Lý Kỳ muốn thành lập công ty tập đoàn để so sánh với những tập đoàn công ty hậu thế, khác biệt cũng khá lớn, vì hắn chủ yếu chú trọng đến nội
bộ, hắn cần cách thức quản lý của công ty gần như không liên quan đến
môi trường bên ngoài, không giống như những công ty khác còn phải đăng
ký cái này cái kia, thậm chí còn hạn chế cả tài sản, cũng phức tạp lắm.
Lý Kỳ dự định sang năm sẽ chính thức thành lập công ty tập đoàn, cho nên ngày thứ hai hắn liền cử người đi khắp nơi để tìm hiểu, hy vọng mua
được một tòa nhà làm trụ sở làm việc, hơn nữa hắn cũng nói thông tin này cho Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc và Điền thợ mộc, rồi nói một lượt chuyện
Tần phu nhân chuyển nhượng cổ phần cho bọn họ.
Nếu ở hậu thế, thường thì người có năng lực đều tự đòi cổ phần, như vậy
chủ sở hữu có thể lên tiếng. Nhưng ở đây, cách làm như vậy người thường
không thể hình dung ra, cũng không hiểu nổi, giống như các gia tộc văn
sỹ đại phu kia, bề ngoài đạo mạo trang nghiêm, nhưng con người bên trong hung bạo hơn ai hết, dù sao cũng là loài cầm thú có văn hóa, càng không cần nhắc đến chuyện chia cổ phần cho người khác.
Dĩ nhiên dân tình thời ấy cũng quen rồi, cho rằng đây là điều đương nhiên.
Vì vậy, sau khi Tiểu Ngọc và Điền thợ mộc biết tin này, suýt nữa bất
tỉnh nhân sự, hai người họ dường như bạt cả ba hồn bảy vía, Lý Kỳ lúc đó đúng làm họ sợ chết khiếp lên được, đúng là cái được không bù nổi cái
mất.
Ngô Phúc Vinh lại không giống hai người kia, nhưng ông gần như nhảy dựng lên phản đối cách làm của Tần phu nhân, có vẻ thà chết cũng không đồng ý nhận, Lý Kỳ không thèm đếm xỉa đến lão già, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
- Việc đã quyết rồi, ông không nhận cũng phải nhận.
Sau đó Tiểu Ngọc và Điền thợ mộc bày tỏ rằng món quà này thật sự quá to
lớn, họ không thể nhận, không phải không thể nhận, chính xác là không
dám nhận.
Lý Kỳ lại giải thích cho họ lần nữa, bảo rằng họ đáng được nhận, đây là
do bàn tay họ làm ra, không phải được ân huệ nào cả, hắn nói bã cả nước
bọt mới khiến Tiểu Ngọc và Điền thợ mộc nhận số cổ phần.
Ngoài ra, hắn còn đem bản báo cáo sơ bộ đưa cho Tiểu Ngọc, để nàng xem thật kỹ.
Tuy nhiên, tại thời điểm Túy Tiên Cư bận rộn nhất, bên Long Vệ quân cũng bắt đầu, kể từ khi Lý Kỳ nhậm chức, lần đầu tiên tập trận quân sự với
quy mô lớn.
Lần này tập trận quân sự có thể coi là đúng, kiểm tra tổng hợp một lần việc luyện tập của mấy tháng nay.
Cũng may việc huấn luyện quân sự đã có ở Bắc Tống từ rất lâu rồi. Binh
lính thường xuyên được huấn luyện nên không ai cảm thấy bị bỡ ngỡ.
Ngày hôm ấy, trời còn chưa sang canh bốn, Lý Kỳ đã ra khỏi giường, mặc
bộ quân phục lụa mới lĩnh hai ngày trước từ Chu gia. Màu nâu đậm, chín
phần làm mô phỏng theo kiểu đời sau, về phần còn lại kỹ thuật hiện đại
không thể làm được.
Lý Kỳ mặc bộ quân phục này như được quay lại với đời thường hậu thế, một cảm giác được trở lại khiến hắn đứng lặng trước gương một hồi lâu.
