Thực ra từ trước tới giờ Lý Kỳ chưa bao giờ muốn thu nhận đệ tử, trừ phi là
lúc đó không có cách nào khác, ví dụ như là chuyện Ngô Tiểu Lục, Đại
Tiểu Trụ. Bởi vì Lỳ Kỳ cũng đã từng làm đệ tử, đó là khi mà hắn cùng với phụ thân học làm đầu bếp nên Lý Kỳ cảm nhận sâu sắc được cái nỗi khổ
tâm của phụ thân, chỉ cần một chữ thôi: mệt.
Nhưng Ngu Doãn Văn là một thiên tài hiếm thấy, điều thấy khiến cho Lý Kỳ có suy nghĩ rằng nếu hắn không đem những kiến thức hóa học uyên thâm,
tri thức về vật lý truyền thụ cho Doãn Văn thì đây chính là một tội ác
tày trời, một tội không thể tha thứ.
Chính vì vậy đây chính là lần đầu tiên hắn chủ động thu nhận đồ đệ.
Quay trở về phòng, Lý Kỳ quay lại cười với Ngu Kỳ và nói: - Ngu thiếu giám, ngài cảm thấy hỏa tiễn ba tầng này như thê nào?
Ngu Kỳ thành thật trả lời: - Hạ quan cho rằng hỏa tiễn này rất có tác
dụng, chúng ta còn có thể thay bằng những ống trúc to hơn, bó hai ống
trúc lại với nhau rồi đặt trên mặt cái nỏ rồi bắn xuống phía dưới thì
nhất định lực sát thương sẽ tăng thêm vài phần.
- Ngài nói không sai. Lý Kỳ cười cười và gật đầu tán thành: - Vậy ngài
nói xem bảo bối của Doãn Văn đáng giá bao nhiêu tiền thưởng?
Ngu Kỳ hơi ngẩn người ra rồi vội vàng nói: - Không thể nào, không được,
chuyện này nếu là người khác thì không nói làm gì nhưng hạ quan là quan
viên của Quân Khí Giám, chuyện này cũng là chuyện mà hạ quan nên làm, hạ quan làm sao dám yêu cầu tiền thưởng.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ngài nói không sai, ngài thực sự không có tư
cách yêu cầu và nhận số tiền thưởng này, ta cũng không nói là sẽ thưởng
cho ngài, bởi vì hỏa tiễn này đâu phải do ngài chế tạo ra, mà là do con
trai ngài chế tạo ra. Câu nói lúc nãy của Doãn Văn không sai, nó không
trộm cũng không cướp mà là dựa vào hai bàn tay của mình mà làm ra, nó
dựa vào trí tuệ của nó mà sáng chế ra, chuyện này thì có gì mà không
được, hơn nữa chuyện này vẫn là do bản quan đề xướng ra.
Dừng lại một lúc rồi Lý kỳ quay sang nói với Ngu Doãn Văn: - Doãn Văn,
cháu đã đặt tên cho bảo bối này là hỏa tiễn ba tầng vậy thì bản quan sẽ
thưởng cho cháu ba trăm quan.
Ngu Doãn Văn mừng rỡ reo lên: - Đồ nhi đa tạ sư phụ.
- Đây là những gì mà con đáng được hưởng.
"Ba trăm quan?" đầu óc của Ngu Kỳ có chút mơ hồ, y không những không
mùng mà trong lòng còn có giác bất an, vẻ mặt lo lắng : - Nhưng giám
quan...
Lý Kỳ không để cho y nói hết câu, nói luôn: - Ngài còn nói thêm nữa, ta
sẽ thưởng cho Doãn Văn một nghìn quan. Nhưng vừa mới dứt lời, hắn lại có chút bất an: "thằng nhãi này không phải là đang giả chết bắt quạ đấy
chứ?"
Hiển nhiên đây chỉ là chuyện Lý Kỳ quá lo lắng mà thôi, nhân phẩm của
Ngu Gia vẫn là đáng tin cậy nhất nên hắn không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau.
Mã Kiều và Lý Kỳ đứng ở trước cửa Quân Khí Giám nhìn theo bóng của hai
cha con Ngu Kỳ và hai tên thị vệ khác mang theo ba trăm quan trở về nhà. Lý Kỳ vốn đã có ý định hôm nay sẽ cùng hai cha con họ tới Ngu phủ thăm
mẫu thân của Doãn Văn, nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn vẫn nên để đến hôm nào đó vào Ngự Thiện Phòng mang đến vài cây nhân sâm quý thì tốt hơn.
- Sao? Còn muốn báo thù hả? Lý Kỳ bắt gặp vẻ mặt ngu ngơ của Mã Kiều thì không nhịn được cười.
