Đến nay Lý Kỳ võ, thương hai thứ đều gánh vác. Quân Khí Giám bên kia còn chưa cất bước, đại hội Gây dựng sự nghiệp bên này thì đã hừng hực khí
thế tiến hành. Thực ra đối với đại hội Gây dựng sự nghiệp lần này mà
nói, Lý Kỳ đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, công việc tuyên truyền cũng được
làm rất chu đáo.
Sáng sớm hôm đó, cánh cổng Cục Thương Vụ mở to, người ra người vào nườm
nượp không dứt, có kẻ ăn mặc hoa lệ, áo gấm sang trọng, phong thái tự
tin, bên người còn dẫn theo mấy đứa tùy tùng, lại có người khoác trên
mình áo vải bố, trông rất hoàn cảnh, gánh quang gánh hoặc ôm mẹt cứ như
đi chợ, nhưng trên mặt ai ai cũng chứa chan nụ cười của hi vọng. Bọn họ
có một điểm chung, đó là tất cả đều có thư mời.
Để tiết kiệm thời gian của cả hai bên, Lý Kỳ biến Thương Vụ Cục thành
một cơ quan trung gian. Những tiểu thương hay bách tính muốn tham gia
đại hội Gây dựng sự nghiệp, bắt buộc phải mang sản phẩm của mình tới
Thương Vụ Cục, sau khi Thương Vụ Cục nghiên cứu xong, thấy sản phẩm đó
có sức hấp dẫn nhất định rồi mới phê chuẩn bọn họ tham gia đại hội Gây
dựng sự nghiệp. Tuy nhiên do bây giờ mới là giai đoạn khởi đầu nên Lý Kỳ đã hạ mọi tiêu chuẩn đến mức thấp nhất. Đối với những người giàu cũng
vậy, đều phải thông qua nghiên cứu trước.
Vừa đi vào trong Thương Vụ Cục, chỉ thấy tiền viện chật ních người,
những tiểu thương dưới sự sắp xếp của nhân viên Thương Vụ Cục đều đã tìm thấy quầy hàng của mình, bày những sản phẩm của mình ra, đợi thần tài
ghé thăm. Mấy tì nữ thì bưng trà và điểm tâm đi qua đi lại giữa đám
người, những thứ này là miễn phí, Lý Kỳ biết những tiểu thương kia nhất
định sẽ đến từ rất sớm, xem ra ngay cả thời gian ăn sáng cũng không có,
thế là chuẩn bị đầy đủ bánh trái cho bọn họ dùng.
Quả nhiên, đám tiểu thương và bách tính kia nào đã được nếm qua hương vị bánh điểm tâm của Túy Tiên Cư, liền bỏ việc buôn bán đấy đã, chén cho
no trước rồi tính sau.
Đám nhà giàu mặc dù chứng kiến những hành vi đó của đám tiểu thương thì
có đôi chút buồn nôn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Bọn họ hôm nay đến
đây cũng là để làm ăn. Khi mới bắt đầu, sự phân hóa hai cực giàu nghèo
khá nghiêm trọng, đám người giàu thì đứng trên hành lang cười đùa tán
gẫu, còn đám người nghèo thì tất bật làm việc giữa sân. Nhưng về sau,
những thương phẩm đặc biệt được đưa ra đã hấp dẫn ánh mắt của đám người
giàu, hai tầng lớp cứ thế mà hòa vào với nhau.
Một lúc sau, một tốp người từ hậu viện đi ra, những người này là những
đại chủ có thể coi là số một số hai thành Biện Kinh, còn cả một số con
cháu đại gia tộc. Người đi đầu tiên, chính là Kinh Tế Sử sáng chói như
mặt trời giữa ban ngày - Lý Kỳ.
- Lỳ Kỳ à, lão phu thật phục ngươi rồi đó, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra biện pháp này. Hồng Tề vuốt vuốt chòm râu cười ha hả nói.
Lý Kỳ cười nói: - Thất Công quá lời rồi. Thực ra điều này cũng không có
gì ghê gớm, vấn đề chỉ là trước đây không ai tình nguyện làm thôi. Nói
rồi lại hướng về những người còn lại nói: - Các vị, có câu người chết vì tiền, chim chết vì thực. Tham tiền không phải là sai, mấu chốt là kiếm
tiền cũng phải có cách. Với thực lực của các vị, ngày ngày trông chờ vào mấy mẫu đất, thật là lãng phí quá. Hơn nữa chỉ cần mưa to gió lớn là lo lắng đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ xảy ra thiên tai. Trước đây ta đã từng
nói, không nên để hết trứng vào giỏ, mà phải dũng cảm mở ra con đường
mới, phải làm được điều là đằng đông không sáng thì đằng tây phải rạng,
thua lỗ một bên cũng không vấn đề gì. Muốn làm được điều đó, chỉ có kinh doanh mới giúp được các vị. Nói theo ngôn ngữ kinh doanh, thì ta cho
rằng việc buôn đất là quá đầu cơ, và khá mạo hiểm. Cho nên vẫn cứ là
kinh doanh chân chính là ổn nhất. Nói đến kinh doanh chân chính thì
thương phẩm là thứ tối quan trọng. Một sản phẩm tốt có thể đem đến cho
các vị lượng tài sản vô cùng tận, mà những sản phẩm tốt thực sự lại
thường ở đâu đó trong dân gian, vậy phải xem các vị có con mắt thông tuệ nhìn ra hay không thôi.
