Tứ tiểu công tử trừ Phàn Thiếu Bạch không thấy đâu, còn lại tam tiểu
công tử đã đến đủ, còn có công tử ca Chu Hoa. Trừ Sài Thông, đám người
Cao Nha Nội mỗi người tay đều cầm một hoa đăng. Trong tay Cao Nha Nội
chính là một lồng đèn, còn Hồng Thiên Cửu là một con rết, nhìn đúng là
dọa người.
Hoạt động văn nhã như vậy sao bọn họ tới đây cơ chứ. Lý Kỳ gãi gãi tai,
vẻ mặt mờ mịt, thở dài: - Xem ra đây đúng là nơi thị phi.
- Hừ.
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một tiếng hừ nhẹ.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, gặp Tần phu nhân vẻ mặt oán giận nhìn hắn, khẩn trương nói: - Phu nhân xin yên tâm, trong con mắt của bọn họ chỉ có
Phong nương tử, sẽ không quấy rấy đến cô đâu.
- Phong nương tử, cô cũng tới à.
Quả nhiên, Cao Nha Nội gào rú, cầm theo đèn lồng điên cuồng chạy đến.
- Cô xem, ta không có nói sai đâu.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói.
- Ngươi đây rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.
Phong Nghi Nô liếc mắt Lý Kỳ, oán giận nói.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Phong nương tử cũng yên tâm, chỉ mấy người bọn họ, một mình ta cũng có thể đuổi đi được.
Rất nhanh, Cao Nha Nội và đám công tử ca chạy đến trước mặt Lý Kỳ. Lý Kỳ cười, tiến lên một bước, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Cao Nha Nội làm
như không thấy hắn lách đi qua, vội vội vàng vàng đi tới trước mặt Phong Nghi Nô, cười nịnh nói: - Phong nương tử, cô cũng tới nha. A? Hồng
nương tử cũng tới nha. Chậc chậc, thật sự là không còn gì tốt hơn.
Phong Nghi Nô liếc mắt Lý Kỳ, thấy hắn đang đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt cứng ngắc, cả người run rẩy thì phì một tiếng, bật cười.
Cao Nha Nội không biết nguyên do, nghĩ là Phong Nghi Nô cười vì y, nhất
thời trong bụng mở cở, hận không thể móc tim móc phổi, nói: - Phong
nương tử, cô thích hoa đăng nào chỉ cần nói với ta một tiếng, ta giúp cô lấy.
Nghe như vậy, Lý Kỳ nhất thời ha hả cười. Ngay cả Tần phu nhân cũng cảm thấy buồn cười.
Cao Nha Nội quay đầu liếc mắt Lý Kỳ một cái, vẻ giận nói: - Lý Kỳ, ngươi cười cái gì?
Rất rõ ràng, y bị tiếng cười của Lý Kỳ chọc giận.
Lý Kỳ hai tay xua xua, ha ha cười nói: - Ta không cười.
Hồng Thiên Cửu dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở bên cạnh đổ dầu
vào lửa nói: - Ca ca, Lý đại ca này rõ ràng chính là đang cười nhạo
ngươi ít đọc sách, không biết chữ, đồ mặt dày.
Cao Nha Nội càng nghe càng giận.
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu Cửu, ngươi càng ngày càng thông
minh, chỉ nghe ba chữ đã đoán được câu, xem ra Bát Kim thúc lại thay
ngươi tìm được một vị danh sư rồi.
Cao Nha Nội một tay chống nạnh, cả giận nói: - Lý Kỳ, ngươi đây là có ý gì?
Sài Thông tức giận nói: - Nha Nội, mới vừa rồi Tiểu Cửu đã nói rõ ràng
như vậy, ngươi còn hỏi hắn chuyện gì, hắn rõ ràng chính là khinh thường
ngươi.
Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói: - Lý Kỳ, ngươi đừng vội khinh thường
người quá đáng, không phải đối câu sao, bản Nha Nội ra giá một trăm quan tiền, không tin không mua được vế dưới.
Lý Kỳ ngón tay cái dựng lên, nói: - Nói hay lắm! Nha Nội, ngươi thích
hoa đăng nào nhớ nói với ta một tiếng, nước phù sa không chảy ruộng
ngoài.
