- Chủng Công, Triệu cô nương thật là đúng lúc nha.
Lý Kỳ dẫn Mã Kiều vào trong tiểu đình, hướng trước mặt hai người chắp tay cười nói.
Người tới chính là Triệu Tinh Yến và Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo muốn đến xem Lý Kỳ huấn luyện quân. Lý Kỳ đã sớm biết, hắn
cũng biết nhất định là chủ ý của Triệu Tinh Yến. Đại anh hùng giống như
Chủng Sư Đạo sao lại muốn chui vào chỗ này.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười, nói: - Đúng vậy a, thật sự là đúng lúc.
"Cô nương này thật là thích diễn. Tuy nhiên đã thay ta giam rất nhiều
phiền toái ". Lý Kỳ cười ha hả nói: Không biết Triệu cô nương sớm như
vậy tới đây làm gì?
"Người này thật sự là vô sỉ mà. Hắn rõ ràng biết rõ còn cố hỏi". Triệu
Tinh Yến thoáng lườm hắn một cái, thuận miệng nói: - Ta cùng Chủng bá bá tới xem mặt trời mọc đấy.
Lý Kỳ nhìn bốn phía lập tức gật đầu cười nói: - Không sai, không sai, nơi này thật đúng là nơi xem mặt trời mọc tốt.
Nhị Lăng Mã Kiều này có thể nghe không ra ý trong lời của Lý Kỳ, đưa mắt nhìn chung quanh, bối rối nói: - Phó soái, nơi này khắp nơi núi vây
quanh. Nếu muốn nhìn mặt trời mọc chắc phải đợi đến chính ngọ. Ta thực
nhìn không ra chỗ nào tốt cả.
Những lời nói khách sáo bị vạch trần, không khí nhất thời có chút chùng lại. Đặc biệt là Chủng Sư Đạo vẻ xấu hổ hiển thị rõ.
Lý Kỳ vốn cũng chỉ là muốn chế nhạo Triệu Tinh Yến. Dù sao mọi chuyện
đều bị một nữ nhân dắt đi. Cái này không phải là điều nam nhân thích
nhìn thấy. Nhưng hắn dường như quên phía sau còn một người tính rất đơn
thuần có chút vượt qua phận mình là Mã Kiều. Điều này cũng làm cho sắc
mặt hắn cũng có chút xấu hổ.
Triệu Tinh Yến thấy thế liền nói lảng sang chuyện khác: - Chủng bá bá
cháu không có nói sai đâu. Hắn chắc chắn sẽ không tình nguyện tự mình
chạy vào núi sâu chịu vất vả, có thể tới cũng đã đủ nể mặt rồi.
Chủng Sư Đạo hơi bất mãn nhìn Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi với tư cách là
thống soái diễn tập vì sao không cùng binh lính đang tham gia diễn tập.
Lão phu tận mắt nhìn đến ngươi là người đến cuối cùng. Đường đường là
Thống soái sao không làm gương, như vậy quân pháp ở chỗ nào.
Ông ta nói lời này với uy nghiêm tràn đây.
Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Triệu Tinh Yến. Nàng không phải đang mở vây mà
rõ ràng là thêm dầu vào lửa. Cười khổ nói: - Chủng Công, lần này diễn
tập chính là hạ quan an bài và cũng đã tham dự. Chẳng qua hạ quan là
người thiết kế trò chơi mà không phải là người chơi cờ, cũng không là
con cờ trong bàn cờ.
Chủng Sư Đạo nhướn mày nói:
- Đây cũng không phải là một cớ hay. Lão phu nghĩ ngươi cùng binh lính luyện mới là việc mà một Thống soái nên làm.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cái trò chơi này là do chính hạ quan thiết kế,
trong đó chỗ nào thiếu sót thì rõ ràng hơn ai hết. Còn đối thủ trong
trận đều là bộ hạ của hạ quan thì bất kể hạ quan giúp bên nào thì đối
với bên kia cũng là không công bình.
Chủng Sư Đạo kinh ngạc nói: - Đánh hai bên? Nhưng sao lão phu chỉ thấy một đạo quân?
