- Mình thích tắm rửa.
Lý Kỳ ngâm mình trong nước ấm lắc như theo tiếng hát phải vui hơn, phải vui hơn nữa.
Vì để chứng minh mình là người đàn ông sạch sẽ vừa về đến Tần phủ là hắn liền đi đun nước tắm rửa. Đương nhiên, chỗ tắm chính là phòng tắm của
Qúy Hồng Nô. Vừa nghĩ được ngâm mình trong bồn tắm của Qúy Hồng Nô là
hắn lại hưng phấn mãi không thôi. Lại nghĩ đến Tần phu nhân cũng tắm
trong đó làm thú huyết của hắn lại dâng trào. Nếu không hát để giải
phóng dơn dục hỏa trong lòng ra ngoài thì hắn thực sự sợ mình sẽ bị cơn
hỏa dục thiêu đốt mất.
Lau mặt, Lý Kỳ lẩm bẩm nói:
- Quý Hồng Hô này còn chưa đến, không phải là thả bồ câu mình đấy chứ? Vậy chẳng phải là muốn cái mạng già của mình sao?
Nói xong hắn lại múc mười lăm thùng nước đổ vào bồn.
Lúc mới quay về, Lý Kỳ đặc biệt mời Qúy Hồng Nô tắm cùng, nhưng không
ngờ Qúy Hồng Nô lại bảo muốn đi nói với Tần phu nhân. Dù sao trên danh
nghĩa Tần phu nhân vẫn là chủ gia đình, bình thường lúc quay về cũng
phải đến chào hỏi nàng ấy một tiếng chứ. Đương nhiên, quy tắc này đối
với Lý Kỳ mà nói cũng không cần thiết. Bình thường hắn hầu như không đi
ra hậu đường, thật sự rất nhàm chán. Nếu hắn miễn cưỡng hắn sẽ đến tán
gầu mấy câu với Tần phu nhân, nói là tán gẫu nhưng thực ra là đi thưởng
thức một phong cảnh đẹp nhất của Tần phủ. Vì căn bản là họ không thể tán gẫu được với nhau, chỉ cần không cãi nhau đã là tốt lắm rồi.
Bỗng nhiên phía sau két một tiếng, gió lạnh ùa vào. Lý Kỳ khẽ run người vội hô to:
- Có dâm tặc.
Nhưng hắn quay đầu lại thì liền ngây ra như phỗng, mắt trợn tròn lên.
Trong ánh trăng lờ mờ hiện lên một bóng hình xinh đẹp, đường cong quyến
rũ Lý Kỳ hận mà hơi nước mù mịt này chết đi được, hắn dụi mắt. Chỉ nhìn
thấy cô gái mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, mềm mại không thể che hết
dáng hình tuyệt vời của nàng. Khuôn ngực không còn bị trói buộc, cao cao lấp ló, tuyệt vời. Đường cong lả lướt, mái tóc mềm mại rủ xuống cổ
quyến rũ vô cùng.
Cô gái này không phải là Qúy Hồng Nô thì là ai chứ? Nàng thấy Lý Kỳ đang nhìn mình chằm chằm liền đỏ mặt khẽ cười nói:
- Đại ca, tặc gì cơ, nghe không rõ lắm.
Lý Kỳ nao nao cười ha ha nói:
- Hồng Nô nhanh lên đến đây để đại ca nhìn rõ người muội một cái.
Quý Hồng Nô khẽ ừ rồi đi lên trước.
Lý Lỳ không hề che dấu ánh mắt của mình. Hắn nhìn từ trên xuống dưới
nhìn đi nhìn lại mấy lần ứng với câu nói kia: Mười phân vẹn mười, hoàn
mỹ đến mức không thể hoàn mỹ được hơn. Hắn xúc động nói:
- Hồng Nô, muội thật đẹp.
Quý Hồng Nô nghe thấy lời tâm huyết này của hắn trong lòng vui mừng nhưng lại càng thẹn thùng hơn nói:
- Đại ca, muội giúp huynh kỳ lưng.
- Ý kiến hay.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên vẻ hưng phấn đưa khăn cho Qúy Hồng Nô, sau đó
xoay người đi chỗ khác hai tay bán vào thùng gô. Thực ra mà nói đã từ
lâu hắn chưa được hưởng thụ cảm giác như vậy. Tuy Bạch Thiển Dạ sớm đã
là người của hắn nhưng nàng là người khôn khéo. Tính không câu nệ tiểu
tiết, chỉ sợ hắn làm chuyện xấu trong nhà tắm vì thế vẫn không cho hắn
có cơ hội tắm cùng.
