Thái Kinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc trước triều đình thiết lập Ứng Phụng Cục, vốn dĩ là muốn quy hoạch thống nhất cống phẩm khắp nơi tiến cống. Nhưng, lại có vài người mưu lợi trong đó, khiến người ta khinh bỉ. Năm ngoái tội thần từng thu nhận không ít dân chạy nạn đến từ Giang Nam, bọn họ nói với tội thần, hiện giờ bách tính Giang Nam đều bị vây trong nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than. Tội thần ban đầu không tin, vì thế âm thầm phái người xuống Giang Nam tìm hiểu, thế mới biết, hoá ra những quan lại này không ngờ giữa ban ngày ban mặt, mượn danh nghĩa của Hoàng thượng, tự tiện xông vào nhà dân chúng, tùy ý cướp đoạt tiền tài, nữ nhân, quả thật cực kỳ đáng giận. Không chỉ như vậy, đồ vật mà bọn họ cướp được đều làm của riêng, cống nạp cho triều đình không đến một phần. Hiện nay những quan lại này tên nào tên nấy còn giàu hơn cả quan nhất phẩm trong triều nữa.
Lần này Lý Kỳ thật sự bối rối, Thái Kinh nói như vậy, nhất định sẽ gồm cả cánh tay đắc lực Chu Miễn của lão ta nha, phải biết rằng Chu Miễn mới là Tổng đà chủ Ứng Phụng Cục Giang Nam đó nha!
Tống Huy Tông nghe nói như thế, vậy không được nha, ngươi mượn danh nghĩa của ta đi cướp đọat thì thôi đi, đoạt rồi còn độc chiếm, thanh danh ta thì bị hủy, mà cũng chỉ chiếm được một phần, mua bán không phải làm vậy đâu, không khỏi long nhan đại nộ, đứng bật dậy nói:
- Lời này của ái khanh là thật sao?
- Những lời này của tội thần là thật, không dám giấu diếm. Tội thần còn âm thầm thu được một ít chứng cớ.
- Mau mau trình lên.
- Dạ
Chỉ thấy một thái giám đang cầm một xấp tấu chương thật dày đưa cho Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông vội cầm lấy xem, càng xem sắc mặt càng âm trầm. Xem đến đoạn cuối sắc mặt đã tức giận không ngừng.
Các trọng thần bên dưới nhìn thấy, đều sợ hãi không thôi, trò đùa này lớn quá rồi đó, làm không tốt Thái Kinh lão cũng có góp phần đó.
- Ầm
Tống Huy Tông đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ quát:
- Buồn cười, buồn cười, đám này chỗ nào giống quan lại của Trẫm chứ. Rõ ràng chính là một đám cường đạo, không, đám này còn đáng giận hơn cả cường đạo, hành động này rõ ràng là muốn hủy đi giang sơn của Trẫm mà. Tra. Nhất định phải tra rõ việc này, nếu không thiên uy ở đâu chứ?
Lời này vừa nói ra, có mấy người sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Thái Kinh nói:
- Hoàng thượng, tội thần nghĩ tra rõ cũng chỉ trị phần ngọn mà không trị phần gốc, cho dù bắt toàn bộ đám tham quan ô lại đó lại, quan viên mới nhậm chức vẫn sẽ như thế, muốn ngăn chặn hiện tượng này chỉ có phế bỏ Ứng Phụng Cục.
Ta hiểu rồi. Hoá ra mục tiêu của lão ta vẫn là Ứng Phụng Cục, không, nên nói làVương Phủ. Lý Kỳ nghe đến đây xem như rõ rồi. Ứng Phụng Cục Tô Châu đã có từ lâu, nhưng Ứng Phụng Cục Kinh thành lại do Vương Phủ thỉnh cầu thiết lập, hơn nữa thân tín của Vương Phủ trên cơ bản đều ở Ứng Phụng Cục, có thể nói Ứng Phụng Cục đã đóng dấu của Vương Phủ, chỉ cần Ứng Phụng Cục không ngã, vậy Vương Phủ sẽ còn có cơ hội tro tàn lại cháy. Tuy rằng Ứng Phụng Cục Tô Châu vẫn do Chu Miễn xử lý, nhưng những năm gần đây, cánh tay của Vương Phủ cũng đã sớm vươn tới Ứng Phụng Cục Tô Châu, khiến Ứng Phụng Cục Tô Châu quy phục dưới cờ Ứng Phụng Cục Kinh thành, thống nhất quản lý.