- Chẳng lẽ mọi người không biết kế hoạch cụ thể của diễn tập lần này.
Triệu Tinh Yến và Chủng Sư Đạo đều lắc đầu.
"Điều này cũng đúng, kế hoạch này là cơ mật. Hơn nữa ta lại điều động
như vậy thì dù bọn họ thần thông quảng đại cũng không thể biết". Lý Kỳ
cười giải thích nói: - Không dám gạt Chủng Công. Kỳ thật từ mấy ngày
trước, một đội quân đã vào núi xây dựng cơ sở tạm thời, xây dựng hệ
thống phòng ngự rồi. Hơn nữa diễn tập hai ngày trước cũng đã bắt đầu
rồi. Chỉ có điều đội quân tấn công lựa chọn hôm nay tiến công.
- À? Thì ra là thế. Chủng Sư Đạo gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Triệu Tinh Yến cũng âm thầm tự trách mình không nghe rõ ràng nên gây ra
sự hiểu lầm lớn như vậy, giơ tay ra hiệu nói: - Chủng bá bá. Chúng ta
hay là ngồi xuống rồi nói sau.
Ba người ngồi ở trên ghế đá trong đình. Lý Kỳ lại đem chi tiết kế hoạch diễn luyện nói cho Chủng Sư Đạo một lần nữa.
Chủng Sư Đạo sau khi nghe xong, nhíu mày trầm ngâm hồi lâu nói: - Không
tệ. Ngươi an bài như thế cũng là hợp tình hợp lý. Đội quân phòng thủ
chiếm ưu thế địa lý, mà đội quân tấn công lại có ưu thế chủ động. Chỉ có điều ngươi hạn định cho đội quân tấn phương tiến công đúng một khắc,
sáu canh giờ sau chấm dứt diễn luyện, có phải có chút không ổn lắm. Bởi
vì đối với đội quân phòng thủ mà nói chỉ cần đứng vững sáu canh giờ là
được, cách giải quyết chẳng phải là bọn họ cứ lựa chọn co cụm phòng thủ.
- Chủng Công nói có lý. Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói: - Nhưng diễn tập lần này ai thắng ai thua đối với hạ quan kỳ thật cũng không quan trọng.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc hỏi: - Cái này là sao?
Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, hạ quan lần này chủ yếu là muốn kiểm
nghiệm khả năng hợp tác của toàn đội, năng lực ứng biến, năng lực trinh
sát và phản trinh sát, cùng với năng lực chấp hành. Trong đó chủ yếu
nhất chính là huấn luyện bọn họ năng lực trinh sát và phản trinh sát.
Đội quân tấn công nếu không thể trinh sát cách bố trí của đội quân phòng thủ thì dù binh lực như nhau thì gần như không có khả năng thủ thắng.
Mà đội quân phòng thủ nếu không thể trinh sát hướng đi của đội quân tấn
công bọn họ rất có thể sẽ bị đội quân tấn công thừa cơ hội ập vào. Hạ
quan nghĩ trên chiến trường, trinh sát vô cùng quan trọng. Đối với hạ
quan mà nói thì kết quả không quan trọng, mấu chốt nhất chính là quá
trình. Đương nhiên, đứng ở góc độ đánh nhau thì thắng bại lại hơn quá
trình. Chỉ đáng tiếc.
Triệu Tinh Yến vội hỏi: - Đáng tiếc chuyện gì?
Lý Kỳ thở dài: - Đáng tiếc lần này diễn luyện ta lại thiên về chiến
thuật mà không phải là thực chiến. Binh khí hai bên đều là tay chân, cố
gắng tránh bị tổn thương. Điều này cũng làm cho trận diễn luyện này chỉ
là một cuộc huấn luyện mà thôi.
Chủng Sư Đạo cau mày nói: - Ngươi đã rõ điểm này sao còn muốn làm như vậy?
Đổ mồ hôi hột! Ngươi lão già thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Triệu Tinh Yến chen vô nói: - Chủng bá bá, cái này con biết. Hắn sợ chịu trách nhiệm. Hiện giờ phía trên còn có một vị đại nhân vật từng giây
từng phút theo dõi hắn, nếu xảy ra điều gì bất ngờ, hắn sao mà gánh nôi.
