Bắc Tống Phong Lưu

Chương 627: Chương 627: Trận mở màn (trung)




Dẫn bóng! Dẫn bóng!

Lý Kỳ không ngừng mặc niệm, bóng vào rồi, nhưng mà là vào lưới của đội mình.

Chuyện đau khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thường tình thế thôi.

Rốt cuộc bây giờ Lý Kỳ đã hiểu vì sao Tề Vân xã lại được xưng là đội đá cầu đệ nhất Đông Kinh. Họ chơi bóng hay đến vậy, đặc biệt là huynh đệ họ Trương kia, quả thực là khiến người ta tuyệt vọng, hai người phối hợp bóng với nhau trên sân không hề để rơi bóng xuống đất.

Bóng đá trong thời hậu thế, đá cầu này cũng được gọi là bóng đá hoặc xạ môn hoặc chuyền bóng. Nói một chữ thì nó là "đẹp", đó thực sự có mang chút lạnh lùng bên trong.

So với bóng đá thời hiện đại, Lý Kỳ chỉ biết thở dài. Truyền thống tốt đẹp này tại sao lại không được tiếp tục kế thừa?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là cách phòng thủ của đối phương. Lý Kỳ nhìn đã một khắc (15 phút đồng hồ) mà gần như không có sự tiếp xúc về thân thể. Cái gọi là phòng thủ hóa ra chỉ là đưa chân cướp bóng hoặc chắn, hoặc chạy theo. Nếu để cho người mang áo số ba Hoàng mã kia đến thì có lẽ một người cũng khiến bọn họ phải phục rồi.

Thực ra đội Thị vệ Mã cũng không kém, mất người dẫn bóng đầu rất thành thạo, nhưng vấn đề là đối thủ quá mạnh.

Tỉ số 4:1

Chỉ còn một nửa hiệp đấu nhưng đội Thị vệ mã đã bị bỏ xa đến ba bàn.

Mã phó soái ngồi trên khán đài, cảm giác không còn mặt mũi nào nữa, chỉ cúi đầu không nói gì. Y cầm cái bánh bao nhét vào miệng, kết quả là bị nghẹn suýt chết, thật là xui xẻo uống nước vào thì lạnh đến từng kẽ chân răng.

Nhưng cả hội trường bực bội nhất không phải là Lý Kỳ, mà là Hồ Du bên sân. Hôm nay y ngồi trên ghế, hai mắt vô thần vẻ đầy tuyệt vọng đến cổ họng gào thét cũng câm mất rồi, nhưng cũng không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Nếu là trận đấu khác thì cũng thôi nhưng trận đấu này có Hoàng thượng là khán giả, đối với y mà nói nó có nghĩ vô cùng quan trọng. Nhưng phàm là chuyện đời thì thường như vậy vẫn không như người ta mong muốn.

Bây giờ toàn khán đài lại cổ vũ cho cả hai đội, tiếng reo hò vang lên như sóng dậy. Cứ sóng sau cao hơn sóng trước, đám Thị vệ Mã đều đã bắt đầu che mặt khóc thời khắc này thực sự khó mà trải qua được.

Tuy rằng tỉ số cách biệt nhưng Tống Huy Tông vẫn hứng thú nói: - Cao ái khanh, hai huynh đệ họ Trương phối hợp càng lúc càng điêu luyện. Cho dù là ta xuất sắc như năm ngoái cũng chưa chắc là đối thủ của hai người bọn họ.

Cao Cầu gật đầu nói: - Hoàng thượng nói đúng, nhưng vi thần cho là bọn họ đã đá từ lúc còn nhỏ, cho nên mới có sự ăn ý như vậy. Nếu so sánh thì đúng là kĩ thuật cao hơn Hoàng thượng một bậc.

Tống Huy Tông cười ha ha, mặc dù không nói câu nào nhưng sắc mặt thì đã như muốn nói với mọi người rằng, Cao Cầu nói không sai.