Bên ngoài Thái Kinh có vẻ không nhằm vào Vương Phủ, thật ra chỉ cần Ứng Phụng Cục khẽ nghiêng, vậy vây cánh của Vương Phủ cũng sẽ bị thanh trừ, hơn nữa ưu thế mà Vương Phủ chiếm được ở hậu cung cũng không còn sót lại chút gì, quan trọng hơn là, nếu ngay khi Vương Phủ về hưu, phế bỏ Ứng Phụng Cục, vậy không nghi ngờ gì chính là chiêu cáo bách tính thiên hạ, tất cả đều do Vương Phủ làm, cácvị muốn mắng thì mắng lão đi.
Bỏ đi một Ứng Phụng Cục Tô Châu không hoàn toàn thuộc về mình, lại có thể nhổ tận gốc Vương Phủ, hơn nữa còn có thể thu được dân tâm, thay đổi ấn tượng trước đây của mình trong lòng dân chúng, hơn nữa còn có thể đổ tất cả tội lỗi lên người Vương Phủ. Một nước cờ này của Thái Kinh có thể nói là làm ít được nhiều.
Nói đến cũng thật mỉa mai, lúc đầu khi Thái Kinh ở ẩn, Vương Phủ thượng vị, cũng dùng cùng một chiêu, nói luật mới của Thái Kinh không đáng một đồng, thiếu chút nữa đã nói Thái Kinh thành một kẻ tội ác tày trời, đây đúng là ăn miếng trả miếng mà.
Nhưng, mục đích ban đầu khi thành lập Ứng Phụng Cục này, là vì cung phụng Tống Huy Tông, lão muốn phế bỏ Ứng Phụng Cục, Tống Huy Tông cũng không nỡ,sắc mặt có chút do dự.
Cũng tốt, Ứng Phụng Cục mà không bỏ, đối với dân chúng, đối với luật mới của ta mà nói cũng không phải chuyện tốt. Lý Kỳ đột nhiên đứng ra nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng những lời Thái sư nói, vô cùng có lý. Ứng Phụng Cục này giống như một bãi phân vậy, chuyên thu hút ruồi bọ, nếu không phế bỏ, Đại Tống ta khó có thể phục hưng.
Tống Huy Tông nghe thấy thì vô cùng ghê tởm, liếc nhìn gương mặt Lý Kỳ, khóe miệng co quắp lại, ho nhẹ một tiếng, cau mày nói:
- Lý Kỳ, trẫm để ngươi ở trong lao diện bích suy ngẫm, nhưng ngươi vừa ra khỏi đó, lại càng tệ hơn nữa, ruồi bọ gì chứ, ngươi đây là đang mắng ai đó?
Bạch Thời Trung nhất thời toát mồ hôi đầy đầu, thầm nghĩ ta học phú ngũ xa, tàitrí hơn người, nhưng con rể tương lai này lại là ngay cả chữ cũng không viết được.
- Xin lỗi, xin lỗi, vi thần tài sơ học thiển, so sánh không thích hợp, so sánh không thích hợp.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói.
Tống Huy Tông lườm hắn một cái, nói:
- Vậy ngươi có kiến giải gì?
Lý Kỳ nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, mọi người đều biết, Giang Nam địa linh nhân kiệt, chi cân dung pháp thích đáng, vậy bất kể là nhân tài hay là tiền tài đều không bao giờ lấy hết, dùng không cạn. Mà sự tồn tại của Ứng Phụng Cục không thể nghi ngờ là tát ao bắt cá, vừa rồi Thái sư cũng nói, từ khi Phương Lạp làm loạn Giang Nam tới nay,vẫn chưa khôi phục được, cuộc sống bách tính khổ không thể tả, lại thêm đám tham quan ô lại đó, càng là họa vô đơn chí, tương tự như tình huống của nước Kim. Cho nên triều đình phải làm lập tức thi hành biện pháp tương ứng, trợ giúp Giang Nam làm tốt dân sinh. Một mắc xích quan trọng nhất trong xây dựng kinh tế của vi thần chính là Giang Nam, chỉ cần Giang Nam giàu có, vậy thu nhập của triều đình chắc chắn sẽ gia tăng trên phạm vi lớn. Vi thần dám lấy tính mạng đảm bảo, chỉ cần cho vi thần năm năm, thu nhập từ thuế của Giang Nam nhất định tăng lên mười lần, thậm chí nhiều hơn.