Mọi người nghe xong gật đầu rối rít.
Chu Thanh cười nói: - Vậy chúng ta hãy mau đi xem đi.
- Được được được.
Đoàn người đi vào trong viện, những người còn lại thấy Lý Kỳ đến, lũ
lượt hành lễ. Lý Kỳ vừa cười vừa hướng về bọn họ chào một câu, sau đó để bọn họ ai vào việc nấy.
Hồng Bát Kim chợt thấy một ông lão trạc độ 50 tuổi thu dọn tay nải chuẩn bị rời đi, trong lòng thấy tò mò, liền bước tới, những người khác cũng
đi theo, nghe thấy hắn hỏi: - Ta nói này ông già, đại hội Gây dựng sự
nghiệp vừa mới bắt đầu, sao ngươi đã đi vậy?
Ông lão kia nhếch môi cười hớn hở nói: - Xin đáp lời lão gia, việc buôn
bán của lão đã xong rồi, có vị đại tài chủ nói muốn hợp tác với lão, đầu tư tiền cho ta kinh doanh.
Lý Kỳ nhướn mày, đoạn nhanh chóng chắp tay cười nói: - Vậy thì xin chúc
mừng rồi, tuy nhiên ông cũng chớ có vội đi, để tránh bị lừa, để cho yên
tâm thì mời ông và vị đại tài chủ đó tới tiền sảnh đăng kí, ngoài ra
Thương Vụ Cục chúng ta còn giúp ông xem xét kĩ càng hợp đồng, cố gắng
giúp ông có được điều kiện hợp tác tốt nhất.
Ông lão kia cười ha ha nói: - Đa tạ đại nhân nhắc nhở, điều này thì lão
biết, vị đại tài chủ đó cũng bảo lão nhanh chóng vào trong đăng kí.
Gấp gáp thế sao, lẽ nào là bảo bối gì đó? Hồng Bát Kim nghe mà càng đâm ra tò mò, nói:
- Có thể mang sản phẩm của ông ra cho bọn ta ngắm nghía chút được không?
Ông lão kia thấy có Lý Kỳ ở đó nên cũng không lo lắng, vọc hai bàn tay
chai sạn vào túi nải mò một lúc, đoạn bất ngờ lôi ra một cái hộp gỗ nhỏ, rồi lại lấy ra từ cái hộp gỗ một bộ tú lơ khơ đưa cho Hồng Bát Kim,
cười lớn nói: - Đây chính là thứ mà hôm nay lão mang tới.
Tú lơ khơ? Hồng Bát Kim ngây người ra, đỡ lấy xem, trong mắt lóe lên một niềm vui bất ngờ, lập tức chia một ít cho Hồng Tề, một ít cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ cầm tú lơ khơ uốn vài cái, thấy độ dai rất tốt, đồng thời độ bóng
cũng vừa phải, cạnh góc trơn loáng, tốt hơn nhiều so với tú lơ khơ ở
sòng bài Hồng Vạn.
Hồng Tề vội hỏi:
- Cái này là ông làm?
Ông lão gật gật đầu nói: - Lão trước kia là thợ làm giấy, sau đó do bệnh nặng, ông chủ đã cho ta nghỉ việc, nhà lão lại chẳng có ruộng đất, cũng chẳng biết làm gì khác, sau khi khỏi bệnh, chỉ biết làm ít giấy đi bán, kiếm bát cơm qua ngày, tuy nhiên chẳng kiếm được bao nhiêu, Cho mãi đến năm ngoái, lão mới thấy ở kinh thành xuất hiện một thứ gọi là tú lơ
khơ, thế là bèn nghĩ xem có làm được tú lơ khơ mang đi bán không. Khi
mới bắt đầu, lão chỉ dựa vào quân tú lơ khơ sẵn có, vẽ hình thù lên
giấy, sau đó cắt bằng đúng kích cỡ tú lơ khơ, bán cho bà con hàng xóm
lân cận chơi. Đến sau này thì lão mới làm ra loại giấy cứng này, nhưng
gia đình lão tối mặt tối mũi cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu
tiền, cho nên muốn đến đây thử vận may, thật không ngờ là vừa đến nơi đã có đại tài chủ tìm ta, ha ha.
