Bắc Tống Phong Lưu

Chương 985: Chương 985: Muốn ngoan cố chống cự(2)




Lúc này, một người bỗng nhiên nói:

- Lý sư phó, bây giờ đây cũng không chỉ là chuyện riêng của ngài, mà là chuyện của mọi người chúng ta.

Lại có một có người nói:

- Phải nói là việc lớn hàng đầu của thương nhân chúng ta.

Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Oa! Chuyện lớn hàng đầu, không khoa trương như vậy chứ.

Tề Phong giơ tay lên nói:

- Lý sư phó, có lẽ ngài có điều không biết. Từ khi ngài đảm nhiệm Kinh tế tới nay, địa vị của thương nhân chúng ta rõ ràng đã được đề cao, về việc này chúng tađều cảm kích trong lòng. Nhưng, từ sau khi ngài quy ẩn, triều đình tuy chưa rút quy định cho phép con cháu thương nhân nhập sĩ, nhưng địa vị của thương nhân chúng ta rõ ràng không bằng đầu năm rồi.

Vương viên ngoại của Vương lâu tức giận nói:

- Đâu chỉ không bằng đầu năm, mà ngay cả trước kia cũng không bằng. Bây giờ những sĩ tử, sĩ đại phu kia vừa thấy thương nhân chúng ta liền chế ngạo, chúng ta chỉ có thể nhịn.

Tề Phong thở dài:

- Đung vây! Thật ra bị tổn hại nhiều nhất vẫn là những người từ quan viên chuyển thành thương nhân kia.

Lý Kỳ cau mày nói:- Đây lại là chuyện gì?

Tề Phong nói:

- Lúc trước ta cũng thông qua Thương Vụ Cục mà tuyển được vài người trướng phòng và quản sự. Ban đầu vẫn tốt lắm. Những người đó đều đọc sách viết chữ, hơn nữa, quen biết nhiều người, trợ giúp cho ta rất lớn, ta cũng tăng tiền công tương ứng cho bọn họ, cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, chuyện này làm cho đồng liêu trước kia của bọn họ đều rất hâm mộ. Nhưng sau khi ngài nghỉ hưu, những đồng liêu này của bọn họ cứ ba ngày năm bữa lại đến quán cố ý nói óc bọn họ. Thậm chí còn khoa tay múa chân đối với bọn họ, tuy rằng bọn họ đều không nói gì, nhưng ta xem ra, thật ra trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Cứ thế này, bọn họ sớm muộn cũng sẽ chịu đựng không nổi, mà rời khỏi đây đấy.

- Đúng vậy, trong quán của chúng ta cũng xảy ra tình huống này.- Đâu chỉ tửu lâu chúng ta, ta nghe rất nhiều người nói trong quán của bọn họ cũng xảy ra tình huống này.

- Đung đây, bọn họ còn không phải là ức hiếp người sao.

- Những người đọc sách này thật sự quá ghê tởm, chúng ta chưa bao giờ chọc bọn họ, nhưng vì sao bọn họ cứ không buông tha chúng ta chứ.

- Còn phải nói, bọn họ vẫn luôn khinh thường thương nhân chúng ta.

- Còn nữa, trước kia Lý sư phó giúp thương nhân chúng ta như vậy, trong lòng bọn họ thật ra vẫn luôn ghen tị, chỉ là xét thấy còn có Lý sư phó, cho nên không dám xằng bậy, hiện giờ Lý sư phó nghỉ hưu rồi, bọn họ còn không táo tợn đối phó chúng ta sao....

Có thể thấy, mỗi người bọn họ đều nghẹn một bụng oán khí. Lúc trước Lý Kỳ muốn nâng cao địa vị thương nhân, còn muốn dùng thương phú quốc, như vậy sĩ đại phu sợ thương nhân uy hiếp địa vị của bọn họ, vì vậy vẫn luôn giữ thái độ phản đối, chỉ là khi đó Tống Huy Tông thiên vị Lý Kỳ, hơn nữa tài ăn nói của Lý Kỳ không ai sánh kịp, bọn họ mới không thể không chấp nhận sự thật này. Nhưng mà Lý Kỳ bị đuổi ra khỏi cửa, bọn họ dĩ nhiên sẽ trút nỗi oán giận này lên người những thương nhân này rồi.

Nhưng, mặc cho bọn họ nói đến thê lương, Lý Kỳ vẫn không nói một lời.

