Từ hôm đó về sau, Lý Kỳ cũng không đi tìm Phong Nghi Nô nữa, thậm chí
cũng rất ít đến học viện, tức giận là một nguyên nhân, ngoài ra hắn cũng có nhiều chuyện phải đi xử lý thực sự không có nhiều thời gian mà để
tâm đến quyển tiểu thuyết này.
Ở phương diện kinh tế, hắn bắt đầu thực hiện cải cách trên toàn quốc,
gần như phái người của Thương Vụ Cụcđi khắp nơi. Ngoài ra, hắn còn bảo
thợ mộc Điền dẫn thêm mấy người thợ thủ công nữa xuống Hàng Châu thăm dò thực địa. Một khi đã tìm được nơi thích hợp rồi hắn sẽ phái ngay người
đi đến Giang Nam để chứng thực chuyện mở quán rượu.
Cố gắng nhiều như vậy, việc kinh doanh ở Biện Kinh đã dần hồi phục, trên đường phố người xe đi lại như nước, thương nhân giao thương với nhau
không ngớt hơn nữa còn có rất nhiều người lạ, tóc vàng, mắt canh, da nâu có thể nói là như trăm hoa đua nở.
Về quân sự, Lỳ Kỳ đã phổ biến phương pháp huấn luyện mới dù là Điện Tiền Ti cũng không ngoại lệ, bây giờ chỉ cần đến doanh trại là có thể nghe
thấy tiếng giậm chân như sấm dậy.
Một thương, một võ cùng tiến.
Về phần Kim Lâu bên kia, hắn còn không ngờ là có cách quá tốt để ngăn
cản, hắn cũng hiểu giữa hai nước không thể ngăn cản hoàn toàn gián điệp
của đối phương. Chỉ cần không bị đối phương ăn cắp những cơ mật là coi
như thành công rồi. Điều duy nhất có thể làm là cũng phái giám điệp trà
trộn vào đối phương. Cũng may hắn không phải kẻ ngốc, hắn cũng mượn ngọn gió đông kiến thiết kinh tế này để đưa không ít mật thám vào nước Kim.
Bây giờ đều là chuyện nhỏ, điều khiến hắn buồn bã nhất chính là sự phát
triển công nghiệp quân sự của Bắc Tống vẫn còn quá chậm. Đây là điều
khiến hắn vẫn nặng lòng, nhưng vấn đề vẫn còn chưa đến mức vội như vậy.
Lý Kỳ đã nhìn thấy rất nhiều súng, đạn nhưng những thứ này không phải
nói làm là làm được, nó cần được sự ủng hộ của công nghiệp nặng.
Nhưng nếu không đi làm thì mãi mãi không thể có được, một lần nữa hắn
lại tuyên bố ban thưởng cho kẻ nào có thể cung cấp vũ khí tiên tiến, mức thưởng cao nhất lên đến 500 quan tiền, đây là con số không hề ít. Bảng
treo thưởng vừa ra đã hấp dẫn một tốp người, nhưng bọn họ đều đưa ra vũ
khí lạnh, Lý Kỳ gần như không hài lòng với bất cứ một bộ nào.
Buổi sáng hôm nay, trong căn cứ quân sự bí mật đã có các loại sản phẩm cao cấp.
- Đại ca.
- Hữu Hoa, sao cậu lại đến đây?
Vừa nhìn thấy Ô Hữu Hoa, y liền ngây người ra.
Lý Kỳ ở bên cười nói: - Là ta bảo cậu ta đến đấy.
Thực ra trên Đại hội khởi nghiệp năm đó Lý Kỳ đã nhìn trúng Ô Hữu Hoa,
dù sao thời đại này cũng có rất ít người hiểu về thuốc súng. Sau đó hắn
đã đích thân hỏi Ô Hữu Hoa, hóa ra trước kia y là thợ thủ công sản xuất
thuốc súng của Quân khí giám. Chỉ có điều tính cách của yy không được
điềm đạm như ca ca, đã nhiều lần chống đối với thủ trưởng kết quả là bị
đuổi ra ngoài. Vì thế y đã làm nghề pháo hoa để sinh sống nhưng y có kĩ
thuật làm thuốc súng rất cao thậm chí còn cao hơn cả anh trai y.
Ô Hữu Tài vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến Giám sự.
Lý Kỳ cố tình nghiêm mặt nói: - Ô Giám Tác, chuyện này ngươi thực sự làm cho bản quan quá thất vọng.
Ô Hữu Tài hoảng sợ nói: - Không biết Giám sự đang nói đến chuyện gì? tiểu nhân sẽ sửa lại.
Lý Kỳ nửa đùa nói: - Ngươi biết rõ bản quan cần người tài như khát nước, nhưng ngươi có một đệ đệ biết làm hỏa dược mà lại không hề nhắc đến,
bảo sao bản quan không thất vọng cho được.
