Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1234: Chương 1234: Năm trăm ngàn quan! Đủ chưa?




Nhật Bản?

Sau khi Lý Kỳ nói ra đáp án, trong lòng Phác Trí Khiêm hết sức kinh ngạc, hiển nhiên y nghìn tính vạn tính, không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ nói ra hai chữ này. Nói trắng ra là, sở dĩ y kinh ngạc, cũng là bởi vì, ngay cả Triều Tiên bọn họ cũng khinh thường Nhật Bản.

Lý Kỳ nhìn Phác Trí Khiêm, trong lòng hiểu rõ, cười nói:

- Như thế nào? Phác huynh chớ không phải cũng xem thường Nhật Bản đó chứ?

Lời này mặc dù nói thật, nhưng ngươi không thể nói ra được nha, quả thật rất đả thương người! Phác Trí Khiêm vội vàng xua tay, nói:- Kinh tế sử cứ nói đùa, ta sao dám có ý đó. Chỉ có điều, ta nghĩ trong lời nói của Kinh tế sử nhất định có thâm ý, nhất thời không hiểu được.

- Chúng ta vẫn nên ngồi xuống nói chuyện.

Hai người lại ngồi xuống. Lý Kỳ đột nhiên hỏi:

- Phác huynh, ngươi cho là thực lực Kim quốc như thế nào?

Phác Trí Khiêm sửng sốt, nói thật:

- Nếu bàn tài nguyên, Kim quốc không thể so sánh với quý quốc, nhưng nếu nói về thực lực quân sự, vậy thì quý quốc có lẽ hơi kém một chút.

Lý Kỳ không chút phật lòng, ha ha nói:

- Đâu chỉ kém chút, điểm này chúng ta vẫn tự biết. Vậy ngươi cho rằng trướcmắt quân đội nào có thể chống lại quân Kim.

Phác Trí Khiêm chần chừ một lát, sau đó lắc đầu. Binh lực của Kim quốc quá rõ ràng, y dù thế nào thì cũng phải thừa nhận, không thể lừa mình dối người ở phương diện này.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhưng có một quốc gia không hề e ngại Kim quốc.

Phác Trí Khiêm cau mày nói:

- Kinh tế sử nói là Nhật Bản sao?

- Không sai!- Sao có thể như vậy?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Sao lại không thế? Kim quốc đích thực là binh lực cực mạnh, nhưng chẳng qua mạnh ở gót sắt, nếu đổi ngựa thành thuyền thì, ta có thể vỗ ngực cam đoan, thủy quân các ngươi có thể đập bọn chúng không tìm được hướng Bắc mà về. Mà Nhật Bản nằm ở giữa biển, cho dù Nhật Bản mắng hoàng đế Kim quốc, Kim quốc cũng chỉ có thể nhịn, cùng lắm mà mắng lại, bọn chúng nếu dám rời bến, vậy chẳng phải là con đường chết, ngược lại, đối với Nhật Bản, Kim quốc chỉ có thể bị chịu đòn, hơn nữa ở phương diện kinh tế, Nhật Bản phần lớn dựa vào Đại Tống chúng ta, không có nửa điểm quan hệ với Kim quốc, Nhật Bản không hề chịu sự khống chế của Kim quốc. Ngươi cho rằng Nhật Bản không được sao?

Phác Trí Khiêm nghe xong trong lòng sáng ngời, cảm thấy lời này rất có đạo lý,người Kim quốc nếu như chiến dưới nước, Cao Ly bọn họ đều không sợ.

Lý Kỳ nói:

- Cho nên, Nhật Bản hoàn toàn không e ngại Kim quốc, các ngươi có thể tìm bọn họ giúp đỡ, bọn họ sẽ không hề cố kỵ giúp các ngươi, dù là xuất người hay xuất tiền, Kim quốc cũng không làm được gì Nhật Bản.