Đám tiểu thương bên cạnh nhìn ông lão với vẻ ngưỡng mộ thèm thuồng.
Phụ tử nhà Hồng Tề nhìn nhau một cái, đoạn Hồng Tế bỗng nhiên nói: - Ta
là chủ của sòng bài Hồng Vạn, ta có một xưởng chuyên sản xuất tú lơ khơ. Hay là hai ta hợp tác với nhau, ông yên tâm, đãi ngộ của ta dành cho
ông sẽ cao hơn người kia nhiều.
Ông lão kia dứt khoát lắc đầu nói: - Vậy thì không được, lão đã đồng ý
với vị đại tài chủ kia nhất quyết không tìm người khác rồi, hơn nữa số
tiền ông ta đưa cho lão đủ nhiều rồi, lão hài lòng rồi.
Hồng Bát Kim cau mày nói: - Vậy ông có thể nói cho ta biết tên của vị tài chủ kia không?
Ông lão kia vừa định mở miệng, chợt nghe thấy từ phía sau có người nói: - Haizzz, ta nói này Lưu ca, sao huynh vẫn còn ở đây, chẳng phải là ta đã bảo huynh ra hậu viện đợi ta sao?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, người đó chính là người buôn hàng tạp hóa lớn nhất kinh thành, Hà Cửu Thúc.
Ông lão chỉ Hà Cửu Thúc nói: - Chính là vị đại tài chủ này.
Hà Cửu Thúc thấy Hồng Tề, trong mắt lóe lên một vẻ sắc lẹm, chắp tay
cười ha ha nói: - Hà Cửu bái kiến Kinh Tế Sử, các vị, đã lâu không gặp.
Hồng Bát Kim hừ một tiếng, nói: - Thì ra là ngươi, vậy thì cũng chẳng có gì là lạ, ngươi vội vã thúc giục ông lão này đi đăng kí, căn bản là
muốn đề phòng sòng bài Hồng Vạn bọn ta đây mà.
Hà Cửu Thúc cười nói: - Hồng Bát, cũng không thể nói như vây được, mọi
người đều đến làm ăn, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm
ăn. Chưa biết chừng chúng ta về sau lại có thể hợp tác ý chứ.
Người này thật là khôn ranh, chả trách có thể trở thành nhà buôn tạp hóa lớn nhất kinh thành. Lý Kỳ chợt thấy theo sau Hà Cửu Thúc còn có một
người nữa, trên tay người đó cầm một cái sọt, trong sọt có vài quả cầu.
Xét về chất da thì không khác gì với cầu bình thường. Đoạn cười ha ha
nói: - Cửu Thúc, xem ra ngươi dự tính làm nhà cung ứng đồ thể thao lớn
nhất đây.
Hà Cửu Thúc cười ha ha nói: - Kinh Tế Sử quá khen rồi, chỉ là buôn bán
nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới đâu. Nói rồi hướng về phía ông lão kia nói: - Lưu ca, chúng ta mau tới hậu viện thôi.
Ông lão kia vội gật đầu.
- Kinh Tế Sử, các vị, Hà Cửu xin cáo từ.
Lý Kỳ cười nói: - Các vị đi thong thả.
Đợi mấy người kia dời đi xong, Hồng Bát Kim hậm hực nói:
- Cha à, cái tên Hà Cửu này thật là khốn kiếp, rõ ràng là y đang muốn giật bát cơm của chúng ta.
Hồng Tề dường như đang suy ngẫm vấn đề gì nên không lên tiếng.
Hồng Bát Kim thì nghĩ là Hồng Tề vì tức quá mà không nói thành lời, bèn
hướng về Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, việc này đều trách ngươi cả đó.
Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi: - Trách ta? Sao có thể nói vậy được chứ?
Hồng Bát Kim hậm hực: - Nếu như ngươi không mời bọn ta ra hậu viện ngồi chơi, thì tên Hà Cửu kia sao có thể hớt tay trên chứ.
Mẹ kiếp. Thằng nhãi ngươi đừng có tới cho xong, cha con nhà này quả là
chả khác gì nhau. Lý Kỳ phật ý nói: - Bát Kim Thúc, thực ra ngươi có thể không đến mà.
Hồng Bát Kim trợn trừng hai mắt, kích động như muốn giết người.
Hồng Tề bỗng nhiên nói: - Bát Kim, thay vì ngươi ở đây vô cớ sinh sự,
chi bằng tới hậu viện xem tình hình thế nào, cha nhớ là Hà Cửu không có
xưởng làm giấy đâu.