Tần phu nhân thấy mọi người xung quanh đứng lại bàn tán xì xào, nhướng
mày. Lười nghe bọn họ nói bậy nói bạ, nói: - Chúng ta đi thôi.
Cao Nha Nội nội nói: - Cùng đi, cùng đi thôi.
Tần phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời, xoay người bước vào bên trong.
Lý Kỳ đảo mắt, đi đến bên Phong Nghi Nô, nhỏ giọng nói: - Phong nương tử, chúng ta hợp tác làm ăn một chút nhé?
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Kinh doanh cái gì?
- Lát nữa cô treo vế bên của câu đố, sau đó ta lại bán vế dưới cho y, tiền hai ta chia đều, ê ê, cô đừng đi chứ.
Lý Kỳ vừa nói được một nửa, Phong Nghi Nô không nói hai lời trực tiếp đi tới bên Bạch Thiển Dạ, làm cho Lý Kỳ lắc đầu than thở, cô nàng này thật sự không có ý tưởng làm ăn gì cả.
Bao năm qua, Hội hoa đăng thường tổ chức ở bên trong hoa viên Xuân Tuyết Viên. Khi đám người Lý Kỳ đi vào Xuân Tuyết Viên, bên trong đã tấp nấp
người, so với bên ngoài náo nhiệt phải gấp trăm lần. Mấy trăm đèn hoa
đăng đem vườn hoa chiếu sáng, tựa như ban ngày.
Lý Kỳ thấy bên trong còn có rất nhiều quầy hàng bán hoa đăng, hiếu kỳ
nói: - Thất nương, không phải muội nói hội hoa đăng là thắng hoa đăng
sao, sao ta thấy giống như là bán hoa đăng nữa.
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đại ca, hoa đăng trên hội hoa đăng cũng không phải là tặng không đâu.
Lý Kỳ nhướng mày, lập tức hiểu rõ, những thứ này đều là do một vài vị
thương gia tài trợ, tùy tiện ném hai hoa đăng lên, đêm nay có thể kiếm
được đầy túi, rất có lời rồi. Cười nói: - Xem ra giới thương nhân trong
Đại Tống ta đều là tinh anh trong tinh anh.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói: - Kỳ thật huynh sang năm cũng có thể mang đến chút rượu nha.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Miễn đi, Thiên Hạ Vô Song của Túy Tiên Cư chúng ta quá nổi tiếng rồi,
không cần phải làm như vậy. Tuy nhiên có thể bảo Phàn công tử đến.
Phong Nghi Nô nói: - Trước kia Hội hoa đăng trên cơ bản đều là do Phàn
Lâu cung ứng rượu, nhưng ta nghe nói năm nay đổi lại thành Kim Lâu rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, cười nói: - Khó trách hắn còn chưa tới.
Lúc này, một vị nam tử thân hình mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đã đi tới, chắp tay chào đón nói: - Phong hành thủ, Thất nương, đã lâu không gặp
rồi.
Bạch Thiển Dạ hành lễ nói: - Thất nương bái kiến Mạc thúc thúc.
Phong Nghi Nô cười khổ nói: - Mạc đại học sĩ, ta đã không phải là hành thủ nữa rồi.
Lý Kỳ quay sang Cao Nha Nội thì thầm hỏi: - Nha Nội, người này là ai?
Cao Nha Nội lập tức bĩu môi nói: - Người này tên gọi là Mạc Hành, Long
Đồ Các Đại Học sĩ của Hàn Lâm Viên, rất có danh vọng. Trước đây Hội hoa
đăng đều là do lão tổ chức.
Lại là Hàn Lâm Viên Đại học sĩ, thật sự là oan gia ngõ hẹp nha. Lý Kỳ nhướng mày, trầm mặc không nói.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, quên mất cô đã phong cầm rồi.
Mạc Hành cười cười xin lỗi, bỗng nhiên nhìn thấy Tần phu nhân, sau khi sửng sốt, không xác định mà nói: - Vương Tam nương?
Tần phu nhân gật đầu nói: - Tam nương bái kiến Mạc thúc thúc.