Phác Trí Khiêm càng nghe càng động tâm. Nhưng Cao Ly và Nhật Bản giao tình không sâu, hơn nữa Nhật Bản cũng không thể dựa vào một câu nói của ngươi mà không tiếc phải trả giá đi giúp các ngươi, điều này làm cho y nghĩ mãi không ra, lại đưa ánh mắt về phía Lý Kỳ, cười nói:

- Vẫn là Kinh tế sử nhìn nhận thấu triệt. Ha ha, làm phiền Kinh tế sử giúp cho đến cùng. Nói cho tại hạ biết phải làm sao mới có thể tìm được người Nhật Bản xin giúp đỡ.Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi có bao nhiêu hiểu biết đối với võ sĩ Nhật Bản?

Phác Trí Khiêm làm ngoại giao sử, đối với các tình hình quốc gia quanh đây tự nhiên đều có hiểu biết, gật đầu nói:

- Có nghe qua, có nghe qua.

Lý Kỳ nói:

- Hiện giờ Nhật Bản đang nằm trong tay quý tộc, cuộc sống xa hoa lãng phí khiến những quý tộc kia bằng lòng với hiện nay, bọn họ tuyệt đối không hi vọng sẽ xảy ra bất kì biến động gì, nếu các ngươi đi xin bọn họ giúp đỡ, thì hi vọng không nhiều. Nhưng võ sĩ Nhật Bản lại khác, bọn họ yếu thế hơn so với quý tộc, nhưng thực lực lại bắt đầu dần trưởng thành, vô cùng có tiềm năng, đáng để chúng ta chú ý, quan trọng nhấ là, bọn họ cũng bắt đầu tìm kiếm thế lực giúp đỡ ngoại trừ Nhật Bản, điềunày lại phù hợp với quý quốc. Nhưng, câu của miệng nói, muốn có được, trước phải cho đi, nếu các ngươi muốn có được sự giúp đỡ, đầu tiên cũng phải cho bọn họ sự giúp đỡ nhất định, vừa lúc ta cùng với đám Y Hạ, Đằng Cát là bằng hữu lâu năm, nếu ngươi muốn, ta sẽ giới thiệu bọn họ cho ngươi làm quen.

Phác Trí Khiêm vội vàng nói:

- Vậy thì thật lòng cảm tạ. Có thành hay không thành cũng là một việc, nhưng việc này ít nhất cũng nhiều hơn một con đường, nhiều người bạn không hẳn là chuyện xấu, cho nên y mới có thể quyết đoán đáp ứng như vậy.

Lý Kỳ cười nói:

- Chuyện nhỏ mà thôi, chỉ có điều, ta phải nhắc ngươi một câu, tìm người khác giúp đỡ, đồng thời cũng phải đề cao thực lực bản thân, đặc biệt là thực lực trênbiển, dù sao bất kể là Đại Tống ta hay Nhật Bản, đều ngồi thuyền giúp đỡ các ngươi, cho nên, các ngươi nhất định phải xây dựng một cảng biển đủ lớn, tăng cường quan hệ ba phương, con thuyền thứ hai cũng không thể thiếu, phải biết rằng Kim quốc rất yếu về thủy quân, các ngươi không thể buông tha ưu thế này.

Sau khi Phác Trí Khiêm nghe xong, mới hiểu được, hóa ra Lý Kỳ đang đẩy mạnh buôn bán thuyền, vừa lúc Cao Ly đang tính toán mua một số lượng thuyền lớn, vì thế nói:

- Kinh tế sử nói rất đúng, nhiệm vụ quan trọng nhất lần này ta đến quý quốc, chính là muốn mua một số thuyền và vũ khí từ quý quốc.

Hiện giờ Kim quốc liên tiếp tạo áp lực, làm bọn họ không ngừng sợ hãi, vì để chống đỡ áp lực của quân Kim, chỉ có thể mua quân bị.- Vậy sao?

Lý Kỳ cười ha ha, nói:

- Vậy chúng ta phải nói chuyện kỹ càng rồi.

