Bánh trôi nước bắt đầu ra đời ở thời Tống, lúc vừa mới làm ra được gọi
là "Phù nguyên tử", là tiền thân của bánh trôi nước, do người Ninh Ba
phát minh, chỉ dùng gạo nếp, vừng và dầu mỡ heo làm nên. Nhưng hiện giờ
còn chưa có, ít nhất Lý Kỳ chưa từng nghe ai nói về bánh trôi nước.
Lý Kỳ vốn định sẽ làm món bánh trôi nhân tiết Nguyên tiêu, làm cho việc
này trở thành truyền thống về sau. Đáng tiếc chính là hắn quên mất việc
này. Tuy nhiên cũng không thể trách hắn được, thời gian này hắn bận rộn
đến sứt đầu mẻ trán, vẫn luôn đang suy ngẫm về thiên hạ thế sự, đã sớm
đem chuyện bánh trôi nước vứt sang một bên, hiện giờ còn muốn làm bánh
trôi nước cũng không kịp nữa rồi.
Cùng với Bạch Thiển Dạ ở trong phòng "ta ta nàng nàng" một lúc, Lý Kỳ i
đến phòng bếp, thuận tiện gọi Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi, đem phương
pháp nấu bánh trôi nước cho bọn họ.
Trong hậu đường, năm người Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô,
Phong Nghi Nô, Ngô Phúc Vinh vây quanh bàn tròn mà cùng ngồi đợi Lý Kỳ
đem bánh trôi nước mang lên.
Một lát sau, chỉ thấy Lý Kỳ dẫn mấy hạ nhân đi đến. Sau khi những hạ
nhân kia đem bánh trôi nước để trên bàn, ánh mắt bốn cô gái lập tức sáng ngời.
Chỉ thấy ở giữa mâm gỗ bày hơn hai mươi viên đỏ đỏ xanh xanh, bên ngoài
được bọc một lớp cát, nhìn tựa như những quả cầu tròn nhỏ đủ loại màu
sắc, rất đẹp mắt. Ngoài ra, mỗi người bọn họ còn có một bát bánh trôi
nước nhỏ, màu trắng bóng.
Quý Hồng Nô miệng chữ o, hai mắt nhìn chằm chằm vào bánh trôi nước trên bàn, vui mừng nói: - Đại ca, đây là bánh trôi nước sao?
Lý Kỳ ngồi ở bên cạnh Bạch Thiển Dạ, cười nói: - Đúng vậy, đây là bánh
trôi, bánh này ý nghĩa rất đơn giản, chính là đoàn viên. Ta định bán vào tiết Nguyên tiêu, chỉ tiếc là không để cho khách nhân nếm thử.
Ngô Phúc Vinh thở dài nói: - Đúng là rất đáng tiếc nha, bằng không Túy
Tiên Cư chúng ta hôm nay chắc chắn kinh doanh phát đạt hơn nữa.
Tần phu nhân mỉm cười nói: - Ngô thúc, ông bây giờ nói chuyện càng ngày
càng giống Lý Kỳ rồi, trước kia cũng không nghe ông nói lời này.
Ngô Phúc Vinh sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: - Lão hủ so sánh với Lý sư phó còn kém xa lắm.
Lý Kỳ nhíu mày, buồn bực nói: - Ngô đại thúc, chú đây là khen cháu hay là chê cháu đây.
Tần phu nhân cười lắc đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: - Lý Kỳ, nếu là đoàn viên, vì sao ngươi không gọi Nhuận Nhi, Lỗ Mỹ Mỹ và
Mã Kiều xuống cùng ăn?
Lý Kỳ cười nói: - Nhuận Nhi muốn ăn cùng ông ông, về phần Mã Kiều và Lỗ
Mỹ Mỹ, ta nghĩ để cho hai người bọn họ ăn cùng nhau thích hợp hơn.
Mọi người vừa nghe cũng hiểu được, Mã Kiều si tình đối với Lỗ Mỹ Mỹ,
trên dưới Tần Phủ đều biết, cho nên mọi người cũng không nhiều lời.
Lý Kỳ hô: - Ăn nhanh nào, không thì nguội sẽ mất ngon.