Mạc Hành mừng rỡ, kích động nói: - Tam nương, rốt cục cô đã đến đây. Từ
khi cô gả vào Tần gia thì không đến Hội hoa đăng nữa, Mạc thúc thúc còn
tưởng rằng sẽ không còn cơ hội được thấy cô ở đây nữa.
Tần phu nhân dường như không muốn nhắc lại chuyện cũ, nói sang chuyện khác: - Mạc thúc thúc gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?
- Vẫn không có gì thay đổi.
Mạc Hành cười lắc đầu, lại nói: - Tuy nhiên Hội hoa đăng đúng là năm sau không bằng năm trước, nhưng mà hoa đăng năm kia thật ra rất thú vị. Năm đó cô, Nhị Lang Trịnh gia, tài nữ Lý nương tử ngươi tranh ta đoạt, một
bước cũng không nhường. Thật là khiến cho người khác khó có thể quên.
Đáng tiếc hiện giờ là vật còn mà người không còn.
Tần phu nhân cười lắc đầu, không trả lời. Chợt nghe có người thầm nói:
- Cái gì ngươi tranh ta đoạt, nói vớ vẩn, rõ ràng là Thanh Chiếu tỷ tỷ thủ thắng nha.
Mạc Hành nghe tiếng nhìn lại, sửng sốt, khẽ cười nói: - Hóa ra là Kim
Đao Trù Vương đại giá quang lâm, thật sự là không biết tiếp đón từ xa.
Thứ tội. Giọng điệu rất là bình thản.
Lý Kỳ thản nhiên cười nói: - Đâu có đâu có. Mạc đại học sĩ nói quá lời rồi.
Mạc Hành lúc này mới chú ý mấy công tử ca đi sau, mặt biến sắc, thầm
nghĩ bọn chúng làm sao cùng tới chứ, thật là kỳ quái. Giơ tay cười nói: - Các vị mời vào trong.
Đi vào tận bên trong hoa viên, chỉ thấy trên cỏ là tường gỗ dựng đứng,
cao chừng năm thước, rộng chừng mười thước. Mặt trên treo mấy hoa đăng,
có hình dạng sơn thủy, hoa, chim thú. Mỗi cái đều là tinh phẩm, hơn nữa
so với bình thường thì lớn hơn một chút. Nhưng giữa tường gỗ lại không
có một cái hoa đăng nào, điều này khiến Lý Kỳ khó hiểu, nhỏ giọng nói: - Giữa tường gỗ ở vì sao không để hoa đăng?
Tần phu nhân nói: - Đó là nơi để Kim Phượng, chờ một lát nữa sẽ treo lên.
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tài tử vì bức Kim Phượng kia mà đầu rơi máu chảy, gọi là tranh Phượng.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Chẳng lẽ vật kia thật sự làm từ vàng hay sao?
Bạch Thiển Dạ trợn trừng mắt nói: - Đại ca, huynh đừng cứ nghĩ mãi đến
vàng nữa được không. Mọi người muốn tranh giành phượng chỉ là muốn đầu
năm giành được một chút may mắn thôi.
Lý Kỳ gật gật đầu, ha hả nói: - Phu nhân, hiện giờ Thanh Chiếu tỷ tỷ
không có ở đây, còn không phải là cô và Thất nương vô địch thiên hạ sao? Nếu không hai người các cô đồng tâm hiệp lực giúp Túy Tiên Cư chúng ta
thắng được lần này, lấy được điềm lành đầu năm.
Tần phu nhân tức giận nói: - Ngươi nghĩ dễ dàng vậy, muốn thắng thì tự ngươi làm đi, hôm nay ta đến chỉ xem thôi.
- Nếu ta có bản lĩnh, còn cầu cô làm gì.
Lý Kỳ hạ giọng, bất mãn nói.
Lúc này, phía trái truyền đến những âm thanh xôn xao. Chỉ thấy bên trái
viện một đám người tiến vào, một người cầm đầu chính là một vị thanh
niên rất có phong độ, khí vũ hiên ngang. Người này chính là đại tài tử
Tống Ngọc Thần, bên cạnh gã còn có Trâu Tử Kiến.