Kỳ thật thúc đẩy Cao Ly và võ sĩ Nhật Bản “Cấu kết với nhau làm việc xấu” là kế hoạch đã được vạch ra trước của Lý Kỳ, hắn muốn nâng đỡ võ sĩ Nhật Bản, đây cũng không phải là bí mật gì, nhưng hắn không muốn phải trả giá quá lớn, vì thế suy nghĩ liền kéo Cao Ly vào chia sẻ cùng mình, hơn nữa, Cao Ly tìm được đồng minh, như vậy sẽ củng cố thêm quyết tâm đấu tranh với Kim quốc, đây cũng là điểm là Lý Kỳ nhìn thấy, hơn nữa hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể giảm cho Đại Tống không ít áp lực, lợi nhiều hơn hại.

Nói tới mua bán, đúng là điểm mạnh của Lý Kỳ, hơn nữa đối phương vốn có ý,bởi vây, không khí nói chuyện cũng càng hòa hợp, thậm chí nói còn quên cả thời gian, trong lúc bất tri bất giác, trời đã khuya, bởi vì thời tiết quá lạnh, vì thế Lý Kỳ mời Phác Trí Khiêm ở lại đây, hành động nhỏ này, khiến thiện cảm của Phác Trí Khiêm với Lý Kỳ tăng lên nhiều, cảm thấy Lý Kỳ quả thật đã đối đãi với y như bằng hữu.

Không biết rằng ở trong lòng thương nhân, không có cái gì là bằng hữu tuyệt đối, đương nhiên, cũng không có kẻ thù tuyệt đối.

Chỉ cách thời gian không đến một ngày, trên ghế salon trước lò sưởi trong tường,lại nghênh đón một vị khách mới.

Vị khách này chính là đặc phái viên của Đại Lý, Đoàn Thế Văn.

Vì thế Tần Cối còn bực tức không ít, đầu tiên ngươi lựa chọn tiếp đặc phái viên Cao Ly kia, cũng không nói làm gì, dù thế nào thì đối phương cũng đưa tiền tới. Chẳng qua ít hơn mà thôi. Nhưng ngươi lại tiếp đặc phái viên của Đại Lý, thật sự không có đạo lý gì cả, ai cũng biết, người cầm quyền chuyên chính của Đại Lý là Cao thị, quốc vương Đại Lý chỉ có quyền ngoại giao, bất cứ việc gì đều không được làm chủ, hơn nữa Tần Cối cũng đã tìm hiểu rõ ràng, lần này duy nhất có Đại Lý tới kinh không mang theo đặc phái viên tiền tài. Nói cách khác, bọn họ không đến vì buôn bán.

Mấy thổ hào bên kia ở nơi nào ngươi không quan tâm, cố tình lại đi tiếp đãi mấytên nghèo, Tần Cối nhận ra mình càng ngày càng không hiểu Lý Kỳ.

Không biết rằng Lý Kỳ đã sớm coi Đoàn gia là người trong nhà, đương nhiên phải cho đi cửa sau.

Đối với chuyện này Đoàn Thế Văn vô cùng cảm động khóc như mưa, phía trước bàn hội nghị, không nghi ngờ gì y là một vị khách nước ngoài cô đơn nhất. Không thể nói một câu, ngồi trong góc hâm mộ các đặc phái viên ồn ào lớn tiếng, y cũng muốn tham dự vào, nhưng y không có tiền, bởi vì cái gì cũng không thể làm chủ, tương đương chỉ là một chân chạy vặt.

Phải biết rằng thế giới cười kẻ nghèo chứ không cười kỹ nữ. Ngươi không có năng lực, ai bằng lòng để ý đến ngươi, cho nên, ở trong hội nghị không hề có người bắt chuyện với y.Duy chỉ có Lý Kỳ từ đầu đến cuối đều đối xử với y đầy đủ long trọng, điều này không thể không khiến y cảm động.

Lý Kỳ mặc dù không tham gia hội nghị, nhưng thấy cảnh ngộ của Đoàn Thế Văn trên hội nghị thì thấy đáng thương, vì vậy vừa mới bắt đầu, hắn chưa bàn luận công sự, chỉ cùng Đoàn Thế Văn nói về việc nhà, nói về tình tình cá nhân một năm gần đây.

Lần này càng kéo quan hệ hai người gần hơn, là hoạn nạn gặp chân tình.