Hắn không lên tiếng, những người khác nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Tề Phong hỏi:- Lý sư phó, Tề mỗ gần đây nghe nói ngài chuẩn bị đóng cửa tập đoàn Túy Tiên Cư, không biết có việc này không?

Lý Kỳ hôi ngẩn ra, gật đầu nói:

- Không sai, ta có dự tính này. Vừa rồi các vị cũng nói, những người đó đối đãi với các vị như vậy, vậy bọn họ sẽ càng không bỏ qua cho ta, ta còn không thành thật một chút, phỏng chừng ngay cả xương cốt cũng không còn.

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Lý sư phó, sao ngài lại như vậy, giờ phút này, ngài không thể nhượng bộ a!

- Đúng vậy, chúng ta đều trông cậy vào ngài.

- Đừng, hiện giờ ngàn vạn lần đừng hy vọng ta. Ta bất lực rồi. Ta cũng xinkhuyên các vị một câu, thương nhân chúng ta là mẹ không yêu, cha không thương, răng rụng cũng phải nuốt vào bụng, chúng ta đấu không lại bọn họ đâu, vẫn là nhận thua đi, dù sao ta đã tâm ý nguội lạnh rồi.

Tề Phong khẽ nhíu mày, nói:

- Lý sư phó không cần thiết như thế, có thể nghe Tề mỗ nói một câu không.

Lý Kỳ cười nói:

- Chỉ cần đừng nói những lời như trông cậy vào ta, Hội trưởng ngài có chuyện gì cứ nói đừng ngại.

Tề Phong cười khổ một tiếng, nói:

- Ta cùng với các vị đang ngồi ở đây, số tiền kiếm được những năm gần đây, không dám nói nhiều, ít nhất có thể đảm bảo nửa đời sau không lo. Tiền đối vớichúng ta mà nói, đã không quan trọng như vậy nữa, so với tiền, tôn trọng mới là thứ chúng ta mong muốn nhất. Luật mới lần này đối với thương nhân chúng ta mà nói là cơ hội ngàn năm có một. Đáng tiếc lại rơi vào hoàn cảnh như thế, nếu chúng ta ngồi yên không quan tâm, chỉ e thương nhân cũng không thể chuyển mình được nữa, có lẽ sẽ còn phải chịu thêm nhiều ràng buộc nghiêm ngặt hơn, coi như là vì hậu nhân của chúng ta, chúng ta đều cảm thấy giờ phút này không tranh thì đợi đến bao giờ chứ.

Trương viên ngoại nói:

- Hội trưởng nói có lý, lão hủ cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng lại bị một số tiểu tử mới hai mươi châm chọc, hơn nữa, ngay cả tôn nhi của ta xuất môn cũng bị những tiểu hài mới tí tuổi chế ngạo, cơn giận này lão hủ dù thế nào cũng không nhịn được nữa.

Không phải đâu, ngay cả con rùa rụt cổ lão mà còn không nhịn được nữa, vậynhững sĩ đại phu này đến tột cùng đã làm những gì vậy! Lý Kỳ thở dài:

- Ta cũng hiểu được nỗi khổ của các vị. Nhưng ta cho rằng đây không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe.

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Vậy cũng không nhất định. Gần đây rất nhiều thương nhân Kinh thành cũng bắt đầu chuẩn bị đấu tranh đến cùng với những người đó rồi. Nếu bọn họ khinh thường thương nhân chúng ta, chúng ta đây sẽ không làm thương nhân. Đều đi làm nông phu, đến lúc đó bọn họ ngay cả nơi ăn cơm cũng không tìm được, ta muốn xem thử bọn họ làm sao đây.

Tề Phong nói:

- Lý sư phó, việc này đã không phải là chuyện riêng của ngài nữa, tranh không thắng, chúng ta cũng muốn tranh, dù là ngoan cố chống cự, chúng ta cũng tuyệt đốikhông buông tha, cùng lắm thì đi làm nông phu, ít nhất làm nông phu còn nhận được sự tôn trọngcủa người khác, cũng chưa hẳn không được.

- Nói rất đúng, mặc dù là ngoan cố chống cự, cũng sẽ không tiếc.

- Không đạt mục đích, thề không bỏ qua.

- Được

Mọi người đều hưởng ứng.