Ra đến cửa, Mã Kiều đã đợi ở đó từ sớm, nhìn thấy Lý Kỳ trong bộ quân phục thì sững lại, nói:
- Phó soái, bộ quân phục này với kiểu tóc của ngài quá hợp.
- Nói gì thế?
Lý Kỳ ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi đang khen hay chê vậy?
Mã Kiều lắc đầu đáp:
- Ta không rõ, nhưng ta chắc chắn không cắt kiểu tóc như ngài.
Y vừa nói vừa nghịch lọn tóc trên trán, nhìn nghịch ngợm vô cùng.
- Mẹ kiếp
Lý Kỳ vung tay lên, nói:
- Thằng nhãi ngươi rõ ràng là ghen tỵ, nhưng óc thẩm mỹ của ngươi, nói không chừng đó là khen ngợi, ta không thèm để ý.
Dứt lời, hắn liền phát hiện thiếu một thứ, vội vàng hỏi:
- Xe ngựa đâu?
Mã Kiều nghiêm túc nói: - Phó soái, ta nghĩ đến ngài hôm nay phải dã
ngoại đốc quân, ngồi xe ngựa không thích hợp, chi bằng chúng ta cưỡi
ngựa đi, vừa đi vừa luyện.
Thằng nhãi này nói cũng có chút đạo lý, ta mặc quân phục, nếu lại cưỡi
lên con ngựa cao to này, Oa! Chẳng phải là rất oai sao. Lý Kỳ liếc mắt
nhìn con ngựa phía sau Mã Kiều, có chút dao động, gật đầu nói:
- Tốt lắm, ta nghe ngươi lần này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi hy
vọng về sau không phải làm phu xe nữa, thì hôm nay ngươi phải nắm chắc
cơ hội này, nhược bằng khiến ta biến thành kẻ có chứng sợ cưỡi ngựa, thì ngươi phải làm phu xe cả đời.
Đối với cái tên điên Mã Kiều này, Lý Kỳ quả thật không dám tin tưởng.
Mã Kiều vừa nghe Lý Kỳ đồng ý rồi, vội cúi rạp đầu nói:
- Phó soái, xin người yên tâm, tại hạ Mã Kiều dám cam đoan tuyệt sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
- Ngươi nhớ kỹ lời ngươi đã nói đấy.
Lý Kỳ tiến lên phía trước, tạo một tư thế vô cùng phong độ nghiêng mình lên ngựa, gọn gàng, chưa từng ăn thịt lợn, chẳng nhẽ cũng chưa thấy
lợn chạy sao, động tác này hắn luyện tập trên lưng lừa đã rất nhiều
lần, tuy rằng con ngựa này cao hơn so với lúc thực hành trên lưng lừa,
nhưng trước chiều cao 1m8 của hắn cũng chỉ là mây khói thôi.
Mã Kiều giảng cho Lý Kỳ một chút về kiến thức cơ bản và kinh nghiệm cưỡi ngựa, rồi vỗ nhè nhẹ vào mông ngựa, con ngựa đó rất biết nghe lời liền
chầm chậm tiến về phía trước.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều đi bên cạnh vẫn còn ngáp, có chút lo lắng, hắn còn
nhớ rõ, những người học cưỡi ngựa trên ti vi, khi bắt đầu thầy dạy cưỡi
đều nắm dây cương, vội vàng nói:
- Mã Kiều, ngươi ít nhất cũng phải nắm dây cương chứ, chẳng may ngựa nổi điên, chả phải ta toi mạng à?
Mã Kiều miêu tả sơ lược:
- Ngài hãy yên tâm đi, không cần nói con ngựa này tại hạ đã thuần phục,
cho dù nó nổi điên, tại hạ cũng có thể lập tức khống chế nó. Nếu có
người nắm cương, lại học không tốt được.
Lý Kỳ nghe y nói cũng có chút đạo lý, yên lòng, nắm chặt dây cương, hiếu kỳ nói:
- Thế ai dạy ngươi người cưỡi ngựa?
Mã Kiều trợn mắt nói:
- Tại hạ không cần người dạy, cưỡi một lần là biết rồi, nhưng phó soái
ạ, tại hạ nghĩ thú vui lớn nhất khi cưỡi ngựa chính là chạy nhanh, nếu
đi chầm chậm thì chẳng khác gì cưỡi lừa.