Ngoại trừ Ngô Phúc Vinh, bốn cô gái đều là không để ý đến bánh trôi
trong chén, mà đem thìa hướng đến bánh trôi trong mâm. Dù sao bánh trôi
này rất đẹp mắt, làm cho người ta thích.
Tần phu nhân cắn một cái, nói: - Hóa ra bên trong là đậu đỏ, ừ, thật sự là không tồi.
Phong Nghi Nô nói:
- Ta nghĩ là đậu xanh đấy, hơn nữa giống như nếm được một chút tửu vị.
Lý Kỳ cười nói: - Hai vị nói không sai. Ta đầu tiên là đem đậu xanh, đậu đỏ, đậu tương, hạt vừng trộn đều, rồi nhào nặn thành hình Hương sa.
Trong lúc luộc bánh trôi, đổ một ít rượu vào. Đợi sau khi bánh trôi
chín, lấy lên sau đó lăn vài cái là xong. Bánh trôi này gọi là bánh trôi Lôi Sa.
- Thì ra là thế. Tần phu nhân gật gật đầu, nói: - Hương vị đậu đỏ, vị
rượu chua ngọt, gạp nếp mềm mại trơn như bôi dầu, cùng với mứt táo nhân
bánh bên trong, phối hợp cùng một chỗ, thật là ngon đến cực điểm.
Bạch Thiên Dạ cười ngọt ngào nói:
- Bánh trôi này ủ vị nồng, ngọt chua ngon miệng, mùi thơm mê người, thật sự là ăn ngon, chỉ tiếc cha ta không thể ăn được.
Lý Kỳ cười nói: - Muội yên tâm, mới vừa rồi ta đã gọi người đưa đi rồi.
Bạch Thiên Dạ nhất thời vui mừng, nói: - Đa tạ đại ca.
Ngô Phúc Vinh bỗng nhiên nói: - Trong bát này tại sao còn có trái cây?
Tứ nữ vừa nghe, vội vàng lấy thìa khuấy khuấy phía dưới lên, bên trong
chén tổng cộng có bốn bánh trôi, ngoài ra còn có một chút mít, quả cây
sơn trà cắt nhỏ, quả nhiên là màu sắc rực rỡ, so với bánh trôi Lôi Sa
thật sự là đẹp mắt không hề kém. Lý Kỳ giới thiệu nói: - Cái này tên gọi là bánh trôi tứ thức, nhân bên trong từng cái bánh trôi đều không giống nhau, theo thứ tứ là do đậu xanh, đậu đỏ, gừng, bí đao, khoai sọ chưng
chín, ngoài ra còn có đường trắng, vừng, dầu mỡ heo chín và một số gia
vị chế thành bốn loại nhân. Ta còn thêm vào một ít hoa quả, hy vọng có
thể khiến hương thơm bánh trôi trở nên thơm hơn, những quả này sau khi
nấu nhìn mới bỏ vào, vô cùng mới mẻ, tuy nhiên cách người nhanh nhanh
ănđi, nếu không hương vị sẽ kém đi rất nhiều.
Phương pháp làm bánh trôi đúng là phức tạp.
Mọi người không hề nhiều lời, vui đầu vào bắt đầu ăn, chỉ cảm thấy bánh
trôi mềm trượt nhẵn nhụi, bên trong nhân còn có trái cây, càng cảm thấy
nhẹ nhàng khoan khoái, lại không có cảm giác ngấy miệng. Mặt khác bốn
loại hương vị đều có vị đặc sắc riêng, khiến cho mọi người đều có lộc
ăn.
Lý Kỳ cũng không nhiều chuyện, cắn một cái.
Đang lúc hắn quên hết tất cả để thưởng thức mỹ vị, Bạch Thiên Dạ ở bên
cạnh bỗng nhiên đem thân mình nhích lại gần, nhỏ giọng nói: - Đại ca,
Vương tỷ tỷ không muốn cùng chúng ta đi hội hoa đăng, huynh giúp ta
khuyên nhủ nàng đi.
"Ta kỳ thật cũng không muốn đi". Lý Kỳ khó xử liếc mắt nàng một cái,
nàng liền lập tức làm một vẻ mặt cầu xin. Lý Kỳ lại liếc mắt nhìn Tần
phu nhân, thấy nàng hết sức chuyên chú thưởng thức bánh trôi nước, tâm
niệm vừa động, hắn hướng sang Ngô Phúc Vinh nói:
- Ngô đại thúc, thúc có đi hội hoa đăng không?
