Từ sau khi Triệu Minh Thành trở về Lai Châu, cùng với những lời mời nhiệt
tình của Lý Kỳ và Tần phu nhân cho nên Lý Thanh Chiếu đã vào sống trong
Tần phủ, vì vậy nên nàng đã nhanh chóng thay một bộ áo dài màu xanh rồi
đi ra.
Tuy rằng Lý Thanh Chiếu đã gần tuổi tứ tuần nhưng vẻ đẹp của nàng thì
lại không giống với vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của Tần phu nhân và
Lý Sư Sư, vẻ đẹp của nàng là hiện thân của vẻ đẹp tài trí, một phụ nữ có khí chất, toàn thân toát ra một khí chất về tri thức khiến cho người
khác phải mê muội, hơn nữa nàng lại xuất thân từ một danh gia vọng tộc,
nhất cử nhất động càng toát lên cái khí chất ngời ngời trong con người
của nàng, chính điều này càng khiến nàng đẹp hơn trong mắt mọi người,
tựa như thiên thành vậy.
Sau khi Lý Thanh Chiếu đã trang điểm xong, Lý Kỳ thì khỏi phải nói, còn
về phần Tống Huy Tông- một thiên tử phong lưu cũng đã quen nhìn các đại
mỹ nhân cũng phải gật đầu tán thưởng vài cái và nói: - Đi thôi.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Chúng ta không cần chờ Lương thái úy sao?
Tống Huy Tông liền thay đổi sắc mặt, vung tay một cái rồi dứt khoát: -
Không cần! Nói đoạn liền dẫn đầu đi thẳng về phía cửa lớn.
" Ồ, có chuyện gì mờ ám đây!"
Lý Kỳ hơi ngẩn người ra, đúng lúc đó thì bên tai vang lên tiếng thủ thỉ của ai đó:
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, không phải là Thái Kinh thì là ai, hắn lại sửng sốt một lần nữa, rồi bừng tỉnh và cười trộm: - Vừa nãy thì đúng là ta
hồ đồ thật, còn bây giờ thì đã hiểu rồi.
Thái Kinh trừng mắt lên nhìn hắn và nói: - Tiểu tử nhà ngươi đối với những chuyện như thế này lần sau nên chú ý một chút.
- Dạ, dạ, dạ. Mời Thái sư.
Hai người bước song song với nhau, Thái Kinh vừa đi vừa liếc mắt nhìn Vương Phủ cách đó không xa, rồi tự nhiên nói nhỏ:
- Lý Kỳ, đừng nói lão phu không nhắc nhở ngươi, đại quân sắp khải hoàn
trở về, vì vậy trong những ngày này ngươi nên khiêm tốn một chút đi.
Lý Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Phủ, gật đầu nói: - Ta đã hiểu
rồi. Nói xong thì cười lớn: - Thái sư, Thái đại gia sắp chiến thắng trở
về rồi, tại sao ngài lại không vui chút nào vậy?
Thái Kinh nhìn hắn một cái, và cười cười nhưng lại không nói gì thêm.
"Toát cả mồ hôi, trước mặt lão hồ li này, đúng là không thể không đề
phòng."Lý Kỳ thực ra là muốn thăm dò tin tức về Thái Du, dù sao thì
trước kia hắn cũng không quan tâm lắm đến Thái Du, chỉ biết rằng gã là
một người có tài nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược nhưng nếu mà
đem so sánh với Thái Kinh thì vẫn còn kém xa, người như gã nếu mà có
được lợi thế trong tay thì nhất định khiến không ít người phải đau đầu.
Đoàn người nô nức, nối đuôi nhau đến phố ẩm thực.
Ngày trước Lý Kỳ đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến, đó chính là việc tạo
nên một con phố ẩm thực. Con phố này đã trải qua một mùa hè thử nghiệm
nên bây giờ đã vang danh khắp kinh thành, từ sau khi kinh doanh cả rượu
nữa thì đã trở thành một địa điểm náo nhiệt nhất về đêm. Chỉ cần khi đêm đến bất kể là công tử thay là tài tử thì đều đi về phía tây thành, ở
đây, ăn uống, vui chơi cái gì cũng có, hơn nữa tất cả các hoạt động đều
là các loại hình phục vụ về đêm, bảo sao mà mọi người lại không thích
cho được.
Màn đêm đã lặng lẽ bao phủ lên con phố.
Xe ngựa vẫn chưa đến trước cửa của sòng bạc, từ rất xa đã nghe thấy
những âm thanh ồn ào náo nhiệt từ đó phát ra nào là tiếng nói chuyện,
tiếng gọi nhau í ới, tiếng bổ củi, và cả tiếng xoong chảo muôi vá va vào nhau,...
Vừa mới đến đầu con phố ẩm thực, Tống Huy Tông đã vội vã xuống xe, rồi
đến khi nhìn thấy con hẻm nhỏ trước mặt thì lại ngây người ra như tượng
phỗng.