Cầu ca, ông có kiến giải như vậy, thì sao lại không thay tôi nghĩ kế cho đội Thị vệ Mã đi. Lý Kỳ bực bội liếc nhìn Cao Cầu, thực ra hắn muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.

Vương Phủ bỗng cười nói: - Tả tướng, năm đó ông cũng là từ đội Tề Vân xã mà ra. Nhớ năm đó ông tự xưng là đá cho thiên hạ thảm thì thôi. Cả Tề Vân xã có ông lợi hại như vậy nhưng bây giờ so với hai hậu bối thì rốt cuộc ai hơn ai?

Lý Bang Ngạn biến sắc đang định trả lời, thì lại nghe Tống Huy Tông nói: - Tuy cách đá của Tả tướng xuất chúng, nhưng ông ta vẫn là thích đá một mình. Nếu là một mình ông ta thì không sao, nhưng nếu phối hợp với người ngoài thì khó mà bồi dưỡng dược. Trẫm cho rằng kỹ thuật của huynh đệ họ Trương vẫn cao hơn một bậc.

Lý Bang Ngạn lắc đầu nói: - Hoàng thượng, lời này của hoàng thượng vi thần cả gan dám không cho là đúng. Vi thần không phải là thích đá một mình, đó là bởi vì cách đá của những người khác quá kém, còn không bằng một mình vi thần đá. Vi thần cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Tống Huy Tông là một vị hoàng đến sáng suốt, bọn học cùng tranh cãi về bóng đá cho nên điều này cũng khó tránh khỏi.

Hóa ra là một người, chẳng trách lại tham nhiều như vậy, cũng không chia xẻ chút nào. Lý Kỳ liền hỏi:

- Không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo.

- Đúng đúng đúng. Câu này của Bộ soái đúng lắm. Không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo, ha ha, nói hay lắm! Lý Bang Ngạn cười ha ha nói.

Vương Phủ cũng cười nói: - Bộ soái, bổn tướng cho rằng câu này của ngươi khá chuẩn xác, nhưng cũng không thể gọi đối thủ như thần được. Thị vệ Mã của các ngươi thảm bại như núi, vậy thì các tuyển thủ của đội Mã thị vệ này không bằng heo sao. Không được đúng cho lắm.

Tống Huy Tông cười ha ha nói: - Vương ái khanh nói không sai. Lý Kỳ à, Đội Thị vệ mã của các ngươi không coi trọng cuộc so tài này rồi. Đá thành cái gì thế kia, không có phương pháp gì cả.

Vì Lý Bang Ngạn luôn đắc ý về khả năng đá bóng của mình, y ngạo mạn quá chừng cho nên đám Tống Huy Tông và Vương Phủ không thích y. Vừa hay hai người họ tìm được cơ hội để khiêu khích, châm chọc Lý Bang Ngạn. Lý Kỳ không hiểu nếu vừa rồi hoài nghi câu nói kia của Lý Bang Ngạn, thì đúng là đắc tội với hai người này ròi. Bây giờ bọn họ lại chĩa hết mũi súng vào Mã thị vệ.

Vương Phủ vừa cười vừa nói: - Hoàng thượng, nhưng Bộ soái luôn có thể mang niềm vui bất ngờ đến cho người khác. Vi thần chắc chắn là hắn có thể làm cho đội Thị vệ Mã chuyển bại thành thắng, có lẽ họ chỉ giả vờ biểu diễn thế thôi.

Tống Huy Tông cười gật gật đầu nói:

- Ái khanh nói có lý lắm. Lý Kỳ, ngươi có cách gì thì mau lấy ra đi đừng để ta đoán.

Hai người các ngươi một là Hoàng đế, một là tể tướng đã vậy còn lòng dạ hẹp hòi. Nếu ông đây có cách thì đã sớm giở ra rồi còn phải đợi đến lúc này sao? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Hoàng thượng, vi thần làm gì có, vi thần lại không hiểu đá bóng đâu có cách gì chứ.

