Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1423: Chương 1423: Xác chất thành đống(2)




- Lũ tặc đàn bà kia chẳng phải bảo sĩ binh Đại Tống ta là đàn bà sao? Bây giờ thì rốt cuộc ai mới là đàn bà đây?

Một đao phủ người vấy đầy máu, mặt mày dữ tợn, một tay nhấc quân địch lên, gào rít một tiếng, tay kia vung đao tới, một nhát bổ làm đôi.

- Cái lũ súc sinh này, ức hiếp người thân của ta, cướp bóc ruộng vườn nước ta, ta hôm nay phải giết sạch.

- Các huynh đệ, giết cho ta!

- Giết!Đám quân Tống thường ngày hiền lành là thế, đến nay rốt cuộc cũng bộc lộ cái mặt máu lạnh ẩn khuất bên trong, chém giết đến quên cả trời đất, mặc dù đã toàn thân mệt mỏi, nhưng vẫn cứ nghiến răng chém tới, chém đến cùn cả đao. Nhưng không sao, dựa vào sức thì vẫn đâm xuyên ngực quân địch.

Bọn họ thực sự là đang chứng tỏ bản thân, bọn họ đang phát tiết, bọn họ đang giết người.

Quân Tống sao lại có thể trở nên như vậy.

Quách Dược Sư giờ đây không thể hiểu nổi. Từng tên lính quân Tống sao lại có thể trở nên điên cuồng hơn cả quân Kim, ngã xuống một đợt, thì lại một đợt khác xông lên, chẳng hề sợ hãi. Còn quân Kim bên này, những sĩ binh xông ra khỏi biển lửa, thì không một ai còn sống sót, bởi ở đây quá chật chội, thương câu liêm mócphát nào trúng phát đó, nhưng nếu như không xông ra thì chỉ còn cách ở lại làm bia đỡ đạn.

Trận này nhất định phải được chép vào sử sách quân Tống.

Cách cái lò mổ đang chém giết cuồng loạn kia chừng 300 bước, Lý Kỳ và đám sĩ binh Long Vệ Quân đứng từ xa chứng kiến mọi việc xảy ra, không ít người trong số đó còn động lòng trắc ẩn.

Mã Kiều nhìn mà không đành lòng. Y là kiểu người ngươi mạnh thì ta mạnh hơn, ngươi ngang tàng thì ta ngang tàng hơn. Nhưng y tuyệt đối không thể làm nổi cái việc ỷ mạnh mà ức hiếp kẻ yếu. Thấy đám sĩ binh kia đều đã đầu hàng cả rồi, nhưng vẫn bị chém giết vô tình, cả đời này, y chưa từng chứng kiến cảnh chém giết nào đẫm máu đến thế, sẽ có tới mấy nghìn người phen này phải bỏ mạng. Đoạn nói nhỏ vớiLý Kỳ:

- Bộ Soái, bọn họ đều đã đầu hàng cả rồi, ngươi hà tất phải tận diệt như vậy chứ?

Da Luật Cốt Dục cũng nói theo:

- Đúng vậy! Quá nửa bọn họ đều là người Hán và người Khiết Đan mà.

Tửu Quỷ thì vừa ngáp vừa nói:

- Tiểu Kiều à, quân địch thì vẫn là quân địch, đâu có phân ra người Hán và người Khiết Đan, hơn nữa, chiến tranh thì phải có người chết chứ, khi ngươi giết kẻ khác thì cũng phải nghĩ tới lúc bị kẻ khác giết. Bọn họ đã đành đi theo con đường này rồi, thì cũng chẳng thể trách ai được.

Lý Kỳ thản nhiên nhìn bọn họ một cái rồi đột nhiên nói:

- Dương Tái Hưng.- Có mạt tướng.

Lý Kỳ thoáng chần chừ rồi nói:

- Truyền lệnh ta---

Tất cả mọi người đều nhìn sang Lý Kỳ, bởi tính mạng của hàng nghìn người kia giờ đây đều nằm trong tay Lý Kỳ cả.

- Yêu cầu tướng sĩ hăng máu hơn nữa, không tha cho tên nào.

Lý Kỳ chần chừ một chút rồi lạnh lùng buông lời.

Dương Tái Hưng thì là dạng người giết người như ngóe, nên chẳng có gì bất ngờ trước mệnh lệnh này của Lý Kỳ, đoạn chắp tay nói:

- Tuân mệnh.Sau đó dẫn luôn một đội quân nhỏ xông tới.

- Bộ Soái?

Mã Kiều, Da Luật Cốt Dục đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, Lý Kỳ của ngày hôm nay và Lý Kỳ của trước kia rõ ràng cứ như thể hai người xa lạ vậy.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Tửu Quỷ nói không sai, bọn chúng mặc dù đều là người Hán, người Khiết Đan, nhưng trên tay chúng đều vấy đầy máu tươi của người thân chúng ta. Trên cả con đường bọn chúng tới, có biết bao quân dân Đại Tống ta phải bỏ mạng dưới tay bọn chúng. Cho dù ta có tha cho bọn chúng, thì Đại Tống ta cũng quyết không tha. Bọn chúng bây giờ chỉ có một thân phận duy nhất, đó là quân thù. Lấy mạng đổi mạng, là lẽ hiển nhiên. Hơn nữa, ta bây giờ cần một trận càn quét như vậy, ai còn dám cầu xincho bọn chúng, chớ có trách ta trở mặt không quen biết đấy.