Các thiếu nữ nhìn thấy Tống Ngọc Thần, đều hò hét lao tới, chỉ thiếu
chút nữa là lấy thân báo đáp rồi. So với đám người Cao Nha Nội vừa rồi
xuất hiện đúng là khác biệt trời đất.
Tống Ngọc Thần thong thả đi tới, vô cùng tiêu sái đẹp trai. Trong lòng
Cao Nha Nội không thoải mái, hừ nói: - Không phải chỉ viết vài chữ sao,
có gì giỏi đâu chứ.
Chu Hoa nhỏ giọng nói: - Nha Nội, nơi này chính là địa bàn của bọn họ, chúng ta ít người chớ làm loạn.
Hồng Thiên Cửu ha hả nói: - Tam Lang, ngươi sợ chuyện gì, không phải có
Lý đại ca ở đây sao, Tống Ngọc Thần cũng không ít lần chịu thiệt thòi
trên tay hắn đấy.
Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đúng vậy, chúng ta còn có Bạch nương tử, Phong nương tử ở đây, chúng ta sợ bọn chúng làm gì.
Chu Hoa vẫn có chút lo lắng, nói: - Ta chính là sợ giống năm ngoái thôi.
Y nói còn chưa dứt lời, Sài Thông đã nói: - Chuyện cũ không nhắc, chuyện cũ không nhắc.
Lúc này, Tống Ngọc Thần cũng phát hiện ra đám người Lý Kỳ, bước nhanh
tới, xem người ngoài như không khí, hướng về Bạch Thiển Dạ chân thành
nói: - Thiển Dạ, cô tới khi nào vậy, vì sao không có nói với ta?
Bạch Thiển Dạ thản nhiên nói: - Vừa tới không lâu.
Sắc mặt Tống Ngọc Thần hơi xấu hổ, thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát
hiện Mạc Hành còn ở bên cạnh, vội chắp tay đi lễ nói: - Ngọc Thần bái
kiến Mạc thúc thúc.
Các tài tử kia cũng đều là một đám không quá lễ nghĩa, nhưng Mạc Hành
đức cao vọng trọng, cho nên ngữ khí của bọn họ cũng vô cùng cung kính.
Tiếp theo, Tống Ngọc Thần lại hướng sang Tần phu nhân và Phong Nghi Nô
chắp tay, lên tiếng chào hỏi. Về phần đám người Lý Kỳ và Cao Nha Nội, gã như là không thấy, ở trong này gã cũng không sợ đám người Cao Nha Nội.
Lý Kỳ thấy gã ở trước mặt người thản nhiên gọi Bạch Thiển Dạ thân thiết
như thế, hơn nữa Tần phu nhân, Phong Nghi Nô đều biết gã và Bạch Thiển
Dạ có quan hệ, trong lòng khó chịu, dẫn đầu khai hỏa nói: - Tống Viên
Ngoại Lang, Lễ bộ các ngươi lễ nghi giáo dục thật đúng là quá bình
thường...
Tống Ngọc Thần quay đầu hướng Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một chút giận
dữ. Lời này của Lý Kỳ rõ ràng nói là gã phải thi lễ hắn, nhưng trước
nhiều người như vậy, bắt gã phải thi lễ một tên đầu bếp, chẳng phải là
khiến người ta cười nhạo rụng răng sao. Trâu Tử Kiến bỗng nhiên đứng ra
nói: - Lý sư phó, hôm nay chính là Hội hoa đăng, chỉ chú ý lấy văn kết
giao bằng hữu, nếu ngươi có thể kỹ kinh tứ tọa, ta dĩ nhiên chịu phục,
vừa vặn ở chỗ ta có vế trên câu đối.
Lý Kỳ không đợi y nói hết câu, liền nói: - Liên cái gì mà liên? Ngươi có tư cách gì ra đối với bản quan, kêu cha ngươi đến đây thì còn được.
Trong lòng lại nói đối câu đối cũng không phải là sở trường của lão tử, ta sẽ không giải.
Trên mặt Trâu Tử Kiến lúc đỏ lúc trắng, tuy nhiên Lý Kỳ nói cũng không sai, chức quan của cha y và Lý Kỳ cũng tương đương nhau.
