Bắc Tống Phong Lưu

Chương 984: Chương 984: Muốn ngoan cố chống cự(1)




Đám người Hồng Bát Kim vẫn chỉ là đợt sóng thứ nhất mà thôi, bọn họ mới đi không lâu, đợt sóng thứ hai, đợt sóng thứ ba theo nhau mà đến. Hai lần này Lý Kỳ căn bản không để bọn họ có cơ hội nói chuyện, nói lại một lượt những lời đã nói với bọn Hồng Bát Kim, giống như rập khuôn, trực tiếp đánh nát những lời mà những người đó muốn nói, sau đó cúi đầu, phẫn nộ, xấu hổ rời đi.

Nhưng còn chưa đợi Lý Kỳ lấy hơi, chưởng quầy Thanh Phong lâu, cũng là Hội trưởng Chính Minh Hội Tề Phong, đột nhiên phái người đưa một phong thư tới, mời hắn ngày mai đến Thanh Phong lâu tham gia hội nghị khẩn cấp.

- Ngài đi không?

Ngô Phúc Vinh nhìn Lý Kỳ hỏi.Lý Kỳ cười nói:

- Đi, vì sao không đi?

Ngô Phúc Vinh nói:

- Những người đồng hành cũng không phải là bọn Hồng viên ngoại, ta sợ bọn họ sẽ

- Ức hiếp ta?

Lý Kỳ nói thẳng ra những gì ông ta muốn nói, lại nói:

- Ngô đại thúc, thúc phải hiểu, ta có thể thắng bọn họ, không phải bởi vì ta là quan, lúc trước ta không sợ bọn họ, hiện tại thì càng không cần phải nói. Bây giờ cho dù là một nông phu mời ta đi, ta cũng sẽ đi. Cũng tốt, dù sao cũng đã lâu không tán gẫu cùng những người quen cũ này rồi, chỉ là lão hồ ly kia xuống Giang Nam, luôncảm thấy giống như thiếu cái gì đó.

Buổi sáng hôm sau.

Lý Kỳ đúng hẹn đến Thanh Phong lâu, chỉ thấy Tề Phong kia tự mình nghênh đón ở cửa.

- Lý sư phó đại giá quang lâm, tiểu điếm cảm thấy thật vinh hạnh nha.

Tề Phong vừa thấy Lý Kỳ đến, bước nhanh về phía trước nghênh đón, biểu hiện vô cùng nhiệt tình, hiển nhiên, Lý Kỳ là diễn viên chính của hội nghị lần này.

- Tề chưởng quầy khách khí, tửu lâu Đông Kinh chúng ta vốn là một nhà, ta đến nơi này chỗ này của ông, không phải cũng giống như đến nhà của mình sao. Tềchưởng quầy gần đây khỏe chứ?

Lý Kỳ chắp tay cười nói.

Lời này nghe được thật thoải mái, Tề Phong cười ha ha, đưa tay nói:

- Thân thể thì không việc gì, chỉ là ôi, lát nữa chúng ta nói sau, Lý sư phó mau mau mời vào.

- Ồ, ta tự mình vào là được, ông tiếp tục làm việc của ông đi.

- Được. Vậy thứ cho Tề mỗ chiêu đãi không chu toàn.

- Không dám, không dám.

. . . . .Mới vừa vào đến trong điếm, chợt nghe được một tiếng hừ nhẹ:

- Thật là mất hứng.

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tống Mặc Tuyền và Lục Bách Hiểu từ trên lầu đi xuống, thầm kêu khổ, ngoắc tay cười nói:

- Nhị vị Đại học sĩ, xin chào!

Lục Bách Hiểu cười lạnh nói:

- Đầu bếp cuối cùng vẫn là đầu bếp, ngay cả bái lạy cũng không biết

Tống Mặc Tuyền khinh miệt liếc Lý Kỳ, thản nhiên nói:

- Vật họp theo loài, người tụ theo đàn, chúng ta đi nhanh đi, tội gì đáp lời một đầu bếp chứ.Hai người khinh thường liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó trực tiếp ra cửa chính.

Ngô Phúc Vinh có chút nhìn không được, thầm nói:

- Đều nói bọn họ là chân quân tử, sao không có chút khí lượng nào vậy, nói thế nào, ngài cũng từng là cộng sự của họ mà.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Ngô đại thúc chớ phiền nhiễu, bọn họ đắc ý không được bao lâu đâu. Đến lúc đó thúc chờ mà chế giễu đi, có điều việc này không thể nói ra ngoài.

Ngô Phúc Vinh vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, nhất thời chuyển giận thành vui, cười gật đầu nói:

- Ai ai. Lão hủ biết rồi.Hai người dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân, xuyên qua quán rượu, đi đến trạch viện phía sau, chỉ thấy bên trong có không ít người ngồi.

- Lý sư phó. Ngô chưởng quỹ.

Mọi người thấy Lý Kỳ đến, đều đứng dậy đón chào.

Lý, Ngô hai người nhất nhất đáp lễ.

Sau khi hàn huyên một hồi, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Bởi vì sau khi Lý Kỳ lên làm Kinh tế sử, rất ít nảy sinh xung đột với bọn họ, lại chuyển hết trọng tâm của Túy Tiên Cư ra bên ngoài, hơn nữa còn mang đến không ít ưu đãi cho bọn họ, cho nên, cho dù Lý Kỳ về hưu, bọn họ vẫn đối xử trọng hậu vớiLý Kỳ, để hắn ngồi ở vị trí phía trước.

