Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Lần đó binh bại. Lão phu không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Lý Kỳ rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Nhưng hắn vẫn luôn coi
thay đổi Tĩnh Khang làm sử mệnh của mình. Đương nhiên, như tình hình
hiện nay cũng chỉ là chuyện do bản thân hắn tình nguyện mà thôi. Lịch sử cũng không vì hắn đến mà có bất kì sự thay đổi nào. Thế của quân Kim
vẫn như chẻ tre còn quân Tống thì vẫn bại như núi. Hắn hỏi:
- Chủng Công, giải thích câu này thế nào?
Chủng Sư Đạo thở dài nói:
- Lần này quân ta binh bại có ba nguyên nhân. Thứ nhất, quân ta quá
khinh địch, tuy đã dốc hết binh lực, nước Liêu đã như nỏ mạnh hết đà
nhưng chiến lực vẫn hơn hẳn quân ta. Hơn nữa bọn họ chiếm hết địa lợi,
tuyệt đối không thể khinh thường. Còn quân ta chuẩn bị chưa đầy đủ tùy
tiện tiến công nên chỉ có thể thất bại. Thứ hai, điều phối binh tướng
không hợp, đa số lần này là tướng lĩnh tây bắc đến, còn khi sử dụng lại
sử dụng binh của Hà Sóc, so với Long vệ quân trước đó thật sự là không
thể bằng được. Cộng với việc đã lâu không chiến đấu, mà đại quân tinh
nhuệ Tây Bắc của Đại Tống ta lại chưa đến. Những tướng lĩnh này chưa
quen thuộc địa thế địa phương, chưa quen chiến pháp đột kích của quân
Liêu, vẫn sử dụng cách đánh Tây Hạ thì làm sao có thể thắng được. Thứ
ba, lúc đó quân ta lấy việc chiêu hàng làm chính. Nghĩ đến mười vạn đại
quân đứng trước thành thì quân Liêu sẽ ra đầu hàng. Vì vậy có quân lệnh
không được phóng về phía quân Liêu dù chỉ một mũi tên, nếu không sẽ bị
sử theo quân pháp. Nhưng hai quân giao chiến sao không thể giết người,
hành động này chính là khiến quân ta lâm vào thế bị động. sau đó quân
Liêu đánh qua, quân ta lại...
Nói đến đây, giọng của Chủng Sư Đạo tràn đầy sự lo lắng. Tuy việc phạt
Liêu còn chưa kết thúc nhưng ông ta biết là lành ít dữ nhiều rồi.
Mịa nó! Lại chiêu này. Cảm giác từ cổ chí kim Hoa Hạ đều có thói quen
này. Đứng trước hai người này Lý Kỳ không thể không tức giận. Dù sao đây cũng là tình hình trong nước của Đại Tống nhưng nghe đến đoạn cuối cùng hắn liền nhớ đến cuộc chiến tranh năm Giáp Ngọ, sự bực tức trong lòng
tăng lên gấp bôi. Địch không động ta không động. Nếu địch động thì ta
cũng không còn cơ hội hành động nữa rồi. Điều này rõ ràng là đang đùa
với tính mạng của chính bản thân mình. Đánh trận đương nhiên là đi đánh
người khác, lẽ nào lại để cho người ta đánh mình.
Triệu Tinh Yến thấy vẻ mặt sầu muộn của Chủng Đạo Sư, trong lòng rất khó chịu liền nói:
- Chủng bá bá đừng khổ tâm, cháu nghĩ đám người Đồng Quán cũng không
phải là đối thủ của người Liêu. Lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhớ tới lời khuyên của bá bá.
Hừ! Ngươi đem hy vọng gửi gắm vào hoàng thượng sao? Vậy chẳng bằng gửi
gắm vào Mã Kiều còn hơn. Mời sư phụ của y ra huấn luyện ra cả mười vạn
Mã kiều, ha ha, vậy thì chắc chắn là càn quét thiên hạ rồi. Lý Kỳ chỉ
cười trừ đối với cách nói này của Triệu Tinh Yến.
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Thực ra lần này xuất chinh vốn đã là một quyết định sai lầm. Lão phu
nhớ lúc sứ thần nước Liêu hô khóc ngoài trướng của Đồng thái úy, thực sự khiến người ta than tiếc.
