Song, từ đầu đến cuối, Lý Kỳ không phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với sự việc này, chỉ lẳng lặng lắng nghe, không biết là nghe rất mê mẩn, hay đang nghĩ rất miên man.
Lý Kỳ không lên tiếng, Phác Trí Khiêm cũng không biết phải làm sao, vì y không biết Lý Kỳ nhìn nhận thế nào, cho nên câu tiếp theo cũng không dám nói tiếp, một lát sau, y bỗng nhiên nhíu nhíu mày, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nhẹ giọng nói:
- Kinh tế sử, Kinh tế sử. Lý Kỳ ngẩn ra, vội hỏi:
- Chuyện gì?Chuyện gì? Chẳng lẽ ta còn nói chưa đủ rõ ràng sao? Con mắt Phác Trí Khiêm thoáng lay động một chút, nói:
- Nghe nói quý quốc và Kim quốc cũng có vấn đề phương diện này, bọn chúng hình như còn chưa trả mười sáu châu Yến Vân cho các ngươi?
Giỏi lắm, ta còn chưa châm ngòi ly gián, ngươi còn chơi ta một chiêu như vậy, tốt lắm, ta sẽ tương kế tựu kế. Lý Kỳ than khổ một tiếng, lắc đầu không nói.
Phác Trí Khiêm ra vẻ không biết:
- Chẳng lẽ Kim quốc cũng không đồng ý trả lại cho các ngươi?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Phác huynh, lấy giao tình của hai chúng ta, cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, kì thật còn phải nói, chúng ta còn không bằng các ngươi.Phác Trí Khiêm thấy Lý Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, lên tinh thần, biết mà còn hỏi:
- Tại sao vậy?
Lý Kỳ thở dài:
- Dù nói thế nào, thì Bảo Châu vẫn nằm trong tay khống chế của các ngươi, nhưng Vân Châu và các nơi khác lại nằm trong tay khống chế của Kim quốc, khó khăn chúng ta gặp lớn hơn các ngươi nhiều.
Phác Trí Khiêm khoát tay nói:
- Kinh Tế sử, cũng không thể nói như vậy.
- Hả? Phác huynh có cao kiến gì?Phác Trí Khiêm lại nói:
- Ngươi nói không sai, quả thật Bảo Châu hiện giờ đang nằm trong tay khống chế của chúng ta. Nhưng Trung Nguyên các ngươi có câu nói rất đúng, không sợ kẻ trộm lấy, chỉ sợ kẻ trộm nhớ kỹ, chỉ cần một ngày Kim quốc không buông, quân đội bọn chúng một ngày không rút lui, Bảo Châu vẫn như một củ khoai nóng bỏng tay, chúng ta ngủ cũng khó mà ngon giấc. Mà tình hình của quý quốc không giống, quý quốc chỉ cần nhớ mãi không quên khu đất Vân Châu, bên lo lắng chính là Kim quốc.
Ha! Tên này quả là có chút tài ăn nói. Lý Kỳ cười nói:
- Phác huynh nói cũng có lý.
Nói xong như thế, hắn không nói thêm gì.
Phác Trí Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp:- Vậy không biết quý quốc định xử lý thế nào vấn đề này, ồ, Kinh tế sử ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, ta chỉ muốn tham khảo một vài biện pháp của quý quốc thôi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Đại Tống ta vẫn là quốc gia quân tử, đối với khu đất Vân Châu, vẫn hy vọng thông qua đàm phán để lấy được về.
Phác Trí Khiêm nói:
- Lấy sự hiểu biết của ta với tộc Nữ Chân, chỉ sợ rất khó. Bọn chúng lòng tham không đáy, nếu như ngươi không cho bọn chúng lợi ích gì, bọn chúng sẽ không đời nào trả lại khu đất Vân Châu cho các ngươi.
Cái này còn cần ngươi nói, lão tử đã sớm biết rồi, bọn chúng chỉ cần có Vân Châu trong tay, vậy là nắm quyền chủ động. Lý Kỳ cười, hỏi:- Ồ, vậy không biết Cao Ly các ngươi định ứng phó thế nào?
Phác Trí Khiêm thẳng lưng, nói:
- Hoàng thượng chúng ta đã dùng lời lẽ nghiêm khắc để tử chối cái gọi là trao đổi của Kim quốc, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Bảo Châu, quyết không để mưu kế của Kim quốc thực hiện được.
Tiểu tử. đấy là các ngươi mạnh mồm thế, nếu Kim quốc chơi theo các ngươi thật, các ngươi còn không phải cúi đầu xưng thần sao, thật sự là không hiểu rõ tình hình. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo, trầm trồ khen ngợi nói:
- Có khí phách, đối với lãnh thổ quốc gia mình thì phải dùng tính mạng để bảo vệ, nếu không, mất lãnh thổ là chuyện nhỏ, mất lòng dân mới là chuyện lớn.
Phác Trí Khiêm vuốt cằm nói:- Lời này của Kinh tế sử thật sự rất hay, trên dưới Cao Ly chúng ta đều nghĩ như vậy. Vậy thì --- quý quốc ủng hộ chúng ta?