Quý Hồng Nô lấy khăn nhẹ nhàng kỳ lưng cho hắn, nói là kỳ nhưng thực ra là vuốt ve. Lý Kỳ nói:
- Hồng Nô kỳ mạnh một chút, đại ca da thịt dày chịu được mà.
Quý Hồng Nô cười khanh khách nói:
- Đấy là huynh tự nói nhé!
Tay liền mạnh hơn chút nữa, ánh mắt lại liếc nhìn sang, thấy bên cạnh vẫn còn một thùng nước nữa liền tò mò hỏi:
- Đại ca, thùng nước kia là?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Đây là lão nạp chuẩn bị riêng cho nữ thí chủ đấy. Đợi lão nạp tắm táp
sạch sẽ rồi sẽ cùng nữ thí chủ đến đó cùng kết lương duyên. A di đà
phật!
Quý Hồng Nô nghe thấy vậy mặt đỏ như máu. Nghe hắn nói những lời quái lạ như vậy nàng không kìm nổi liền bật cười thành tiếng rồi dịu dàng nói:
- Đại ca, huynh thật tốt với Hồng Nô!
Lý Kỳ ha ha nói:
- Đây là việc mà vi phu phải làm cho muội đấy.
Dừng lại một chút hắn lại hỏi:
- Hồng Nô, hôm nay muội đứng trước mộ của cha mẹ lâu như vậy là nói những gì đấy?
Quý Hồng Nô hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói:
- Đại ca có thể không hỏi được không?
Lý Kỳ ngẩn người ra, cười nói:
- Đương nhiên là được. Đại ca cũng là tiện mồm hỏi thôi. Nhưng muội có nói xấu đại ca không đấy?
Quý Hồng Nô lắc lắc đầu nói:
- Đại ca tốt với muội như vậy, sao muội lại nói xấu đại ca chứ?
- Vậy là được rồi.
Lý Kỳ gật đầu rồi như chợt nhớ ra cái gì đó hắn liền hỏi:
- Đúng rồi nhạc phụ và nhạc mẫu không còn huynh đệ, tỷ muội nào sao?
Về hình hình gia đình của Qúy Hồng Nô. Lỳ Kỳ có từng bóng gió hỏi qua
nhưng nàng không muốn nói gì thêm. Lý Kỳ biết đó là những ngày đen tối
nhất trong cuộc đời nàng cho nên hắn cũng không hỏi nhiều. Hắn chỉ biết
trước kia nhà nàng có chút tiền, cũng được coi là nhà giàu có. Tiếc là
gia đạo sa sút, buôn bán thua lỗ phụ thân nàng đã qua đời trong giai
đoạn đó.
Quý Hồng Nô nao nao, cái khăn trong tay suýt rơi xuống, do dự một lúc nàng mới nói:
- Thực ra, thực ra trong phủ Đại Danh muội vẫn còn hai thúc thúc nữa.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói:
- Vậy sao chưa từng nghe muội nói? Lẽ nào giữa mấy người chưa từng qua lại sao?
Quý Hồng Nô thở dài:
- Trước kia, khi nhà muội còn giàu có hai thúc thúc đó thường xuyên đến nhà nhưng sau đó thì không đến nữa.
Mặc dù chỉ với đôi ba câu nhưng Lý Kỳ đã đoán ra được 7-8 phần. Rõ ràng
là hai ông chú kia nhìn thấy gia đạo nhà nàng xuống dốc cho nên cũng
không muốn qua lại với nhà nàng nữa, sợ nhà Qúy Hồng Nô sẽ hỏi vay tiền
họ. Nếu lúc trước thì thế nào Lý Kỳ cũng mắng mấy câu để giải mối hận
trong lòng, nhưng bây giờ hắn hiểu tình thân quan trọng cỡ nào. Giữa
tình yêu và tình bạn còn có thể lựa chọn, nhưng tình thân thì không có
cách lựa chọn nào khác. Nếu đã không còn thì có muốn tìm cũng không thể
về được. Hắn thở dài nói:
- Hồng Nô, tuy hai ông chú này đại ca không thích lắm, nhưng lúc muội đi lấy chồng vẫn phải mời họ đến, muội thấy có đúng không?
Hắn nói đến lúc Qúy Hồng Nô xuất giá nếu có một người thân ở bên cạnh
nàng cũng sẽ làm cho nàng nhẹ nhõm hơn, coi như hôn lễ đầy đủ. Về phần
ân oán trước kia hắn cũng không muốn làm tăng thêm nữa. Chỉ cần hai ông
chú đó sau này không khơi lại chuyện thương tâm cho Hồng Nô thế là được
rồi.