Ô Hữu Hoa nghe thấy vậy liền mừng thầm, bật cười ngây ngô dù sao được
người khác coi trọng hơn nữa lại là đại quan như Lý Kỳ thì đây cũng là
một chuyện rất đáng vui.
Ô Hữu Tài hơi ngây người ra rồi vội nói: - Giám sự, thực ra... thực ra,
tiểu quan cũng muốn bảo đệ đệ đến... đến Quân giám khí, nhưng... nhưng
lúc đầu nó đã bị đuổi ra cho nên tiểu nhân không dám nói.
Lý Kỳ sớm đã đoán được ý của y liền cười ha ha nói: - Được rồi, ngươi
đừng căng thẳng, thực ra ngọn nguồn câu chuyện ta đã nghe đệ đệ ngươi
nói rồi, cũng không thể trách đệ đệ ngươi được. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, ta chỉ chú trọng đến tương lai, bây giờ hai huynh đệ các ngươi
vừa có năng lực lại đồng tâm giúp Đại Tống ta nghiên cứu chế tạp ra vũ
khí mới.
- Tiểu nhân nguyện dốc lực cho Giám sự. Huynh đệ họ Ô đồng thanh nói.
Lý Kỳ cười gật đầu nói với Ô Hữu Hoa: - Ô nhị lang, chuyện trước kia coi như ta bỏ qua, nhưng sau này ngươi nhất định phải làm việc theo quy củ, nếu tái phạm hừ vậy thì ta sẽ không đuổi ngươi ra ngoài một cách đơn
giản như vậy đâu. Thưởng, phạt thế nào trong thủ tục đã nói rất rõ ràng
rồi.
Ô Hữu Hoa ôm quyền nói: - Lời dạy bảo của Giám sự, tiểu nhân xin ghi lòng tạc dạ.
- Hy vọng ngươi nói được làm được. Lý Kỳ gật đầu rồi lại nói với Ô Hữu
Tài: - Giám tác, ta bảo ngươi chuẩn bị đồ cho ta đã làm xong chưa?
- Khởi bẩm Giám sự tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ Giám sự thị sát!
- Được, vậy bây giờ đi thôi.
- Vâng!
Ô Hữu Tài dẫn đám người Lý Kỳ ra khỏi hang động đi vào đến một khoảng
đất trống ven hồ. Chỉ thấy trên khoảng đất trống này để một cái bàn dài, có hai gã hộ vệ đứng hai bên, cách cái bàn dài 30 bước là một hàng
người bù nhìn.
Trên bàn đặt những thứ gì đó đen đen, rất lạ, một ít hồ lô sắt, còn có
mũi tên dài buộc vào bao vải, còn có cả những kíp nổ sắt tròn, bao vải,
đủ loại lớn nhỏ.
- Giám sự, đây chính là đại bộ phận hỏa khí của Đại Tống ta hiện giờ. Ô Hữu Tài chỉ vào cái bàn dài nói.
- Đại, đại... bộ phận?
Hắn ngạc nhiên nhìn Ô Hữu Tài.
Ô Hữu Tài gật đầu nói: - Đúng vậy, là.. là đại bộ phận, còn một ít máy
ném đá nữa vì không tiện vận chuyển đến đây cho nên không có cách nào để đại nhân nhìn thấy được.
Đại bộ phận? Đây chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đếm được số hỏa
khí này, còn gọi là đại bộ phận không phải là lừa người chứ? Hắn há hốc
mồm ta, với con mắt của một người hiện đại nhìn số vũ khí này quả thực
rất khó coi. Nhưng điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm là đối mặt với
sự thật. Hắn đi lên trước, nghiêm túc nhìn kỹ số vũ khí kia rồi hắn cầm
một mũi tên lên hỏi: - Đây là đồ chơi gì vậy?
- Hồ đại nhân nói, đây gọi là hỏa tiễn.
- Hỏa tiễn?
Hắn không khỏi kinh ngạc rồi gật đầu nói: - Cái tên này nghe kêu lắm, trong bao phải có phải là hỏa dược không?
- Đúng vậy.
Hắn hít sâu một hơi, thầm nghĩ cái bao vải này cũng không nhỏ chắc cũng
có uy lực, hắn nói: - Vậy để cho ta xem uy lực của hỏa tiễn trước đi.
Sau đó, hắn gọi một tên cung thủ phía sau lên đưa cái gọi là hỏa tiễn cho y.
Tên cung thủ kia nhận lấy mũi tên rồi lại đi đến chỗ một tên lính khác cầm lấy một dụng cụ tạo lửa thô sơ.
- Giám sự, ngài nên đứng xa một chút, tránh bị ngộ thương. Ô Hữu Tài vuốt cằm nói.
Còn ngộ thương nữa à, chắc uy lực của nó rất khả quan. Hắn lên tinh
thần,lùi lại phía sau 3 bước, đang định lùi nữa thì Ô Hữu Tài lại nói: - Đứng ở chỗ này là được rồi.