Hồng Bát Kim nhướn mày lên gật đầu nói: - Vâng, con đi bây giờ.
Bọn người này đúng là buôn bán đến thành tinh rồi, trong lòng kẻ nào kẻ
đó đều có một cái bàn tính như ý cả. Lý Kỳ chỉ biết cười, chợt phát hiện ra những người đứng cạnh mình đều biến đâu mất cả, cười thầm, xem ra
chiêu hớt tay trên này của Hà Cửu Thúc đã làm thức tỉnh bọn họ đây.
Lý Kỳ rảnh rỗi chẳng có việc gì, đi ngó nghiêng khắp nơi, đột nhiên hắn
bị quầy hàng ở góc bên phải thu hút, đoạn tiến lên phía trước, chỉ thấy
trên tấm chiếu bày các loại chao đèn, sờ vào giống như làm bằng sứ,
nhưng độ trong suốt thì rất cao. Mặc dù hình vẽ trên chao đèn chẳng ra
gì, nhưng việc làm bằng sứ thì quả là mới lạ, Lý Kỳ cũng lần đầu tiên
nhìn thấy.
Lý Kỳ cầm lấy một cái lên nghịch một hồi, đoạn nhìn chủ nhân của quầy
hàng, thấy đó là một thanh niên trạc 30 tuổi, hỏi: - Ngươi tên gì?
Thanh niên kia cúi đầu đáp: - Bẩm đại nhân, tại hạ tên Vi Vinh, từ Tây Kinh Lạc Dương tới.
- Lạc Dương? Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Chỗ này đều do ngươi làm?
Thanh niên kia gật đầu, vẻ mặt buồn rầu kể: - Nhà tiểu nhân đời này qua
đời khác đều là thợ gốm sứ, số chao đèn này thực ra là do gia phụ sáng
tạo. Chỉ tiếc là chẳng bao lâu thì ông ấy qua đời, ông hi vọng tiểu nhân có thể phát triển cái nghiệp làm gốm sứ của Vi gia, nhưng gia đình tiểu nhân chỉ có một xưởng chế tác nhỏ, mà giá thành phẩm của loại chao đèn
này khá cao, cho nên người mua rất ít, việc kinh doanh ngày càng bết
bát, có lẽ sắp sập tiệm đến nơi rồi. Mấy ngày trước nghe nói ở đây có tổ chức đại hội Gây dựng sự nghiệp, cho nên muốn đến thử xem, nhưng vẫn cứ chẳng có thu hoạch nào cả.
Mặc dù cái chao đèn này của ngươi là độc nhất vô nhị, nhưng những hình
vẽ trên đó thì tồi quá, mà giá tiền lại không thấp, người ta nhìn một
cái, ấn tượng đương nhiên là không tốt rồi, lại hỏi thêm giá tiền nữa
thì ma nó mới thèm mua. Tuy nhiên, chỉ cần thay đổi một chút, số chao
đèn này có thể bán với số lượng lớn cũng nên, biết đâu giá cả còn có thể tăng lên nhiều. Bởi vì người bình thường thì không dùng nổi loại chao
đèn này, chủ yếu là nhằm vào những người có tiền.
Lý Kỳ không khỏi có chút động lòng, ngầm nhẩm tính một chút, người buôn bán mà, nhìn thấy thời cơ đến, khó mà không lay động.
Lúc này, bên cạnh chợt vang lên một tiếng cười: - Ta nói này Kinh Tế Sử, việc kinh doanh của ngươi thế là đủ nhiều rồi, còn ham hố cái việc buôn bán nhỏ lẻ này làm gì nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị công tử trạc độ 20 tuổi, vội
cười nói: - Ồ, thì ra là Dương công tử, hân hạnh, hân hạnh.
Cái vị Dương công tử này quả là không vừa, nếu như người bình thường thì ai dám nói năng với Lý Kỳ ngay giữa Thương Vụ Cục như vậy. Y chính là
anh ruột của phi tử hiện được Tống Huy Tông cưng chiều nhất Dương Quý
Phi, tên là Dương Phàm. Tên tiểu tử này đặc biệt ham tiền, ngày trước
khá thân cận với Vương Tuyên Ân, làm không ít những việc bẩn thỉu. Nhưng gần đây thấy tứ tiểu công tử trong kinh thành ai nấy đều giàu nứt đố đổ vách, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cũng muốn học cách buôn bán. Y biết tất cả những điều đó đều nhờ vào Lý Kỳ, nên gần đây y muốn giao hảo với Lý Kỳ. Tuy nhiên gần đây Lý Kỳ bận đến chết, căn bản không có thời gian để tâm đến y, hôm nay có thể coi như một cơ hội cho y.