Dương Phàm chắp chắp tay, sau đó chỉ vào đồ sứ trong tay Lý Kỳ: - Kinh tế sử không phải là coi trọng chiếc đèn này chứ?
Lý Kỳ tâm sáng như gương, gật gật đầu nói: - Hơi động lòng mà thôi.
Dương Phàm ồ lên một tiếng, nói: - Nhưng ta thấy cái đèn lồng này cũng không có gì đặc biệt mà.
Lý Kỳ biết y đang có ý thăm dò mình, cũng không giấu diếm nói: - Vậy thì không phải, chất liệu này tốt hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa độ
trong suốt cao, nếu vẻ ngoài có thể làm cho hoàn mỹ hơn nữa, thì chắc
chắn là sẽ bán được nhiều. Dương công tử chắc cũng rõ, chỗ chúng ta quan to nhiều, mà những quan này lại thích mở tiệc đêm, mời ca kĩ, quan kĩ
đến quý phủ đàn hát góp vui. Buổi tối nhất định phải đốt đèn, cho nên
ánh sáng đèn có thể nói là một trong những thứ quan trọng nhất trong
buổi tối, không thể thiếu nó được. Chớ có coi thường chiếc chụp đèn nho
nhỏ này, nó có thể làm cho ngọn đèn ố vàng tản ra những tia sáng bắt
mắt, còn khiến người ta say mê hơn cả giọng hót của chim hoàng anh.
Vi Vinh vội vàng gật đầu: - Ý đại nhân là, ánh sáng mà chiếc đèn này phát ra buổi tối khiến người ta mê đắm.
Dương Phàm ngẩn người, ánh mắt chợt lóe sáng.
Lý Kỳ cười ha hả, đưa chụp đèn cho Vi Vinh, cười nói: - Nếu sau khi đại
hội lập nghiệp kết thúc, mà vẫn không có người đến tìm ngươi, ngươi cứ
đi đến công ty tập đoàn Túy Tiên Cư tìm một cô nương tên là Tiểu Ngọc,
nói là ta bảo ngươi đi tìm nàng.
Vi Vinh mừng rỡ, gật đầu liên tục nói: - Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Đôi mắt Dương Phàm đảo qua một vòng, cười ha hả nói: - Kinh tế sử,
Thương Vụ cục các ngươi tổ chức đại hội lập nghiệp này, có phải là giúp
người khác làm ăn. Ngươi cũng biết, những người tới nơi này không phải
ai cũng là xuất thân thương nhân, cũng rất nhiều người không biết buôn
bán.
Ngươi cứ nói như là ngươi biết ấy, đúng là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn
lập đền thờ. Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên, việc giải quyết công việc
của chúng ta cũng rất chu toàn, chỉ cần sau khi hai bên xác định hợp
tác, nếu như cần thiết, chúng ta sẽ cũng cấp một số phương án làm ăn.
Dương Phàm cười nói: - Thế còn lương là do Kinh tế sử quyết định?
Lý Kỳ chẳng thèm nói với y, nói thẳng: - Nếu như Dương công tử cần, ta có thể kiến nghị cho ngươi.
Mắt Dương Phàm rực sáng, vội vàng gật đầu: - Được được được.
- Dương công tử khan đã, ta có việc rồi, lúc khác có thời gian cùng uống trà.
- Nhất định, nhất định, chỉ sợ đến lúc đó Kinh tế sử chê ta phiền.
- Ha ha, Dương công tử nói đùa rồi. Xin phép!
- Mời!
Sau khi từ biệt Dương Phàm, Lý Kỳ lại đi loanh quanh trong viện, thấy
mọi người đều nhiệt tình hơn bình thường, trong lòng cũng yên tâm nhiều. Bỗng nhiên, trong đám người đó, hắn bỗng phát hiện ra một bóng hình
quen thuộc, đi tới, vỗ mạnh vào vai lão, lớn tiếng: - Thái viên ngoại!
Thái Mẫn Đức sợ tới mức giật mình, quay đầu nhìn lại thấy Lý Kỳ, con ngươi đã đảo nhanh đến nỗi không nhìn thấy hình nữa:
- Lý công tử, Thái mỗ đã nhiều tuổi, ngươi ít dọa Thái mỗ thôi.
Lý Kỳ cười ha hả, hỏi: - Không biết viên ngoại nhìn cái gì mà chăm chú vậy?
Thái Mẫn Đức giơ tay lên.
- Đương quy?
Thái Mẫn Đức cười nói: - Mắt công tử tốt quá!
- Chẳng lẽ viên ngoại muốn kinh doanh dược phẩm?
Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Giới tửu lâu có người lợi hại như công
tử, Thái mỗ chỉ sợ khó có thể ra mặt, cho nên phải mau chóng tìm đường
lui mới được.
Ngươi muốn đổi nghề, cũng đừng có tham lam mảnh đất Giang Nam này. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Viên ngoại nói đùa rồi, nhưng viên ngoại muốn kinh
doanh dược liệu đúng là nằm ngoài suy đoán của ta.