Mạc Hành nhướng mày, cảm thấy lời nói của Lý Kỳ quá kiêu ngạo, cười nói: - Nghe nói văn chương của ngài tài hoa hơn người, Mạc mỗ muốn mở mang
kiến thức một chút, không biết Mạc mỗ có vinh hạnh này hay không đây.
Trâu Tử Kiến đang nhăn nhó mặt mũi vừa nghe nói vậy, vui vẻ nói: - Lý sư phó, Mạc thúc thúc hẳn có là có tư cách nha.
Người này thật đúng là phiền toái. Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, liếc mắt Lý Kỳ, dường như đang nói "Tốt rồi, ngươi hiện tại đã đắc tội hết
tất cả mọi người, giờ xem ngươi làm như thế nào".
Nhìn ta làm cái gì, cô nên phát huy mới đúng. Lý Kỳ tức giận liếc nàng
một cái, thấy nàng không hiểu ý, thầm nghĩ "xem ra chỉ có thể tự giải
quyết thôi". Tâm niệm vừa động, bỗng nhiên cười nói: - Mạc Đại học sĩ
quá khen, bốn chữ tài hoa hơn người tại hạ thật sự là không dám nhận,
nhưng Mạc đại học sĩ thịnh tịnh mời, tại hạ cũng chỉ đành tự bêu xấu
vậy.
Tống Ngọc Thần lập tức nói: - Ta xin rửa tai lắng nghe.
- Vậy ngươi nghe cho kỹ nha.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đưa tay duỗi ra, cất cao giọng nói: - Sinh bình
bất kiến tài tử diện, nhất kiến tài tử trượng bát trường. (Bình sinh
không thấy mặt tài tử, vừa thấy tài tử dài tám trượng) Lời này vừa nói
rồi, nhất thời làm cho mọi người cười vang, hơn nữa làm cho rất nhiều
người tới vây xem.
Trâu Tử Kiến ha ha nói: - Cái này mà gọi là thơ sao, chỉ sợ trẻ con ba tuổi cũng có thể ngâm được.
Lý Kỳ không thể ý tới y, lại nói: - Không phải tài tử dài tám trượng, sao đánh rắm ở tường cao?
Vừa dứt lời, mọi người cười to ầm ầm. Chẳng qua đầu tiên là cười Lý Kỳ, sau đó chính là cười đám tài tử Tống Ngọc Thần.
Mà ngay cả Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ các nàng cũng đều bị chọc cho cười sặc lên.
Đám người Tống Ngọc Thần lại vô cùng xấu hổ, mỗi người sắc mặt xanh mét. Câu vè này của Lý Kỳ xem như đã đắc tội với tất cả các tài tử ở đây
rồi.
Trâu Tử Kiến cả giận nói: - Lời thô tục quê mùa như thế cũng có thể xưng là thơ, thực là buồn cười.
- Ấy, lời của tiện huynh sai rồi.
Lý Kỳ nhấc tay, cười nói: - Không phải là người nào nói tiếng ấy, mà là
gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Tại hạ nhìn thấy nhiều vị tài tử đứng ở trước mặt như vậy, trong lòng hơi sợ, cho nên hơi xúc
động.
Cao Nha Nội và đám công tử ca lại bật cười ha hả.
Mạc Hành hơi bất mãn hừ một tiếng, nói: - Quan yến sứ, dù gì ngươi cũng
là quan viên Tứ phẩm do đích thân Hoàng thượng khâm phong, ở trước mặt
mọi người nói như vậy sợ là không ổn.
Lý Kỳ ha hả nói: - Mạc đại học sĩ hiểu lầm rồi, ta đây chẳng qua là hơi xúc động một chút, kế tiếp mới là chính đề.
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đại ca, vậy huynh mau ngâm đi.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: - Thiên hạ văn chương sổ tam
giang, tam giang văn chương sổ cố hương. Cố hương văn chương sổ xá đệ.
Hắn nói xong tay chỉ về phía Tống Ngọc Thần, dừng một chút, hắn lại kiêu ngạo nói: - Xá đệ dữ ngã học văn chương.
Thơ vừa xuất ra, các tài tử nhất thời á khẩu không trả lời được.