Động lòng người vậy sao? Lý Kỳ tò mò hỏi:
- Ông ta hô gì vậy?
Chủng Sư Đạo thở dài:
- Yến nhi vừa nói rồi đó, quân ta không hề thảm bại. Là lão phu quá mức
đề phòng, thực ra đó chỉ là một trong số những nguyên nhân. Còn nguyên
nhân chính là lúc đó quân Liêu cũng không muốn gây loạn với quân ta, cho nên bọn họ đã không dốc toàn lực để chặn quân ta lại. Sau trận chiến,
quân Liêu phái sứ thần đến cầu hòa, hy vọng quân Đại Tống ta có thể giúp đỡ họ chống lại nước Kim nhưng Đồng thái úy không nghe. Sứ thần nước
Liêu khẩn cầu quân ta lui binh, duy trì sự trung lập, Đồng thái úy vẫn
không chịu. Sứ thần nước Liêu biết nước Liêu không thể chịu được Đại
Tống và nước Kim giáp công đã nhanh chóng ra ngoài trướng vải hô khóc:
‘Hai nước Tống Liêu trăm năm quan hệ tốt, có thệ thư minh ước, từng câu
từng chữ còn đó, ngươi có thế bắt nạt được nước, chứ không thể bắt nạt
được trời.’
Lý Kỳ cười nói:
- Chúng Công, ta không hiểu, sự than tiếc này có gì hay. Nói vậy ta cũng nói biết nói, chỉ là không nói được chỉnh tề như ông ta. Câu đó đơn
giản chỉ là ông ta suy nghĩ cho nước Liêu của mình mà thôi.
Chủng Sư Đạo nghiêm mặt nói:
- Nực cười, hàng xóm bị cường đạo cướp bóc chúng ta không đi cứu trợ mà
lại cùng đi cướp bóc với cường đạo. Cái lý này sao nói nổi, cũng không
phải là hành vi chính nghĩa.
- Hàng xóm bị cướp bóc vậy chắc chắn là phải đi cứu rồi. Dù thế nào
chúng ta cũng là con dân của Đại Tống, phải cứu trợ lẫn nhau chứ.
Lý Kỳ nói xong liền chuyển lại:
- Nhưng bây giờ chúng ta đang phải đối mặt với quan hệ nước với nước.
Hơn nữa mười sáu châu Yến Vân của chúng ta còn đang bị nước Liêu chiếm
đóng. Nhớ từ thời hoàng đế Thái Tông đến giờ phạt Liêu liên tiếp, không
phải là để giành lại mười sáu châu Yến Vân hay sao? Nhưng tiếc là không
thành công, lúc này mới ký hiệp ước Thiền Uyên. Chúng ta không có được
thực lực này, nếu có thực lực mà nói, bắt nạt họ thì bắt nạt. Lẽ nào đến Phủ khai phong để tố cáo chúng ta không tuân thủ minh ước hay sao? Minh ước gì chứ? Thứ rẻ mạt đó có tác dụng gì? Nếu Đại Tống ta có thể thu
hồi lại thì dù chỉ là một thành trì có để lại tiếng xấu muôn đời ta cũng không để ý. Nói thẳng ra là lợi ích của quốc gia lớn hơn tất cả.
Lúc trước Triệu Tinh Yến đã từng nghe cách lập luận này của Lý Kỳ, nàng khẽ mỉm cười nhìn Chủng Sư Đạo.
- Lợi ích của quốc gia lớn hơn tất cả.
Chủng Sư Đạo đọc thầm lại một lần rồi lắc đầu nói:
- Ngươi nói không phải là không có lý, nhưng cổ ngữ có câu: Người mà
không tín thì chẳng tin được việc gì. Ngươi cũng biết, chỉ với một tờ
hiệp ước này mà phương bắc của Đại Tống được yên ổn cả trăm năm. Nếu tất cả mọi người đều chỉ coi hiệp ước như chó má thì dân chúng phương bắc
sao có được trăm năm yên ổn như vậy.
- Chủng Công nói có lý. Lý Kỳ xin lĩnh giáo.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, cúng không muốn tranh luận cùng ông ta nữa. Dù sao
mọi người được tiếp nhận sự giáo dục là khác nhau. Nếu tiếp tục tranh
luận sợ là cũng không ra vấn đề gì.