Thái Mẫn Đức cười nói: - Thái Mỗ học hành không nhiều, cũng không hiểu
nhiều. Từ nấu ăn ra, chỉ có hiểu biết một ít về thuốc. Trước đây lúc còn ở trong Thái sư phủ, còn đặc biệt học được một ít, vẫn là câu cũ, làm
ăn quan trọng là làm quen, ngoài việc kinh doanh dược phẩm, ta cũng
không làm được việc gì khác.
- Thì ra là thế. Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Tuy nhiên tầm nhìn của viên ngoại thật khiến người ta bái phục.
- Sao lại nói vậy?
- Viên ngoại đang thử ta sao?
- Không dám, không dám.
Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Là người thì phải ăn cơm, ăn cơm thì phải uống
rượu, hơn nữa Đại Tống chúng ta, những gia đình bình thường đều không
thể làm cơm ở nhà, cho nên lợi nhuận trong tửu lâu là vô cùng lớn, lại
có tính liên tục mạnh mẽ, chỉ cần kinh doanh tốt, là có thể sống sót lâu dài, trừ phi ngày nào đó người không cần phải ăn cơm nữa. Cùng đạo lý
đó, là người thì có lúc sẽ bị bệnh, bị bệnh thì phải đi bốc thuốc, cái
này có thể không kiếm tiền sao? Viên ngoại lúc tuổi còn trẻ, đã có thể
nắm chắc hai việc làm ăn có thể kiếm được tiền nhất vả cũng ổn định nhất trên thế giới, thậm chí đến sách còn không muốn đọc, đúng là giỏi hơn
ta nhiều.
- Ai da, coi như Thái mỗ xin ngươi, ngươi đừng có mỉa mai Thái mỗ nữa.
Thái mỗ nào có không muốn đọc sách, chỉ có điều Thái mỗ xuất thân nhà
nông, căn bản không có tư cách đọc sách. Thái Mẫn Đức u oán liếc nhìn Lý Kỳ một cái, lập tức lại cười ha hả: - Tuy nhiên ý tưởng của công tử và
Thái mỗ đúng là không mưu mà hợp, thuốc men đều là những thứ không thể
thiếu trong sinh hoạt của mọi người, chỉ cần để ý một chút, ít nhất sẽ
không bị lỗ vốn.
- Đúng vậy, đúng vậy, không biết viên ngoại có thu hoạch được gì không?
Thái Mẫn Đức cười cười, nói: - Thu hoạch thì thật ra cũng có. Nhưng
không biết có được hay không, chỉ là kinh doanh thuốc men, kiếm tiền
khó, dù sao trên đời không phải chỉ có mình ngươi bán thuốc, cho nên còn phải có phương thuốc tốt. Vừa nãy ta có nói chuyện với lang trung và
mấy người bán thuốc, bọn họ đều nói rất hay, nhưng đây là chuyện liên
quan đến mạng người, Thái mỗ sao có thể tin tưởng bọn họ, điều này khiến Thái mỗ vô cùng khó xử.
Lý Kỳ cười nói: - Về điểm này, viên ngoại cứ yên tâm, ngươi cũng biết
đây là chuyện liên quan đến mạng người, nếu như ta không nắm chắc, không dám để bọn họ đến nơi này. Tất cả kinh doanh về dược liệu, ta đều phái
ngươi đi điều tra kĩ càng, đều không có vấn đề gì.
Thái Mẫn Đức nhướn mày nói: - Các ngươi đã điều tra rồi?
Lão hồ ly này, thật là cẩn thận quá mà, trời sinh đã có tài làm thương
nhân. Lý Kỳ cười khổ nói: - Viên ngoại quá lo lắng rồi, đây là phương
thuốc bí mật của đối phương, chúng ta sao có thể đi yêu cầu. Cho dù
chúng ta muốn, bọn họ cũng không đồng ý cho. Chúng ta đi là phái người
đi điều tra những bệnh nhân dùng thuốc của bọn họ, còn điều tra dược
liệu có trong phương thuốc, nhưng cân lượng mỗi vị thuốc, chúng ta đều
chưa hỏi qua. Nhưng có một câu ta muốn nói trước, cái này phải chú ý bốc đúng thuốc đúng bệnh, viên ngoại nếu như làm kinh doanh, phải cẩn thận
đấy.
Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Điều này ta biết, ta biết rằng, cái này cũng giống như nấu ăn.
Lý Kỳ cười, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Hồng Thiên Cửu: - Ai ô,
đã bắt đầu rồi, ca ca, đều trách huynh, rõ là lâu, không chừng chúng ta
đã bỏ qua mấy trò hay rồi.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người Tứ tiểu công tử bước vào từ
cổng, Hồng Thiên Cửu cực kì bất mãn hét lớn về phía Cao Nha Nội đang cầm một đóa hoa hồng kiều diễm.
Cao Nha Nội tranh giành nói: - Tiểu Cửu, cái này sao có thể trách ta, chuyện này nói nhanh là nhanh được sao?