Chờ đến lúc nói cũng được nhiều, Lý Kỳ mới hỏi:

- Đoạn đặc phái viên, còn nhớ cuộc nói chuyện của chúng ta năm ngoái không?Đoàn Thế Văn gật đầu nói:

- Đương nhiên nhớ rõ.

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy không biết vua các ngươi chuẩn bị thu xếp thế nào rồi?

Năm trước Đoàn Thế Vân từng đến xin Đại Tống giúp đỡ, hi vọng Đại Tống có thể giúp Đoàn Chính Nghiêm đoạt lại chính quyền vốn thuộc về vua nằm trong tay Cao Thị, nhưng Lý Kỳ cảm thấy Đại Tống lúc ấy không đủ thực lực đi giúp Đại Lý, nhưng hắn cũng không từ chối Đoàn Thế Văn, chỉ có điều đồng ý tương lai nhất định ủng hộ vũ khí cho y, còn về phương diện quân đội, chính y phải tự mình nghĩ biện pháp.Đoàn Thế Văn than khổ một tiếng, nói:

- Kinh tế sử chắc không biết, đầu năm sau khi ta quay về Đại Lý, truyền lại lời của Kinh tế sử cho bệ hạ, bệ hạ nghe xong lúc ấy cũng hết sức cao hứng, cực kỳ tin tưởng, nhưng, qua một năm hiệu quả lại cực kỳ nhỏ.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Có phải các ngươi gặp phải khó khăn không?

Đoàn Thế Văn trong mắt rưng rưng, thở dài nói:

- Đây đều là Cao thị bọn chúng tạo nghiệt. Bệ hạ để ý chính sự, yêu dân như con, tuy nhiên không ngăn được Cao thị tàn bạo, một năm này, bên trong Cao thị không ngừng xảy ra nội chiến, vì tranh đoạt quyền lực, bọn chúng không thèm để ý đến sống chết của người dân, thế nên phản loạn nổi lên bốn phía, bệ hạ không thể ngăn cản Cao thị, chỉ có thể nghĩ biện pháp giảm bớt thương tổn trong dân chúng,nhưng đây chỉ như muối bỏ biển, mắt thấy dân chúng Đại Lý ta lầm than --- bệ hạ --- tâm ngài gần như đã nguội lạnh ---.

Nói đến đây, Đoàn Thế Văn bật khóc rống lên, tiếng khóc vô cùng thê thảm.

Mặc dù chỉ qua đôi câu, nhưng Lý Kỳ cũng sâu sắc cảm nhận được bi ai của Đoàn Chính Nghiêm, trong lòng cũng là vô cùng thông cảm, bởi vì bi ai này hắn cũng có, chỉ có điều hắn không thích biểu lộ ra mặt, cũng không ngăn cản Đoàn Thế Văn, tùy ý cho y phát tiết, cầm một ly trà, tựa người vào ghế, trầm mặc không nói.

Qua một lúc lâu, Đoàn Thế Văn rốt cuộc cũng ngừng khóc, cực kì xấu hổ nhìn Lý Kỳ, nói:

- Thật sự là xin --- xin lỗi, Đoạn mỗ thất thố.Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Không sao, ta có thể hiểu.

Đoàn Thế Văn lau nước mắt, lại vội vàng nói:

- Kinh tế sử, xin các ngươi nhất định phải giúp bệ hạ chúng ta.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi muốn ta giúp đỡ các ngươi như thế nào?

Đối mặt với Lý Kỳ thoải mái, Đoàn Thế Văn dường như không thế tin được lỗ tai của mình, một lúc lâu sau, y mới phản ứng lại, nói:- Nếu quý quốc có thể xuất binh tương trợ, không còn gì tốt hơn nữa, nhưng ta cũng biết quý quốc gặp không ít khó xử, cho nên chúng ta hy vọng --- hy vọng ---.

Nói đến đây, y bỗng nhiên ngừng lại, khó có thể mở miệng.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, đặt chén trà trong tay xuống bàn, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn nhìn Đoàn Thế Văn, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Năm trăm ngàn quan, đủ chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.