Hắn vừa nói câu này thì Chủng Sư Đạo lại cảm thấy ngượng ngùng, ông ta liền khoát tay nói:
- Câu này của ngươi cũng khiến lão phu hiểu ra nhiều điều.
- Chủng Công quá khen rồi.
Lý Kỳ thản nhiên cười nói:
- Vậy sau này Chủng Công có dự định gì không?
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Lão phu tuổi đã cao, chỉ cần yên ổn hết quãng đời còn lại là đủ rồi.
Ông nói, trong giọng điệu tỏ ra sự không cam lòng. Có lẽ là chí khí vẫn chưa hết.
Mắt Lý Kỳ chợt sáng lên, hắn cười nói:
- Tài năng của Chủng Công hiếm có, đây là ơn trời ban. Nếu yên ổn suốt quãng đời còn lại thì phụ lòng trời rồi.
Triệu Tinh Yến nhếch mép cười nói:
- Lẽ nào ngươi muốn mời bá bá vào quân sao?
- Ta cũng không có gan này.
Lý Kỳ lắc đầu lại cười khà khà nói:
- Nhưng Chủng Công có thể đến Phủ thái sư dạy học. Không giấu gì hai vị, ta đang định mở một lớp tu nghiệp võ tướng. Cũng chính là để những
thuộc hạ của ta đến đó học về cách đánh giặc, tiếc là chưa tìm được một
người thầy giỏi. Nếu Chủng Công đồng ý đến thì không còn gì tốt hơn. Còn nữa, Phủ thái sư trả thù lao hậu hĩnh. Tiền lương một tháng là mười
quan quan, ha ha, không tồi chứ?
Hắn vừ nói ra câu này, cả Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến đều bật cười ha hả.
Lý Kỳ mặt xị xuống không vui nói:
- Chủng Công, Triệu cô nương, ta đang nói chuyện nghiêm chính với hai người, hai người cười gì vậy?
Triệu Tinh Yến thôi cười, nghiêm chỉnh nói:
- Sự kiện Đảng tịch Nguyễn Hữu năm đó, Thái Thái sư đã đuổi Chủng bá bá
ra khỏi kinh thành, cho nên Chủng bá bá mới sống uổng mười quan năm. Bây giờ ngươi lại bảo bá bá đi làm việc cho Thái Thái sư, lẽ nào ngươi
không thấy buồn cười sao?
Lại là Nguyên hữu đảng tịch? Lão Thái hóa đúng là ghê gớm, văn võ thông
sát. Lý Kỳ không ngờ là Chủng Sư Đạo và Thái Kinh lại có một chuyện cũ
như vậy, hắn liền lắc đầu nói:
- Triệu cô nương nói vậy là sai rồi.
Triệu Tinh Yến nhướn mày nhỏ nhắn lên nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Lý Kỳ hỏi:
- Dám hỏi hai vị đã nghe đến việc đầu cơ kiếm lợi chưa?
Triệu Tinh Yến gật gật đầu nói:
- Đương nhiên là có nghe rồi. Nhưng có liên quan gì đến việc này sao?
- Đương nhiên là có liên quan.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Nói đến chuyện lần này. Sở dĩ Chủng Công phải gánh tiếng xấu nguyên
nhân chủ yếu là vẫn chưa đủ cứng rắn, hậu trường chưa đủ mạnh mẽ. Nếu
Vương tướng đứng về phía Chủng Công thì tình hình sẽ không như vậy rồi.
Có câu, có người trong triều thì chuyện gì cũng dễ làm. Đầu tiên phải
tìm được chỗ dựa vững chắc. Bây giờ đang rảnh rỗi Thái Thái sư chính là
lựa chọn tốt nhất. Nhớ lúc trước, Đồng Quán cũng dùng mưu kế này dốc sức giúp Thái Thái sư hồi kinh. Sau đó Thái Thái sư lên cương vị tể tướng,
có qua có lại mới toại lòng nhau cho nên mới cho Đồng Quán của ngày hôm
nay. Nếu không với tuổi tác của y sợ là cũng chỉ có thể chết già trong
cung. Năng lực của Chủng Công hơn xa Đồng Quán sao lại không noi gương
này. Nếu Chủng Công có mặt giúp đỡ vào lúc Thái Thái sư thất bại nhất,
như vậy đương nhiên Chủng Công cũng sẽ được nương nhờ vào bình đài là
phủ Thái Sư, thay Đại Tống huấn luyện ra những lớp tướng thiện chiến.