Sài Thông nhíu mày nói: - Tiểu tử người ban ngày tuyên dâm, còn mặt mũi mà nói, lần sau đừng mong bọn ta chờ ngươi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Cao Nha Nội khó chịu nói: - Cái gì mà ban ngày tuyên dâm. Ngươi quá hạ
lưu rồi, ta đây chính là nối tiếp hương khói cho Cao gia, đây gọi là đại sự, ngươi có hiểu không?
- Ta hạ lưu?
Sài Thông tức giận đến nỗi mặt mũi tái mét, cũng không suy nghĩ nhiều,
quát: - Sinh sôi nảy nở? Thằng nhãi ngươi đã có ba con trai, hai con gái rồi, còn nhiều hơn bọn ta, còn phải vội vã như vậy sao? Tiểu Cửu chín
đời đơn truyền, cũng không gấp gáp như ngươi.
Cao Nha Nội hếch miệng, theo bản năng vuốt bông hoa trên tóc, đắc ý nói: - Đó là ta có bản lĩnh, các ngươi đều hâm mộ.
- Ngươi
Phàn Thiếu Bạch vội nói: - Được rồi, được rồi, mấy người các ngươi đừng
cãi nhau nữa, nhiều người đang nhìn kìa. Trong lòng lại thầm nghĩ, kiếp
trước ta tạo nghiệt chướng gì, mà lại làm bằng hữu với đám người này.
Bọn dở hơi này. Lý Kỳ vỗ trán, nói với Thái Mẫn Đức một tiếng. - Thất lễ rồi. Sau đó đi về phía bốn tiểu công tử.
Cao Nha Nội vừa thấy Lý Kỳ đến, bước lên phía trước nói: - Lý Kỳ, ngươi đến thật đúng lúc, mau phân xử cho ta.
Nơi này nhiều người như vậy, còn bình cái nỗi gì, ngươi mặt dày, nhưng
ta thì không. Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Đừng, đừng, ta biết Nha Nội ngươi
thiên phú dị bẩm, ta hâm mộ đố kị còn không được.
Cao Nha Nội đắc ý, nói với đám người Sài Thông: - Nhìn thấy chưa, nhìn
thấy chưa, Lý Kỳ người ta thẳng thắn như vậy, có gì nói nấy, đúng là
tiểu nhân!
- Ừ? Tiểu nhân? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội cười ha hả: - Lý Kỳ, hai chúng ta đều là những người thẳng
thắn, có gì nói nấy, ngươi cũng đừng khách khí, quân tử thật sự sẽ không ghen tị, ngụy quân tử lại không thể nói ra, duy chỉ có tiểu nhân thật
sự mới có thể nói trắng ra như vậy được.
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả: - Nha Nội, lần này người bàn luận sâu sắc như vậy, bọn ta bái phục.
Đám người Sài Thông cũng đều bật cười ha hả, mà ngay những người bên cạnh cũng cúi đầu trộm cười.
Lý Kỳ thật muốn tát một cái tất cả đám người này, cắn răng cười nói: -
Nha Nội, xem ra gần đây học vấn của ngươi tiến bộ rồi, lời nói ra đều là có lý cả.
- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Cao Nha Nội gật đầu, thứ cảm giác đắc ý đó không thể diễn tả được bằng lời.
Xin ngươi! Ta đang khen ngươi hay sao? Lý Kỳ thật hết chỗ nói.
Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên ghé mặt sát vào Lý Kỳ, vẻ mặt lo lắng nói: -
Lý đại ca, trên đại hội lập nghiệp của ngươi có thứ gì hay, chúng ta có
phải là đã bỏ qua rất nhiều trò thú vị không?
Bốn tiểu công tử này tính cách khác biệt, ai cũng có nét riêng, lão tử
ít không địch được nhiều! Lý Kỳ gãi đầu thật mạnh, tức giận nói: - Xin
lỗi, gu của ta và các ngươi hoàn toàn không giống nhau, các ngươi đừng
hỏi ta, tự mình đi xem đi.
Vừa dứt lời, chỉ nghe vèo một tiếng, Hồng Thiên Cửu liền biến mất trong đám người đông đúc.
Lý Kỳ thở gấp nói: - Xin lỗi, ta còn có việc phải làm, thất lễ! Hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Phàn Thiếu Bạch hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Lý Kỳ, đi lên phía trước vỗ vai Cao Nha Nội, cười nói:
- Nha Nội, chỉ e trên đời này cũng chỉ có ngươi có thể khiến cho Kim Đao Trù Vương danh tiếng lẫy lừng có cái bộ dạng này thôi.
Cao Nha Nội nháy đôi mắt to, mơ hồ nói: - Ngươi nhìn thấy ta chọc hắn
lúc này, ta rõ ràng là đang khen hắn mà. Giọng điệu y vô cùng thành
khẩn.
- Ựa!
Vừa hay Sài Thông đi lướt qua chỗ người y, lúc này tức giận nói: - Vậy thì ngươi về sau chớ có khen ta.
Cao Nha Nội khẽ nhếch mép: - Ngươi là ngụy quân tử!
Sài Thông vấp chân, suýt ngã xuống đất, trong lòng hô khóc, kết bạn không cẩn thận a.