Ngọn đèn nhẹ nhàng lắc lư theo gió khiến cho ánh sáng của nó lúc mờ lúc
tỏ. Những quán hàng nhỏ san sát, có trình tự hai bên hẻm, bên trong chỗ
rộng nhất cũng chỉ có thể đi được bốn người. Lúc này, đang là lúc cao
điểm, vô cùng náo nhiệt và cũng vô cùng chật chội, đảo mắt một lượt thì
thấy quả là đúng như lời của Lý Kỳ, ở đây đúng là loại người nào cũng
có: tài tử ngồi chung với đồ tể, công tử cụng ly cùng với tiều phu, đông vui, náo nhiệt chính là đặc điểm của nơi đây. Nhưng không thể chỉ với
những gì đang hiện ra trước mắt mà có thể nói rằng vấn đề giai cấp đã
được giải quyết, rất đơn giản vì đây cũng có thể là những hành động bất
đắc dĩ của những vị công tử và tài tử kia. Lý do càng đơn giản hơn,
trong hẻm có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng nếu như bạn không muốn ngồi cùng
với bọn họ thì cũng được thôi, bạn chỉ còn cách quỳ trên mặt đất để ăn.
Lúc đầu những vị tài tử kia đúng là có phần ngượng ngùng, và mâu thuẫn,
họ thà mang mang đồ ăn về nhà hoặc là mang đồ lên trên lầu nhưng dần dần họ đã quen với cái phong cách ở đây, họ đã đủ dũng cảm để nhập hội với
đám người thường dân kia, quen với nếp văn hóa ở con phố ẩm thực này. Họ cảm thấy ngồi ở đây ăn những món ở đây mới thực sự là ngon, là đủ vị,
là đủ náo nhiệt. Ngoài ra các vị đại thúc, đại nương ở đây cũng vô cùng
nhiệt tình, tay cầm muôi vá, nụ cười hạnh phúc luôn thường trực trên
môi.
Bởi vì lượng khách đến đây luôn tăng nên con phố ẩm thực này đã mở rộng
ra về phía bờ sông. Nếu như đi đến cuối con hẻm, bạn có thể nhìn thấy
những chỗ ngồi được bố trí thành từng hàng ở một bên bờ sông, nhưng mọi
người vẫn thích cái cảm giác chen chúc, đông vui ở trong con hẻm hơn bởi vì họ cảm thấy ngồi trong đó cùng ăn với nhau giống như người một nhà
đang dùng bữa vậy, cái cảm giác và không khí này luôn khiến cho mọi
người cảm thấy ấm lòng.
Song, cái cảnh tượng trước mắt lại khiến Lý Kỳ có cảm giác như đang xem
TV vậy, nó cực giống với hình ảnh của bến Thượng Hải vào những năm đầu
thế kỷ 20.
Bỗng nhiên, một con gió đêm mát lạnh khẽ thổi qua, đem theo mùi thơm vô cùng kích thích khứu giác của đồ ăn xông thẳng vào mũi.
Tống Huy Tông là người nào chứ, chỉ sợ ngay cả đến nhà bếp cũng không
biết đây là mùi gì, kết quả là mọi người bị ho sặc sụa, suýt chút nữa là có người phải khóc.
Cơ hội thể hiện của Vương Phủ đã đến, lão vỗ nhẹ nhàng vào lưng Tống Huy Tông cùng với vẻ mặt vô cùng lo lắng: - Đại quan nhân, nơi này dơ bẩn
như vậy hay là chúng ta đi nơi khác.
Lý Kỳ thấy lão nói đúng ý của mình nên cũng hùa theo: - Đúng vậy, đại
quan nhân, nếu không thì chúng ta thuê một chiếc thuyền, ngài muốn ăn gì thì kêu người mang lên là được.
Tống Huy Tông đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: - Nếu đã như vậy, thì thà ta gọi đầu bếp trong cung đến làm cho ta ăn còn hơn.
Vương Phủ gật đầu a dua:
- Như vậy cũng là một ý hay.
" Không được, lão tử ta đang rất bận đó." Lý Kỳ cười cười rồi nói không nên lời.
Tống Huy Tông khoát tay, ra hiệu cho Vương Phủ không phải nịnh hót nữa,
đưa mắt nhìn một lượt rồi lại hỏi với giọng lo lắng: - Ta sợ chúng ta sẽ không có chỗ mà ngồi đó.
Lý Kỳ cười nói vô tư: - Đại quan nhân, xin ngài cứ yên tâm, tôi đã sai người hầu đi sắp xếp chỗ cho chúng ta từ trước rồi.
Tống Huy Tông nhìn hắn với một ánh mắt tán dương và nói: - Như thế thì
thật là quá tốt rồi, đợi Lương Tứ đến nữa là chúng ta cùng vào trong
thôi.
Vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa tiến về phía bọn họ.
Thấy vậy, Tống Huy tông vui vẻ nói trước: - Đến rồi.
Trong nháy mắt, chiếc xe ngựa kia đã dừng lại trước mặt bọn họ, nhưng
người phu ngựa tuy kỹ thuật lái xe rất tốt nhưng có điều gì đó không
đúng ở đây- Lương Sư Thành làm phu xe. Nhưng mà nói đi cũng phải nói
lại, đúng là ngoài Hoàng Thượng ra thì không có ai dám sai Lương Sư
Thành làm phu xe, ngay cả đến Vương Phủ e rằng cũng phải nể y vài phần.
Từ trong xe bước ra hai vị công tử tuấn tú, cả hai người đều mặc áo dài
trắng, khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt có hồn, đầy mê hoặc, đôi môi thì lại đầy đặn và khêu gợi, trông bọn họ thật có phong độ, hào sảng và anh
tuấn.