Một công đôi việc, chẳng phải là quá đẹp hay sao?
Đây đúng là một chiêu dễ dàng mắc câu nhất của hắn. Chủng Sư Đạo giúp
Thái Kinh đầu cơ kiếm lợi. Hắn giúp Chủng Sư Đạo, cũng chính là đạo lý
này.
Triệu Tinh Yến cau mày nói:
- Vì sao ngươi lại chắc chắn sau này hoàng thượng sẽ trọng dụng Thái Thái sư?
- Sự do người mà ra. Thái Thái sư đã ba lần xuất tướng, lần này sẽ là lần thứ tư.
Lý Kỳ miêu tả sơ lược, trong lòng thầm cười trộm. Ta đây đã học qua lịch sử đấy, nếu đến cả cái này mà cũng lừa ta vậy thì lão tử cũng đành phải chấp nhận thôi.
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Không giống. Lão phu nghe nói về Thái Thái sư không được như vậy đâu, ngươi cũng đừng phí sức nữa.
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Vậy ta không nói nữa. Vốn dĩ ta tưởng rằng Chủng Công là một đại anh
hùng một lòng lo cho xã tắc. Không ngờ cùng chỉ bình thường tư lợi giống thương nhân như ta thôi.
- Càn quấy.
Triệu Tinh Yến quát lên nói:
- Lý Kỳ, sao ngươi dám nói xấu bá bá như vậy?
Hừ, cô làm như là ta đang miệt thị cô ấy. Thật là. Lý Kỳ hừ nói:
- Lẽ nào ta nói sai sao? Bây giờ là lúc Đại Tống ta đang hết sức nguy
nan. Nếu Chủng Công vì thiên hạ thì vì sao không biết quý trọng cơ hội
này. Mưu đồ một ngày có thể vì Đại Tống chinh chiến sa trường, thu phục
thành trì. Chủng Công không muốn làm bạn với Thái Thái sư còn không phải là khinh thường những gì Thái Thái sư đã làm trước kia hay sao? Không
để ý đến sự an nguy của thiên hạ cũng chẳng khác gì so với Đồng Quán. Ta là vì không có bản lĩnh, nếu không chỉ cần có người nói cho ta biết nếu ta cởi truồng chạy vòng quanh thành Đông Kinh mà có thể thu phục được
mười sáu châu Yến Vân thì ta cũng sẽ tuyệt đối không nhăn mày đâu. So
với lợi ích của quốc gia thì có xá gì.
Hắn biết sẽ không có chuyện như vậy cho nên mới ba hoa như thế.
Triệu Tinh Yến bị hắn trách móc cũng ngẩn người ra không nói gì. Hẳn là cũng đã hiểu lời hắn nói:
- Vậy sao ngươi có thể đảm bảo Thái Thái sư chắc chắn sẽ giúp bá bá?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cái này ta không thể đảm bảo nhưng ta nghĩ rằng đây là một cơ hội. Cô
không làm thì sẽ chẳng được gì, nhưng nếu cô làm thì chí ít nó cũng là
cơ hội.
Triệu Tinh Yến lại hừ nói:
- Cho dù bá bá đồng ý thì Thái Thái sư cũng chưa chắc đã đồng ý.
Lý Kỳ vỗ ngực nói:
- Cô yên tâm đi, dù gì ta cũng là phó viện trưởng. Lời nói cũng có chút trọng lượng.
Chủng Sư Đạo liếc nhìn hai bọn họ cười lắc lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi đừng ở đây cãi nhau nữa. Lão phu còn chưa đến mức
mắt mờ, chút thủ đoạn ấy của các ngươi sao giấu được lão phu. Chuyện này tạm thời đến đây thôi, để lão phu suy nghĩ kĩ đã.
Hay, Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Đương nhiên rồi, làm đại sự đương nhiên là Chủng Công phải suy nghĩ kĩ rồi. Tôi có thể hiểu được, ta cũng không nóng ruột đâu. Dù sao học phủ
của ta đầu tháng sau mới khai giảng, ta không vội ha ha.