Vốn dĩ Qúy Hồng Nô không phải là người dễ hận người khác, lại nghe Lý Kỳ nói sẽ đón nàng về làm vợ như ăn phải đường mật, trong lòng có oán giận cũng liền tan biến hết. Chỉ có điều đó là sự khát khao trong tương lai. Nàng ngượng ngùng nói:
- Tất cả do đại ca làm chủ. Chỉ có điều hai thúc thúc của muội sợ là họ không muốn đến.
- Bọn họ dám!
Rầm một tiếng, Lý Kỳ đứng lên trợn mắt nhìn Qúy Hồng Nô. Nàng sợ đến mức dùng tay che mắt lại. Lý Kỳ vội đẩy tay nàng rồi nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ gửi thư cho hai thúc thúc của muội. Bọn họ sẽ phải vội vàng chạy tới chúc mừng cho chúng ta.
Nói xong hắn đá một cái ra ngoài thùng nước.
Quý Hồng Nô sợ hãi nói:
- Đại ca, làm gì vậy?
Lý Kỳ khì khì nói:
- Muội tắm giúp ta lâu như vậy, ta cũng phải giúp muội tắm chứ.
Quý Hồng Nô “a” một tiếng, đỏ mặt tía tai, nàng lập tức cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:
- Đại cao, trước khi tắm huynh có thể để đợi muội đi vào không?
- Tại sao?
Lý Kỳ sửng sốt nhìn bộ dạng nhăn nhó của nàng liền hiểu ngay. Nàng phải cởi quần áo, hắn liền nói:
- Hiểu, hiểu. Đại ca đi thử nước ấm trước.
Nói xong hắn vội chui vào thùng nước, độ ấm vừa phải, mới vừa rồi hắn
mới tính kế, tắm trước một lúc rồi bảo người đun nước đợi, bên này tắm
xong thì nước bên kia cũng vừa ấm. Vì thế có thể thấy kiểu tắm uyên ương thời cổ đại cũng hao tốn không ít tế bào não. Muốn có được phải trả
giá, trước đây chính là định lý từ thời hằng cổ rồi.
Một lát sau, ánh mắt Lý Kỳ liếc xéo chợt nhìn thấy cặp đùi trắng như
ngọc đi vào. Hai mắt hắn trợn lên, muốn quay đầu đi nhưng lại sợ quấy
nhiễu đến nàng cho nên vẫn nhịn một chút, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn
trộm đấy.
Đợi hai chân Qúy Hồng Nô đi hẳn vào trong thùng. Hắn lập tức xoay người
rầm một tiếng bọt nước phủ đầy cơ thể ngọc ngà của Qúy Hồng Nô. Khuôn
mặt đỏ ửng càng xinh đẹp hơn, bọt nước phủ lên bầu vú trong suốt như
được tắm mưa vậy làm người ta thèm đến chảy nước miếng. Từng giọt nước
như hạt chân trâu từ ngọn núi cao ngất chảy xuống, xuyên qua thảo nguyên bằng phẳng, tưới vào nhánh cỏ đen dịu giống như một bức tranh động vô
cùng lôi cuốn hấp dẫn.
Lý Kỳ nhìn mà ngây cả người ra.
- A?
Một tiếng hét lên kinh hãi, Qúy Hồng Nô vội vàng ngồi xuống nước hai tay che ngực. Nàng không thể ngờ được rằng Lý Kỳ nói xoay người là xoay
người ngay mà không nói một tiếng. Cho nên trong phút ngây người đó đã
bị Lý Kỳ được mở rộng tầm mắt rồi.
Hắn nao nao ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói:
- Nương tử chớ sợ, ta chỉ lau nhẹ người cho muội thôi.
Hắn nói xong không đợi cho Qúy Hồng Nô trả lời liền cầm khăn cẩn thận lau người cho mỹ nhân xấu hổ này.
Tuy nàng và hắn đã sớm có quan hệ xác thịt nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng như vậy. Nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả hai tai, chỉ cúi đầu xấu hổ nhìn
chỗ hắn không lau đến.
Lý Kỳ lấy cớ là lay nhưng là để vuốt ve mỹ nhân. Hắn khẽ vuốt ve những
đường cong mềm mại, làn da sáng bóng mịn màng, như thường thức một khối
ngọc trong sáng, chọc ghẹo đầu vú nhỏ hồng đáng yêu, vuốt ve đường cong ở vòng eo tinh xảo dịu dàng của nàng, tấm lưng thẳng tao nhã, sáng bóng
như ngọc cũng không buông tha, giống như giám định và thưởng thức khối
ngọc đẹp, không buông tha bất luận một nơi nào.
