- Rất xin lỗi, tuy rằng ta biết rằng trong lòng huynh khổ sở, nhưng ta phải làm như vậy. Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ đi rồi quay lại, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, mặc dù là nụ cười bẩm sinh bên khóe miệng kia dường như cũng biến mất rồi, nàng biết rằng khẳng định trong lòng Lý Kỳ vô cùng tức giận, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Lý Kỳ chui vào trong bẫy. - Chyện này không trách muội.Lý Kỳ thở dài, nói:
- Nếu ta thật sự không có chút băn khoăn, muội cho dù muốn ngăn cũng ngăn không được, nói cho cùng, vẫn là chính mình sợ hãi, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.Hắn ghét nhất bị chính là đem trách nhiệm đổ lên người khác, bất kể là bất cứ chuyện gì, hắn đều là nghĩ từ bản thân mình trước, đây cũng là lối suy nghĩ của hắn từ trước tới nay.Triệu Tinh Yến hỏi:
- Nha Nội bọn họ đi làm gì.Lý Kỳ nói:
- Nơi này cách phủ Hàng Châu nha còn một đoạn đường, nếu phải đợi bọn ngườiÂu Dương Triệt kia thì quá lâu, hơn nữa việc này làm phiền đến quan phủ cũng không có lợi cho chúng ta, Âu Dương Triệt cũng sẽ rất khó làm, muội cũng nói rồi, việc này lại liên lụy đến hoàng gia, nếu chẳng may đám sĩ tử kia làm loạn phủ nha thì có thể sẽ càng thêm hỏng chuyện, kỳ thật chỉ với hai ba mươi tên thư sinh kia lại không đáng sợ, đáng sợ chính là đám dân chúng này, mà dân chúng ở đây càng ngày càng nhiều, đến lúc đó cho dù Âu Dương Triệt dẫn người đến, chỉ sợ cũng rất khó khống chế cục diện, cho nên nhất định phải khai thông đám dân chúng này trước.- Vậy huynh có biện pháp nào sao?- Ta ngay cả mặt cũng không thể lộ ra, còn có thể có biện pháp nào, chỉ là dùng tiền đi trừ họa.Một lát sau, chỉ nghe có người lớn tiếng hét lên:
- Linh Ẩn tự có đại thiện nhân phát lương thực rồi...Triệu Tinh Yến nhìn theo tiếng vọng lại, chỉ thấy một tên mập mạp từ phía trước điên cuồng hướng tới bên này chạy tới. Kinh ngạc nói:
- Chu Tam Lang?Đại mập mạp này đúng là Chu Hoa.Lại thấy một người ngănChu Hoa lại, dò hỏi:
- Vị nhân huynh này xin dừng bước, ngươi nói có người phát lương thực, chuyên nay la thât?Người này Triệu Tinh Yến cũng quen biết, chính là tên người hầu nhàn rỗi của Cao Nha Nội.Chu Hoa gấp đến độ dậm chân liên tục nói:
- Đây còn có thể giả sao, cũng có không ít người đi đầu rồi, chúng ta mau đi đi, chậm thì hết mất.Tên mập này lại xuất thân được đào tạo diễn viên Hí khúc chính quy, mặc dù chỉ là đóng vai phụ, nhưng hành động vẫn là không thể chê.- Đợi --- đợi đã. Ngươi nói Linh Ẩn tự có người phát lương thực?- Vị Tiểu ca này. Ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?- Đung mà đúng mà. Không nghe nói hôm nay sẽ có đại thiện nhân phát lương thực.- Coi như ta lừa các ngươi đấy, các ngươi đừng cản trở ta nữa.Chu Hoa chống lấy hai tay, từ trong đám người chen chúc ra, cúi đầu mang một thân thịt béo hướng Linh Ẩn tự phương hướng chạy đi. Đừng coi thường thằng nhãi béo này giống như quả bóng, mà chạy khá là nhanh. Dù sao cũng do trước kia không ít bị người đuổi đánh, đây đều là dùng tính mạng luyện thành, khi đi ngang qua bênngười Lý Kỳ. Còn đắc ý nháy mắt.- Đợi ta chút!Tên hầu nhàn rỗi bên người Cao Nha Nội kia ngoắc tay đuổi tới.Hai người này kẻ xướng người hoạ, vô cùng giống sự thật, những dân chúng vốn dĩ vây xem xe ngựa Lý Sư Sư người này nhìn người kia, đều nghĩ, đây cách Linh Ẩn tự cũng không bao xa, cho dù là giả dối, tối đa cũng chính là mất công đi một chuyến, những nếu là thật, vậy thì thua thiệt lớn rồi.Bắt đầu có một hai người theo đuôi Chu Hoa, theo sau càng ngày càng nhiều người đều cùng đi theo qua đó.Nghe được tiếng bước chân mãnh liệt, chỉ thấy đám dân chúng vây xem này trước sau lũ lượt hướng Linh Ẩn tự chạy tới, ở đây mắng chửi người nào phát lương thực, hơn nữa đối phương vẫn cứ không ra ngoài, không nói không rằng, mắng cũng không có nghĩa gì.Triệu Tinh Yến nhìn đến đây xem như đã hiểu ra, Lý Kỳ đây là định dùng dư luận để lấp đi tin đồn của đám thư sinh kia.Lý Kỳ nhìn theo dân chúng trước mặt chạy qua, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Dân chúng ngu muội này thật sự là vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa (không có chủ kiến, bảo sao hay vậy), xem ra ta tố chất con dân Đại Tống cơ bản vẫn cứ phảiđợi nâng cao rồi.Triệu Tinh Yến nói:
- Huynh là lừa bọn họ.Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu là lừa, chỉ có thể lừa được nhất thời một lát, chỉ sợ thời gian không đủ dùng, ta đã để Nha Nội bọn họ mượn lương thực từ Linh Ẩn tự trước, đến lúc đó trả lại gấp đôi, chút tiền cỏn con này ta vẫn có thể trả được.Người này hô một tiếng, rất nhanh liền thu hút ánh mắt của người qua lại.Không bao lâu, xung quanh xe ngựa Lý Sư Sư liền có vẻ có chút đơn bạc, chỉ có hai ba con mèo nhỏ, bọn chúng tuy rằng vẫn đang mắng, hết sức kích động, nhưng dân chúng qua lại nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, chuyện này rất đơn giản, trừ phi ngươi cũng lấy chút lương thực để ở đây, vậy thì bọn ta đây liền nghe lời ngươi. Lý Kỳ nhìn hai mươi ba mươi tên thư sinh, cười lạnh một tiếng, hướng tới một tên hộ vệ trong đó nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ thấy một gã hộ vệ đợi đến khi người vây quanh đều đi hết, nhấc chân chính là một cước hung hãn đem tên thư sinh dẫn đầu mắng người kia một cước đá ra xa vài mét, những thư sinh này đều yếu ớt, có thể nào trải qua được một cước của thân vệ LýKỳ.Vài tên hộ vệ còn lại cũng xông tới, nắm chặt lấy mấy tên mấy tên thư sinh vừa rồi hung hăng chửi nhất, vung bàn tay to đến, ba ba ba vài cái tát đến nỗi vô cùng sảng khoái, mấy mấy tên thư sinh bị quạt cho đầu óc choáng váng, răng nanh đều rơi xuống vài cái.- Đánh người rồi, ác đồ hành hung, yêu phụ hành hung.- Linh Ẩn tự có đại thiện nhân phát lương thực kìa.