt Dục hiện giờ đã trở thành người dư thừa, chỉ còn cách lấy tấm thân này báo đáp
đại nhân.
Lý Kỳ ngẩn người ra, kinh ngạc nói: - Cô, những lời nói này của cô là có ý gì? Chuyện này đúng là ta không thể giúp cô được.
Da Luật Cốt Dục dường như đã có quyết định rồi, nhẹ nhàng dùng bàn tay
ngọc ngà khẽ kéo vạt áo xuống, "xoạt" một tiếng chiếc váy dài rơi xuống
mặt đất, làm lộ ra một thân hình nõn nà, trắng như tuyết, phô bày hết
những đường cong của cơ thể nhưng lại không phải kiểu đẫy đà, dưới ánh
nến mờ ảo nàng hiện lên với vẻ đẹp yêu kiều và gợi cảm.
Trời ơi! Nữ nhân Khiết Đan đều nhiệt tình và mạnh bạo như vậy sao, nói
cởi là cởi, lại còn không mặc nội y nữa chứ, lão tử ta nên làm Liễu Hạ
Huệ hay là phường hạ lưu đây? Lý Kỳ nuốt nước miếng, yết hầu khẽ động
một cái, rồi ấy năm ngón tay che mặt đi, nghiêm trang nói: - Da Luật cô
nương, cô đang làm cái quái gì vậy, cô hà tất phải làm như vậy, mau mặc y phục vào.
Da Luật Cốt Dục nhìn thấy đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc của Lý Kỳ qua
khe hở ở mấy ngón tay của hắn thì trong lòng vừa thẹn vừa giận .
Lý Kỳ lúc này xem như đã mê muội rồi, đúng lúc này lại có một mùi hương
xông thẳng vào mũi, chợt thốt lên: - Thơm quá, đây là mùi hương gì vậy?
lẽ nào là mùi thơm từ người cô tỏa ra, ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi
thơm trên người nữ nhân mà lại nồng nàn như vậy.
Da Luật Cốt Dục khẽ tuôn hai hàng lệ, nhẹ nhàng nói: - Thưa đại nhân,
mùi hương này có tên là U Vân Hương, dùng để tăng thêm niềm vui nơi khuê phòng.
Lý kỳ càng trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tai cuả mình nữa. Trời
ơi thật là không ngờ lão tử ta cũng có ngày như hôm nay, đúng là sơ ý là sẽ bị thua ngay, hắn còn trong thời gian kinh ngạc chuyển sang tỉnh ngộ thì đã bị một cơn dục vọng là mất đi lý trí.