Cách mở rộng của Trương Xuân Nhi bây giờ và quan niệm kinh doanh lúc
trước là hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trong quy luật kinh tế mở rộng
nhanh như vậy cũng không thể thực hiện được, cho dù có nhiều tiền vậy
thì cũng không thể chơi như vậy được.
Rõ ràng, Trương Xuân Nhi làm như vậy không phải thực sự vì kinh doanh mà còn có mục đích khác..
Thực ra đáp án đã rõ ràng rồi, trong chiến tranh thời cổ đại, tầm quan
trọng của tin tức và địa lý không cần nói cũng biết. Trương Xuân Nhi mở
quán rượư ở nơi khác, trên danh nghĩa cũng giống như ủng hộ cho cải cách kinh tế của Ký Kỳ nhưng cô ta biết hắn đang mượn cách này để tạo thành
một mạng lưới tình báo, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào trong tương
lai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây tất cả đều chỉ là Lý Kỳ phỏng đoán
mà thôi. Bởi vì trước mắt, Trương Xuân Nhi vẫn chưa làm chuyện gì phạm
pháp, làm việc theo quy tắc cho dù Lý Kỳ muốn bới lông tìn vết thì cũng
không tìm ra. Người kinh doanh nói chuyện kinh doanh, Kim Lâu rất có
thực lực, hơn nữa thủ đoạn của Trương Xuân Nhi cũng rất cao, không phải
muốn đánh đổ là đánh đổ được, chỉ cần cô ta không phạm phải sai lầm trí
mạng nào thì Lý Kỳ cũng không thể hạ thủ được.
Ngay như chuyện quốc sự, Trương Xuân Nhi làm việc cho nước Kim nhưng như vậy thì sao chứ? Nếu vì thế mà xử lý Trương Xuân Nhi thì điều kiện tiên quyết là cần phải đánh vào quân Kim, hắn mới có thể xuống tay được.
Phải biết rằng hiện tại, Tống-Kim vẫn là quan hệ đồng minh, cô ta làm
vậy căn bản là không có gì đánh trách. Nhưng nói muốn vu tội cho ai, thì lo gì mà không có tội danh chứ nhưng có sự ủng hộ của Trương Bang Xương và đám người Vương Phủ nếu Lý Kỳ không có bằng chứng xác thực thì cũng
rất khó động vào cô ta.
Thế này thì hay rồi, Trương Xuân Nhi đến đường lui cũng đã tìm được rồi, không cần ngươi phải nói, không phải Lý Kỳ ngươi muốn làm Kinh Tế Sử
sao? được, ta ủng hộ ngươi ta mở rộng quy mô kinh doanh, đi đầu tư kéo
kinh tế phát triển. Lý Kỳ ngươi không phải đã nói cùng hợp tác với nước
Kim sao? ta sẽ ủng hộ ngươi, ta hợp tác với người Kim, xúc tiến sự phát
triển của Tống Kim, nhìn từ bên ngoài, Trương Xuân Nhi là người ủng hộ
trung thành cho Lý Kỳ.
Cho dù về sau có xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó Trương Xuân Nhi cũng có thể nói lúc trước ủng hộ ngươi thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, hơn nữa ngươi tự hợp tác với người Kim, ngươi muốn trị tội ta như vậy chẳng
phải là ngươi tự mình tát mình đó sao?
Điều không thể phủ nhận là Trương Xuân Nhi dùng chiêu mượn sức này chơi
rất đẹp khiến Lý Kỳ không nói được gì, thậm chí có thể nói tương lai Lý
Kỳ chính lá lá chắn lớn của Trương Xuân Nhi.
Bị người ta âm thầm xếp đặt như vậy, trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười,
nhưng tất cả những điều này hắn đã biết từ trước rồi, vì vậy tâm trạng
cũng bị kích động quá lớn. Bây giờ điều hắn tò mò nhất là rốt cuộc
Trương Bang Xương và Vương Phủ biết được bao nhiêu rồi? Là đã hoàn toàn
đi theo nước Kim hay vẫn là vũ khí cho Trương Xuân Nhi sử dụng. Nhưng Lý Kỳ vẫn tin nhiều hơn vào khả năng sau, dù sao Vương Phủ và Trương Bang
Xương cũng đều là trọng thần của Đại Tống, họ được hưởng bổng lộc, vinh
hoa phú quý sao có thể phản bội triều Tống đầu hàng nước Kim được? hơn
nữa trước mắt quan hệ giữa Đại Tống và nước Kim vẫn vô cùng hữu hảo.