- Mười lần.
Mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.
Cao Cầu trầm giọng nói:
- Lý Kỳ, ngài có biết đây là đâu không, quân vô hí ngôn.
Lý Kỳ cười nói:
- Xin Thái úy yên tâm, nếu ta dám nói như vậy, thì nhất định đã nắm chắc, chỉ có điều cần triều đình phối hợp với ta.
Trong lòng lại nghĩ, năm năm sau, trời biết sẽ xảy ra thay đổi gì, đến lúc đó ta có làm được hay không, có lẽ đã không còn quan trọng nữa.
Tống Huy Tông nói:
- Lý Kỳ, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, lời này của ngươi la thât?
Lý Kỳ chắp tay nói:
- Nếu Hoàng thượng không tin vi thần, vi thần nguyện lập Quân lệnh trạng. Thật ra chuyện này tuyệt không khó, tài bảo mà Giang Nam ẩn chứa không chỉ có nhưvậy, chỉ nói riêng thương mại trên biển, thì đã có tiềm lực rất lớn rồi, nói cách khác, chính là hiện giờ thu nhập từ thuế của Giang Nam thấp hơn nhiều so với giá trị vốn có, chỉ cần thay đổi cách cai trị một chút, như vậy thu nhập từ thuế gấp mười lần thì có là gì chứ.
Thái Kinh nói:
- Tội thần cũng nguyện đảm bảo cho Kinh tế sử. Hồng đồ đại kế của Hoàng thượng nếu vì một Ứng Phụng Cục nho nhỏ mà trôi theo dòng nước, há chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.
Triệu Hoàn cũng đứng ra nói:
- Nhi thần cũng đồng ý với Thái sư, theo lời Kinh tế sử, sự tồn tại của Ứng Phụng Cục hại nhiều hơn lợi.
Tống Huy Tông nghe đến đây, sắc mặt cũng có chút biến đổi, lại nghĩ tới hoá ra cống phẩm tới tay chỉ có một phần, sự tức giận xông thẳng lên đầu, nói:
- Được. Trẫm sẽ tin tưởng lời của nhị vị ái khanh, bắt đầu từ hôm nay, phế bỏ Ứng Phụng Cục.
- Hoàng thượng anh minh.
Quần thần cùng hô lên. Thái Kinh ra quân ngày đầu tiên quả nhiên không khiến người khác thất vọng, hành động này cũng không nhỏ nha.
Tống Huy Tông lại nói:
- Tuy nhiên, đám tham quan ô lại này quyết không thể nhân nhượng, bọn họ dám lợi dụng Trẫm mà vơ vét của cải, thật sự là quá ghê tởm.
Thái Kinh nói:
- Hoàng thượng, việc này tội thần nghĩ giao cho Thương Vụ Cục xử lý là thích hợp nhất.
Tống Huy Tông sửng sốt, nói:
- Ái khanh nói vậy là sao?
Thái Kinh nói:
- Thương Vụ Cục vốn là điều tiết quản lý tiền tài trong tay dân chúng, trong này lại có quan hệ đến thiên hạ dân sinh, mà tội lỗi mà đám tham quan phạm phải đều không tránh khỏi liên quan đến tiền tài, số tiền tài này đều đoạt được trong tay dân chúng, vừa lúc một chính một phản, Hoàng thượng có thể mượn cớ cải cách, lệnh cho Thương Vụ Cục âm thầm điều tra việc này. Hành động này vừa không rút dây động rừng, vừa cho Thương Vụ Cục quyền lực tương ứng, cũng có chỗ tốt đối với phổ biếncải cách. Mà, đồng thời thi hành luật mới ở Giang Nam, cũng có thể thuận thế diệt trừ đám tham quan đó, nhất tiễn song điêu, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Tống Huy Tông nghe được cực kỳ vui mừng, nói:
- Ái khanh nói rất đúng ý Trẫm. Lý Kỳ.
- Có vi thần.
- Việc này cứ giao cho ngươi tra rõ, cần phải một lưới bắt hết đám tham quá đó.
- Vi thần tuân mệnh.