Giọng nói Lý Kỳ tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vạn phần kích động, kể từ bây giờ, khả năng khống chế Giang Nam của hắn không thể nghi ngờ đã tăng lên rất nhiều, cũng sẽ giảm bớt áp lực trên người Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ, thật sự là tới thật đúng lúc mà, vô cùng cảm kích Thái Kinh nha.
Mà hành động này của Thái Kinh không thể nghi ngờ là có qua có lại, mặc dù không giúp Lý Kỳ thăng quan, nhưng quyền lực có được hơn nhiều so với nhất phẩm, nhị phẩm gì đó.
Đương nhiên, trong lòng Lý Kỳ cũng vô cùng rõ ràng, Thái Kinh sắp xếp hắn tra rõ việc này, cũng là vì bảo vệ người của mình. Trong đám tham quan mà Thái Kinh nói kia, Chu Miễn chắc chắn là đứng mũi chịu sào. Nếu để Sát viện đi tra xét, chưa biết chừng là nhấc đá đập chân mình rồi, nếu phái hắn đi tra, vừa có thể công khaitiêu trừ vây cánh dị kỷ, lại có thể giữ lại người của mình, một chiêu này thật sự là cực kỳ ngoạn mục, Thái Kinh có thể bốn lần làm tướng, chắc chắn không chỉ dựa vào nịnh nọt, thủ đoạn cần thiết vẫn phải có.
Đối với việc này, Lý Kỳ vui vẻ tiếp nhận, bởi vì hắn cũng biết muốn diệt sạch tham quan là không thể nào, có thể trừ được bao nhiêu, thì xem như hay bấy nhiêu đi. Còn về người của Thái Kinh, đến lúc đó khiến cho bọn họ đừng ngọ nguậy nữa, hẳn là cũng không khó, an ổn được lúc nào thì hay lúc đó vậy, sau đó lại thay đổi phương pháp..
Tống Huy Tông ha hả nói:
- Ái khanh, không thể tưởng được khanh cũng hiểu khá rõ Kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ.
Thái Kinh nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, tội thần mặc dù rảnh rỗi ở nhà, nhưng vẫn còn quan tâm quốc sự, cảm thấy sách lược phú dân cường quốc của Kinh tế sử rất khả thi, cũng là kế sách thượng thừa. Chỉ có điều, tội thần cho rằng Kinh tế sử dù sao cũng còn quá trẻ, có một số việc làm quá ôn hòa, có câu nên ngưng không ngừng, tất sẽ bị loạn.
Tống Huy Tông cười nói:
- Không biết ái khanh giải thích thế nào. Trẫm ngược lại cũng muốn nghe xem.
Thái Kinh nói:
- Mượn chuyện chiêu quan hành thương gần đây nhất mà nói, vấn đề quan lại dư thừa trong triều đình ta xuất hiện từ lâu. Chỉ có điều vẫn chưa tính chuyện giảm bớt, nếu Kinh tế sử đã nghĩ ra thượng sách này, vì sao còn từ từ chấp hành, hơn nữa chỉ dựa vào Thương Vụ Cục đơn phương cố gắng, hiệu quả quá nhỏ, triều đình cũng phảiủng hộ tương ứng. Tỷ như đám quan thừa Ngự tiền sứ chỉ có cái danh, phải giải quyết nhanh chóng, trực tiếp phế bỏ, để tỏ rõ uy nghiêm. Cứ như vậy, những quan viên còn lại cũng hiểu rõ quyết tâm vững chắc muốn phú quốc của Hoàng thượng, không dám trông nhờ vào may mắn nữa, trong lòng chắc chắn khủng hoảng, hành động này không thể nghi ngờ sẽ thúc đẩy tiến trình chuyển quan thừa thành thương nhân, cũng giảm bớt gánh nặng trên người Thương Vụ Cục.
- Đung vây. Việc này giao cho Thương Vụ Cục đơn độc gánh vác, đích thực có chút miễn cưỡng. Trẫm đã hạ quyết tâm, không thể băn khoăn quá nhiều.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu, nói:
- Tuy nhiên lời của ái khanh, hình như trước đây Trẫm đã nghe ai đó nói qua.
Thái Kinh cười nói:
- Trí nhớ Hoàng thượng thật tốt, thật ra đây cũng không phải do tội thần nghĩ ra,mà là kế sách của tiền Ngự sử Trần Quá Đình.
Tống Huy Tông ồ một tiếng thật dài, nói:
- Trẫm nhớ ra rồi, tấu chương lúc trước của Trần Quá Đình, trẫm đã chuẩn tấu, chỉ có điều sau đó lại vì Vương Phủ buộc tội ông ta đứng giữa kiếm lời, mới không được thi hành.
Thái Kinh nói:
- Hoàng thượng, thật ra chuyện đó hoàn toàn do Vương Phủ cố ý vu cáo.