Mã Kiều lắc đầu, khẳng khía nói: - Ta thua một cách tâm phục khẩu phục
rồi, tên nhóc đó mới có vài tuổi đầu mà đã có gan có mưu, rất giống với
chúng ta ngày trước, thực ra lúc nãy ta cũng nên thu nhận nó làm đồ đệ
mới phải. Aaaa! Bộ soái, ngài định đi đâu đó?
- Về nhà!
- Đợi ta với!
Khi Lý Kỳ trở về Tần Phủ thì trời cũng đã tối.
Vừa vào tới cửa, Lý Kỳ đã tự nhiên thấy có cảm giác lạnh run, không khí trong phủ có cái gì đó không đúng.
Quả nhiên là vậy. Trần đại nương thấy Lý Kỳ về phủ liền chạy lại nói
thầm: - Đại nhân, lúc nãy có vài người khách lại đến phủ ta, hình như là những người này đều là những nhân vật không tầm thường, bây giờ họ đang ở tiền sảnh.
- Thật à?
Lý Kỳ nhíu mày, mặt tỏ ra nghi ngờ, lập tức tiến về phía tiền sảnh, đến
lúc hắn nhìn thấy có bóng người ngồi trong tiền sảnh thì cảm thấy sửng
sốt: " mẹ ơi, lai lịch quả là không tầm thường."
Nhìn qua thì thấy có Tống Huy Tông đang ngồi ở ghế chính giữa, bên cạnh
thì có Lương Sư Thành đứng hầu hạ, Thái Kinh, Vương Phủ thì mỗi người
ngồi một bên , Vương Trọng Lăng, Lý Thanh Chiếu thì ngồi ở phía sau.
Không khí vô cùng căng thẳng và dường như sắc mặt của Tống Huy Tông
không được tốt cho lắm.
Lý Thanh Chiếu nhìn thấy Lý Kỳ đang bước tới thì thở phào một cái, nàng
vốn là ngồi ở đây nghiên cứu kim thạch một cách chuyên tâm và hứng thú,
không ngờ rằng hoàng thượng đột nhiên lại giá lâm, chính vì vậy mà nàng
sợ đến mức lặng người đi, muốn đi mà không bước nổi, còn Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ lại chưa quay về, đúng là khiến nàng như ngồi trên đống
lửa mà.
- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ liền đứng lên, lại chắp tay váiThái Kinh và Vương Phủ, sau đó thì
hiếu kỳ hỏi lại: - Hoàng thượng, người đến đây chẳng hay là có việc gì
vậy?
Tống Huy Tông nghiêm mặt nói: - Ta không thể tới phủ của khanh hay sao?
"Toát cả mồ hôi lạnh, đúng là khiến người khác tức điên lên mà, xem ra
đúng là có người cả gan vuốt râu hùm rồi." Lý Kỳ hiểu chuyện nên cười
hiền đáp: - Đương nhiên là được rồi, đương nhiên được, Hoàng Thượng đại
giá quang lâm, đúng là khiến tệ xá của thần vẻ vang thêm.
Tống Huy Tông hơi hơi trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng.
Lý Kỳ nhanh ý liền im luôn.
Không khí lúc này càng trở nên căng thẳng.
- Lý Kỳ, khanh nói xem chuyện Đại Tống ta thu phục Yến Kinh có phải là
chuyện vui trong thiên hạ hay không? Tống Huy Tông đột nhiên giơ tay
lên, trong lời nói dường như hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Chuyện quái gì đây? Sao tự dưng lại hỏi mình chuyện này?" tuy là nghĩ
vậy nhưng Lý Kỳ không dám loạn ngôn, chỉ thuận theo lời của y: - Đương
nhiên là một chuyện đại hỉ .
- Chúng ta có nên khao thưởng tam quân?
"Khao thưởng cái gì? Đánh như vậy mà còn có mặt mũi nhận khao thưởng
sao? Chẳng trách mà ai cũng muốn tham gia vào quân đội, đúng là hạnh
phúc quá mà." Một lần nữa Lý Kỳ lại nói trái với lòng mình:
- Đương nhiên là nên ạ.
- Trẫm muốn dùng cái món vô tướng kia của khanh để chuẩn bị yến tiệccho
Đồng thái úy, Lương Tuyên Phủ sử đón gió tẩy trần. Mà chuyện này có nên
không?
- Tuyệt đối...., gì cơ?Vô Tướng? Đồng thái úy?
Vương Phủ thản nhiên chen ngang: - Sáng nay trạm canh gác tiền phương có báo về, quân Đại Tống của ta đã thu phục Yến Kinh và những vùng lân
cận, Đồng thái úy đã khải hoàn trở về, hiện giò e là cũng đã trên đường
về rồi, chắc là chưa đến một tháng nữa sẽ về đến kinh thành.