Lý Kỳ cười nói: - Điều Triệu cô nương nói đúng là điều hạ quan lo lắng.
Chủng Sư Đạo tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, cười ha hả nói: - Tuy nhiên Lý Kỳ,
thủ đoạn luyện binh của tiểu tử ngươi thật sự là khiến lão phu mở rộng
tầm mắt. Từ mỗi một tên binh lính đến xếp thành hàng, lại đến kiểu quân
phục mới, không lộ ra kế sách. Đây mới giống một đội quân. So với những
binh lính của Hà Sóc thật sự là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
- Chủng Công khen sai rồi. Lý Kỳ thản nhiên cười, nói: - Nhưng trong mắt của hạ quan bọn họ vẫn không thể xem là đội quân. Chỉ khi đã trải qua
sinh tử, sau khi trải qua thử thách chiến đấu bọn họ mới có thể là một
đội quân thực sự. Nếu thực sự trên chiến trường, bọn họ còn có thể duy
trì như một mới là sự khẳng định lớn nhất đối với hạ quan. Bọn chúng
hiện tại chỉ là tốt mã dẻ cùi mà thôi.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Ngươi này thật đúng là kỳ quái. Có khi người
khác nhẹ nhàng khen ngươi một câu, ngươi không những không khiêm tốn,
còn tự tâng bốc mình. Nhưng có khi ngươi lại biểu hiện phi thường khiêm
tốn. Quả thực làm cho người ta không hiểu nổi.
Lý Kỳ nhếch miệng lên nói: - Ta tự tâng bốc mình hồi nào. Ta vẫn luôn
rất khiêm tốn. Ngươi có thể nói ta tôn trọng sự thật. Giống như ngươi
trước kia nói ta lớn lên đẹp trai. Cái này chính là sự thật. Ta sao lại
không thừa nhận. Quá khiêm tốn cũng không phải là khiêm tốn mà là dối
trá rồi.
Triệu Tinh Yến khẽ nói: - Chủng bá bá người xem, hắn lại tới nữa rồi. Có khi người ta không khen hắn, hắn cũng có thể tự biên tự diễn. Dừng một
chút, nàng bỗng nhiên cau mày nói: - Còn nữa, ta nói ngươi lớn lên đẹp
trai hồi nào hả?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không có sao?
- Đương nhiên không có.
- Vậy có thể là ta nhớ lộn. Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết là ta lớn lên đẹp trai sao?
Triệu Tinh Yến đối diện vấn đề này có chút bó tay nên nói: - Ta đây thật không chú ý. Dứt lời, nàng bỗng nhiên liếc mắt Mã Kiều ở phía sau Lý Kỳ giảo hoạt nói: - Ta cảm thấy Mã Kiều so với ngươi thì nam tính hơn.
Mã Kiều cười ha hả nói: - Triệu cô nương, lời này ta đã sớm nói với phó
soái rồi. Nhưng hắn không tiếp thu. Cô cũng đừng chọc tức hắn nữa.
Triệu Tinh Yến mấp máy miệng. Khóe miệng thoáng khẽ động.
" Nữ nhân này thật sự là khinh người quá đáng. Dám lợi dụng mắt thẩm mỹ
của thằng nhãi Mã Kiều này đả kích ta". Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Mã
Kiều, thấy bộ dạng dương dương đắc ý của gã thì cục tức dâng lên.
Chủng Sư Đạo bỗng nhiên cười nói: - Lão phu cũng thu hồi lời mới vừa rồi đã nói. Ngươi mặc dù không có tham dự diễn luyện nhưng lúc này ngươi vì chuyện việc vụn vặt này mà bực tức thì mất phong độ của một đại tướng
quá.
"Đổ mồ hôi hột! Không phải ngươi kêu ta tới sao". Lý Kỳ im lặng nói: -
Chủng Công nâng đỡ rồi. Ta ngay cả người chết cũng chưa từng thấy qua.
