- Ngươi biết tên mập đó?
Tửu Quỷ vẻ không thể tin nổi nhìn Mã Kiều hỏi, trong ấn tượng của lão thì bạn bè của Mã Kiều, lão đều biết cả.
Mã Kiều hừ một tiếng, nói:
- Bại tướng dưới tay.
Thì ra cái người đột nhiên xông vào kia chính là tên mập A Ba Lê bị Mã Kiều đánh cho ngất xỉu ở Yến Sơn Phủ năm xưa. Chỉ có điều tên mập này bây giờ trông khỏe mạnh hoạt bát hơn nhiều, trên mình mặc áo giáp sắt, cú xông vào mạnh mẽ như vậy, thật là có khí phách vạn người không địch nổi.Chỉ là không rõ cái mảng lông ngực đã dài được ra tẹo nào chưa.
Do Cao Nha Nội khi xây dựng thôn, đều sử dụng tường đất, cũng làm ăn không được nghiêm chỉnh, nên tường nhà mới dễ dàng bị tên mập này xô đổ như vậy. Cao Nha Nội có giầu trí tưởng tượng đến đâu thì cũng không thể nào ngờ là cái thôn nạn dân này vào thời khắc này lại trở nên quan trọng đến vậy.
- Ầm---ầm---!
Chỉ thấy một phi kị nhảy ra từ lỗ hổng đó, là quân Kim, sau đó, quân Kim như nước lũ ào ào tràn vào.
Tên mập kia vẫn không dừng lại, lấy hết sức đẩy xe đâm vào tường, chỉ trong chốc lát, đã tạo ra một lỗ hổng lớn.Biến cố đột xuất này khiến quân Tống vô cùng kinh ngạc.
Quân chi viện của địch tới rồi! Lý Kỳ thầm nghĩ gay go rồi, nếu như để Quách Dược Sư chạy thoát, thì hắn chỉ còn nước ôm mặt khóc. Đoạn vội vã cử mấy nghìn kị binh xông tới, nhằm thẳng vào đội quân chi viện, nhất định phải lấy mạng Quách Dược Sư, chỉ giữ lại Da Luật Cốt Dục và thầy trò Tửu Quỷ bên mình.
Quách Dược Sư vốn đang tuyệt vọng, đột nhiên thấy quân chi viện của mình tới, vui đến rơi nước mắt, hét lớn:
- Lúc này không giết thì đợi tới lúc nào! Các huynh đệ, giết cho ta! Sau đó lập tức dẫn quân liều chết xông tới.
Quân chi viện toàn là lính Nữ Chân, may mà địa hình này có lợi cho quân Tống, không thì cú xông tới này, chưa biết phần thắng sẽ vào tay ai. Tuy nhiên, do quânTống bị đánh không kịp trở tay, nên trong chốc lát đã liên tiếp thất bại.
Dương Tái Hưng vẫn hết sức bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, các cung thủ ẩn nấp trong các căn nhà ra sức phục kích đội quân chi viện này.
Hai bên lao vào nhau.
Vẫn cứ là câu cũ, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng.
Kị binh quân Kim mặc dù ở đây không phát huy được hết ưu thế, nhưng dưới sự chỉ đạo của đại tướng quân Hốt Lỗ Phấn, quân Nữ Chân trở nên dũng mãnh vô biên, lại thêm trận mở đường máu của Quách Dược Sư, xem ra bọn họ muốn hợp lại làm một rồi.Lúc này, kị binh Long Vệ Quân cũng xông lên, tung hoành ở giữa, hai bên lại thêm một trận chém giết tàn khốc.
Một tốp Long Vệ Quân dẫn đầu xông tới chỗ tên mập đang phá tường, hòng đoạt lấy đường chạy trốn của quân Kim, một kị sĩ đi đầu vung đao xuống chỗ A Ba Lê.
Một âm thanh kim loại va đập vào nhau chói tai vang lên.
Chỉ thấy tên mập kia giơ tay lên đỡ, tia lửa bắn tung tóe, thì ra trên cánh tay y còn có một lớp hộ giáp dày dặn, y cũng không có vũ khí, chỉ dựa vào lớp hộ giáp trên hai cánh tay để ngăn địch.
- A---!Mặc dù A Ba Lê cực béo, nhưng phản ứng lại cực nhanh, ngoắt tay tóm chặt lấy cổ tay tên lính kia, kêu to một tiếng, chỉ thấy giọng nói của gã the thé, nghe mà khiến người ta toàn thân nổi da gà. Tên lính kia nằm trong tay tên mập cứ như thể đồ chơi, căn bản chẳng còn sức lực mà chống cự. A Ba Lê nhấc tên lính kia lên, quăng mạnh sang một bên, đập vào mấy tên lính phía sau đang lao tới.