Đồng Quán? Thái Du? Lục Tặc tất cả đều có mặt đông đủ, hôm nay đúng là
náo nhiệt mà. Lý Kỳ thấy vậy liền cảm thấy có chút đau đầu, chuyện này
còn chưa giải quyết xong, không biết ở đâu mọc ra mấy tên gian thần này
rồi. Trong lúc thế trận khó bề mà đảo chiều được, Lý Kỳ chỉ biết cười
gượng đáp lại: - Hoàng Thượng nói rất đúng.
Tống Huy Tông hừ một tiếng: - Trẫm càng nghĩ, vẫn thấy là chỉ có món vô
tướng cao quý này là có thể bày trên bàn yến tiệc, có thể nghênh đón đội quân chiến thắng của Đai Tống khải hoàn trở về, thậm chí Trẫm còn nghĩ
cho nó một cái tên rất hay, đó là Vô Tướng yến. Nhưng có một số người
lại cứ cho rằng Trẫm quá phô trương và lãng phí, chuyện này không phải
là một chuyện tốt thậm chí là chuyện xấu. Trẫm chỉ có ý muốn khao thưởng ba quân như vậy sao lại có thể cho rằng Trẫm phô trương và lãng phí,
đúng là mất hứng mà.
" Cái gì, Vô Tướng yến? Người không phải là định tạo thêm áp lực cho ta
đấy sao, nhưng...ai mà dám làm trái ý người cơ chứ!" Lý Kỳ nghĩ vắt óc
mà không nghĩ ra người đó là ai, vội liếc mắt nhìn trộm Thái Kinh và
Vương Phủ nhưng hai người họ lại không lên tiếng. đến đây Lý Kỳ có thể
chắc rằng đây là một nhân vật tai to mặt lớn, nên cẩn thận dò hỏi Hoàng
Thượng: - Thần xin mạo muội hỏi Hoàng Thượng, ai mà to gan khiến người
cụt hứng?
- Hoàng hậu!
"Đây quả là một vị mẫu nghi thiên hạ." Lý Kỳ lặng đi một lát, sau đó thì đã hiểu "Hoàng Hậu cai quản Hậu Cung, điều khiển Ngự Thiện Phòng, ý
kiến của Hoàng Hậu, Hòang Thượng có thể không nghe sao?" Trong lòng Lý
Kỳ thầm kêu khổ: "đây chính là chuyện nhà của Ngươi, hà cớ gì mà lại
chạy đến phủ của ta? Ngươi không định bảo ta đến thương lượng với Hoàng
Hậu đấy chứ?" nghĩ đến đây Lý Kỳ lại liếc mắt nhìn trộm tống Huy Tông,
thì đúng lúc bắt gặp y cũng đang nhìn lén Lý Kỳ. ánh mắt đó đã qua rõ
rồi, ánh mắt đó như nói với lý kỳ rằng: hãy báo thù cho Trẫm.
"Con mẹ nó chứ? Ngươi làm như vậy chẳng phải là đang làm khó ta hay sao? Một bên là Hoàng Thượng , một bên là Hoàng Hậu, ta...ta muốn làm một
con rùa đen rụt đầu xem ra cũng không được rồi." Lý Kỳ mặt toàn mồ hôi,
hận một nỗi là không thể đâm đầu vào đậu phụ mà chết.
- Vì sao khanh lại không nói câu gì vậy? Hoàng Thượng chăm chú nhìn hắn, giọng nói trầm xuống.
"Ta còn biết nói gì bây giờ, người như thế này chẳng phải là không trâu
bắt chó đi cày hay sao?"Lý Kỳ gãi gãi đầu, biết là không thể nào trốn
được, dù gì thì Hoàng Thượng cũng đã đích thân tới đây nên cũng không
thể làm cho Người thêm thất vọng: - Xin Hoàng Thượng cứ yên tâm, vi thần sẽ có cách tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không có chuyện lãng phí đâu.
- Những lời khanh nói đều là thật sao?
- Vi thần không dám nói dối Hoàng Thượng.
Tống Huy Tông liếc mắt Thái Kinh, Vương Phủ thì thấy sắc mặt của hai
người này đều biến sắc, ngay sau đó y lại tươi cười: - Trẫm biết là
khanh nhất định sẽ có cách giải quyết ổn thỏa chuyện này mà, haha
"Xong rồi, ta bị lừa rồi. xem ra dạo này ta quá lo lắng và sợ sệt rồi, ý chí chưa đủ mạnh mẽ, mới có chút chuyện cỏn con này đã hù ta một vố."
Trong lòng Lý Kỳ giờ đây rất buồn rầu, nhưng vẫn phải tươi cười đáp lại: - Hoàng Thượng đã quá khen rồi, đây là việc vi thần nên làm mà.