Triệu Giai nói với nghĩa khí ngất trời: - Lý Kỳ ngươi không cần khiêm tốn, trước kia cho dù là chuyện gì thì ngươi vẫn làm cho kết quả náo động. Ta tin là lần này cũng không ngoại lệ.

Ngươi cũng đến góp vui à? Đây là ngươi giúp ta hay hại ta vậy? Lý Kỳ tức giận nói: - Được điện hạ coi trọng, hạ quan hổ thẹn không dám nhận.

Lý Bang Ngạn cũng góp lời: - Hoàng thượng, lần này quả thực Tề Vân xã quá mạnh. Đội Thị vệ Mã có thua bởi họ, cũng không tính là mất mặt. Vi thần dám đảm bảo tỉ số cách xa cũng không quá mười bàn.

Tống Huy Tông và Vương Phủ nghe thấy vậy liền bật cười ha ha.

Có thể giải vây không đây, nếu thua đến 10 bàn thì đúng là phá kỷ lục rồi. Lý Kỳ cúi đấu không nói lại mắng tên Hồ Du này ngu xuẩn, dạy bảo lâu thế rồi mà vẫn như vậy.

Bỗng Triệu Giai nói: - Ôi Trương Nhất Thủy lại vào rồi.

Không thể nào, Lý Kỳ vội ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Nhất Thủy đang thở dài ngao ngán về phía đội Thị vệ Mã. Kiêu ngạo quá! Nếu cứ như vậy thì mình đâu còn mặt mũi gì mà đi trên phố chứ?

Tống Huy Tông lại trừng mắt lên nhìn rồi bật cười nói: - Tả tướng, đúng là trẫm có hi vọng tỉ số thắng hơn mười bàn.

Đám Vương Phủ lại bật cười ha ha.

Keng keng keng

Tiếng chiêng trên khán đài rốt cuộc cũng vang lên thực sự khiến nửa khán đài khổ sở.

Tỉ số 10:4

Tỉ số lúc này đã vượt qua 5 bàn, đội Tề Vân xã đã bắt đầu nâng chén ăn mừng được rồi, còn đám Thị vệ Mã thì cúi đầu thở phì phò, có lẽ vì quá mệt.

Lý Kỳ đứng lên nói: - Hoàng thượng, vi thần muốn đi xuống xem một chút. So với việc ngồi ở đây nghe bọn họ châm chọc chi bằng đi xuống an ủi đồng đội của mình cho xong. Làm điều thực tế một chút tranh thủ vẫn chưa thua đến 10 bàn.

Tống Huy Tông cười ha ha nói:

- Ngươi đi đi. Trẫm vẫn chờ mong cách chiến thắng của ngươi đó.

Lý Kỳ nghẹn ngào thi lễ cáo lui.

Mã Kiều và Trần A Nam thấy Lý Kỳ đi ra vội đứng lên. Vẻ mặt của Mã Kiều buồn bực: - Phó soái, chuyện này...

- Đừng nói nữa, ông đang sắp tức chết rồi đây.

Lý Kỳ cả giận hừ một tiếng sau đó đi đến phòng nghỉ của đội thị vệ Mã.

Vừa mới đi vào thì Mã Hưu ở gần đó thở hồng hộc, từ xa đã nghe thấy tiếng rít gào của Hồ Du.

- Đồ rác rưởi các ngươi đá kiểu gì vậy? Bình thường bổn soái dạy các ngươi thế nào. Một đám rác rưởi tức chết đi được.

Đống rác rưởi chính là ngươi đó. Lý Kỳ hừ nhẹ một tiếng rồi đi lên gõ cửa.

- Ai?

- Là ta.

Vừ dứt lời thì tiếng cửa kêu két một cái. Hồ Du vội nói: - Phó soái, có phải hoàng thượng tức giận lắm không?

Lý Kỳ tức giận nói: - Hoàng thượng rất vui vẻ nếu chúng ta thua hai mươi bàn thì Hoàng thượng sẽ càng vui hơn.