Lý Kỳ cười nói:
- Đại Tống ta và Cao Ly các ngươi, mặc dù không có minh ước gì, nhưng kết giao vô cùng chặt chẽ, hơn nữa chưa bao giờ nảy sinh xung đột gì cả, điều này rất khó có được, đưa mắt nhìn ra thế giới, chỉ có hai nước ta và ngươi làm được như thế, lại nói, chúng ta tuy rằng không phải là huynh đệ chi bang, nhưng lại xa hơn cả huynh đệ chi bang, có một từ, ta cảm thấy có thể nói rõ quan hệ hai nước chúng ta.
Phác Trí Khiêm nghe xong mừng thầm trong bụng, vội hỏi:
- Từ gì vậy?
- Ngầm hiểu lẫn nhau.- Đúng vậy, đúng vậy. Phác Trí Khiêm mở cờ trong bụng nói:
- Đâu chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau, ta cảm thấy phải dùng chân thành với nhau mới đúng.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Không thể tưởng tượng được Hán ngữ Phác huynh còn bỏ xa tại hạ, hổ thẹn, hổ thẹn.
- Không dám, không dám.
Lý Kỳ đột nhiên hỏi:
- Vậy không biết Phác huynh muốn chúng ta giúp thế nào?Phác Trí Khiêm thoáng chần chờ, nói:
- Là như vậy, Cao Ly chúng ta hy vọng quý quốc có thể tham gia, làm người trung gian, phân giải vấn đề đàm phán liên quan đến Bảo Châu giữa Cao Ly và Kim quốc
Cao Ly bọn họ còn non trẻ, binh lực còn ít, hoàn toàn không thể chống lại Kim quốc, cho nên, bọn họ muốn mượn sức Đại Tống để đối phó với Kim quốc, không biết Đại Tống bây giờ đến thân mình còn khó bảo toàn, làm sao còn có sức đi giúp người khác.
Cmn. Các ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc để đùa giỡn à, Vân Châu hiện giờ vẫn đang ở trong tay Kim quốc, chúng ta giúp ngươi, chính là đắc tội Kim quốc, vậy bọn chúng sao có thể giao Vân Châu và các nơi ra cho chúng ta, hơn nữa các ngươi ở phía sau Kim quốc, cách thủ đô của bọn chúng rất gần, bọn chúng sao có thể từ bỏ đượckhống chế các ngươi. Lý Kỳ nghe xong trầm ngâm không nói.
Phác Trí Khiêm hơi có vẻ chột dạ, lại nói:
- Đương nhiên, về vấn đề Vân Châu, Cao Ly chúng ta chắc chắn sẽ nỗ lực giúp đỡ.
Nỗ lực giúp đỡ? Đổ mồ hôi! Cho dù sức lực bú sữa mẹ các ngươi cũng mang ra hết, Kim quốc sẽ nể mặt các ngươi sao? Thật quá xem trọng mình rồi. Lý Kỳ cười gật đầu nói:
- Kỳ thật đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, nếu Cao Ly các ngươi đã mời Đại Tống chúng ta, Đại Tống đương nhiên sẽ sẵn lòng giúp đỡ chuyện nhỏ này. Nhưng, theo cách nhìn cùa cá nhân ta, Đại Tống ra mặt sẽ chỉ làm sự việc thêm hỏng bét. Phác Trí Khiêm cau mày nói:- Không biết Kinh tế sử có cao kiến gì?
- Cao kiến thì không dám nhận.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Về vấn đề Bảo Châu, ta cũng đã nghe qua, đây là biên giới mà Cao Ly và Kim quốc đang tranh cãi, hơn nữa bên nào cũng cho mình là đúng, tuy rằng lý do của các ngươi vốn có sức thuyết phục hơn, nhưng nếu Kim quốc sống chết không buông, vậy sẽ tranh chấp không ngừng rồi, chúng ta xem như là người ngoài, hơn nữa còn có minh ước với Kim quốc, nếu lộ liễu thiên vị các ngươi, bên kia Kim quốc sẽ nghĩ thế nào? Bọn chúng sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó chỉ cần một câu của bọn chúng, có thể từ chối chúng ta ra ngoài ngàn dặm, hơn nữa không ai cam đoan rằng, bọn chúng sẽ không làm ra chuyện gì khác người, trên miệng ủng hộ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng thực tiễn, ngược lại còn dễ dàng làm Kim quốc tức giận.Phác Trí Khiêm trầm ngâm một lát, nói:
- Vậy theo ý tứ của Kinh tế sử, thì phải làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Trong chuyện này, chúng ta có cùng điểm xuất phát, đó là phải bảo vệ lãnh thổ chính mình, về điểm này chúng ta có chung nhận thức, quyết không có chút nhượng bộ. Nếu, Kim quốc dễ dàng đoạt được Bảo Châu trong tay các ngươi, Kim quốc nếm được lợi ích, chắc chắn sẽ không trả Vân Châu về cho chúng ta, mặc dù phải trả, ta cũng sợ dùng giá trên trời để đổi, ngược lại cũng thế.