- Nhà ngươi thôi đi, ta mới cưỡi ngựa lần đâu, chẳng nhẽ lần đầu cưỡi ngựa ngươi cũng phi bạt mạng sao?
- Thưa vâng, lần đầu tại hạ cưỡi ngựa thực ra cũng là ngoài ý muốn,
những kẻ nghèo khó như tại hạ đừng nói là ngựa, ngay cả lừa cũng ít được cưỡi. Còn nhớ lần đó tại hạ ra phố, đột nhiên có một con ngựa điên lao
tới, tại hạ bèn nhảy lên, con ngựa ấy điên cuồng chạy cả dặm đường thì
bị con khuất phục, nhưng bây giờ tại hạ chỉ cần một trăm bước chân là
khuất phục được nó rồi.
- Không phải chứ? Ngươi không biết cưỡi ngựa lại dám cưỡi cả ngựa đã hóa rồ?
- Có gì mà không dám, ngựa điên đến mấy cũng không dữ bằng loài cọp lớn.
- Thế cũng phải, quên mất ngươi có một bí mật về cọp không thể nói, nhưng Mã Kiều này, ngươi đừng có lấy ta so sánh với ngươi.
- Tại hạ đương nhiên biết thế.
Hừm! lời này ta nghe thấy là lạ.
Lần này điểm quân diễn địa an bài ở phía bắc một tòa thâm sơn, khẩu hiệu quân diễn là "Nghĩ cách cứu viện". Lý Kỳ chia sáu doanh trại Long vệ
quân chia làm hai đại doanh trại là Hắc và Bạch, Hắc công, Bạch thủ. Do
Long vệ quân còn phải phụ trách tuần tra bên trong kinh thành nên Lý Kỳ
cũng không dám điều toàn bộ quân sĩ đến tập trận, chỉ điều động một bộ
phận thôi. Hắc phương do Ngưu Cao tại doanh trại Võ kỵ và Lương Hùng tại doanh trại Kiêu Kỵ tạo thành, quân sĩ tham gia đạt đến sáu trăm người,
còn lại bốn doanh tạo thành bạch phương, số người tham gia cũng là sáu
trăm người.
Ngoài ra còn có một trăm vị quan sát, họ sẽ giám sát điề phối tập trận,
Lý Kỳ còn mời một số dân tị nạn làm con tin, nhiệm vụ của Hắc phương là
cứu được những con tin này ra.
Lý Kỳ cưỡi ngựa chạy một đoạn đường hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà
không có nguy hiểm) đi vào bộ chỉ huy lâm thời, vì lúc này trời còn chưa sáng, nên bốn phía còn phải thắp đuốc để chiếu sáng, sáu trăm tên lính
giống như tượng xếp thành đội ngữ chỉnh tề ngay ngắn. Trên tay áo phải
buộc dải băng đen, mỗi khuôn mặt đều ngoe ngoét bụi đất duy nhất cặp con ngươi còn coi như là sạch sẽ, nhưng là từ trong hai tròng mắt phóng ra
tia nhìn lạnh buốt, không khỏi làm cho người ta kính nể hẳn lên.
Đợi Lý Kỳ từ trên lưng ngựa xuống, bá bá bá, sáu trăm tên lính đồng thời giơ cao tay phải, khí thế khiếp người, hơn nữa với kiểu quân phục mới,
càng lộ vẻ gọn gàng.
Lý Kỳ rất hài lòng, cũng giơ cao tay phải đáp lễ, hướng về phía Ngưu Cao và Lương Hùng, hỏi:
- Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Hai người Ngưu, Lương cùng kêu lên nói:
- Thưa phó soái, toàn bộ đã chuẩn bị xong xuôi.