Ngoan cố chống cự? Ha ha, ta thích từ này. Trong lòng Lý Kỳ nổi lên một tia cười lạnh, trở người đứng dậy, sửa sang ống tay áo, nói:

- Các vị, thật có lỗi, nếu ta đứng ở góc độ của các vị, ta cũng phải làm như vậy.Đáng tiếc không phải, những năm gần đây ta ở trong triều, cũng đắc tội không ít người. Thật ra bọn họ đối với các vị như vậy, ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Các vị coi như Lý Kỳ ta sợ chết đi, ta thật không dám dùng tính mạng của mình đấu với bọn họ. Không lâu nữa, ta sẽ đóng cửa tập đoàn Túy Tiên Cư, sau đó giữ lấy Túy Tiên Cư sống qua ngày. Nếu các vị có làm ăn qua lại với tập đoàn Túy Tiên Cư ta, bây giờ có thể đi kết toán rồi. Rất xin lỗi, trong nhà còn có thai phụ, tại hạ cáo từ trước.

Nói xong, hắn đưa mắt ra ý với Ngô Phúc Vinh, sau đó bước nhanh ra ngoài cửa.

Ngô Phúc Vinh hơi sửng sốt, vội vàng theo ra ngoài

- Lý sư phó, Lý sư phó.

Tề Phong vừa kịp phản ứng lại, khẩn trương kêu liền hai tiếng, nhưng lại bị LýKỳ xem nhẹ, rất nhanh, Lý Kỳ đã biến mất ngoài cửa.

- Đây

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, câu nói này của Lý Kỳ giống như một chậu nước lạnh dập tắt toàn bộ lửa giận trong lòng chúng nhân.

Phàn Thiếu Bạch bỗng nhiên bật cười ha ha.

Tề Phong kinh ngạc nói:

- Không biết Phàn công tử vì sao bật cười.

Phàn Thiếu Bạch lắc đầu, không lên tiếng.Trương Xuân Nhi thản nhiên nói:

- Các vị chẳng lẽ không nhìn ra, thật ra Lý sư phó đã tham dự vào rồi.

Tiền viên ngoại vội hỏi:

- Trương nương tử nói vậy là sao?

Trương Xuân Nhi nói:

- Các vị cũng không nghĩ lại, chỉ là một Túy Tiên Cư thì tính là gì chứ, chỉ cần tập đoàn Túy Tiên Cư đóng cửa, như vậy số người bị tổn hại vì chuyện này không thể tính xuể. Chúng ta không nói xa xôi, mấy ngàn người dưới trướng tập đoàn Túy Tiên Cư đã không chỗ dung thân. Còn nữa, thương gia có làm ăn tới lui với tập đoàn Túy Tiên Cư không ít, thậm chí còn có rất nhiều thương nhân ngoại quốc, bọn họ đột nhiên chịu sự thay đổi này, chỉ e bản thân cũng khó bảo toàn, đến lúc đó sẽ càng bức nhiều người tham gia vào.Trong lòng lại nghĩ, người này thật sự quá thông minh, khiến người ta khó lòng phòng bị. Có đôi khi cho dù biết, ngươi cũng chỉ có thể chui vào cạm bẫy hắn thiết lập thôi, đấu tranh anh dũng thay hắn. Chỉ luận về làm ăn ta thật sự không phải đối thủ của hắn, còn về tay nghề làm bếp, ôi, ta nhất định phải nghĩ ra cách phân thắng bại với hắn.

...

Bên ngoài Ngô Phúc Vinh vừa mới lên xe ngựa, liền vội vàng hỏi:

- Lý sư phó, ngài hà tất như vậy, bọn họ làm như vậy đối với ngài cực kỳ có lợi nha!

Lý Kỳ cười nói:

- Ta đương nhiên biết, nhưng, nếu ta đáp ứng bọn họ, như vậy bọn họ nhất địnhsẽ xem ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu là vậy, thì sẽ là đấu tranh giữa hai tập đoàn. Nếu ta không tham dự, như vậy chính là công nông thương đối kháng với sĩ phu, thúc nói một chọi một phần thắng lớn hơn, hay là ba đấu một phần thắng lớn hơn?

Ngô Phúc Vinh ngây người thật lâu, lập tức ha hả nói:

- Lý sư phó, lão hủ xem như phục ngài rồi.

Lý Kỳ cười ha ha, nói vọng ra ngoài:

- Về Tần phủ.

Ngô Phúc Vinh nói:

- Lý sư phó, sắc trời vẫn còn sớm, trở về làm gì?- Ha ha, đương nhiên là làm sữa bột, hiện giờ ta là bảo mẫu chuyên nghiệp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.