Hắn sửng sốt nói: - Xa thế này là đủ rồi?
- Đủ rồi, đủ rồi.
Hắn nửa tin nửa ngờ rồi gật đầu sau đó nói: - Vậy thì bắt đầu đi.
- Châm lửa.
Ô Hữu Tài lập tức hô lên.
Chỉ thấy tên cung thủ kia giương cung lắp tên sau đó ngắm mũi tên vuông
góc, một tên lính khác dùng dụng cụ đánh lửa châm kíp nổ bên ngoài bao
vải kia.
Đóm lửa lóe lên, tên cung thủ kia bình tĩnh nhìn bù nhìn rơm đối diện.
Nghe vèo một cái mũi tên bay như sao chổi.
Lý Kỳ vội che lỗ tai của mình, chỉ nghe thấy tiếng xôn xao, bù nhìn rơm đối diện bốc cháy.
Không thể nào, không phải tai mình có vấn đề đấy chứ, tiếng nổ quá nhỏ
mà. Hắn cảm giác hơi khó tin,rồi lại nhìn bù nhìn rơm không ngờ nó cũng
không bị tan tành mà chỉ hơi nghiêng một chút.Lúc này hắn mới chắc chắn
tai mình không có vấn đề, mà là uy lực của hỏa dược qúa nhỏ. Hắn cũng đã hiểu vì sao gọi là hỏa tiễn, đó chính là khi bị trúng tên này không
phải là dựa vào lực của thuốc nổ mà là lửa.
Ô Hữu Tài thấy Lý Kỳ há mồm trợn mắt lên biết là hắn không hài lòng, y
liền nhỏ giọng nói: - Giám sự, ngài thấy hỏa tiễn này thế nào?
Quả thực là quá kém, Lý Kỳ căng thẳng không thể làm tổn thương sĩ khí,
không thể làm tổn thương sĩ khí, hắn gật đầu nói: - Rất tốt, rất tốt.
Nhưng nếu quan sát kĩ thì có thế thấy khóe mắt hắn có nước mắt.
Ô Hữu Tài lại nói:
- Thực ra còn một loại hỏa tiễn nữa, trong bao vải của chúng tôi có
chông sắt. Như vậy ngoài đốt lửa ra còn có thể dựa vào chông sắt đâm
thương kẻ thù.
Các ngươi đâm thương ta thì có. Lý Kỳ miễn cưỡng cười gật đầu, không
đánh giá gì. Nhưng Mã Kiều thì cố nhịn cười nói: - Hỏa tiễn này, cũng
phí rồi, lúc các ngươi mất công châm lửa thì ta đã giết được mấy tên
địch rồi. Dù sao mục đích vẫn là giết địch, lẽ nào chết cháy vẫn còn tốt hơn bị bắn chết, làm gì phải phí sức vậy chứ?
- Im miệng.
Lý Kỳ giận dữ hét lên nhưng trong lòng lại thầm khóc vì có người vạch ra vết sẹo này. Mã Kiều cười xấu hổ không nói nữa. Lý Kỳ bước lên trước
cầm hồ lô sắt nói:
- Đây là loại hồ lô gì vậy?
Ô Hữu Tài cung kính nói: - Đây gọi là pháo Phích lịch.
- Pháo Phích lịch? Hay lắm.
Hắn cả kinh thầm nghĩ cái tên này còn vang hơn, dùng sẽ xuôi tai như nghe chứ? Hắn nói: - Vậy thứ đó dùng thế nào?
Ô Hữu Tài nói: - Bình thường là dùng máy ném di, còn có thủ thành ném từ trên thành xuống kẻ thù tấn công.
Đây không phải là đời đầu của lựu đạn chứ? Vậy thì thử xem một chút. Hắn nói: - Vậy thì chứ một cái đi.
Vì chỗ này không có máy ném đá, bọn họ cũng không ở trên cổng thành vì
thế chỉ có thể đặt pháo Phích lịch ở xa, ít nhất cũng phải đảm bảo không làm thương đến người.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi lần này Lý Kỳ cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, hắn không căng thẳng mà chỉ nhìn về phía xa. Nhưng hắn không để ý
đám người kia đã bịt kín lỗ tai lại rồi. Ô Hữu Tài thấy Lý Kỳ há hốc mồm thở dốc cuối cùng là nói không ra lời, y nghĩ thầm Giám sự này lạ thật.
Tên lính kia làm rất chuyên nghiệp, châm một kíp nổ dài rồi quay lưng chạy, rồi lại nhảy lên ghé vào một sườn núi.
Oa, có cần phải khoa trương vậy không?
Đúng lúc hắn cảm thấy tên lính kia làm hơi quá thì chợt nghe thấy tiếng
nổ ầm, lửa cháy, hắn ngây cả người ra, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ù ù.