Hồ Du vui nói: - Thật sao?

Thằng nhãi này đúng là không có tinh thần thể dục. Xem ra hôm nay đây đúng là cái mầm thi đấu giả tốt nhất. Lý Kỳ cười lạnh nói: - Nhưng ta không vui.

Bây giờ hắn đã là Bộ soái, ngồi chung với Hồ Du, hơn nữa bây giờ hắn cũng đang nổi tiếng, nói chuyện đương nhiên cũng không cần phải kiêng kị.

Hồ Du bây giờ căn bản là cũng không dám trêu vào Lý Kỳ. Vừa thấy thế cũng chỉ ngượng ngùng cười không đáp.

Lý Kỳ không để ý đến thằng nhãi này nữa mà đi vào, những tuyển thủ đứng dậy nắm tay nói với các tuyển thủ: - Ty chức tham kiến phó soái.

Lý Kỳ hừ môt tiếng thấy bọn họ ai cũng ủ rũ mà cau mày nói: - Làm gì, làm gì vậy? bây giờ trận đấu còn chưa kết thúc, các ngươi đã nhận thua sao?

Mọi người cúi đầu không nói gì.

Một người trong số đó nói: - Phó soái, chúng tôi không muốn, nhưng thực sự đối thủ quá mạnh.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Kỳ tức giận quát rồi khích lệ: - Các ngươi là cấm quân, lẽ nào lại nhận thua dễ dàng như vậy. Đây không phải là tinh thần của thị vệ Mã chúng ta. Chỉ cần tiếng trống so tài vang lên các ngươi không được bỏ cuộc nghe rõ chưa?

Lại có người nói thầm: - Nhưng đây không phải là đánh nhau, nếu là đánh nhau thì chỉ cần 3 người chúng tôi cũng khiến họ điêu đứng.

Lý Kỳ bỗng sáng mắt lên chỉ vào người kia nói: - Ngươi vừa nói cái gì?

Người kia sợ lắc đầu nói: - Ty chức không nói gì.

- Ngươi vừa mới nói rất rõ ràng, lẽ nào còn muốn lừa bổn soái sao? Mã Kiều kéo y ra ngoài chém.

Lý Kỳ dọa một câu nghe không lọt tai chút nào.

Đúng rồi, cước pháp đã là nhược điểm của chúng ta, sức khỏe mới là thế mạnh của chúng ta. Không có lý nào chúng ta lại đi lấy nhược điểm của mình để đấu với thế mạnh của kẻ địch. Lý Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói với Hồ Du: - Mã soái, dù gì chúng ta cũng là cấm quân, đeo đao đi đấu cũng hợp lý đấy nhỉ.

Đeo đao? Đi đấu? Người này muốn làm gì vậy? Hồ Du căng thẳng hoảng sợ vội nói: - Phó soái, cái này tuyệt đối không thể được.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Đương nhiên là ta biết không được, ta chỉ nói đùa thôi. Nói xong bỗng nhiên hắn lại quát: - Nhưng gì gì chúng ta cũng là đàn ông sắt thép, sao có thể như đàn bà được. Nhìn các ngươi đấu như chơi, nếu là trận đấu đối kháng cũng khó tránh khỏi va chạm. Không có va chạm thì đâu sinh ra tình cảm nhưng ở đây là các ngươi đã đá trên sân bóng. Rõ ràng là để cho người ta chà đạp, bọn họ dùng cách đá của mình để chà đạp lên tinh thần của các ngươi. Lẽ nào các ngươi không biết dùng sức mạnh của mình để chà đạp lại họ sao? Đối phương cũng không phải là một đám đàn bà, các ngươi phải thương hoa tiếc ngọc bọn họ sao?

Chà đạp cơ thể của bọn họ?

Mọi người đều sợ hãi nhìn Lý Kỳ, nhưng ánh mắt lại hưng phấn.

Cả một đám dã thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.