- Hả? Có chứng cớ gì?
Thái Kinh nói:
- Lúc trước bởi vì Vương Phủ vu cáo, Hoàng thượng lưu đày Trần Quá Đình đixa. Mà gần đây Hoàng thượng đại xá thiên hạ, Trần Quá Đình có thể hồi kinh, mấy ngày trước đây, tội thần tình cờ gặp Trần Quá Đình, nghe ông ta nói đến việc này, mới biết trong đó có oan tình lớn lao. Hôm qua Trần Quá Đình biết tội thần phục chức, giao một bức huyết thư, hi vọng tội thần giao cho Hoàng thượng, mong có thể rửa sạch oan khuất của ông ta.
- Nhanh trình lên.
- Dạ.
Một gã tiểu thái giám giao huyết thư cho Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông xem xong, lúc này phẫn nộ quát:
- Hay cho một tên Vương Phủ ngươi, không ngờ ỷ vào sự tin sủng của Trẫmdành cho lão, vu cáo trung lương, thật là buồn cười, để lão quy ẩn thật đúng là lợi cho lão quá.
- Xin Hoàng thượng bớt giận.
Thái Kinh nói:
- Tội thần cho rằng chuyện đã xảy ra, có truy cứu nữa cũng muộn rồi, tuy nhiên Trần Quá Đình này thật sự có tài, có thể trọng dụng.
- Hiện tại Trẫm sẽ khôi phục chức quan của ông ta, trả lại trong sạch cho ông ta.
Người này trong lúc Vương Phủ cực thịnh, dám đối nghịch với Vương Phủ, nhất định cũng không tệ, hiện giờ ta đang cần người phụ giúp Tần Cối, sao không mượn dùng một chút. Lý Kỳ đột nhiên đứng ra ha hả nói:
- Hoàng thượng, hiện giờ nhân sự Thương Vụ Cục thần không đủ, chi bằng đểcho Trần Quá Đình này đến Thương Vụ Cục đi.
Tống Huy Tông sửng sốt, nói:
- Chuẩn tấu.
Mặc dù hai người lần đầu tiên cùng thượng triều, nhưng sự ăn ý này có thể nhìn ra nha, kẻ xướng người hoạ, phối hợp cùng nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, biết dừng đúng lúc, khiến những người còn lại căn bản không xen mồm được, rất nhiều người cũng còn đang mơ hồ, bọn họ cũng không theo kịp sự tình nữa rồi, chuyện này cũng khổ cho Lý Kỳ ba lần bốn lượt thỉnh giáo Thái Kinh, nên mới khiến Thái Kinh vô cùng hiểu suy nghĩ của hắn, mà hắn cũng nhìn thấu tâm lý của Thái Kinh, rất nhiều việc đều không cần nói rõ, mỗi một câu, mỗi một chữ, đối phương lập tức có thể hiểu được, có thể nói là tâm đầu ý hợp.
Thái Kinh cười nói:
- Hiện giờ Thương Vụ Cục đảm đương sứ mệnh phú quốc, phải nên coi trọng, lại vừa thành lập không lâu, nhân tài khan hiếm, vì vậy tội thần đã đặc biệt lưu ý giúp Kinh tế sử, phát hiện có ba người, có lẽ có thể giúp Kinh tế sử giúp một tay.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:
- Có thể khiến ái khanh tự mình đề cử, chắc chắn có tài hơn người, mau nói đi.
Thái Kinh nói:
- Trong ba người, có một người tao ngộ cũng giống như Trần Quá Đình, hai người đồng thời bị Vương Phủ buộc tội, lưu đày đi xa, người này từng là Kinh Tây Chuyển Vận Sứ Trương Nhữ Lâm. Gần đây Trương Nhữ Lâm cũng trở về kinh, tội thần tán gẫu cùng y, phát hiện trong lòng y vẫn còn muôn dân trăm họ, hi vọng có thể vì quân phân ưu. Còn về hai người còn lại, cũng có chút khiến tội thần khó mởmiệng, bởi vì này hai người vốn là lão sư ở Học viện Thái sư, nhưng dù cho có người nói sau lưng, tội thần cũng không thể chấp nhất nhiều như vậy, có câu đề cử người hiền không tránh thân, hai người này chính là Thái học sinh Trần Đông và Âu Dương Triệt.
Không phải chứ, đã nói là không cho tảng đá thối đó đến chỗ ta mà, sao lại giở quẻ chứ, ông bịp ta sao. Lý Kỳ nghe được sửng sốt, trầm ngâm một lát, thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ta muốn cho Trần Đông, Âu Dương Triệt đi Giang Nam quấy rối, nhưng cũng không thỏa đáng nha, hai người này là hai tên tiểu tử nói lý không nói người, nếu chẳng may phái đến Giang Nam, thu thập luôn cả người của ông, vậy phải làm sao đây. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút mờ mịt.