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, đại ca có phải nghe không nghe rõ hay không,
mình kêu huynh ấy khuyên nhủ Vương tỷ tỷ, sao hắn lại đi hỏi Ngô thúc
rồi.
Ngô Phúc Vinh cũng là sững sờ, lập tức cười khổ nói: - Lão hủ đã chừng này tuổi rồi, còn chạy vào đó làm gì, không đi không đi.
- Nếu thúc không đi, phu nhân nàng chắc cũng không đi.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói: - Việc này liên quan gì đến phu nhân?
Tần phu nhân cũng là cau mày nhìn hắn.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ngô đại thúc, ông xem phu nhân cũng là
một thiếu nữ thanh xuân mười tám mười chín tuổi đúng không.
- Khụ khụ khụ.
Vừa nói được một nửa, Phong Nghi Nô ho khan một trận, vội vàng dùng khăn lụa che miệng nói: - Đừng để ý đến ta, ngươi tiếp tục nói đi.
Nghĩ thầm rằng, người này thật đúng là chuyện gì cũng dám nói.
Tần phu nhân lòng mày nhíu lại, giận giận nói: - Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?
Lý Kỳ buông tay nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao, phu nhân, cô bề ngoài
tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tâm của cô lại giống như bà lão, bà cố bảy tám
chục tuổi, chẳng có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ gì, không thèm nói
chuyện với những người trẻ tuổi như chúng tôi, nhưng cô có thể cùng Ngô
đại thúc tán gẫu hai câu, ta dám khẳng định, Ngô đại thúc không đi, cô
chắc chắn sẽ không đi.
Ngô Phúc Vinh vội hỏi: - Cái này sao được, phu nhân tuổi còn trẻ, phải cùng các ngươi tán gẫu mới đúng.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Lý Kỳ ta nhìn người không sai, nếu ông không tin, tự ông đi hỏi phu nhân xem.
Ngô Phúc Vinh dùng ánh mắt nhìn phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Ta có đi hay không
không liên quan gì với Ngô thúc, ngươi có chuyện gì cứ nói, cần gì đùa
giỡn như vậy.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Phu nhân thật sự là thông minh, kỳ thật ta chỉ là muốn phu nhân giúp ta thắng hoa đăng mà thôi.
Tần phu nhân ngẩn ngơ chốc lát, bật cười nói: - Ngươi thật sự là không
có tiền đồ, bình thường đều là nam nhân giúp nữ nhân thắng hoa đăng, nào có đạo lý nữ nhân giúp nam nhân thắng hoa đăng.
Lý Kỳ tức giận nói: - Phu nhân, bình thường đều là nữ nhân giúp nam nhân nấu cơm, nhưng một đại nam nhân như ta chẳng phải luôn giúp cô nấu cơm
đó sao.
Tần phu nhân nói: - Bản thân ngươi chính là đầu bếp, đấy là điều đường nhiên. Đương nhiên, trong lòng ta cũng rất là cảm kích.
Lý Kỳ nói: - Vậy cô vốn cũng là tài nữ đại danh đỉnh đỉnh, đầu bếp giúp
tài nữ nấu cơm, tài nữ giúp đầu bếp thắng hoa đăng lần này cũng là
chuyện đương nhiên.
- Ta cũng không giúp ngươi thắng.
- Nhưng ta muốn cô giúp ta thắng, cô suy nghĩ một chút xem. Từ khi ta
vào Tần phủ, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho cô, nuôi cô mập mạp trắng trẻo
như ngọc, không có công lao cũng có khổ lao, cô giúp ta thắng hoa đăng
lần này cũng dễ hiểu, coi như là một phần nhân tình cho ta đi.
Tần phu nhân nghe hắn nói xằng nói bậy, lại thấy đám người Phong Nghi Nô đều cúi đầu cười trộm, sắc mặt đỏ lên, nói: - Hội Hoa đăng là nơi thị
phi, ta thật sự không muốn tham gia.
Lý Kỳ vẻ mặt khoa trương nói: - Cô nói đùa sao, có ta ở đây, mặc dù là
có thị phi cũng không phiền tới cô đâu. Cô đi cùng ta, người khác tự
nhiên sẽ xem nhẹ sự hiện hữu của cô.