Triệu Tinh Yến nghe xong cũng cười khúc khích, thầm nghĩ đầu tháng sau
người này nhất định sẽ thúc giục bá bá sớm ra quyết định. Còn luôn miệng nói không vội, ta thấy ngươi còn sốt ruột hơn cả người khác đấy.
Chủng Sư Đạo cũng biết dụng ý của Lý Kỳ liền cười khổ nói:
- Lý Kỳ à, lúc trước lão phu có nghe nói chuyện của ngươi vẫn còn đang
hoang mang. Cuối cùng lão phu cũng hiểu vì sao ngươi còn trẻ mà lại có
thể lăn lộn trong quan trường phát triển nhanh chóng đến vậy. Vương
tướng ăn nói khéo léo, nhưng so với ngươi sợ là y cũng so không được.
Làm bếp không phải là không thể nổi tiếng. Không phải là ông đang phỉ báng ta đấy chứ. Lý Kỳ ha ha nói:
- Chủng Công quá khen rồi. Người làm ăn đều có tật xấu này, không phải
độc quyền của ta. Sư phụ từng nói với ta, làm một thương gia xuất sắc
cho dù một đống phân cũng có thể gọi khách đến mua một cách cam tâm tình nguyện.
Triệu Tinh Yến cả giận nói:
- Lý Kỳ ngươi thật to gan dám so sánh bá bá với...
Đúng nha, hình như cách so sánh này có vẻ không ổn. Lý Kỳ giả vẻ ngây thơ nói:
- So sánh cái gì?
Triệu Tinh Yến thấy hắn giả ngu cũng không biết làm sao đành hừ một tiếng bỏ qua cho hắn.
Chủng Sư Đạo lắc đầu bất đắc dĩ, nếu nói nữa sợ là sẽ cho ra những câu
kinh người, thôi thoát ra càng sớm càng tốt. Ông ta chống tay đầu gối
đứng dậy cười nói:
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, lão phu cáo từ trước.
Triệu Tinh Yến trừng mắt nhìn Lý Kỳ sau đó đứng lên nói:
- Chủng bá bá, cháu và bá bá cùng đi.
Lý Kỳ đứng dậy tiễn:
- Chủng Công, Triệu cô nương đi thong thả.
Hai người sau khi ra đến xe ngựa thì Lý Kỳ và Mã Kiều cũng thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra về.
Trên xe Qúy Hồng Nô đã cười hì hì nói:
- Đại ca, huynh thật lợi hại đến cả Chủng lão gia mà cũng bị huynh thuyết phục.
Được người phụ nữ của mình khen ngợi, Lý Kỳ rất mãn nguyện cười ha ha nói:
- Hồng Nô đúng là càng ngày càng biết đùa cho đại ca vui. Nào để đại ca ôm một cái nào.
Hắn nói xong liền giơ tay ôm Qúy Hồng Nô.
Nhưng tay hắn vừa động thì Qúy Hồng Nô liền tránh ra ngượng ngùng nói:
- Đại ca, trên người huynh có mùi lạ.
- Cái gì?
Lý Kỳ là đầu bếp nhưng rất thích sạch sẽ, hắn vội đưa tay lên ngửi, đúng là có mùi mồ hôi. Hắn liền ngượng ngùng nói:
- Xem ra vừa nãy nói hơi nhiều, mồ hôi ra hết cả. Muội yên tâm, đại ca
về nhà sẽ đi tắm ngay,, cam đoan sẽ trả lại cho muội một đại ca thơm
tho. A, Hồng Nô hôm nay cũng đi cả ngày rồi, chắc chắn cũng ra không ít
mồ hôi. Nếu không chúng ta cùng đi tắm đi, tiết kiệm nước cũng là một
hành động đẹp đấy.
Quý Hồng Nô đỏ mặt lên, lý nhí đồng ý.
Lý Kỳ kiền ngây người ra. Thực sự là hắn chỉ tiện miệng đùa một chút
không ngờ là Qúy Hồng Nô lại đồng ý như vậy. Hạnh phúc đến quá nhanh
thực sự là hắn có chút chưa thể tiếp nhận nổi.