Lý Kỳ cầm roi ngựa, chắp tay sau đi qua đi lại vài lượt trước mặt đội
ngũ, dò xét một lượt, nhủ thầm. Như này mới là quân binh chứ! Cất cao
giọng nói:
- Các vị huynh đệ, ta không nói nhiều mục đích và nhiệm vụ lần này tập
trận này nữa. Ta bình thường nói cũng quá nhiều rồi, hôm nay đến lượt
các ngươi thể hiện đấy, là cơ hội cho ta nhìn thấy thành quả tập luyện
của các ngươi. Hơn nữa, các ngươi phải nhớ kỹ lần quân diễn này cũng
trực tiếp quyết định các ngươi sẽ ăn tết Nguyên Đán thế nào, bọn người
trên núi kia là trở ngại khiến các ngươi không được hưởng thụ tết Nguyên Đán, việc các ngươi phải làm chính là đi đánh bại bọn họ, hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Sáu trăm binh sỹ cùng hô lên. Bọn họ đã sớm biết khẩu khí của vị phó soái này.
- Tốt lắm!
Lý Kỳ gật gật đầu, lại hỏi Ngưu Cao:
- Các ngươi định khi nào tiến công?
- Còn phải chờ thêm một lúc nữa.
Ngưu Cao không nói tỉ mỉ. Lý Kỳ cũng chẳng hỏi chi tiết, bởi như ban đầu đã nói, lần này hắn sẽ được tận mắt chứng kiến buổi diễn tập mà không
phải với tư cách là người tham gia. Do đó trước mắt hắn còn không biết
Ngưu Cao sẽ dùng chiến thuật gì, thậm chí ngay cả cụ thể khi nào bọn họ
xuất phát cũng không biết.
Lý Kỳ cùng với bọn Ngưu Cao đi vào trong lều, uống một ly trà và hỏi:
- Cảm thấy sao? Mặc bộ quân phục mới này đã quen chưa?
Ngưu Cao bèn đáp:
- Phó soái, quân phục lần này của nguời thật là chuẩn quá đi, lúc đầu ta còn có chút cảm thấy không được thoải mái, nhưng sau một ngày ta đã cảm thấy thật dễ chịu. Đặc biệt là khi huấn luyện càng cảm nhận được sự
thuận lợi của nó, do vậy mỗi người không chỉ cần một bộ, như vậy sẽ
không đủ mặc.
Mẹ kiếp! Ta chưa vẽ được ra tiền đâu đó nhá. Lý Kỳ lườm hắn một cái, nói:
- Nhà ngươi nghĩ ta là thần thánh sao, trong vòng mấy ngày mà làm được
nhiều điều đến vậy cũng đã là quá phi thường rồi đó nha, các người nên
biết, như vậy là quá đủ rồi đó, nhưng ta có thể đảm bảo với các ngươi
chẳng bao lâu nữa loại quân phục cũ sẽ được thay thế hoàn toàn bằng loại mới.
Bọn Ngưu Cao sau khi nghe xong nét mặt người nào người nấy vui mừng hớn
hở, xem ra bọn này đúng là yêu thích loại quân phục kiểu mới.
Lát sau, một tên lính buớc vào báo với Ngưu Cao, Lương Hùng đã đến giờ. Lúc Ngưu Cao cáo lui Lý Kỳ còn bồi thêm 2 câu:
- Chúc ngươi mọi sự đều thuận lợi.
Nhưng cũng chỉ là liên thanh không ngớt, coi như việc này chẳng liên quan gì tới mình cả.
Ngưu Cao vừa cất bước đi, một tên lính lại chạy vào báo cáo:
- Phó soái, bên ngoài có một công tử trắng trẻo tự nhận là bạn chí cốt của ngài.
Đây thật là một trong những điều ngạc nhiên, ngoài dự kiến của Lý Kỳ. Chẳng lẽ lại là cái thằng của nợ Cao Nha Nội. Bèn hỏi:
- Hắn tên gì?
- Dạ thưa, hắn không nói ạ.
Vậy là không giống tác phong của Cao Nha Nội rồi, Lý Kỳ lại hỏi:
- Chỉ có một nguời thôi à?
- Dạ thưa, còn có một cụ ông râu tóc bạc phơ ạ.
Mẹ kiếp, là họ à. Lý Kỳ gãi đầu, cuời thầm, nơi này không thuộc doanh
địa của Long vệ quân, chắc có lẽ chỉ là tình cờ trùng hợp mà thôi.