Tống Huy Tông vuốt vuốt chòm râu, cười nói: - Tốt lắm, tốt lắm, chuyện
về Vô tướng ta giao lại tất cả cho khanh đó, nhung khanh phải nhớ rằng
lần này khanh nhất định không chỉ làm cho Trẫm hài lòng mà cũng phải làm cho Hoàng Hậu vui vẻ.
Việc đã đến nước này, Lý Kỳ còn có thể nói cái gì, quân lệnh như núi, mà lời của Hoàng Thượng còn lớn hơn cả núi, hắn chỉ còn biết tuân theo mà
thôi: - Vi thần tuân mệnh.
Đúng lúc này Lương Sư Thành bỗng nhiên lên tiếng:
- Hoàng Thượng thời gian cũng không còn sớm nữa, người cũng đã đến lúc dùng bữa rồi, chúng ta nên nhanh chóng hồi cung.
- Không vội, không vội.
Tống Huy Tông khoát tay, ha hả cười nói: - Khó khăn lắm chúng ta mới có
thể ra ngoài được, hà cớ gì phải về sớm. Đúng rồi, lúc Trẫm mới đến có
nghe nói trên phố mọi người đang rủ nhau đến phố ẩm thực, hôm nay Trẫm
cũng muốn tới đó xem sao.
Thái Kinh liền hùa theo: - Không giấu Hoàng Thượng, lão thần gần đây
cũng nghe thấy mọi người đồn rằng phố ẩm thực đó đến từ hạ dĩ, bách tính trong thành ai ai cũng rủ nhau tới đó, họ còn truyền tai nhau rằng đồ
ăn vặt ở đó là đồ ăn ngon nhất ở Biện Kinh, lão thần cũng muốn đến đó
xem sao.
"Cái lão ham ăn này, ta đây đúng là phục ngươi rồi."
- Nhưng ...
Lý Kỳ muốn nói lại thôi, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tống Huy Tông cau mày hỏi: - Có chuyện gì không ổn?
Lý Kỳ ấp úng nói: - Đúng là có chút không ổn, phố ẩm thực kia có đủ tất
cả các loại người, thân phận của Hoàng Thượng cao quý như vậy, đúng là
có chút không thích hợp đi.
Tống Huy Tông khoát tay nói: - Không thành vấn đề, không sao hết, phố ẩm thực của khanh ai ai cũng có thể đến, và mọi người đều bị nó thu hút
thì đây chắc chắn là một nơi rât thú vị, khanh chớ có làm Trẫm mất hứng.
"Dù sao đi nữa thì ta đây cũng đã nói rồi, Người có đi hay không là tùy
người."Lý Kỳ thấy ông ta đã hạ quyết tâm thì cũng không dám nhiều lời
nữa.
Lý Thanh Chiếu bỗng nhiên đứng dậy, nhưng lại không nói câu gì, Tống Huy Tông bỗng nhiên giơ tay lên, nói: - Lý nương tử, ngươi cũng cùng đi
chứ?
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, lập tức gật đầu nói: - Dân phụ tuân mệnh. Mặc
dù trong lòng có chút hơi buồn bực, tuy nàng không phải là một nữ nhân
cổ hủ như Tần phu nhân. Nàng cũng thích cùng với Triệu Minh Thành hoặc
cùng với một số bằng hữu khác du sơn ngoạn thủy, có câu nói chuyện không hợp nhau nửa câu cũng là nhiều, hơn nữa Thái Kinh vẫn còn ở đây, thì
nàng càng muốn đi thế nên nàng lén lút nhìn Lý Kỳ một cái, ánh mắt chứa
đầy sự cầu cứu.
Trong hoàn cảnh này, Lý Kỳ cũng rất khó xử, lúc nãy Tống Huy Tông vừa
nói với hắn là không được làm mất hứng của ông ta, Lý Kỳ còn có thể dám
nói nhiều được sau, bất đắc dĩ nở một nụ cười gượng.
Lý Chiếu Thanh thấy Lý Kỳ cũng không có cách, chỉ biết thuận theo ý của
Hoàng Thượng: - Hoàng Thượng, thần thiếp có thể lui xuống trang điểm một chút không?
Vương Phủ nhíu màu quát lớn: - Không lẽ ngươi còn muốn Hoàng Thượng phải chờ ngươi?
Tống Huy Tông dường như đã nhớ ra việc gì đó, khoát khoát tay cười nói: - Không sao, không sao, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, ngươi nhanh lên nhé.
- Đa tạ Hoàng Thượng, dân phụ cáo lui.
Lý Thanh Chiếu thi lễ một cái, liền cáo từ.
Tống Huy Tông bỗng nhiên quay lại vẫy tay về phía Lương Sư Thành, sau đó thì thì thầm với y vài câu.
Lương Sư Thành cứ gật đầu liên tục, ngay sau đó vội vàng bước ra ngoài.