Lý Kỳ hiểu được mà lại giả bộ hồ đồ, khiêm nhường vài câu, rồi sau đó ngồi bên cạnh Phàn Thiếu Bạch, cười nói:

- Đúng rồi, các vị, không biết mục đích hội nghị lần này là gì?

Phàn Thiếu Bạch kinh ngạc nói:

- Huynh không biết ư?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Trên thư mời cũng không viết rõ a!

Trương viên ngoại Dương lâu nói:

- Còn không phải vì chuyện Lý sư phó quy ẩn sao.Lý Kỳ ồ một tiếng, ha hả nói:

- Viên ngoại hay đùa mà, tại hạ quy ẩn thì có quan hệ gì với các vị chứ.

- Quan hệ rất lớn, có điều đợi mọi người đến đông đủ rồi nói tiếp.

Phàn Thiếu Bạch nói xong, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, Lý sư phó, huynh còn nhớ chuyện đã hứa với ta không?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chuyện ta hứa với huynh sao? Không thể nào nha, ngoại trừ nữ nhân, ta rất ít khi hứa với người khác cái gì?

Phàn Thiếu Bạch sửng sốt, nhất thời nghiêm mặt xuống.

Lúc này, Trương Xuân Nhi bỗng nhiên đi tới, khẽ cười nói:- Lý sư phó, thật ra chuyện này cũng vì ta mà ra cả, nhắc tới cũng hổ thẹn, chỉ vì tranh giành một chút danh hiệu mà thôi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Danh hiệu?

Trương Xuân Nhi cười khổ nói:

- Chính là Đông Kinh đệ nhất trù nương.

Lý Kỳ vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói:

- Thôi rồi, thôi rồi, ta nhớ ra rồi, là tranh chấp giữa Trương nương tử và Tống tẩu của Phàn lâu.

Trương Xuân Nhi gật đầu cười nói:- Đúng vậy. Ta muốn mời Lý sư phó đến làm trọng tài, không biết ý Lý sư phó như thế nào?

Lý Kỳ cực kỳ sảng khoái nói:

- Không thành vấn đề, hiện giờ ta rỗi rãi vô cùng, ăn uống vui chơi, ai đến cũng không cự tuyệt. Hơn nữa có thể nếm thử tay nghề của Trương nương, đây chính là chuyện đáng mong chờ nhất, khi nào thì so tài, đến lúc đó ta nhất định đi.

Trương Xuân Nhi liếc nhìn Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Thiếu Bạch quay đầu đi, nói:

- Ban đầu định là đầu tháng sau, xem huynh khi nào rảnh.

- Ngoại trừ buổi tối, bất cứ lúc nào ta cũng rảnh.Lý Kỳ cười ha hả nói.

Trương Xuân Nhi thấy Lý Kỳ hôm nay sảng khoái như thế, trong lòng tính toán, nói:

- Nếu Lý sư phó có ý, không ngại tới tham gia một chút, cũng để cho ta và Tống tẩu quan sát một phen, tin tưởng nhất định có thể học được không ít thứ.

Xem ra cô vẫn muốn thi đấu với ta nha! Ta cứ không thi đấu với cô đó. Sắc mặt Lý Kỳ có vẻ vô cùng do dự, nói:

- Thật xin lỗi, tin rằng Trương nương tử cũng biết tao ngộ gần đây của ta, thật sự không còn lòng dạ nào mà xuống bếp. Hơn nữa, ta cũng không phải trù nương, cho dù ta có bản lĩnh thông thiên, cũng không lấy được danh hiệu này nha.

Trong mắt Trương Xuân Nhi hiện lên một chút thất vọng, nhưng cũng khôngcưỡng cầu, dù sao lý do này của Lý Kỳ cực kỳ hoàn mỹ, không có bất kỳ sơ hở nào, gật đầu cười nói:

- Không sao, không sao, ta tin tưởng nhất định sẽ cơ hội.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Nhất định, nhất định.

Lúc này, Tề Phong và vài vị chưởng quầy tửu lâu đến, mọi người đều đứng dậy, hàn huyên một lát, lại lần lượt ngồi xuống. Tề Phong làm Hội trưởng dĩ nhiên là ngồi ở thượng tọa, ông ta cất cao giọng nói:

- Tin rằng các vị viên ngoại, chưởng quầy đã biết mục đích hôm nay ta mời mọi người tới đây, đối với việc này Tề mỗ cũng không muốn nói nhiều.

- Đợi chút.Lý Kỳ giơ tay ra hiệu nói:

- Tề Hội trưởng. Ta còn chưa biết nha.

- Ngài không biết?

Tề Phong kinh ngạc nói.

Lý Kỳ mờ mịt nói:

- Ta nhớ hình như ngài chưa từng nói với ta nha, chẳng lẽ là ta nhớ lộn?

Tề Phong sửng sốt, lập tức cười khổ nói:

- Thật có lỗi, đây là sai lầm của Tề mỗ, thật ra mục đích hội nghị hôm nay đúng là về chuyện Lý sư phó nghỉ hưu.

- Chuyện ta nghỉ hưu.Lý Kỳ trợn to hai mắt, lập tức xoa hai tay ngượng ngập nói:

- Tề Hội trưởng, ngài nói đùa sao, đây chẳng qua là việc riêng của tại hạ, các vị cũng đều biết, ta là người khá ngượng ngùng. Chuyện bê bối cỡ này chẳng muốn mang ra thảo luận, còn đặc biệt tổ chức hội nghị vì chuyện này, chuyện này càng không cần thiết.

Ngươi mà ngượng ngùng? Với da mặt thế kia của ngươi, chỉ e người trên đời này hợp lại cũng không bằng ngươi đâu.

Mọi người nhất thời toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.