Phác Trí Khiêm gật đầu nói:
- Kinh tế sử nói rất đúng.
Lý Kỳ lại nói:- Cho nên ở vấn đề này, chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, giúp đối phương chính là giúp mình, nhưng, đã cũng đã nói ở trước, chuyện này Đại Tống ta không nên ra mặt, ít nhất là ngoài mặt, nhưng, chúng ta có thể ngầm ủng hộ các ngươi.
Phác Trí Khiêm nghi ngờ nói:
- Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết lời này của Kinh tế sử là có ý gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Các ngươi chỉ cần để ý việc bảo vệ lãnh thổ chính mình, nếu Kim quốc muốn động binh với các ngươi, chúng ta sẽ giúp các ngươi bất cứ thứ gì trừ nhân lực, ví dụ như lương thực, vũ khí vân vân.
Phác Trí Khiêm mừng rỡ, đây chính là điều y muốn, nói:- Chuyện này là thật?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đương nhiên, nhưng ta cũng hy vọng các ngươi hiểu được một vấn đề, Kim quốc lòng tham không đáy, ngươi vĩnh viễn không thể làm bọn chúng no, hơn nữa bọn chúng lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhớ này đó, Kim quốc vì tiêu diệt Liêu quốc, hứa hẹn rất nhiều với các ngươi, nhưng sau khi tiêu diệt Liêu quốc xong, bọn chúng lại gây sự với các ngươi. Hiện tại vấn đề này lại xuất hiện, sở dĩ Kim quốc có thể nhiều lần dùng miệng uy hiếp các ngươi, là e sợ các ngươi sao, hiển nhiên là không phải, bởi vì Đại Tống chúng ta còn đang ở đây nhìn bọn chúng chằm chằm, chẳng khác gì đang kìm chế Kim quốc, làm cho bọn chúng có chỗ cố kỵ. Giả dụ bất kỳ bên nào sụp đổ, ta dám cam đoan, bọn chúng sẽ quay ra chĩa mũi nhọn đối đầu với một phương khác, hai nước chúng ta thật ra là quan hệ môi và răng, thái tổ Thánh thượng của chúng ta có câu nói rất đúng, sao lại cho người khác ngủ ngáy bên cạnhgiường mình, hy vọng các ngươi có thể ghi nhớ những lời này, Đại Tống ta hứa hẹn với các ngươi, nhưng không cần các ngươi hứa hẹn gì với Đại Tống, vì lựa chọn của các ngươi trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh bổn quốc các ngươi, đến lúc đó nếu lựa chọn sai lầm, cũng chỉ mình các ngươi phải ăn quả đắng.
Phác Trí Khiêm nghe xong mặt đổ đầy mồ hôi, câu này của Lý Kỳ mang ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Đây là nỗi buồn của tiểu quốc khi sống cạnh đại quốc, ngươi không dám đắc tội với bất kỳ bên nào, cho nên, lựa chọn nhất định phải vô cùng thận trọng, nghĩ thầm rằng, hôm nay ta chủ động đến Đại Tống xin giúp đỡ, Tống chấp nhận, ngày khác nếu có gì thay đổi, tất nhiên sẽ chọc giận Đại Tống, đến lúc đó chẳng may Tống Kim liên minh, Cao Ly ta đây sao có thể chịu được sự tấn công của Tống Kim.
Nghĩ đến đây, Phác Trí Khiêm mồ hôi rơi như mưa, nhưng Đại Tống biểu hiện ra ngoài tình hữu hảo với Cao Ly, Kim quốc không thể bằng được, hơn nữa, Đại Tốngkhông giống với Liêu, Kim, chưa bao giờ có bất kỳ ý niệm xâm phạm trong đầu, điều này làm cho y không khỏi nghĩ, hắn nói rất đúng, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh Kim quốc, nếu không cúi đầu xưng thần, Kim quốc sao có thể sống chung hòa bình với chúng ta, mà giữa Đại Tống và Cao Ly cách một biển, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với chúng ta, nếu có thể kết thành đồng minh với Đại Tống, chúng ta có thể kiềm chế Kim quốc trước sau, giữ thế cân bằng, một khi Kim quốc dụng binh bất cứ bên nào, vậy cũng sẽ tuyệt đối không nhân nhượng bên kia. Sau khi quyết định, y đột nhiên đứng dậy, cúi thật thấp vái chào, nói:
- Kinh tế sử nói rất hay, trong lòng Phác mỗ đã sáng tỏ thông suốt, lời này chắc chắn sẽ chuyển lại cho bệ hạ, Cao Ly chúng ta nguyện cùng quý quốc chung hoạn nạn.
Lý Kỳ vội vàng nâng Phác Trí Khiêm đứng dậy, ha ha nói:
- Còn chung phú quý nữa, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, thì còn sợ cái gì.Như vậy đi, ta giới thiệu cho ngươi một đồng minh nữa, tin rằng bọn họ sẽ vô cùng bằng lòng giúp đỡ các ngươi.
Trong lòng Phác Trí Khiêm
- Kính xin Kinh tế sử nói.
Trong lòng Lý Kỳ cười gian, nói:
- Nhật Bản.