Phong Nghi Nô mím môi cười nói: - Vương tỷ tỷ, một năm mới có một lần, ta còn không sợ, tỷ sợ gì, tỷ đi cùng ta nhé.
Bạch Thiển Dạ dịu dàng nói: - Đúng vậy, Vương tỷ tỷ, tỷ liền cùng chúng
ta đi đi. Từ tiết nguyên tiêu bốn năm trước, ta đã không có cơ hội đi
cùng tỷ rồi.
Ngô Phúc Vinh cũng gật đầu khuyên nhủ: - Phu nhân, cô đi theo chân bọn
họ đi đi. Miễn cho Lý sư phó lại đổ trách nhiệm lên đầu lão hủ.
Tần phu nhân lườm Lý Kỳ một cái, lại do dự một hồi, mới gật đầu nói: - Vậy được rồi, ta đi cùng các ngươi.
Bạch Thiển Dạ vỗ tay một cái, vui vẻ nói: - Thật tốt quá. Chúng ta ăn nhanh lên thôi.
Mấy người nếm xong bánh trôi, liền kêu Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều đi Tướng Quốc Tự, Ngô Phúc Vinh dĩ nhiên cũng đi.
Lúc này màn đêm đã xuống, bên trong Tướng Quốc Tự giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo cao, người đến người đi, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
- Oa! Thật nhiều người nha. Tiết nguyên tiêu ở Dương Châu chúng ta cũng không có náo nhiệt như vậy.
Mã Kiều như tên nhà quê không khỏi cất tiếng thán phục. Nhóm người bọn
họ đi vào trong chùa, lập tức khiến cho trong chùa xôn xao.
- Bạch nương tử, Bạch nương tử đến kìa.
- Còn có Phong nương tử, oa! Thật sự là quá xinh đẹp nha.
- Ô ô ô, Phong nương tử từ sau khi phong cầm, ta đã không còn gặp qua
nàng ấy nữa. Không nghĩ tới hôm nay gặp ở đây, thật sự là ông trời có
mắt.
- Nữ tử mặc váy màu vàng kia là ai, tựa như thiên tiên nha.
- Các ngươi không biết sao, Tần phu nhân năm đó cũng là đại khách của
hoa đăng đại hội, hơn nữa nàng cũng là một vị đại tài nữ. Khi đó nàng và Trịnh gia Nhị Lang thật đúng là trai tài gái sắc, rất nhiều ngưi hâm mộ bọn họ.
- Nam nhân kia là ai? Không ngờ có thể được đi cùng nhiều vị tiên nữ như vậy, còn vừa nói vừa cười, thật sự là quá hạnh phúc.
- Ngươi có phải là bị mù hay không, thấy tóc ngắn cũng biết chính là Lý sư phó Túy Tiên Cư rồi.
Ha hả, các ngươi hâm mộ cũng không thể làm gì. Lý Kỳ vừa nghe mấy lời
bình luận trong lòng vô cùng đắc ý. Chợt thấy các cây chung quanh đều
treo tranh màu đỏ hoặc chữ viết, mỗi bức đều giắt một cái lồng đèn đỏ,
một số là tranh hoặc câu đối, còn lại là câu đố. Hắn hiếu kỳ nói: - Thất nương, lồng đèn này cũng quá bình thường rồi, còn có câu đối cũng không có gì ly kỳ, căn bản không lợi hại giống như nàng nói.
Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đại ca, mấy câu đối này là duyên liên hoặc
duyên mê, là một ít nữ tử chưa có hôn thú treo lên, hy vọng có thể tìm
người hữu duyên, nhưng các nàng cũng sẽ không viết tên lên, chỉ ở phụ
cận quan sát.
Lý Kỳ cười, nói: - Cái này thật đúng là thú vị. Ta đi nhìn một cái, nhìn xem có thể tìm được người hữu duyên hay không.
Bạch Thiển Dạ dậm chân, bật thốt lên: - Không cho huynh đi!
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, đang muốn mở miệng, chợt nghe được những âm
thanh xôn xao ở đằng sau. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ kinh hãi
kêu lên chạy vội, một trận bụi qua đi, chỉ thấy đi tới bảy tám người,
đúng là đám người tứ tiểu công tử.