Vì thế Lý Kỳ lại thử một lần nhưng thu hoạch không lớn, những người này
đều đã thành tinh hết rồi đâu có thể dễ dàng để lộ suy nghĩ như vậy chứ?
Ngồi một lát, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ. Ra khỏi Kim Lâu, bỗng Tần Cối
nói: - Đại nhân, Trương nương tử này không hề đơn giản đâu.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói: - Vì sao Tần học chính lại nói như vậy?
Sắc mặt của Tần Cối có vẻ nghiêm trọng, lắc lắc đầu nói: - Cụ thể thế
nào thì tôi không rõ nhưng tôi vẫn có cảm giác là hình như cô ta che dấu cái gì đó.
Xem ra câu nói kia của Triệu Tinh Yến không sai chút nào, phàm là người
gian ắt có tài, nếu tên này có thể trung thành với ta, vậy thì ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Lý Kỳ thầm tiếc cười mà không nói gì.
Tần Cối liếc nhìn Lý Kỳ, không biết rốt cuộc là hắn nghĩ gì nhưng hắn đã không nói thì cũng không nên hỏi, y nói sang chuyện khác: - Đúng rồi,
đại nhân có chuyện quên mất không nói với ngài.
- Chuyện gì?
- Là thế này, hình như gần đây có người âm thầm ngăn cản cải cách của đại nhân.
- Hả? Có chuyện này sao?
- Ừ, mấy ngày nay chúng tôi tuyển người có gặp trở ngại nhỏ, có rất
nhiều người trước kia ủng hộ chúng ta thì bây giờ đều trốn tránh không
gặp.
Lý Kỳ cau mày nói: - Ngươi nói là?
Tần Cối nói thẳng: - Hạ quan cho rằng tất cả đều là do Vương Tướng gây
khó dễ. Y biết ân oán giữa Lý Kỳ và Vương Tướng cho nên về chuyện này từ trước đến nay ycũng không kiêng kị gì.
- Không có chứng cớ ngươi đừng nói lung tung.
- Vâng, hạ quan nhớ rồi.
Vương Phủ này là người có thù phải báo, vừa mới kí kết với nước Kim mà
lão lại lật mặt được ngay, thật đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả lật
sách. Lý Kỳ hỏi:
- Vậy ngươi đã nghĩ ra sách lược ứng phó chưa?
Hai mắt của Tần Cối chợt sáng lên nói: - Trị ngọn mà không trị gốc thì
hạ quan có không ít cách nhưng hạ quan cho rằng đây là chuyện liên quan
đến tính mạng, phải trị từ gốc.
Người này đúng là hơn hẳn người thường, dám nghĩ những điều mà người
khác không dám nghĩ. Lý Kỳ không nhịn nổi, hắn hơi ngây người ra rồi
thản nhiên nói: - Nói như vậy thì ngươi đã tìm được phương thuốc chữa
trị căn bệnh này?
Tần Cối lắc đầu nói; - Tạm thời thì chưa, nhưng hạ quan nghĩ đầu tiên phải quyết tâm đi tìm.
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Câu này của ngươi không ổn, có bệnh đương nhiên phải chữa, không liên
quan đến việc có quyết tâm hay không. Nhưng có câu rất đúng là thuốc có 3 phần là độc. Nếu dùng thuốc tốt có thể trị khỏi bệnh nhưng nếu dùng
loại không tốt ngược lại sẽ làm hại đến sức khỏe thậm chí còn vì thế mà
vứt bỏ tính mạng. Cho nên, việc chữa bệnh không thể gấp được, nhất định
phải dần dần, mọi chuyện đều phải lo liệu chu toàn thì bệnh mới khỏi hẳn được.
- Vâng, hạ quan hiểu rồi. Tần Cối vuốt cằm, trong lòng lại luôn nghi
ngờ, vì sao hắn lại bình tĩnh như vậy? Không phải đã có sự chuẩn bị từ
trước rồi chứ?
Lý Kỳ liếc nhìn Tần Cối, thấy vẻ mặt suy tư của y, hắn thầm kêu khổ một
tiếng, giao tiếp với loại người này thật khiến người ta đau đầu. Hắn lấy một tấm thẻ đồng từ trong ngực ra nói:
- Cầm đi.
Tần Cối ngây người ra rồi ngạc nhiên nói: - Đây là?