Thực ra ở đây, người khó chịu nhất vẫn chính là hắn. Hắn dù sao cũng là một người đến từ hậu thế, nhưng hắn buộc phải tự làm mê muội chính mình, bởi vì chỉ cần một chút nhân từ, thì có thể sẽ chôn vùi hàng triệu quân dân Khai Phong, trong lòng hắn luôn ghi nhớ, nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với chính mình.

Sau khi Dương Tái Hưng truyền lệnh của Lý Kỳ, cũng là một lời tuyên cáo triệt để rằng tính mạng của mấy nghìn người kia sẽ kết thúc tại nơi đây.

Cũng triệt để đập tan ý niệm lập công của Quách Dược Sư, đoạn tuyệt vọng hét lớn:

- Thằng nhãi Lý Kỳ, thằng nhãi Lý Kỳ, có gan thì mau ra đây, cùng ta quyết một trận sống mái.Mặc cho y gào thét, Lý Kỳ vẫn không chịu xuất đầu lộ diện.

Vù!

Một mũi tên đâm trúng vai trái của y.

- Bảo vệ tướng quân!

Triệu Hạc Thọ và đám lính thân cận vội vây chặt lấy Quách Dược Sư.

Dương Tái Hưng đứng ở vòng ngoài, tay cầm cung lớn, vẻ mặt còn mang chút tiếc nuối chớp chớp mắt, rồi lại chậm rãi cầm lên 3 mũi tên, giương cung lắp tên, tiếp tục bắn.Vây quanh Quách Dược Sư lập tức có 3 tên ngã xuống.

Dương Tái Hưng đưa tay tới chỗ eo định rút thêm tên, chợt phát hiện ra ống đựng tên đã trống rỗng, thật là mất hứng quá, liền đưa tay sang bên cạnh.

Đám sĩ binh bên cạnh y hôm nay coi như đã được chứng kiến sự lạnh lùng vô cảm của Dương Tái Hưng. Trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa kính phục vị tướng tiên phong còn chưa tròn 20 tuổi này. Đoạn vội vã lấy ống đựng tên của mình đưa sang. Dương Tái Hưng không cầm cả ống, mà chỉ rút ra đúng 3 mũi tên, gần như chẳng cần ngắm chuẩn, bắn luôn tới phía Quách Dược Sư.

Lập tức lại có thêm 3 tên ngã ra.

Trong chốc lát, lại có 3 tên nữa ngã ra tiếp.Quách Dược Sư quay đầu nhìn, cách biển lửa đang hừng hực cháy, chỉ thấy ngoài bức tường lửa, một kị sĩ đầu đội mũ giáp đen, khoác trên mình áo giáp đen, cưỡi trên con ngựa trắng đang đứng đó, uy phong lẫm liệt, lẫn vào trong ánh lửa, bóng dáng cũng trở nên mơ hồ, cứ như thể thần chết tới từ địa ngục vậy. Nhưng cho dù là lửa lớn, cũng không che lấp được nổi đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, đây là ma quỷ đó sao?

Lại có 3 mũi tên nữa bắn xuyên qua tường lửa, như thường lệ, lại có 3 tên lính ngã lăn quay.

Trong nháy mắt, Dương Tái Hưng đứng ở khoảng cách 50 bộ, chẳng nói chẳng rằng, nhàn hạ giết hơn 20 tên địch, động tác vô cùng tao nhã.

Tên này chuyên đi giết người suốt 18 năm nay đó sao?Tửu Quỷ và mọi người đứng từ xa nhìn Dương Tái Hưng, đều cảm thấy trên người y toát lên một luồng sát khí ghê rợn. Tửu Quỷ thầm nghĩ, nếu như Mã Kiều mà được như người này thì y nhất định sẽ trở thành tướng quân số một Đại Tống cho mà xem.

Chỉ tiếc là, lão cũng biết, trừ khi Lỗ Mỹ Mỹ gặp bất trắc gì, chứ không thì Mã Kiều không thể nào trở nên giống như Dương Tái Hưng được.

Ngay trước mặt, mấy nghìn người đã gần như bị giết sạch, trận đại thắng này vậy là đã định thế cục, đột nhiên, phía đông truyền tới một tiếng nổ lớn.

Tiếng nổ này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy ở giữa bờ tường đất phía tây sụp xuống một khối, lại thấy một tên béodáng người cao lớn đầu đầy bụi đất, đang đẩy chiếc xe gỗ đâm vào trong.

- Là gã!

Mã Kiều kinh ngạc hô to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.