Tên mập kia được thể không buông tha, dựa vào thân hình hộ pháp xông tới, vung tay múa may một trận, khiến không ai có thể tiếp cận được với gã. Nếu như không thể bịt cái lỗ hổng này lại, thì quân Kim chắc chắn sẽ bỏ chạy qua đây. Lý Kỳ thấy thế trong lòng rất lo lắng, đoạn nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, nhất định phải giết tên mập kia cho ta.
Mã Kiều đã sớm nóng lòng từ lâu, Lý Kỳ vừa dứt lời, y liền quất ngựa xông tới.- Tiểu Kiều, ngươi đừng có kích động, một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm, ái chà, để thầy tới bảo vệ ngươi.
Tửu Quỷ vội vã chạy theo, thực ra cái nửa câu sau thì có hơi nặng nệ chút.
Lý Kỳ cũng không ngăn lại, bởi vì hắn có muốn cũng không thể ngăn được, bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn có Da Luật Cốt Dục và mấy tên vệ binh, lúc này mà quân địch đến đánh lén, thì hắn chả khác nào chim lồng cá chậu.
Dưới sự hung hãn của người Nữ Chân, quân Kim rốt cuộc cũng đã mở được con đường máu, nhưng bọn họ cũng tổn thất nặng nề. Hốt Lỗ thấy xác chết chất thành đống, chợt thấy vô cùng kinh sợ, đây---đây đều là do người Tống gây ra sao? Đoạn nhìn sang Quách Dược Sư hô lớn:
- Quách tướng quân, ta phụng mệnh Giám Quân tới chi viện cho ngươi.Quách Dược Sư lúc này đã tiều tụy lắm rồi, giờ đây chỉ còn muốn chạy cho thật nhanh, thế là vội nói:
- Hốt Lỗ tướng quân, chúng ta mau xông ra ngoài thôi.
Hốt Lỗ cũng biết là đánh ở đây thì chẳng khác gì tự tìm đến chỗ chết, sau khi tụ hợp lại được với Quách Dược Sư, cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Do vừa rồi quân Tống và Thường Thắng Quân đã chém giết nhau hai canh giờ, đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của cơ thể, đến nay cũng chỉ còn lấy hết sức lực cuối cùng liều mạng với quân Kim, dựa vào sự giúp đỡ của Thần Cơ Doanh, khiến cho bọn Hốt Lỗ, Quách Dược Sư khó bề chạy thoát.
Từng đợt mưa tên rơi xuống, quân Kim tử thương thê thảm.Dương Tái Hưng vứt luôn cả cung tên, chẳng nói chẳng rằng xông tới chém giết. Sức y mạnh mẽ vô cùng, còn sự hung hãn của người Nữ Chân, trong con mắt y chẳng khác nào con số không tròn trĩnh, đoạn chỉ chăm chú giết người, đám người Nữ Chân dưới cây trường thương của y, cứ như thể thịt cá nằm trên thớt, mặc y băm chặt.
Quách Dược Sư thấy Dương Tái Hưng lại tới, trong lòng vừa hận vừa sợ, vội gọi người tới chặn lại.
Trong nháy mắt, có không ít người lao tới chỗ Dương Tái Hưng, y chỉ khẽ nhíu mày, kế hoạch bắt giặc phải bắt vua giặc trước của y đã phá sản.
- Hừ! Tên mập! Còn nhớ ông mày chứ?
Mã Kiều một tay ghìm dây cương, một tay gác cây gậy nanh sói lên vai, hùnghục xông thẳng tới chỗ tên mập với một dáng vẻ bừng bừng khí phách.
Tên mập kia nhìn thấy Mã Kiều, đôi mắt híp của gã lộ rõ một vẻ phẫn nộ, đoạn kêu lớn, hai tay đẩy chiếc xe kia xông thẳng tới chỗ Mã Kiều. Cái xe đẩy đó thực ra chính là xe ngựa của gã, nhưng gã mập như vậy, đến trâu cũng còn chẳng chịu nổi, huống hồ là ngựa, cho nên khi gã xuất trận, thường thì phải có vài con ngựa kéo xe.
- Các vị, mau tránh ra, tránh ra!
Mã Kiều cưỡi cọp quen rồi, khi cưỡi ngựa thì luôn bạt mạng, vừa chạy như điên vừa hét lớn, đám sĩ binh kia thấy Mã Kiều xông tới như vậy cũng vội vàng dạt cả ra, trong Long Vệ Quân thì có ai mà không biết đây là một thằng điên cơ chứ.
- Tên mập! Đón lấy một gậy của Mã gia gia ngươi đây.Mã Kiều xông tới, cầm gật nanh sói bằng một tay, một cú quét ngang có thể thổi bay ngàn quân.
Nhưng tên mập lại không hề né tránh, hai tay vung cái xe đẩy lên.
Một tiếng “bịch” rất lớn vang lên.
Vụn gỗ bay tứ tung, chiếc xe đẩy kia trong nháy mắt bị một gậy của Mã Kiều đập cho nát vụn thành từng mảnh, nhưng dẫu sao thì nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.