Quý Hồng Nô sao có thể chịu nổi sự khiêu khích này của hắn. Không được
bao lâu nàng đã thở hổn hển. Đôi mắt đầy nước dạt dào ý xuân.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơ thể quyến rũ của nàng, sao có thể chịu
đừng được. Hai tay hắn vuốt ve lên ngực khiến nàng hét lên kinh hãi, đôi môi hắn hung hăng áp lên môi nàng, đầu lưỡi nóng bỏng cuốn vào trong
miệng anh đào của Quý Hồng Nô.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, bọt nước dính trên lông mi rung nhè nhẹ, cũng
không biết là lấy dũng khí ở đâu ra mà cánh tay nàng đã ôm lấy cổ hắn,
vươn cái lưỡi thơm tho đáp lại hắn.
Hắn trao cho nàng nụ hôn nồng cháy, hôn đến mức cảm giác ngay cả bản
thân hắn cũng như thiếu dưỡng khí, đợi lúc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn
mặt của nàng đã đầy nước mắt. Hắn sợ hãi giật mình nói:
- Hồng Nô, sao nàng lại khóc? Có phải ta...
Quý Hồng Nô nhìn thấy vẻ kích động của hắn, trong hạnh phúc, cười ngọt ngào nói:
- Đại ca cứ ôm muội đi, Hồng Nô muốn trở thành thê tử của đại ca.
Yêu cầu này đúng là khó mà có thể khiến người ta từ chối. Hắn hít một
hơi thật sâu, khúc mắc về chuyện hai cô gái chung một chồng trước kia đã không còn, hắn cũng không cần e dè gì nữa, lấy tốc độ nhanh nhất lấy
khăn tắm lau người nàng rồi bế bổng nàng lên đi về phía phòng ngủ.
Qúy Hồng Nô cuộn tròn trong ngực hắn nhỏ giọng nói:
- Đại ca, muội thấy rất hạnh phúc.
- Hạnh phúc của chúng ta mới bắt đầu thôi, lát nữa nàng sẽ hiểu.
Lý Kỳ đặt nhẹ nàng lên giường, đúng lúc định lao tới thì lại nghe thấy nàng nói:
- Khoan đã, đại ca hình như còn chưa đóng cửa.
Hắn đang phấn khích sao có thể đồng ý rời đi. Hắn lắc lắc đầu nói:
- Không đâu, rõ ràng là vừa rồi ta thấy cửa đã đóng rồi. Không sao, dù sao thì ngoài phu nhân ra cũng không ai dám vào.
- Đại ca.
Quý Hồng Nô nũng nịu gọi.
Hắn đã quyết tâm liền gật đầu nói:
- Được, được, được để ta đi xem, muội đừng có vội, ta đi ngay.
Nói xong hắn chạy ra ngoài phòng khách thấy thật sự cửa vẫn chưa đóng
hết, hắn cũng không nghĩ nhiều mà đóng cửa lại rồi chạy về, ngoài miệng
còn nói:
- Hồng Nô, nàng lừa ta, cửa đóng rồi con kiến cũng không vào được.
Nói xong, cũng không đợi Qúy Hồng Nô kịp có phản ứng gì liền ôm nàng vào ngực, hôn nồng cháy, hai tay cũng không nhàn rỗi cởi nốt tấm lụa mỏng
duy nhất dính trên người nàng xuống ném sang bên giường, chỉ thấy một
ngọc thể tinh xảo đặc sắc, mềm mại tuyết trắng trong suốt khiến người ta choáng váng, giống như pho tượng thần Vệ nữ hoàn mỹ không tỳ vết, thánh khiết cao quý, hơn nữa lúc này thần vệ nữ thanh lịch như tiên, má lúm
đồng tiền đã dào dạt xuân tình, xấu hổ chờ đợi. Lý Kỳ nhìn mà đầu váng
mắt hoa, miệng lưỡi đắng khô.
Quý Hồng Nô đã bị ánh mắt cháy bỏng của Lỳ Kỳ nhìn thấy đường cong mềm
mại trên cơ thể. Nàng vừa xấu hổ vừa trông mong, nàng dựa vào vai Lý Kỳ
hạ giọng nói:
- Đại ca, yêu muội đi?
Lý kỳ nao nao, bàn tay hắn mơn man tấm lưng ngọc ngà rồi khẽ vuốt ve
xuống cặp mông phía dưới nhéo một cái, nghe tiếng “ưm” của nàng, cười hì hì nói:
- Nương tử có lệnh, vi phu không dám không theo.
Sau đó đặt thân thể trắng mịn của nàng dưới thân mình.
- Ư....!
Tiếng “ư” này cũng không biết là thống khổ hay là tiếng rên rỉ hạnh phúc tạo nên.