Hắn cười nói: - Đây là thẻ hội viên Hoàng kim của Túy Tiên Cư ta, bên
trong có tám mươi quan tiền. Trong y học có căn bệnh vừa nói, muốn rèn
luyện sức khỏe của mình ngươi phải cố gắng hằng ngày, ta rất ưu tiên
ngươi, ngươi hãy cầm lấy nó mà đến Túy Tiên Cư hưởng thụ đi.
- Tạ ơn đại nhân.
Tần Cối cũng không từ chối mà nhận ngay, y biết chút tiền đó với Lý Kỳ
chỉ như một sợi lông không hề đáng kể, cho nên khách sáo chính là biểu
hiện của sự giả dối.
Lý Kỳ cười, đây cũng chính là điểm mà hắn rất thích ở Tần Cối.
Ba người đi được một nửa thì đột nhiên Trần A Nam nói: - Đại ca, có
người từ bên học viện đến, nói... Y nói đến chỗ này nhìn thấy Tần Cối
đang ở đây thì bỗng hạ giọng nói nhỏ với Lý Kỳ: - Nói Phong Hành Thủ
quay lại học viện rồi.
Lý Kỳ mừng rỡ nói: - Thật sao?
Trần A Nam gật gật đầu.
Lý Kỳ lại nói với Tần Cối: - Tần Học Chính bây giờ ta phải có việc đi xử lý, ngươi hãy tự mình đến Túy Tiên Cư trải nghiệm chiếc thẻ này xem có
phải là thật hay không nhé.
Tần Cối vuốt cằm nói: - Đại nhân chê cười rồi, tôi tự mình đến là được, đại nhân đi thong thả.
- Được rồi, bản quan đi trước một bước.
Sau khi từ biệt Tần Cối, Lý Kỳ và Mã Kiều, Trần A Nam ba người cùng đi
đến tiệm bánh gọt lấy một chiếc bánh sau đó thúc ngựa đi đến học viện.
Thực ra, đêm đó trên đường từ Thủy trúc viên trở về học viện, Lý Kỳ nghe Mã Kiều nói Phong Nghi Nô liều mạng để cứu hắn hắn đã tỉnh ngộ và nhận
thức rõ về sai lầm của mình. Hôm nay, hắn chuẩn bị bánh để đi nhận tội.
Đi vào học viện, hắn đi thẳng vào phòng làm việc của Phong Nghi Nô nhưng hắn mới đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, đi vòng lại đằng sau
khu nghệ thuật nhìn trộm từ ngoài cửa sổvào. Hắn thấy Qúy Hồng Nô đang
dạy học mới thở phào nhẹ nhõ. Dù sao làm việc trái với lương tâm hắn
cũng phải xử lý một cách thận trọng mới được.
Sau khi đi ra từ lớp nghệ thuật, hắn mới đi đến phòng làm việc của Phong Nghi Nô, hắn nhẹ nhàng đi đến cửa, đầu tiên là trốn cạnh cửa sổ nhìn
Phong Nghi Nô đang ngồi trước bàn làm việc hắn mới hoàn toàn yên tâm.
- Cốc, cốc, cốc.
Hắn gõ cửa mấy tiếng.
- Ai vậy?
- Cốc cốc cốc.
- Cút!
Đoán ra rồi, Lý Kỳ đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn mà cút đi, hắn
nhẹ nhàng đầy cửa. Két một tiếng, cửa hé ra một đường nhỏ, hì hì trời
cũng giúp mình. Hắn mặt dầy đi vào cười nói: - Phong nương tử, cô quay
về rồi.
- Bốp!
Một tiếng giòn vang.
Lý Kỳ sợ đến mức bị chất động, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy chiếc
chén vỡ tan tành dưới chân hắn. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy
Phong Nghi Nô đang trợn mắt nhìn mình, một đôi mắt xếch chứa đầy lửa
hận. Hắn xấu hổ cười nói: - Phong nương tử, đây là phong tục của nơi nào vậy? Thật là đặc biệt, hơn nữa cũng lãng phí đấy.
- Ngươi là đồ vô liêm sỉ đi ra ngoài cho ta, chỗ này không chào đón
ngươi. Phong Nghi Nô nói rồi chỉ ra ngoài, giọng điệu rất kiên quyết.
Không phải thật chứ? Lý Kỳ cố lấy lại dũng khí nói: - Ta là Phó viện trưởng, đừng ném, đừng ném!
- Bốp!
- Ta đi!
- Bốp!
- Ta đi nữa!
- Bốp, bốp, bốp!