Đừng nói là đại tướng mà ngay cả tiểu tướng cũng không phải. Hơn nữa
việc này đối với ta mà nói cũng không phải việc nhỏ. Bộ dạng này là do
cha mẹ ban cho nên nếu ai nói ta lớn lên không đẹp thì đúng là làm nhục
cha mẹ. Ta nếu không phải phản bác chẳng lẽ chịu làm kẻ bất hiếu.
Cái này còn có thể kéo đến phương diện bất hiếu ba người này thật sự là không thể phản bác được.
Chủng Sư Đạo nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, năm sau lão phu sẽ đến
Thái sư học phủ báo cáo, ngươi phó viện trưởng có đề nghị gì không?
Lý Kỳ nói: - Ở phương diện quân sự, hạ quan thật sự không dám trước mặt
Chủng Công múa rìu qua mắt thợ. Nhưng mà hạ quan hy vọng Chủng Công có
thể, đúng rồi, Chủng Công ông đối với trận pháp tác chiến quân Kim hiểu
rõ chứ?
Chủng Sư Đạo sửng sờ nói: - Lần này phạt Liêu, lão phu vẫn cẩn thận nghiên cứu trận pháp quân Kim, ý của ngươi là?
Lý Kỳ nói: - Hạ quan nghĩ Chủng Công có thể đem trọng điểm chiến sự đặt ở phương bắc, mà không phải hướng tây bắc Chủng Công quen thuộc nhất. Nếu Chủng Công quen thuộc đối với chiến tranh Kim Liêu thậm chí có thể từ
phương diện này lấy tài liệu.
Triệu Tinh Yến nhướng lông mày nhỏ nhắn lên nói: - Ngươi không dùng cuộc chiến Tống Liêu mà là cuộc chiến Kim Liêu. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Đại
Tống ta sẽ cùng Kim quốc khai chiến?
"Cái gì nói là có lẽ, đây là nhất định như vậy rồi". Lý Kỳ nghiêm mặt
nói: - Cuộc chiến Tống Liêu hiện giờ còn chưa kết thúc. Nếu Chủng Công
thời điểm này đi bình phán chiến dịch này chỉ sợ sẽ bị lời ong tiếng ve, đây là thứ nhất; Thứ hai, Liêu quốc tồn tại trên danh nghĩa, xem ra giá trị lâu dài không bằng Kim quốc; Thứ ba, chính là ngươi mới vừa nói
đấy. Tuy nhiên ta không biết Tống kim có thể hay không khai chiến, nhưng ta cảm thấy được Kim quốc đã thay thế Liêu quốc. Đại Tống cũng có thể
phòng bị trước. Có thể hòa đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không thì
đến lúc đó cũng không trở thành bị đánh trở tay không kịp giống như lần
này.
Chủng Sư Đạo vuốt râu, gật đầu nói: - Đúng vậy, ngươi nói rất có lý.
Chúng ta phải đề phòng khi việc chưa xảy ra. Lão phu biết nên chuẩn bị
thế nào rồi.
- Vậy làm phiền Chủng Công rồi. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, đứng lên nói: -
Chủng Công, Triệu cô nương, rất xin lỗi. Hạ quan phải hồi doanh rồi,
chúng ta ngày khác lại nói tiếp.
Chủng Sư Đạo cười nói: - Ngươi đi đi.
Lý Kỳ thấy bọn họ không có ý đứng dậy, hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ mọi người muốn ngồi đây đợi kết quả?
- Lão phu chính là có ý đó.
Chủng Sư Đạo gật gật đầu nói: - Kết quả này đối với ngươi có lẽ không
quan trọng nhưng đối với lão phu vô cùng quan trọng. Dù sao bọn họ tương lai có thể trở thành học sinh của lão phu. Lão phu cũng muốn xem quá
trình diễn luyện lần này. Ngươi mau trở về đi, có Yến nhi ở đây tiếp lão phu là được rồi.
Lý Kỳ cũng không có già mồm nữa gật đầu nói: - Được. Hạ quan về trước xử lý một số chuyện, chút nữa sẽ quay lại.