Dường như Phong Nghi Nô đã thực sự tức giận, cầm chén trà trên bàn ném
Lý Kỳ, mới đầu thì ném ở chân sau đó là đằng sau rồi thẳng lên mặt nhưng lực ném cũng giảm đi nhiều.
Lý Kỳ nhảy dựng lên, hắn nhảy bần bật chân tay luống cuống nhưng khuôn
mặt đẹp trai kia vẫn mới là điều quan trọng, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
- Vù vù, được rồi, đã ném hết rồi, cũng trút hết rồi! Hắn lau mồ hôi
lạnh một lần thấy khay chén trên bàn đã trống không, cuối cùng cũng thở
phào nhẹ nhõm.
Rầm!
Bỗng Phong Nhi Nô giật mạnh ngăn kéo ra.
Hắn trừng hai mắt chỉ thấy ngăn kéo đựng đầy chén, sợ hãi nói: - Phong
nương tử, bình trà này chỉ có một, cô mang theo nhiều chén như vậy làm
gì?
Phong Nghi Nô lạnh lùng nói: - Nếu ngươi không muốn bị những chén trà
này đập hết lên người thì bây giờ ngươi cút thẳng ra ngoài cho ta.
Ôi, cho dù là phòng sói thì cũng không làm lớn vậy chứ? Hắn giả bộ cố
gắng điềm tĩnh cười ha hả nói: - Phong nương tử, chắc chắn là cô cố tình làm ta sợ, đừng làm ồn nữa.
- Bịch!
Vừa dứt lời thì một cái chén "nở hoa" ngay dưới chân hắn.
Hắn ngẩn người ra cũng căm tức nói: - Phong Nghi Nô đủ rồi, ta đã khép
nép đến giải thích với cô, cô còn muốn ta thế nào nữa? Đừng có không
biết suy nghĩ như vậy.
Phong Nghi Nô vừa nghe thấy vật hốc mắt đẫm lệ, rồi lại quơ lấy sách
giáo khoa trên bàn ném Lý Kỳ, mà gào lên: - Ngươi nói ta không biết suy
nghĩ? Đồ vô lại, ta không muốn gặp lại ngươi nữa, cút, cút đi!
Lý Kỳ cũng nổi nóng, định nói nữa nhưng lại nuốt câu trở về, hắn tức giận hừ một tiếng rồi quay lưng đi ra ngoài.
Vì Phong Nghi Nô đã khóc rồi.
Hắn đến Bắc Tống đã tiếp xúc với không ít cô gái nhưng chỉ có hai người
là đến giờ hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, họ mãi mãi là thần bí đó là
Triệu Tinh Yến, còn một người khác chính là Phong Nghi Nô lúc mưa, lúc
nắng này.
Thực ra Triệu Tinh Yến vẫn còn có một chuyện khác là vì nàng ta tự bọc
mình lại, không muốn cho người khác hiểu mình. Nhưng Phong Nghi Nô thì
hoàn toàn ngược lại, dường như nàng muốn thể hiện tất cả, Lý Kỳ cũng
từng cho rằng hắn rất hiểu nàng nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy dường như sự hiểu biết của mình về Phong Nghi Nô đã trở về điểm xuất phát.
Đồng thời quan hệ của hắn và Phong Nghi Nô cũng trở về điểm xuất phát.
Lúc này vừa ra sân thì đúng lúc gặp Qúy Hồng Nô ta học về.
Quý Hồng Nô không biết chuyện vừa nhìn thấy hắn sắc mặt vui vẻ chạy đến nói: - Đại ca, Phong tỷ tỷ đã trở về rồi.
- Ta biết rồi.
Hắn đáp lại một câu rất thản nhiên.
Quý Hồng Nô thấy sắc mặt của hắn rất khó coi nên thận trọng nói: - Đại ca sao vậy? có phải ai đã chọc giận huynh không?
Hắn ngẩn người ra, rồi vội cười nói: - Sao có thể chứ, đại ca hiền lành
như vậy sao lại đi tức giận với người khác chứ? Đúng rồi, muội theo ta
đến văn phòng một chuyến.
Quý Hồng Nô ngẩn ra nói: - Chuyện gì vậy?
Hắn cười nói: - Phong nương tử không được khỏe, bắt đầu từ hôm nay muội
sẽ nối tiếp nàng ấy viết Anh hùng xạ điêu nhé. Trong lòng hắn lại mắng
thầm, mẹ kiếp, ông đây sống mấy trăm năm còn chưa biết ai dời xa ai đâu. Trái đất tròn mà.